Biên Hoang Truyền Thuyết

Chương 361: Chương 361: Yểu Điệu Thục Nữ




Lưu Dụ ở trong thành, tìm đến địa điểm chỉ định Tống Bi Phong lưu lại ám ký, biết được lão đang ở trong Quy Thiện tự đợi mình, liền vội vàng chạy đến. Hai người đi vào trong vườn của Quy Thiện tự nói chuyện, đề phòng trong vách có tai.

Tống Bi Phong nghe xong tao ngộ hôm nay của Lưu Dụ tại Thạch Đầu Thành, hít vào một hơi lạnh nói: “Bây giờ ta càng khẳng định tối qua ngươi tìm Tư Mã Nguyên Hiển là đúng, nếu không ngươi cũng hàm oan mà chết. Ai mà đoán được Lưu Lao Chi có thủ đoạn như thế? Phương pháp ứng phó của ngươi thật là tinh diệu, lại có thể kiểm tra tâm ý của Tư Mã Đạo Tử.”

Lưu Dụ thở dài: “Mỹ trung bất túc* sẽ khiến Lưu Lao Chi cảnh giác. Hắn nhất định sẽ chất vấn Tư Mã Đạo Tử về quan hệ với đệ bây giờ.”

Tống Bi Phong: “Tư Mã Đạo Tử gian ngoan xảo quyệt, lại dễ dàng bị Lưu Lao Chi nắm được đuôi chồn sao? Lão có thể đưa ra một cái cớ để Lưu Lao Chi xem xét, liên quan đến vấn đề tìm bảo tàng của Tiêu Liệt Vũ ở Diêm Thành, mà sự việc này ai cũng biết. Nếu như Lưu Lao Chi lấy cái đó trị ngươi trọng tội, sẽ chỉ rước lấy phản cảm của tướng sĩ trong Bắc Phủ binh.”

Lưu Dụ gật đầu: “Lý phải như thế! Phản ứng của Vương Hoằng như thế nào?”

Tống Bi Phong: “Hắn rất sùng bái ngươi, xem ra bất luận ngươi có vấn đề gì, hắn sẽ không ngần ngại hỗ trợ. Bởi vậy phương diện liên quan đến hắn ngươi không cần bận tâm.”

Lại tiếp: “Hắn mới tìm ta, nói Tư Mã Nguyên Hiển lại muốn gặp ngươi. Địa điểm là chỗ tối qua gặp ngươi, thời gian giữa giờ Thân và giờ Dậu.”

Lưu Dụ vui vẻ nói: “Đệ đang muống đi tìm hắn.”

Tống Bi Phong nhắc nhở: “Đề phòng một chút! Tư Mã Đạo Tử là tên tiểu nhân phản phúc vô thường.”

Lưu Dụ biết ấn tượng của lão đối với cha con Tư Mã Đạo Tử khó có thể thay đổi trong một, hai ngày, gật đầu nói: “Đệ rõ rồi. Chắc chắn Lưu Lao Chi là người phản phúc vô thường, mà ngược lại Tư Mã Đạo Tử luôn luôn quán triệt, mọi việc cũng là vì mục đích củng cố chính quyền Tư Mã hoàng triều.”

Tống Bi Phong nói: “Hy vọng đúng là như thế!”

Lưu Dụ hỏi: “Biên Hoang tập có tin tức gì không?”

Tống Bi Phong trả lời: “Tối qua nhận được phi cáp truyền thư của Văn Thanh. Đồ Phụng Tam đang từ Thọ Dương lại đây, hai ngày nữa sẽ tới Kiến Khang.”

Lưu Dụ: “Về mặt Kinh Châu nên có kết quả rồi.”

Tống Bi Phong chau mày hỏi: “Kết quả gì?”

Lưu Dụ đáp: “Có liên quan đến dự định của Dương Toàn Kỳ và Ân Trong Kham. Chỉ cần bọn họ đồng ý hợp tác cùng Hoang nhân, đối với Hoàn Huyền tịnh không phải là không có tổn thất.”

Tống Bi Phong lắc đầu nói: “Nghe nói Ân Trọng Kham nhát như thỏ đế, úy kỵ Hoàn Huyền như sợ hổ. Một người như thế, có thể làm được việc gì? Đa số cao môn danh sỹ là vậy, có được mấy người dũng cảm và quyết đoán như An công và đại thiếu gia?”

Lưu Dụ cười khổ: “Hy vọng hôm nay không bị huynh nói trúng! Nếu Hoàn Huyền độc bá Kinh Châu thì khó ứng phó vô cùng. Hoàn Huyền được thêm Nhiếp Thiên Hoàn, Bắc Phủ binh lại nằm trong tay kẻ ngu, Kiến Khang quân há phải đối thủ sao?”

Tống Bi Phong ngạc nhiên thốt: “Liên quân Kinh Châu và Lưỡng Hồ không phải mấy lần chịu đại bại trên tay ngươi sao? Vì sao ngươi quay lại nói tốt cho bọn chúng?”

Lưu Dụ đáp: “Trước đây bọn chúng chịu thua là vì lao sư viễn chinh, xa xôi quá nên lực bất tòng tâm, vả lại thiếu may mắn nữa. Nhưng đối với tấn công Kiến Khang, bọn chúng đã nhiều năm chuẩn bị, kế hoạch chu toàn, lại có Kinh Châu đằng sau làm hậu thuẫn, chiếm giữ lợi thế thượng du. Bởi vậy đệ cảm thấy không lạc quan.”

Tống Bi Phong cảm thấy không còn lời để nói, trầm ngâm một lát mới lên tiếng: “Sáng nay ta gặp qua một số người có thế lực ở Kiến Khang. Mặc dù bọn họ rất kính trọng ngươi, nhưng đối với việc nên hay không nên hỗ trợ ngươi, lại cảm thấy do dự. Ài!”

Lưu Dụ không chút để bụng nói: “Đệ hiểu, bởi vì đệ chưa thành hình tượng, chỉ là có cái danh hão. Bởi vậy bọn họ chọn thái độ xem xét chờ đợi. Huynh nói có thế lực, là chỉ những phương diện thế lực nào?”

Tống Bi Phong: “Bọn họ không là lão đại cầm đầu các bang hội địa phương, thì cũng là những thương gia giàu có ở Kiến Khang.”

Lưu Dụ gật đầu biểu hiện hiểu rồi, hỏi: “Sáng nay huynh có qua hẻm Ô Y gặp đại tiểu thư không?”

Thần sắc Tống Bi Phong buồn bã, chán nản nói: “Gặp qua rồi! Tinh thần đại tiểu thư kém hơn so với lần trước gặp ta. Còn hỏi ta những vấn đề liên quan đến hai cuộc viễn chinh vừa rồi. Xem ra đại tiểu thư đã biết tình hình không hay. Ài! Ta có thể nói gì với đại tiểu thư đây?”

Lưu Dụ: “Còn gặp những người nào nữa?”

Tống Bi Phong: “Ta gặp nhị thiếu gia và tên tiểu tử Tạ Hỗn. Thái độ của hai cha con y đối với ngươi vô cùng lãnh đạm. Úc! Chút nữa thì quên nói với ngươi, ta có đàm luận một lúc cùng tôn tiểu thư, nàng nói muốn gặp ngươi!”

Tôn tiểu thư chính là Tạ Chung Tú, con gái Tạ Huyền.

Lưu Dụ ngạc nhiên hỏi: “Nàng muốn gặp đệ?”

Tống Bi Phong nói: “Ta vẫn chưa đáp ứng tôn tiểu thư, muốn hỏi ngươi trước xem nói thế nào với tiểu thư.”

Lưu Dụ không hiểu hỏi: “Vì sao nàng muốn gặp đệ chứ? Lẽ nào ……”

Tống Bi Phong thương cảm đáp: “Khả năng vấn đề liên quan đến Đạm Chân tiểu thư. Ài! Tôn tiểu thư thật đáng thương. Từ khi Huyền soái mất đi, tiểu thư chưa có qua một ngày thoải mái. Bản thân ta muốn nhắc nhở ngươi không nên đi gặp tiểu thư. Nhưng thấy tiểu thư tựa như mang đầy tâm sự. Câu này thật không nên nói ra.”

Lưu Dụ nhớ đến Vương Đạm Chân, trái tim như bị co thắt đau khổ không chịu nổi, nói: “Nghĩa là huynh muốn đệ đi gặp nàng.”

Tống Bi Phong đáp: “Những chuyện mà ta có thể làm cho nàng đã không còn nhiều. Huống chi chỉ một yêu cầu nhỏ bé này.”

Lưu Dụ nói: “Việc này tất phải bí mật tiến hành, tuyệt không thể có chút phong thanh lọt vào tai Tạ Diễm.”

Tống Bi Phong nói: “Ta sẽ thu xếp cẩn thận.”

:77:

Cao Ngạn rời khỏi khoang thuyền, tại hành lang gặp đươc Diêu Mãnh và Trình Thương Cổ vừa mới từ Song Đầu thuyền qua đây.

Diêu Mãnh lo lắng hỏi: “Nàng thế nào rồi?”

Trước tiên Cao Ngạn bí mật nháy mắt với y, sau mới nói: “Nàng tốt hơn rồi! Đâu có chuyện gì!”

Trình Thương Cổ bực mình hỏi: “Ta có phải đến xem bệnh cho nàng không?”

Cao Ngạn đáp: “Trình đại phu đã đại giá đến đây, đương nhiên có thể tiện tay bắt mạch cho nàng. Bệnh mới, bệnh cũ đều được trị hết, thể hiện Biên Hoang tập bọn ta nhân tài phong phú.”

Lại quay sang hai Hoang nhân tỉ muội đang đứng trực ngoài cửa nói: “Hai vị tỷ tỷ dẫn Trình công vào phòng đi!”

Trên mặt Trình Thương Cổ đầy vẻ nghi ngờ, trừng mắt nhìn Cao Ngạn, rồi mới đi vào phòng.

Diêu Mãnh muốn đi theo vào, lại bị Cao Ngạn kéo đi, theo cầu thang lên lầu ba.

Diêu Mãnh phản đối hỏi: “Vì sao không để ta vào?”

Cao Ngạn dương dương đắc ý nói: “Cuộc sống còn dài, ngươi sợ một ngày không còn gặp được nàng sao?”

Diêu Mãnh tỉnh ngộ: “Nàng giả trang, đúng không?”

Cao Ngạn vỗ lên đầu vai y. Lên đến lầu ba, hai dãy phòng hai bên, tận cùng hành lang là lối vào khoang thuyền. Gã họ Cố xôi thịt vẫn còn tối mày tốt mặt vui vẻ đánh bạc.

Khi Diêu Mãnh định đi về căn phòng nhỏ của y, Cao Ngạn liền kéo y đẩy cửa đi vào căn phòng của gã cùng Trác Cuồng Sinh. Lúc này mới thả tay đang kéo y ra, lên tiếng: “Ngồi! Tự nhiên ngồi đi.”

Bản thân gã thì đặt mông ngồi lên trên giường của Trác Cuống Sinh.

Diêu Mãnh ngồi trên ghế có chút ngơ ngác, nói: “Tâm trạng ngươi tựa hồ rất tốt.”

Cao Ngạn đáp: “Đương nhiên tốt! Khặc! Ngươi là tên tiểu tử không ít diễm phúc.”

Diêu Mãnh giật mình hỏi: “Ngươi đã nhìn qua gương mặt nàng sao? Coi rất xinh! Phải không?”

Cao Ngạn nhổ nước bọt liên tiếp, nói: “Xem hình dạng con quỷ háo sắc ngươi kìa. Hắc! Nàng nhìn không xinh thì không giúp nàng sao? Ngươi tính làm anh hùng hảo hán kiểu gì đây?”

Nhìn thấy vẻ mặt Diêu Mãnh không vui, gã vội chữa cháy: “Xinh! Đương nhiên rất là xinh, xém chút so được với tiểu Bạch Nhạn của ta. Dung mạo chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn. Con bà nó, thực sự là một người đàn bà rất đẹp. Nàng còn cho ta biết, mới nhìn thấy ngươi đã biết ngươi là hảo hán hành hiệp trượng nghĩa, đối với việc của nàng chắc sẽ không đứng nhìn. Bởi vậy đem giấy cầu cứu đưa cho ngươi. Chỉ có ta biết được nàng chọn nhầm một tên quỷ háo sắc. Úc! Không đúng! Nàng chọn đúng người rồi.”

Diêu Mãnh nghe được trong lòng ngứa ngáy, dọa: “Ngươi không nói rõ ràng chút nữa, ta sẽ động thủ đánh người.”

Cao Ngạn cười ngặt nghẽo, vô cùng thoải mái, chốc lát sau thở gấp nói: “Bởi vậy mới nói làm ong ve cho ta tuyệt sẽ không phải chịu thiệt thòi. Quên nói cho ngươi biết, tên của nàng kêu là Tiểu Miêu.”

Diêu Mãnh lẩm nhẩm: “Tiểu Miêu.”

Cao Ngạn nói: “Tiểu mỹ nhân Miêu tộc ấy giả vờ giống như thật, tinh minh như lão tử mà suýt chút nữa để cho nàng qua mặt. Sau khi nàng lên giường nằm, ta cho hai tỷ muội đã giúp nàng về phòng tránh đi, rồi nàng lập tức ngồi dậy, hỏi ta có phải là hảo bằng hữu của ngươi không?”

Diêu Mãnh câng câng: “Sớm biết thế thì để cho ngươi đi tìm Trình Thương Cổ, do ta đưa nàng trở về phòng. Con bà ngươi, có phải ngươi ép nàng mở khăn che mặt ra không?”

Cao Ngạn đáp: “Ta là chính nhân quân tử, lại làm thứ việc như thế à? Là nàng tự nguyện mở ra đấy!”

Diêu Mãnh hoài nghi hỏi: “Ngươi có làm việc gì quá đáng không?”

Cao Ngạn: “Thê tử bằng hữu, không thể trêu chọc. Lão tử không làm qua chuyện gì cả.”

Diêu Mãnh đang muốn truy hỏi tiếp thì “Bình” một tiếng, cửa phòng bị đại lực đẩy bung ra.

Hai người sợ hãi nhìn ra, hóa ra là Trác Cuồng Sinh.

Bộ dạng Trác Cuồng Sinh vẫn còn kinh hồn chưa yên, vuốt ngực nói: “Nhìn thấy hai đứa bọn ngươi ở đây, ta mới yên tâm được!”

Cao Ngạn ngạc nhiên hỏi: “Sao ngươi biết bọn ta ở đây?”

Trác Cuồng Sinh đóng cửa phòng lại, đến ngồi xuống bên cạnh Cao Ngạn, nói: “Ta đang muốn đi xuống dưới lầu, nghe được trong phòng có người nói chuyện, mởi đẩy cửa vào xem sao.”

Diêu Mãnh không hiểu hỏi: “Ngươi xuống dưới lầu làm gì?”

Trắc Cuồng Sinh bắt đầu dò xét hai người, điềm đạm nói: “Sau khi bọn ngươi cùng tiểu mỹ nhân che mặt đi khỏi, ta đột nhiên nghĩ nếu như nàng là thích khách, khẳng định cái mạng nhỏ của Cao tiểu tử khó giữ, lại cũng vừa mới nghĩ là đã quá muộn mới tỉnh ngộ. Ngươi nói có phải làm cho ta chút nữa là hồn phi phách tán không?”

Cao Ngạn khịt khịt mũi khinh thường nói: “Con người này của ngươi mắc chứng ám ảnh sợ hãi thích khách rồi, ở đâu cũng nghĩ ra được những thứ vô căn vô cứ. Một tiểu cô nương mảnh khảnh yếu đuối, tế nhị dễ thương như vậy. Có lẽ nào là thích khách giết người không chớp mắt chứ?”

Trác Cuồng Sinh đáp: “Điều ta lo lắng nhất chính là cách nghĩ như vậy và thái độ kiêu căng của ngươi. Ngươi càng nghĩ người đến gặp sẽ không phải là thích khách, lại là thích khách đáng sợ nhất. Thời điểm nàng đau bụng rất đúng dịp, từ khi lên thuyền đến lúc đó, nàng với lão Cố béo như hình với bóng không rời. Lại nhân lúc con lợn béo đánh bạc quên tình thì đau bụng, giống như tìm một cơ hội rời khỏi lão. Chỉ một điểm ấy đủ để người ta dấy lên sự nghi ngờ rồi.”

Đương nhiên Cao Ngạn và Diêu Mãnh hiểu rõ Trác Cuồng Sinh suy đoán chính xác, khổ một điều là không cách nào đưa ra nguyên do.

Cao Ngạn chỉ còn cách lý sự cùn: “Nàng ta thật sự là vô cùng đau bụng, chắc là thủy thổ không hợp, còn nói có chút say sóng. Sau khi về đến phòng nàng ngoan ngoãn lên giường nằm. Lão tử cũng an nhiên vô sự, chân tay mình mẩy còn đủ. Sự thật này đã chứng minh nàng không phải thích khách, nếu không chẳng dễ bỏ mất cơ hội như thế vậy?”

Trác Cuồng Sinh hết lời để nói.

Diêu Mãnh đắc ý: “Huống hồ nàng không phải là người tinh thông võ nghệ. Một tiểu mỹ nhân xinh đẹp không đủ sức trói gà, nào giống thích khách đâu?”

Trác Cuồng Sinh đột nhiên hỏi: “Bọn ngươi hai người trốn đến phòng này nói chuyện gì?”

Diêu Mãnh không phải người quen nói láo, lập tức bối rối chân tay, hồ ngôn loạn ngữ, trả lời: “Có cái gì? Chẳng qua là tán gẫu thôi!”

Ánh mắt Trác Cuồng Sinh lập tức chuyển thành sắc nhọn, cười lạnh: “Tán gẫu?”

Cao Nhạn cười theo: “Vì ta vô ý nhìn thấy nửa gương mặt phía dưới của nàng, chịu không nổi kéo tiểu Mãnh đến đây kể cho y nghe. Chẳng những cả người nàng phát ra hương thơm nhẹ nhẹ, da nàng lại nhẵn nhụi trơn tru, khiến người ta mê muội đến chết mất!”

Trác Cuồng Sinh bực dọc răn đe: “Ta cảnh cáo bọn ngươi lần nữa, đừng nghĩ đến bất kỳ cái gì không thuộc về mình.”

Thình lình Song Đầu thuyền phía trước vang lên tiếng chuông, Diêu Mãnh là người đầu tiên thò đầu ra ngoài nhìn. Cửa sổ căn phòng này không lắp các song sắt giống như phòng khách nhân, để dùng làm lối xuất nhập khi khẩn cấp.

Cao Ngạn cũng thừa dịp thò đầu ra ngoài nhìn, hai người huých khuỷu tay nhau một cái, đều cảm thấy hưng phấn vì lừa được Trác Cuồng Sinh.

Trác Cuồng Sinh nói: “Không cần phải coi! Khẳng định là gặp Hoang Mộng Nhị Hào.”

Lời còn chưa hết, Song Đầu thuyền đã đi qua bên cạnh, huynh đệ trên hai chiếc thuyền vui vẻ kêu réo hỏi thăm lẫn nhau.

Tiếp theo là Hoang Mộng Nhị Hào với Song Đầu thuyền bảo hộ phía sau. Phí Nhị Phiết và Hô Lôi Phương phụ trách lần tham quan Biên Hoang thứ hai, còn đang ở trên đài quan sát hướng về phía bọn gã vẫy tay khiến hai tên hiếu sự Diêu Mãnh và Cao Ngạn giả vờ kêu réo, huyên não chấn động không gian.

Sau khi thuyền đội Hoang Mộng Nhị Hào qua khỏi, Cao Ngạn thừa cơ bỏ đi. Gã nói: “Ta đi xem liệu lão Trình thật sự có năng lực diệu thủ hồi xuân hay không.”

Diêu Mãnh lo lắng muốn biết chuyện sẽ kết thúc thế nào nên cũng theo sau gã nói: “Ta đi cùng ngươi!”

Trác Cuồng Sinh chỉ còn cách trợn mắt, nhìn theo hai người bỏ đi.

Cao Ngạn đẩy cửa phòng mở ra, Đàm Bảo đột nhiên đứng ngay bên ngoài cửa, nhảy lại giữ hai tay áo y, lắc lắc nói: “Hai vị cứu ta với!”

Cao Ngạn khó chịu: “Có phải thua hết sạch rồi không? Bất quá bây giờ ta là một tên cùng khốn nghèo mạt, vay mượn miễn hỏi.”

Trác Cuồng Sinh cảnh giác đứng lên hỏi: “Vấn đề gì?”

Đàm Bảo thừa cơ chen qua chỗ trống bên cạnh Cao Ngạn và Diêu Mãnh tiến vào trong phòng, gương mặt tràn đầy sầu muộn, kể: “Sự tình là thế này. Ta từ nhỏ gia đình nghèo khó, ba tuổi mất cha. Mẹ vì cha mất sớm mà u sầu buồn bã, không được bao năm cũng gặp hạn mà mất. Ta chỉ còn cách bán thân làm đứa ở, vì người làm trâu làm ngựa. Ài! Thân thế của ta rất là thê lương!”

Hai người ngây dại chăm chú nhìn y, đồng thời thầm nhủ côn đồ lừa đảo giang hồ gặp nhiều rồi, nhưng khẳng định bình thường không giống thế này.

Đàm Bảo lại nài nỉ Cao Ngạn: “Cao gia có thể đóng cửa lại trước không, câu chuyện của ta không thể lọt vào tai người khác.”

Cao Ngạn hết cách đành đóng cửa lại, Diêu Mãnh giận không thể túm hắn chửi cho một trận.

Trác Cuồng Sinh điềm đạm nói: “Ngồi đi! Bất quá ngươi nói thế nào cũng đều không có tác dụng. Quy củ của bọn ta là không can thiệp chuyện riêng của khách nhân.”

Đàm Bảo vội vàng ngồi xuống, hướng về Cao Ngạn và Diêu Mãnh nói: “Hai vị nhân gia cũng ngồi đi!”

Cao Ngạn liếc mắt đầy ý nghĩa sang Trác Cuồng Sinh, biểu thị muốn cùng Diêu Mãnh lén rời khỏi đây.

Trác Cuồng Sinh lắc đầu nhẹ một cái, tỏ ý không được, phải có khổ cùng chia, có nạn cùng chịu.

Cao Ngạn và Diêu Mãnh không cách nào thuyết phục, đành phải đến mép giường ngồi xuống hai bên lão, đối mặt với tên tiểu tử láu cá ấy.

Đàm Bảo nói: “Chiếc thuyền mới vượt qua có phải là một thuyền tham quan khác không?”

Trác Cuồng Sinh gật đầu biểu thị y nói đúng.

Đàm Bảo hỏi: “Khi nào thuyền tham quan ấy rời khỏi Thọ Dương?”

Diêu Mãnh chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng, trả lời: “Ngày mai! Phải có người từ đằng sau đuổi theo ngươi không?”

Trắc Cuồng Sinh ngắt lời nói: “Không được hỏi chuyện tư của khách nhân.”

Đàm Bảo nỗi khổ hiện lên mặt nói: “Thế tức là ta còn có thời gian một ngày để chạy trốn giữ mạng.”

Lúc này đến lượt Cao Ngạn kỳ quái hỏi: “Ngươi sao biết kẻ đuổi theo ngươi tham gia đoàn thứ hai? Nghe nói hơn mười đoàn tiếp theo đều đã đầy người rồi, ngươi…..”

Trác Cuồng Sinh hét lên: “Cao Ngạn!”

Cao Ngạn đành ngậm miệng.

Trên mặt Đàm Bảo đột nhiên lại nở nụ cười, vui vẻ nói: “Tốt! Tốt! Mọi người không luận bàn chuyện tư, để chúng ta làm một cuộc giao dịch, thế nào?”

Trác Cuồng Sinh cũng mất đi tính nhẫn nại, cau mày hỏi: “Giao dịch gì?”

Đào Bảo: “Ta có thể trả mười lượng hoàng kim, chỉ cần có người có thể đưa ta vượt qua Biên Hoang, đi đến phương Bắc tị nạn. Bất quá phải lên đường trước khi thuyền tham quan thứ hai tới.”

Cao Ngạn cười: “Hóa ra Đàm tài chủ giàu có thế, ngươi không sợ bọn ta nhìn thấy tài bảo động lòng tham sao?”

Đàm Bảo bị dọa kinh hãi, cười theo: “Ai mà chẳng biết Hoang nhân rất giữ quy củ, tuyệt sẽ không thấy lợi quên nghĩa, ta đương nhiên chẳng lo lắng.”

Diêu Mãnh nói: “Nhưng việc thuê bảo tiêu ở Biên Hoang rất dễ dàng. Lão ca ngươi lại khẳng khái bỏ ra trọng kim, nào sợ không có người nhận làm.”

Trên gương mặt béo phì của Đàm Bảo thần sắc lập tức tràn đầy vẻ van lơn, nói: “Nhưng ta không biết được ai đáng tin tưởng? Thỉnh các vị đại gia có thể thương ta từ nhỏ cô khổ không nơi nương tựa, tình trạng ấy đến hôm nay vẫn chưa thay đổi qua, chỉ điểm tệ nhân một con đường sáng.”

Trác Cuồng Sinh nói: “Bọn ta phục vụ tham quan, tựa hồ không có bao gồm thứ ấy.”

Đàm Bảo dài thuỗn cả mặt nói: “Thỉnh các vị đại gia mở một con đường sống, mau giúp ta một lần này! Ta có thể mang năm lượng hoàng kim làm phí trung gian giới thiệu.”

Bọn Trác Cuồng Sinh ba người đều túi sạch như chùi, đâu dễ dàng kiếm được số vàng như vậy, bỏ qua thật sự đáng tiếc, nghe vậy không khỏi động lòng.

Trác Cuồng Sinh gật đầu: “Ngươi thật rất giàu có. Bắc phương lớn như vậy, ngươi muốn đi đến chỗ nào đây?”

Đàm Bảo nói: “Đương nhiên là thành thị thái bình nhất Bắc phương, kể cả tiểu trấn cũng xong.”

Ba người nghe được hết lời để nói.

Trác Cuồng Sinh rất ngạc nhiên nói: “Xem ra ngươi hoàn toàn không hiểu rõ tình hình ở phương Bắc, lấy đâu ra vui vẻ thái bình chứ? Bản thân ta nghĩ ngươi đã có người ở phương Bắc để dựa dẫm. Còn không ngươi cứ thế này đến phương Bắc, chẳng khác đưa dê vào miệng cọp, hiểu chưa?”

Diêu Mãnh tiếp: “Hiện thời địa phương thái bình nhất trong thiên hạ, chỉ có Biên Hoang tập bọn ta.”

Đàm Bảo sợ run cả người, tuyệt vọng nói: “Biện pháp nào tốt đây? Chư vị đại gia có thể bảo hộ ta không? Ta thật có thể trả tiền.”

Trác Cuồng Sinh cười: “Trong cả cuộc hành trình du ngoạn Biên Hoang, ngươi đều an toàn, cho đến khi bọn ta đưa ngươi trở lại Thọ Dương. Ngươi vẫn còn đi trước truy binh của ngươi một ngày. Vấn đề này đến đây thôi, bọn ta còn có việc khác phải xử lý.”

Chú thích

* Mỹ trung bất túc: Đại ý trong cái gì được coi là hoàn mỹ cũng vẫn còn những khiếm khuyết. Hay là trên đời không có gì là hoàn mỹ cả. Ý tác giả ở đây là quá hoàn mỹ sẽ khiến Lưu Lao Chi nghi ngờ mà cảnh giác.

Hết chương 361

~*~*~*~*~*~*~*~*~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.