Một giọng nam nhân vang lên: “Vì sao lại để lần lữa hai ngày liền, mới chịu đưa vật này tới?”
Nghe giọng nói, có thể đoán niên kỉ của người này trong khoảng ba mươi tuổi là tối đa, không ngờ nổi người thống lãnh ma nhân, lại còn trẻ thế này. Cũng khiến Yến Phi càng thêm sinh lòng cảnh giác với y, bởi vì trong phái hệ của Ma môn, không coi trọng vấn đề niên kỉ trưởng bối, mà là thực lực.
Chàng cũng đồng thời phát sinh hy vọng, Lý Thục Trang vẫn chưa thấu lộ vụ mua bán đơn phương với Đồ Phụng Tam, bằng không người này sẽ hiểu được Lý Thục Trang vì bận thử luyện đan thuật, mà dây dưa dẫn đến làm lỡ việc khác.
Lý Thục Trang đáp: “Để làm yên lòng đám phong lưu danh sĩ Kiến Khang, ta không thể không chế luyện một lượng lớn Ngũ thạch tán khác, nhằm đáp ứng nhu cầu. Lúc này là thời kỳ hết sức bất thường, bởi vì lòng người không an, nên nhu cầu đối với đan tán tăng cao hơn gấp bội so với lúc bình thường, khiến ta ứng phó rất vất vả.”
Yến Phi thư thái thả lỏng toàn thân, bởi vì Nhậm Thanh Thị quả là liệu việc như thần, nhìn thấu tác phong tính tình tự tư tự lợi của người trong Ma môn, Lý Thục Trang quả nhiên không tiết lộ bí mật của Quan Trường Xuân với đồng môn, kể cả y có là thiên vương lão tử, hay là Thánh quân Ma môn.
Nam nhân nọ dường như đang nghiên cứu vật Lý Thục Trang đưa cho y, sau một hồi lâu mới nói: “Vật này thực sự không lưu lại một tí dấu vết nào chứ? Bằng không sẽ gây nên một trường náo loạn lớn.”
Lý Thục Trang mười phần tự tin đáp: “‘Man Thiên Hận’ do ta luyện chế ra, sau khi dùng đảm bảo không để bất kỳ dấu hiệu nào, năm đó Khuông Sĩ Mưu cũng trộn lẫn ‘Man Thiên Hận’ vào trong thuốc trị liệu độc thương, rồi đưa cho Hoàn Huyền, để Hoàn Xung phục dụng, khiến Hoàn Xung dùng xong thì đi đời nhà ma. Ôi! Sĩ Mưu thật xui xẻo, lại bị Hoàn Huyền giết người diệt khẩu, cũng làm loạn hết cả trận cước của chúng ta.”
Yến Phi nghe xong trong lòng kinh hãi. Cuối cùng từ miệng của Lý Thục Trang, đã chứng thực việc Hoàn Huyền giết anh, mà lại là do Ma môn ngấm ngầm thổi sóng giúp thuyền. Chàng tuy chưa từng nghe qua tên của Khuông Sĩ Mưu, nhưng cũng đã đoán được tình huống đại khái. Người này khẳng định là một kẻ gian giảo lắm mưu mẹo, được Ma môn bố trí ở cạnh bên Hoàn Huyền, chỉ hận ác nhân tự có ác nhân trị, hiến lên độc kế đổi lại bị Hoàn Huyền diệt khẩu, có thể nói là tự tác nghiệt.
Người nọ hỏi: “Tình huống bệnh tình của tiểu mĩ nhân như thế nào?”
Yến Phi mặc dù đã sớm đoán ra cuộc hội ngộ của hai người có liên quan đến Chung Tú, nhưng khi nam nhân có khả năng là Thánh quân này đề cập đến Tạ Chung Tú, vẫn bất giác thầm ớn lạnh trong lòng, kinh hô hiểm thật.
Lý Thục Trang đáp: “Từ sau khi Tạ Huyền qua đời, Tạ Chung Tú vì thương tâm quá độ, nên buồn thương tích tụ lâu thành bệnh, mà tình huống càng ngày càng biến chuyển xấu đi, gần đây cũng từng nhiều lần ngất xỉu, nếu như nàng ta có đột nhiên bệnh chết, khẳng định cũng không một người nào hoài nghi cả.”
Nam nhân nọ thở dài: “Thục nữ con nhà danh giá như vậy, lại là hậu nhân của một vị đại danh tướng, thực khiến người không nỡ nhẫn tâm hãm hại, thực sự không có phương pháp nào khác ư?”
Yến Phi nghe được tin Tạ Chung Tú bị bệnh, trong lòng cảm thấy trầm xuống, tiếp đó lại nghe được những lời thương hoa tiếc ngọc của người này, bất giác trong lòng kinh ngạc, bởi vì không thể ngờ nổi người lãnh đạo tối cao của Ma môn này lại có lòng trắc ẩn, không những thế còn nói trắng ra mà không thèm che đậy.
Lý Thục Trang chậm rãi nói: “Từ khi nhà Hán diệt vong đến nay, thì hiện giờ là cơ hội lớn nhất hứa hẹn cho Thánh môn chúng ta phục hưng, chúng ta tuyệt đối không thể bỏ lỡ cơ hội này được. Hoàn Huyền tên giặc đáng chết này tính xấu khó sửa, nhớ năm đó hắn thèm thuồng sắc đẹp của Vương Đạm Chân, giờ lại cũng làm như vậy đối với Tạ Chung Tú. Gần đây lời đồn truyền khắp Kiến Khang, không ngừng có người dò hỏi ta xem Hoàn Huyền phải chăng là có dã tâm đối với Tạ Chung Tú, bằng không sạo lại đối xử trọng hậu với Tạ gia như vậy? Vài lần tự mình đến Tạ gia bái tế Tạ Diễm, lại mời Tạ Hỗn đến cùng dự yến tiệc tại Hoài Nguyệt lâu. Ta tuy cực lực nói tốt cho Hoàn Huyền, nhưng giấy chung quy cũng khó mà bọc nổi lửa, tối nay Hoàn Huyền lại kiếm cớ đến bái phỏng Tạ gia, cứ tiếp tục thế này, ta muốn ứng phó cũng không nổi. Phương pháp duy nhất, là phải cắt tiệt sợi dây gai dằng cuốn trong tim của Hoàn Huyền này, xin Thánh quân minh giám.”
Yến Phi cuối cùng cũng biết rõ được nam nhân trong phòng đúng là vị Thánh quân ấy, cũng thầm khen Lý Thục Trang ăn nói khéo léo, đã có thể khiến vị Thánh quân nọ hiểu được nỗi lòng vì đại nghĩa Ma môn của thị, cũng không đắc tội với Thánh quân, như thể ám chỉ y không nên mềm lòng, không nên có lòng dạ thường tình nhi nữ, muốn làm nên chuyện lớn há lại cứ giữ mãi trong lòng những lời khó nghe nhỏ nhặt như vậy.
Thánh quân nói: “Kế này do ta nghĩ ra, ta đương nhiên hiểu rõ đạo lý quan trọng bên trong đó. Trong các thế gia ở hẻm Ô Y, ta đánh giá cao nhất sự phong lưu của Tạ gia, thật không muốn để hai tay vấy máu con cháu của Tạ gia.”
Ánh mắt của Yến Phi không khỏi nhìn về hẻm Ô Y ở phía xa xa, Hoàn Huyền hiển nhiên vẫn chưa rời khỏi, khó trách người này lại có tâm tình để mà tán gẫu. Cũng không khỏi có cái nhìn hoàn toàn khác về người trong Ma môn, hóa ra bọn họ vẫn có thất tình lục dục như những người thông thường, không phải là những kẻ đã mất hết nhân tính. Đương nhiên chàng cũng không cho rằng Thánh quân sẽ vì vậy mà buông tha cho Tạ Chung Tú, bởi vì độc kế chính là do y nghĩ ra.
Lý Thục Trang không để bụng nói: “Thánh quân quả là nhìn xa trông rộng, Thục Trang phục ngài sát đất. Từ khi Tạ Huyền thành lập Bắc Phủ binh, Thánh quân đã dự kiến được phát sinh của cuộc chiến Phì Thủy, mà thiết kế toàn bộ kế hoạch phục hưng Ma môn, khiến cho Thánh môn chúng ta đoàn kết nhất trí, Thục Trang cũng vì vậy mà đến Kiến Khang để xông pha thiên hạ. Hiện nay sắp xếp của Thánh quân đã được thực hiện từng bước, chỉ cần Hoàn Huyền có thể ngồi yên ổn trên ngai vua, thiên hạ sẽ trở thành vật ở trong túi của Thánh môn chúng ta, chúng ta nhất định phải kiên trì bền chí, bất kỳ việc gì cũng đều không thể làm chúng ta nản chí ngã lòng.”
Thánh quân nói: “Ta tuyệt không thần thông quảng đại như Thục Trang vừa nói. Mộ Thanh Lưu ta mặc dù có thể đưa ra được dự đoán chính xác đối với xu hướng chung ngay lúc đó, nhưng lại chịu bó tay đối với phát triển cá biệt trong toàn cục. Ví như sự xuất hiện của Yến Phi, sự trỗi dậy của Lưu Dụ, sự mất kiểm soát hiện giờ của Hoàn Huyền, đều là tình huống nằm ngoài dự liệu của ta. Mà những biến hóa nằm ngoài tầm tay của ta này, vừa khớp lại chính là nhân tố quan trọng nhất quyết định đại cuộc trong tương lai? Từ đó có thể thấy được hai câu mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, quả là có đạo lý.”
Yến Phi rốt cục cũng biết được cao tính đại danh của vị Thánh quân Ma môn, cũng bất giác thấy trong lòng bội phục, người này khẳng định là kẻ sĩ trí dũng song toàn, lại hết sức khiêm tốn, tuyệt không phải hạng tự cao tự đại, hạng người này, nếu như nhẫn tâm không từ thủ đoạn, thì lại càng đáng sợ nhất.
Thánh quân Ma môn Mộ Thanh Lưu đột nhiên lại bất ngờ chuyển đề, gạn hỏi: “Hoàn Huyền không yêu thích ngươi à?”
Lý Thục Trang rõ ràng đã bị vấn đề Mộ Thanh Lưu nêu ra đột kích đến trở tay không kịp, do dự hồi lâu mới trả lời: “Còn không phải do sự tình đan tán bận rộn ư, một lò đan dược trong buồng luyện đan xuất hiện vấn đề, khiến ta không thể đi đến cuộc hẹn với Hoàn Huyền.”
Mộ Thanh Lưu lạnh lùng hỏi: “Thục Trang có chuyện gì giấu giếm ta phải không?”
Lý Thục Trang vội vàng đáp: “Thục Trang nào dám?”
Yến Phi thầm kêu lợi hại, cũng từ ngữ điệu đối đáp của Thục Trang mà cảm thấy được nỗi sợ hãi phát ra từ đáy lòng thị, khiến thị sợ hãi đương nhiên là Mộ Thanh Lưu, từ đó có thể biết được uy thế của Mộ Thanh Lưu tại Ma môn.
Mộ Thanh Lưu lại lần nữa chuyển đề, thở dài: “E là Quỷ Ảnh đã gặp họa bất trắc, không có kỹ thuật trinh sát thiên hạ vô song của y, chúng ta sẽ không có cách nào nắm rõ trong lòng bàn tay tình huống của địch nhân giống như trước kia nữa, đây cũng là một chuyện ta không thể dự liệu trước được.”
Lý Thục Trang nói: “Quỷ Ảnh có lẽ là có chuyện gì dây dưa làm trễ việc, vì vậy không thể quay trở về đúng thời gian ước định, ta không tin có người nào có thể làm gì được lão, kể cả Yến Phi cũng không thể có cách nào tóm được Quỷ Ảnh lão nhân gia.”
Mộ Thanh Lưu trầm mặc giây lát, đoạn hỏi: “Yến Phi cộng thêm Hướng Vũ Điền thì thế nào?”
Yến Phi trong lòng chấn động mạnh, không thể không có đánh giá mới đối với trí lực của Mộ Thanh Lưu. Việc này căn bản không có cách nào dự đoán nổi, vậy mà Mộ Thanh Lưu chỉ đoán một lần là đúng, đoán ngay ra được tình huống xác thực.
Lý Thục Trang giật mình thất thanh: “Không thể nào! Hướng Vũ Điền lại dám liên kết với người ngoài đối phó với chúng ta ư?”
Mộ Thanh Lưu bình tĩnh đáp: “Hướng Vũ Điền từ trước đến giờ vẫn là một kẻ gan to trùm trời, càng biết rõ nếu cự tuyệt không nhận lệnh, cũng tựa như phản bội Thánh môn, mà Quỷ Ảnh lại chính là người chấp hành thánh quy của chúng ta, Hướng Vũ Điền nhìn ra được thời khắc này chúng ta không rảnh để quản chuyện khác, nên mới tiên phát chế nhân, việc này thì có gì đáng ngạc nhiên? Lúc đó Quỷ Ảnh chính đang truy tìm tung tích của Yến Phi, vừa hay Hướng Vũ Điền cũng đang ở tại Biên Hoang tập, mà chỉ có hắn cùng Yến Phi liên thủ sắp đặt, mới có khả năng giết chết được Quỷ Ảnh, Nếu như mấy ngày tới vẫn không thấy Quỷ Ảnh trở về, khẳng định là Quỷ Ảnh đã bị hại.”
Lý Thục Trang giân dữ nói: “Thực không ngờ Mặc Di Minh lại dạy nên tên đồ đệ loại này.”
Mộ Thanh Lưu tự dưng xúc động mà bộc lộ tâm tình: “Chính là loại người như Mặc Sĩ Minh, mới có thể dạy ra được loại đồ đệ giống như Hướng Vũ Điền này. Mặc Sĩ Minh không cần phải nghi ngờ bàn cãi, chắc chắn là nhân vật kiệt xuất nhất trong mấy trăm năm trở lại đây của chúng ta, nhân vật như vậy, làm sao lại chịu thuận theo trói buộc của môn quy thế tục, huống hồ gì ông ta lại luyện loại tâm pháp linh dị chí cao vô thượng của Thánh môn chúng ta. Đây gọi là thầy thế nào thì trò thế ấy. Nếu Quỷ Ảnh thực sự đã mất mạng trong tay Hướng Vũ Điền, bất luận là Yến Phi có trợ giúp hắn hay không, cũng đủ chứng minh thành tựu của hắn không hề dưới sư phụ hắn Mặc Sĩ Minh. Việc này ngừng tại đây, chúng ta tuyệt đối không thể tìm Hướng Vũ Điền tính sổ, bằng không hậu quả khó lường.”
Lý Thục Trang kháng nghị: “Thánh quân!”
Mộ Thanh Lưu trầm giọng nói: “Đây là quyết định của ta, không một người nào có thể dị nghị”
Lý Thục Trang trầm mặc hẳn xuống, không dám kháng biện.
Yến Phi lại có thêm vài phần kính trọng đối với người này, đấy mới là bản sắc của bậc siêu việt hơn người, nâng lên được thì cũng có thể hạ xuống được, chỉ có bản thân mới hiểu nổi y, biết rõ được quyết định này của y là sáng suốt biết bao nhiêu. Người này giống như Hướng Vũ Điền, một khi đã trở thành tử địch, ngay cả bản thân Yến Phi cũng cảm thấy đau đầu.
Sau một hồi lâu, Lý Thục Trang nói: “Chuyện của Tạ Chung Tú…”
Mộ Thanh Lưu ngắt lời: “Sau khi Hoàn Huyền đi, ta sẽ y kế hành sự, chuyện này sẽ do ta tự mình phụ trách, Thục Trang không cần phải để ý tới.”
Đột nhiên tiếng quát tháo giết, giết từ hướng Đại Giang truyền lại, còn có tiếng ầm ầm ình ình do đầu thạch cơ phát ra, chấn động cả vùng Đại Giang.
Vừa nghe xong Lý Thục Trang lập tức rung động, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Tiếng đầu thạch cơ và tiếng hô giết dần dần chuyển rõ, hiển thị có chiến thuyền xông vào thủy vực thuộc Đại Giang Kiến Khang, từ hạ du ngược dòng lên xâm phạm, từng bước tiếp cận giao điểm giữa Đại Giang và Tần Hoài hà.
Mộ Thanh Lưu bình tĩnh đáp: “Chiến thuyền của Lưu Dụ đã đến, lần này là cả một đạo thuyền, mục đích vừa để biểu dương thực lực, lại vừa để xông vào Lưỡng Hồ, trợ giúp cho dư đảng của Lưỡng Hồ bang. Ha! Nếu như Hoàn Huyền không thể sớm kịp thời tỉnh lại từ giấc mộng đế vương của hắn, thì dù cho chúng ta có toàn lực giúp đỡ hắn, trận chiến này vẫn không thể lạc quan được.”
Tiếp đó lại nói: “Thục Trang quay trở về đi! Không cần phải trực tiếp đến gặp ta như vậy nữa, hiện tại ở Kiến Khang nguy cơ bốn bề, chúng ta cẩn thận chút vẫn tốt hơn.”
Yến Phi biết đã đến lúc rời khỏi, bèn vội vàng lặng lẽ lặn xuống nước mà rời đi. Đã có đội chiến thuyền xông vào thủy vực của Kiến Khang, thì kể cả Hoàn Huyền có ngàn vạn lần không tình nguyện, cũng ắt phải lập tức rời khỏi Tạ gia, nhanh chóng đi xử lý việc này. Mà thời khắc để Mộ Thanh Lưu ra tay cũng đã tới.
:77:
Sắc mặt của Hoàn Huyền bảo khó nhìn thì đúng là khó nhìn, ánh mắt vẫn nhìn về phía thượng du Đại Giang, mặc dù mười hai chiến thuyền của Bắc Phủ binh đã sớm biến mất vào bóng tối phía xa xa của con sông.
Bốn chiếc thủy sư hạm mới chế tạo của Kinh Châu quân, ba chiếc vẫn còn bốc khói trên mặt sông, một chiếc trong số đó đã ở tình trạng muốn cứu cũng không thể cứu nổi, đang nghiêng một góc mà chìm xuống.
Các tướng lĩnh thân binh đi cùng bên cạnh không một ai dám nói lời nào cả, đều biết nếu vuốt râu hùm làm cho Hoàn Huyền nổi cơn thịnh nộ, ắt sẽ tùy lúc mà gặp phải họa sát thân, cũng có vài người ngấm ngầm lo lắng thay cho các tướng lĩnh trực ca phụ trách phòng vệ Đại Giang tối qua.
Hoàn Huyền bình tĩnh khác thường hỏi: “Lưu Dụ hắn có ý tứ gì đây? Muốn thị uy với ta, biểu thị là có thừa thực lực đột phá vòng phong tỏa đường sông của ta, hay là có mục đích gì khác?”
Gió lạnh từng cơn thổi tới, thổi quần áo của mọi người đang đứng tại bến cảng ngoài Thạch Đầu thành tung bay phấp phới, cũng chẳng làm họ cảm thấy dễ chịu hơn.
Tiều Phụng Tiên đứng chếch một bên Hoàn Huyền bước lên trước một bước, nói: “Ti chức cho rằng mười hai chiến thuyền này muốn nhanh chóng tiến đến Lưỡng Hồ, để giúp đỡ dư nghiệt của Lưỡng Hồ bang khôi phục lại lực lượng, mưu toan quấy rối.”
Hoàn Vĩ đứng phía bên kia đồng ý nói: “Lời của Ba Thục hầu rất có lý, tặc đảng Lưỡng Hồ bang đang ở trong tình huống không có lựa chọn nào khác, đành phải đầu hàng Lưu Dụ để cầu viện trợ, Lưu Dụ nhân có cơ hội có thể tận dụng được, bèn phái xuất chiến thuyền, đến quấy rối gây sóng gió tại Lưỡng Hồ.”
Hoàn Huyền trầm giọng hỏi: “Lưu Dụ thực sự có cơ hội có thể lợi dụng được ư?”
Hoàn Vĩ đáp: “Lưỡng Hồ bang hiện đã tan rã không thể tụ lại thành quân được nữa, thật khó có thể làm nên trò trống gì. Sau khi mất đi Nhiếp Thiên Hoàn và Hác Trường Hanh, Lưỡng Hồ bang đã không còn lãnh tụ có thể hiệu triệu được bang chúng nữa, thuộc hạ thấy Lưỡng Hồ bang hiện thời chỉ như ánh sáng lóe lên lần cuối trước khi vụt tắt mà thôi, không đủ sức chi phối đại cuộc. Lưu Dụ phái xuất chiến thuyền đến Lưỡng Hồ lần này, sẽ chỉ là đâm đầu vào chỗ chết.”
Hoàn Huyền hỏi: “Phụng Tiên có nhận định gì không?”
Tiều Phụng Tiên cung kính đáp: “Bằng vào tác phong làm người và chiến tích quá khứ của Lưu Dụ, hắn tuyệt đối không bao giờ thúc đẩy thủ hạ đi đến chỗ chết đâu, cho nên hắn làm như vậy, ắt phải có mức độ chắc chắn nhất định, chúng ta quyết không thể lơ là thiếu cảnh giác mà phải nghiêm túc ứng phó.”
Hoàn Vĩ không vui nói: “Ngay khi Chu Thiệu và Mã Quân dẫn binh đến Ba Lăng, dư nghiệt Lưỡng Hồ bang đã sớm bỏ chạy tán loạn từ trước, không dám ứng chiến, có thể thấy đám giặc cỏ đáng chết này đã tan rã không nên cơm cháo gì. Chỉ vì Lưu Dụ không nắm rõ tình thế, nên mới cho là có thể đoạt được mối lợi bất ngờ ngoài dự liệu, mà phái người đến Lưỡng Hồ thu phục đám dư đảng Lưỡng Hồ bang. Lần này Lưu Dụ chắc đã đánh giá sai tình thế?”
Hoàn Huyền hỏi: “Phụng Tiên còn có lời nào muốn nói nữa không?”
Tiều Phụng Tiên cố nén lửa giận, đáp: “Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất*. Lưu Dụ trước sau hai lần phái người vượt ải, coi thủy quân trú thủ Kiến Khang của chúng ta như không, nguyên nhân đằng sau tuyệt không hề giản đơn, xin đại nhân minh xét.”
Hoàn Huyền gật đầu nói: “Thái độ cẩn thận của Phụng Tiên, ta vô cùng tán dương, bất luận Giang Lăng hay Ba Lăng, đều tuyệt đối không thể lơ là sơ sẩy. Hoàn đại tướng quân sớm mai hãy lập tức lên đường quay trở lại Giang Lăng, toàn lực giúp đỡ Ba Lăng, quét sạch đám giặc cỏ nhỏ nhoi Lưỡng Hồ bang. Ha! Ta thực muốn xem Lưu Dụ còn có thể giở được trò gì?”
Tiếp đó lại trầm ngâm nghĩ ngợi. Chúng nhân biết được y còn có lời muốn nói, đành im lặng chờ đợi.
Hoàn Huyền đột nhiên hỏi: “Tình huống của Kinh khẩu thì thế nào?”
Tiều Phụng Tiên đáp: “Lưu Dụ không ngừng gia tăng lực phòng ngự của thành, lại dùng thủy quân Bắc Phủ binh phong tỏa cửa biển, chuẩn bị công đánh Quảng Lăng.”
Hoàn Huyền cười lạnh: “Một khi chúng ta tập kết đủ quân lực tại Quảng Lăng, từ hai đường thủy bộ tấn công Kinh khẩu, ta phải tiêu diệt thủy sư thuyền đội của hắn, sau đó mới lại tiếp tục từ hai đường thủy bộ vây kín Kinh khẩu, xem hắn có thể trụ được bao lâu, đại cuộc như thế là đã được quyết định.”
Lại nói: “Ngày mai ta sẽ thụ phong làm Sở vương. Tư Mã Đức Tông cũng sẽ phải rời khỏi hoàng thành, hãy tạm thời bố trí cho y ở cung Vĩnh An bên ngoài hoàng thành, còn bài vị tổ tông các triều đại nhà Tư Mã được cúng tế bên trong miếu, thì đổi lại thành thuộc Lang Tà quốc, đồng thời chúng ta sẽ xây đài cao tại chân núi chín tỉnh Sơn Bắc, nhằm chuẩn bị cho ta tế trời lúc đăng cơ.”
Chúng nhân hưởng ứng rền vang, chỉ có Tiều Phụng Tiên là không biểu thị phản ứng gì.
Hoàn Huyền hai mắt bừng bừng lửa giận, nhìn thẳng về phía Tiều Phụng Tiên, cau mày gạn hỏi: “Phụng Tiên không đồng ý với quyết định của ta à?”
Tiều Phụng Tiên gượng cười đáp: “Phụng Tiên nào dám phản đối? Chỉ có điều Phụng Tiên cho rằng thời cơ vẫn chưa thích hợp, hiện giờ Kiến Khang lòng người chưa yên, đặc biệt vì có Lưu Dụ ở sát bên gây sóng gió, khiến những kẻ có lòng dạ khác sinh ra những mưu tính ngông cuồng không thực tế. Lòng người rất kỳ quái, một ngày mà Tư Mã Đức Tông vẫn còn tại vị, tất cả mọi người sẽ vẫn sinh sống như bình thường, không những vui vẻ tiếp nhận chuyện đại nhân tới thanh trừ gian tặc, nâng đỡ hiền tài để làm chuyện chính sự lập lại trật tự tạo phước cho dân, mà còn ôm ấp hy vọng, cho rằng có thể được sống qua những quãng ngày yên bình ổn định. Thế nhưng, nếu khi chúng ta vẫn chưa ổn định được trận cước, đã vội vã muốn thay đổi, lại là biến hóa cực đoan nhất, bất luận trong hay ngoài triều, sẽ đều cảm thấy khó lòng tiếp nhận nổi, chuyện này đối với chúng ta thật có hại chứ không hề có lợi.”
Sự thật thì gã đã nói hết sức uyển chuyển khách khí, chỉ ra rằng Hoàn Huyền vẫn còn đang ở trong cục thế chưa ổn định, nếu lộ nguyên hình, để cho người người nhìn ra được y hoàn toàn không để Tư Mã Đức Tông vào trong mắt, hoành hành ngang ngược, lộ rõ dã tâm cướp ngôi Đại Tấn của y, sẽ khiến cho càng có thêm nhiều người phát sinh bất mãn đối với y, từ đó mà quay đầu đi theo Lưu Dụ.
Hoàn Huyền không đáp lời gã, hô hấp trở nên trầm trọng. Những người khác đều không dám mở mồm nói lời nào.
Tiều Phụng Tiên lại nói: “Đại sự đăng cơ của đại nhân, là chuyện khẩn thiết ắt phải xảy ra, ngu ý của thần lại cho rằng cần tiến hành sau khi thu thập xong Lưu Dụ, như vậy Lưu Dụ trái lại sẽ biến thành loạn thần tặc tử, khiến cho hắn danh không chính, ngôn không thuận. Năm xưa Tào Tháo thao túng thiên tử để mệnh lệnh chư hầu, cũng bởi vì nguyên nhân tương tự, chính là dựa vào ưu thế hoàng triều chính thống, để thảo phạt các phương loạn tặc khác. Xin đại nhân minh giám.”
Hoàn Huyền lạnh lùng nói: “Chỉ một tên Lưu Dụ nhỏ nhoi, ta còn chưa thèm để vào trong mắt, sao có thể để cho hắn chi phối quyết định của ta. Ta hiểu rõ ý tứ của Phụng Tiên, nhưng ta lại cho rằng Phụng Tiên vẫn chưa suy nghĩ kỹ. Thiên hạ nhà Tư Mã, vốn là thiên hạ của Hoàn gia ta, ta chỉ đòi lại vật đã mất của cha ta mà thôi.”
Tiếp đó hô to: “Ta trong lòng đã quyết, ngày mai tất cả cứ ý theo kế hoạch mà làm, đem ngựa tới đây!”
Đám thân binh vội vàng dắt ngựa lại.
Hoàn Huyền tiếp lấy cương ngựa, nói: “Lần này sẽ là lần cuối cùng Lưu Dụ có thể xông qua Kiến Khang, bắt đầu từ tối nay, việc phòng ngự đường thủy của Kiến Khang sẽ giao cho Phụng Tiên phụ trách, không thể để sự tình tương tự xảy ra thêm một lần nữa.”
Tiều Phụng Tiên thầm mắng trong lòng, ngoài mắt chỉ đành cung kính đáp lời.
Hoàn Huyền phi thân lên ngựa, ngửa mặt nhìn lên bầu trời đêm, cười dài nói: “Sau khi Hoàn Huyền ta đăng cơ, sẽ đại xá thiên hạ, thi hành đức chính, khi người người đều cảm kích trong lòng, thì Lưu Dụ há còn có thể làm gì được nữa? Lưu Dụ tuyệt đối không có cơ hội, khi đại quân ta tiến xuống phía đông, để xem xem hắn còn có thể vênh váo được bao nhiêu ngày nữa.”
Tiếp đó hai chân kẹp bụng ngựa, đồng thời ghì cương, khiến ngựa cưỡi của y vùng dựng thẳng lên, hướng lên trời hí vang, quả thực có uy thế của một vị vua ở trên cao soi xuống thiên hạ.
Mọi người lũ lượt lên ngựa, chỉ có Tiều Phụng Tiên vừa nhận lệnh tiếp quản việc phòng ngự đường thủy là vẫn còn đứng nguyên trên đất.
Hoàn Huyền trông xuống Tiều Phụng Tiên nói: “Sáng nay ta đã nghe được tin tức, nói rằng nước Lâm Bình hồ thuộc Tiền Đường, đột nhiên tràn đầy. Theo các cụ phụ lão tương truyền: ‘Nước hồ cạn khô thiên hạ loạn, nước hồ đầy thiên hạ thái bình’**. Ngoài ra, Giang Châu lại tưới nhuần cam lộ. Hết thảy các điềm báo đều cát tường, có thể thấy ý trời đã định, tên hề làm trò dối trên lừa dưới tựa như Lưu Dụ, thực không đủ gây họa khiến ta phải lo lắng. Phụng Tiên chỉ cần toàn tâm toàn ý giúp ta quản lý cho tốt việc phòng ngự đường thủy tại Kiến Khang, ta nhất định sẽ không bạc đãi Phụng Tiên.”
Tiều Phụng Tiên còn biết nói được gì hơn nữa, đành dạ ran đáp ứng.
Hoàn Huyền lại cười đắc ý một tràng, vung roi giục ngựa rời đi.
Chúng binh tướng vội vàng đuổi theo, tiếng vó ngựa đông đúc gõ lên đường ầm ầm rền vang, phá tan bầu không khí yên tĩnh bên bờ sông, khiến dân chúng sống ở khu vực lân cận đều choàng tỉnh dậy, lòng run sợ chỉ có thể nghĩ đến chiến tranh và binh đao sát phạt.
Chú thích:
* Ý chỉ không sợ chuyện chắc chắn xảy ra mà sợ chuyện ít có khả năng xảy ra lại xảy ra
** Bối cảnh của câu dao ngôn này là từ thời Tam Quốc: Hồ Lâm Bình cuối thời kỳ Đông Hán thì cạn khô trơ cỏ. Đến giai đoạn suy tàn của Đông Ngô đế quốc thời Tôn Hạo, thì nước hồ chợt đầy, còn Tôn Hạo bị bắt, toàn quốc thống nhất. Về sau, thời nhà Trần thuộc Nam Bắc triều (557-589), nước hồ lại đầy tràn, mà nhà Trần lại mất, toàn quốc một lần nữa được thống nhất. Vì vậy, các cụ phụ lão tương truyền: ‘Nước hồ cạn khô thiên hạ loạn, nước hồ đầy thiên hạ thái bình’.
Hết chương 531
~*~*~*~*~*~*~*~*~