Sau sự kiện chấn động
vừa rồi một ngày, ông Henry đã cho gọi hắn đến nhà để nói chuyện. Hắn vì nghĩ
ông chịu chấp nhận một trong hai điều kiện của hắn nên hắn đã đi mà không hề
biết rằng nguy hiểm đang rình rập sau lưng em.
Cứ nghĩ rằng ông gọi
hắn đến là để nói chuyện về em nhưng suốt buổi ông cứ nói toàn những chuyện
chẳng đâu ra đâu. Nói được một lúc thì điện thoại ông có tin nhắn đến, sau khi
đọc xong tin nhắn, ông ngước lên và bảo hắn có thể về. Nghe ông nói thế, hắn
tức giận bỏ về mà không để ý thấy nụ cười nham hiểm của ông sau lưng.
Suốt dọc đường đi về,
hắn cứ nghĩ mãi về ông. Hắn thật không hiểu nổi ông muốn nói gì với hắn hay vốn
không có chuyện gì để nói mà ông cứ thư thả uống trà, lâu lâu lại ngước mặt lên
nhìn hắn như thể dò xét thái độ của hắn. Vì chịu không nổi cái thái độ bình
thản đó của ông nên hắn đã lên tiếng trước, hắn hỏi ông gọi hắn đến để làm gì
thì ông chỉ nói có một câu gỏn lọn là để nói chuyện phiếm. Khi nghe được câu
trả lời đó hắn rất muốn bỏ về ngay lập tức nhưng hắn vẫn kiên trì ở lại vì biết
đâu ông sẽ nói chuyện gì liên quan đến em.
Thế là hắn ở lại để
nghe ông nói chuyện nhưng từ đầu chí cuối chuyện mà ông nói chẳng có dính dáng
gì đến em dù chỉ là một chút. Lúc này, cơn giận của hắn đã lên đến đỉnh điểm và
sau khi nghe ông bảo hắn có thể về thì ngay lập tức, hắn đứng dậy đi ngay mà
không thèm chào và cũng không thèm nhìn ông lấy một cái. Nhưng bây giờ suy nghĩ
lại, hắn cảm thấy có điều gì đó không đúng. Ông thường ngày đâu có hay nói như
vậy nhưng tại sao hôm nay ông lại nói với hắn nhiều chuyện như thế? Phải chăng
ông làm thế là có chủ đích?
Bước chân hắn dần trở nên vội vã hơn khi
nghĩ đến ở nhà xảy ra chuyện, hắn nghĩ rất có thể ông đã cho người đến bắt em
đi và việc ông gọi hắn đến chính là để câu thời gian. Hắn mím môi, bàn tay nắm chặt
lại và mong rằng những điều mà hắn vừa nghĩ chỉ là những suy diễn lung tung.
Nhưng nỗi lo lắng đã dần hình thành trong lòng khi hắn không còn nhìn thấy bóng
dáng quen thuộc hằng ngày đâu. Hắn nhớ trước khi đi hắn đã dặn em phải ở nhà
rồi mà sao bây giờ hắn đã tìm hết mọi ngóc ngách trong nhà rồi mà vẫn không
thấy em? Gọi điện cho em thì lại nghe tiếng chuông điện thoại reo ở trong
phòng, bây giờ hắn không chỉ cảm thấy lo lắng thôi đâu mà ngay cả nỗi bất an
cũng vô tư hình thành trong lòng hắn.
Hắn bước ra khỏi nhà,
vừa đi vừa gọi cho Liz. Đầu tiên hắn hỏi cậu là em có qua nhà cậu chơi không,
khi cậu bảo không thì hắn lập tức nói cho cậu biết mọi chuyện và nhờ cậu phụ
giúp hắn đi tìm em. Sau đó bản thân hắn cũng leo lên xe và lao đi vun vút, hòa
nhập vào dòng xe vội vã.
- Có phải cha đã cho
người bắt Sea đi không? Bây giờ cô ấy đang ở đâu và cha đã làm gì cô ấy rồi? -
Hắn một tay lái xe, một tay cầm điện thoại gọi cho ông Henry, khi đầu dây bên
kia vừa nhấc máy thì hắn đã hỏi một tràng không kịp để cho ông mở miệng nói
tiếng nào.
Nhưng ông cũng không
vội trả lời hắn, chỉ cười rồi thầm khen hắn quả không hổ danh là con trai ông,
chỉ với một ít thời mà hắn đã biết được mọi chuyện rồi.
- Con hãy bình tĩnh, có
chuyện gì đâu mà phải gấp gáp. Ta chẳng làm gì nó cả, chẳng qua là ta chỉ cho
nó và Jane cùng “chơi trò sinh tử” với nhau thôi. - Sau câu nói đó là
một tràng cười man rợ từ ông.
- Jane? Trò chơi sinh
tử? Ý cha là sao? - Hắn nhíu mày, nghi hoặc hỏi lại.
- Chẳng phải con thông
minh lắm sao? Hãy tự mình suy nghĩ đi.
- Cô ấy mà có mệnh hệ
gì thì cả đời này tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho ông. - Đến mức này thì hắn
thực sự mất bình tĩnh, hắn hét lớn vào điện thoại và ngay cả cách xưng hô đúng
mực hắn cũng không màng.
Hắn cúp máy được một
lúc rồi mà người bên kia đầu dây vẫn còn áp điện thoại vào tai. Ông sững sờ đôi
lúc rồi khẽ nhếch môi chế giễu. Em thực sự quan trọng với hắn tới mức phải thù
ghét chính cha ruột của mình sao? Xem ra mọi chuyện đang bắt đầu trở nên gay
cấn rồi đây.
…
- Mấy người tính đưa
tôi đi đâu? - Em đứng lại, quay đầu lại hỏi hai tên đã bắt cóc mình ở phía sau.
- Đi nhanh lên! Đừng
hỏi nhiều. - Một tên cao to, vạm vỡ, nhuộm đầu đỏ hoe, trên tay cầm theo một
khẩu súng lục vừa đẩy em lên phía trước vừa giục.
Em cắn môi, chưa kịp
bước đi thì đã bị một tên cao to khác, tóc nhuộm xanh nắm cổ áo và lôi đi xềnh
xệch. Cổ áo bị kéo lên siết cổ, em hơi khó thở nên đã bảo với gã bỏ em ra nhưng
em càng nói gã càng lôi đi mạnh hơn. Vì hai tay em bị trói ở sau lưng nên em
không thể dùng tay được, chỉ dùng miệng để nói nhưng cũng không có tác dụng với
gã.
Gã đưa em đến một ngôi
nhà đã bỏ hoang từ lâu, bên trong mọi thứ đã không còn nguyên vẹn, chúng bị đổ
nát và gạch đá đổ đầy ra đất. Mối mọt, gián, rết và các loại côn trùng khác
đang tụ họp trong đây. Em kinh hãi, vừa đi vừa tránh mấy con gián đang bò dưới
chân nhưng cũng mấy lần suýt té vì vấp phải mấy viên đá to tướng. Gã đưa em vào một căn phòng trống không cửa và đẩy
em vào sát tường, lấy trong túi ra một sợi dây thừng loại nhỏ trói chân em lại.
Em vì không yên phận, giãy giụa không để cho gã
làm công việc của mình nên đã bị gã tát cho một cái thật đau vào mặt và rất
nhanh hai chân em đã bị trói vào nhau.
Em rưng rưng nước mắt
nhìn bọn họ, em rõ là không quen biết và không có thù oán gì với họ nhưng sao họ
lại bắt em mà không nói cho em biết nguyên do? Em nhớ lúc mình đang ở nhà xem
ti vi thì có tiếng chuông cửa, em vì tưởng hắn về nên hí hửng chạy ra đón. Nào
ngờ, khi cửa vừa mở và khi em chưa nhận thức được gì thì chỉ trong nháy mắt,
một cái bao lớn đã trùm lên người em. Trong khi em cố vùng vẫy để thoát khỏi
thì em cảm nhận được mình đang bị vác đi và bị quăng vào trong xe. Đến khi em
được thả ra thì cũng là lúc em đã được đưa đến ngôi nhà hoang này.
Tên bặm trợn đầu xanh
ấy thấy em ngoan ngoãn ngồi yên thì cũng không làm gì em nữa. Gã đầu xanh ném
cho em một ánh nhìn sắc bén như thể muốn cảnh cáo em hãy khôn hồn mà ngồi yên
nếu không cái tát lần sau sẽ còn đau hơn vừa nãy rồi đi tới chỗ gã đầu đỏ, hỏi:
- Khi nào cô ta tới?
- Một lát nữa. - Gã đầu
đỏ trả lời ngắn gọn, nói xong gã ta lấy ra một điếu thuốc, châm lửa lên và hút
nhưng cũng không quên thảy cho tên kia một
điếu.
Không lâu sau đó, một
cô gái trẻ có vẻ ngoài xinh đẹp, vô cùng sắc sảo diện trên mình một chiếc váy
màu đỏ ôm sát cơ thể và có vô số kim sa lấp lánh trên bộ trang phục lộng lẫy đó
xuất hiện trước cửa. Em nheo mắt lại nhìn nhưng rồi chợt mở to ra khi đã nhận
ra người đó. Đó chẳng phải là Jane sao?
“Tiểu thư!”
Hai tên kia thấy Jane
đến, vội chào cô và thông báo tình hình cho cô biết rồi tránh đường cho cô qua.
Cô tiến tới chỗ em, khóe miệng khẽ nhếch lên tạo thành một đường cong nửa
miệng.
- Để xem kì này còn có
ai đến cứu mày không? - Lần trước ra tay, hắn đã đến cứu em nhưng lần này, cô
chắc chắn không.
- Tại sao cô lại cho
người bắt tôi tới đây? - Em hỏi.
- Bắt mày tới đây tao
mới có thể dễ dàng ra tay. Nếu như mày còn sống trên cõi đời này thì Zin mãi
mãi sẽ không để ý đến tao. - Cô cười nhạt. - Nên một là mày chết còn hai là tao
mất anh ấy.
- Nhưng nếu tôi chết
thì anh ấy cũng sẽ không yêu cô đâu.
Câu nói của em đã kích
động đến Jane, cô bước nhanh tới chỗ em, khom
người rồi nâng cằm em lên, gằn từng tiếng:
- Anh ấy có thể không
yêu tao nhưng mày thì nhất định phải chết. Mày nghe cho rõ đây, thứ mà tao
không có được thì người khác cũng đừng hòng có được. Đó là quy luật sống của
tao. - Rồi cô hất cằm em sang một bên.
Vừa lúc đó thì tiếng
chuông điện thoại của cô vang lên. Cô đứng thẳng người dậy rồi lấy chiếc điện
thoại trong túi xách ra. Nhìn vào cái tên hiển thị đang nhấp nháy trên màn hình,
đôi mày thanh tú của cô chau lại, trong lòng khẽ run lên từng hồi. Cô có thể
không sợ trời, không sợ đất nhưng hắn thì cô không thể không sợ.
Cố trấn tĩnh lại tinh
thần, cô nghe máy.
“Jane! Em đã bắt
Sea đi đâu rồi hả?” - Hắn quát lớn, từ nãy đến giờ hắn đã lái xe đi khắp
thành phố rồi mà vẫn không điều tra ra được tung tích gì của em. Nên hắn dừng xe bên đường và quyết định gọi cho Jane.
- Zin, anh đang nói cái
gì vậy? Em không hiểu gì cả. - Jane lúng túng thấy rõ, cô không nghĩ là hắn lại
biết cô đã cho người bắt cóc em. Dù cố gắng giữ bình tĩnh như thế nào nhưng cô
vẫn không thể ngừng lo sợ.
- Zin! Mau đến cứu em.
Em đang ở trong một ngôi nhà hoang...
“Tút... Tút”
“Alô! Alô!”
Hắn gọi lại lần nữa
nhưng Jane đã khóa máy, hắn tức giận ném chiếc điện thoại sang ghế bên cạnh.
Trước khi Jane ngắt máy, hắn rõ ràng là đã nghe thấy tiếng em kêu cứu, vậy mà
hắn chưa kịp nói gì thì cô đã cúp máy. Mà khoan đã! Vừa nãy em nói em đang ở
trong một ngôi nhà hoang. Nhưng ngôi nhà hoang đó nằm ở đâu mới được chứ?
Hắn ngồi nghĩ ngợi một
lúc rồi lái xe đi.
Trở lại với Jane, khi
em hét lên, cô đã hốt hoảng liền tắt máy. Sau đó đi tới tát vào hai bên mặt em
rồi bảo tên đầu xanh đến bịt miệng em lại.
- Có cần đổi địa điểm
không? Lúc nãy nó đã khai ra rồi. - Tên đầu đỏ lên tiếng.
Jane suy nghĩ giây lát
rồi phẩy tay:
- Không cần, chắc anh
ấy không biết và cũng không nghĩ tới chỗ này đâu.
- Này, cô muốn giết cô
ta như thế, vậy tại sao không làm ngay bây giờ luôn đi? Nếu cô giết cô ta ngay
từ đầu có phải đỡ phiền phức hơn không? - Tên đầu xanh thắc mắc.
- Giết nó ngay từ đầu
thì còn gì là thú vị nữa. Tao muốn trước khi nó chết phải cho nó nếm mùi đau
khổ. - Ánh mắt cô khi nói ra những điều đó thật ghê sợ.
Em chợt rùng mình,
trong lòng thầm mong hắn hãy đến cứu em ra khỏi đây càng nhanh càng tốt. Em
không muốn ở cái nơi đầy côn trùng như vậy thêm một giây, một phút nào nữa đâu.
Nhưng cô nói hắn không biết chỗ này, vậy làm sao em có thể mong hắn sẽ đến cứu
em đây?
Nhưng em tin tưởng hắn,
em tin không bao lâu nữa hắn sẽ đến cứu em. Em nhớ có lần hắn nói với em, dù em
có ở bất cứ nơi đâu hắn cũng có thể tìm được em nên em chắc rằng, hắn sẽ nhanh
chóng tìm ra em thôi.
“Em chờ anh!”
Quay trở lại với hắn,
hắn đã tìm đến biết bao ngôi nhà hoang nhưng vẫn không thấy gì. Thực chất thì
ngôi nhà hoang mà em nói ở thành phố này có rất nhiều, cứ tìm như thế chẳng
khác nào mò kim đáy biển. Bên Liz cũng chẳng có tin tức gì, cậu cũng đã tìm
khắp nơi nhưng cũng như hắn, đều không tìm được gì.
Gục đầu trên vô lăng
với nỗi thất vọng ê chề, lần đầu tiên hắn cảm thấy mình thực sự bất lực và vô
dụng như thế. Hắn đã từng nói sẽ tìm ra được em dù em có ở bất cứ đâu, vậy mà
bây giờ đến một chút tung tích nhỏ nhoi của em hắn cũng không tìm thấy. Hắn
biết Jane rất ghét em, chắc chắn giờ này không ít thì nhiều em cũng bị cô hành
hạ bằng cách ra tay đánh đập em không thương tiếc. Chỉ nghĩ đến cảnh em bị đánh
đến nằm lê lết dưới
đất thì tim gan hắn lại nóng lên. Vò đầu bứt tóc một hồi lâu, hắn chợt ngẩng
đầu lên, hình như có một chỗ mà hắn chưa tìm, đó là ngoại ô của thành phố. Hắn
mỉm cười rồi lái xe đi, mong rằng hy vọng cuối cùng của hắn sẽ không bị dập
tắt.
Nơi mà hắn dừng xe lúc
nãy cách ngoại ô không xa lắm, lái khoảng chừng mười lăm phút là tới. Hắn dừng
xe trước một ngôi nhà hoang cũ kĩ lâu năm, tường nhà đã bị ẩm mốc và rêu xanh mọc
đầy, hai bên đều là bụi cỏ mọc rậm rạp. Nơi đây rất hoang vắng, cách rất nhiều
cây số mới thấy một ngôi nhà. Quan sát xung quanh một lúc mắt hắn dừng lại ở
hai chiếc xe BMW, một chiếc màu đen còn một chiếc màu đỏ nổi bật nằm khuất
trong bụi cây. Vì nó quá nổi bật nên nhìn một chút là có thể nhận ra ngay.
Hắn khẽ nhếch môi rồi
lái xe thẳng đến chiếc xe màu đỏ của Jane, tắt máy rồi xuống xe. Lấy điện ra
báo cho Liz biết một tiếng rồi hắn thở mạnh một cái, sải chân bước vào trong.
Ngôi nhà này rất rộng,
cứ tưởng rằng phải mất một lúc lâu mới có thể tìm được chỗ em bị bắt nhưng
không ngờ chỉ cần vài phút ngắn ngủi là hắn đã biết được em đang bị nhốt ở đâu
rồi. Tất cả cũng nhờ tiếng nói quen thuộc của Jane đang nói chuyện với ai đó.
Hắn đi tới căn phòng
phát ra tiếng nói rồi hé mắt vào trong. Em đang bị trói ngồi ở một góc, hắn thở
phào nhẹ nhõm khi thấy trên người em không có thương tích gì nghiêm trọng ngoài
hai bên mặt hơi đỏ. Hắn đoán là Jane đã ra tay đánh em vì em dám cả gan báo địa
điểm cho hắn biết. Nhưng hắn cũng nên cảm ơn Jane vì cô đã không đổi địa điểm
nếu không thì dù có lật tung cả thành phố này lên cũng chưa chắc gì tìm được
em.
Mắt hắn dừng lại ở hai
người đàn ông kia, bên hông hai gã đều có giắt theo một khẩu súng lục màu đen.
Hắn nuốt nước bọt, nếu hai tên đó tay không đánh nhau với hắn thì không sao chứ
chúng mà dùng đến cái vật không có mắt kia thì e rằng hắn chưa ra trận đã bị
thất bại thảm hại.
- Hai người ở đây canh
chừng nó đi, đừng để cho nó chạy thoát. Nếu nó có ý định muốn trốn thì tôi cho
hai người tùy ý xử nó. - Jane căn dặn hai gã trước khi rời đi.
- Vâng, chúng tôi biết
rồi. - Hai gã đồng thanh.
Jane nhìn em lần cuối,
cười nhạt rồi bỏ đi. Vì hắn đã biết chuyện nên cô không thể về nhà được, đêm
nay cô sẽ ngủ ở khách sạn.
Thấy Jane ra, hắn vội
nấp sang căn phòng bên cạnh, chờ cho cô đi rồi hắn mới vào giải quyết hai tên
kia.
Nhân lúc hai gã không
chú ý, hắn đạp hai cú thật mạnh vào ngực hai gã. Bị đánh bất ngờ nên hai gã trở
tay không kịp, ngã sóng soài ra đất. Nhưng rất nhanh, hai gã mau chóng ngồi dậy
và cùng một lúc tấn công hắn bằng một cú đấm thật mạnh nhưng cũng may là hắn đã
tránh được. Công hắn học võ từ nhỏ, đâu thể để hai gã xoàng đó đánh dễ dàng như
vậy. Hắn dùng hết sức đạp thêm một cái vào bụng tên đầu đỏ rồi xoay người, đạp
một cái ngang đầu tên đầu xanh. Hai gã đau đớn, một tên ôm bụng, một tên ôm đầu
rên rỉ dưới đất. Giải quyết xong hai tên đó, không chần chừ thêm nữa, hắn chạy
lại cởi trói cho em.
- Em có bị thương ở đâu
không? - Sau khi cởi trói, hắn liên tục xoay người em qua lại để xem em có bị
thương không.
Em không trả lời câu
hỏi của hắn, chỉ cười thật tươi rồi ôm chầm lấy hắn, xúc động nói:
- Em biết là anh sẽ tới
mà.
Hắn cũng cười rồi ôm
lấy em. Hai người ôm nhau trong niềm hạnh phúc nhưng đâu biết rằng, một ánh
nhìn như muốn giết người của ai đó đang đứng ngoài cửa.
- Tiểu thư! - Thấy cô,
em hốt hoảng liền buông hắn ra, sợ hãi nhìn cô.
Hắn đưa mắt nhìn ra cửa
thì thấy Jane đã đứng đó từ bao giờ. Nhưng có vẻ như hắn không có gì phải ngạc nhiên
hay lo sợ khi thấy cô trở lại vì hắn vốn đã biết trước được điều đó. Chiếc Benz
của hắn đang đậu ngoài sân, khi cô thấy nó chắc chắn cô sẽ biết nó là của ai
thôi.
Tên đầu đỏ nhân lúc hắn
sơ ý, gã ngồi dậy rồi quơ tay lấy khúc gỗ ở bên cạnh, giơ lên cao và nhắm thẳng
vào lưng hắn mà hạ xuống.
- Zin, cẩn thận. - Em
hét lên và đồng thời xoay người hắn lại, nhận lấy cú đánh đó thay hắn.
Em đau đớn nằm gục trên
người hắn trong khi hắn chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra. Hắn trợn tròn
mắt, lay người em:
- Sea! Em có sao không?
- Em khó nhọc lắc đầu, gượng cười với hắn, gương mặt em vì đau đã trở nên trắng
bệch. Hắn mắng em. - Sao em lại ngốc như thế? Sao lại đỡ cho anh?
Tên đầu đỏ biết mình
đánh nhầm người nên gã quăng khúc gỗ sang một bên, lùi lại về sau vài bước và
quan sát sắc mặt Jane. Cô mỉm cười hài lòng, đây là cơ hội tốt để cô ra tay nếu
không, để hắn cứu được em ra thì kể như cô tiêu đời.
Cô chạy nhanh tới tên
đầu xanh và giật lấy khẩu súng bên hông của gã, chĩa thẳng vào người em.
- Jane! Đừng!
Đoàng!
Hắn vừa kêu lên cũng là lúc Jane nổ súng. Hắn xoay người em lại và lãnh
trọn viên đạn vào lưng. Jane hốt hoảng buông súng xuống, chân lùi về
phía sau vài bước. Cô lắc đầu liên tục và luôn miệng nói xin lỗi hắn.
- Không! Không! Em xin lỗi, em không cố ý bắn anh đâu.
Chân cô tiếp tục lùi và chợt... cô đạp phải khúc gỗ mà tên đầu đỏ vừa ném khiến cô mất thăng bằng nên ngã ngược ra sau, đầu đập mạnh xuống
một khúc gỗ khác có mấy cây đinh nhọn chồi lên. Mắt cô trợn trừng, máu
từ miệng bắt đầu chảy ra và chết ngay tại chỗ.
Em vừa hốt hoảng vừa lo sợ ngồi dậy, ôm hắn vào trong lòng, nước mắt ngắn dài, nói:
- Zin! Anh đừng chết, đừng chết mà.
Cả người hắn đau buốt, máu ở lưng chảy ra ngày một nhiều hơn. Hắn
gượng cười, nhìn về phía Jane một lúc rồi đưa tay lên lau nước mắt cho
em, khó nhọc mở miệng:
- Ngoan, đừng khóc. Anh sẽ không sao đâu.
Bàn tay hắn rời khỏi mặt em và rơi tuột xuống đất, đôi mắt từ từ nhắm lại.
- Không! Zin, anh mở mắt ra nhìn em đi, đừng ngủ mà. Em xin anh đấy! - Rồi em khóc thét lên, ngẩng đầu van xin hai tên kia. - Các người làm ơn gọi xe cấp cứu đến cứu anh ấy đi, làm ơn đi mà.
Hai tên kia không thèm đếm xỉa đến lời cầu xin của em, chúng chỉ lo
cho bản thân mình thôi. Chúng vẫn cứ bỏ chạy thụt mạng mặc cho em có van xin thảm thiết đến đâu. Em ôm hắn chặt hơn, từng giọt nước mắt rơi
xuống gương mặt trắng bệch của hắn. Em biết phải làm gì để cứu hắn đây?
- Anh tỉnh dậy đi. Chẳng phải anh đã hứa là sẽ ở bên cạnh chăm sóc em suốt đời sao? Sao anh có thể bỏ em lại một mình như thế?
Em vừa nói vừa ra sức lay người hắn nhưng hắn vẫn nằm bất động trong
lòng em, hoàn toàn không có ý định tỉnh dậy. Đến lúc này thì em không
thể chịu đựng được nữa, em gào lên. Tiếng gào thét vô vọng nghe thật
thảm thiết và tan tác cõi lòng.
“Thượng đế! Chẳng phải con đã xin người hãy mang lại bình yên và bảo
vệ cho anh ấy rồi sao? Sao người lại để cho anh ấy phải chịu đau đớn như vậy? Con xin người hãy cho thiên thần đến giúp đỡ anh ấy.”
Vừa lúc đó, Liz cùng với mấy tên cận vệ đến nơi và không bao lâu, xe cấp cứu được gọi đến...
…
Hắn tỉnh lại trong một căn phòng toàn màu trắng và có mùi thuốc sát
trùng nồng nặc. Ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào mắt khiến hắn phải nheo
mắt lại mới có thể nhìn rõ được mọi thứ xung quanh. Hắn gượng ngồi dậy,
việc đầu tiên mà hắn làm sau khi tỉnh dậy là đảo mắt tìm kiếm một dáng
người nhỏ nhắn có gương mặt đáng yêu ấy. Nhưng thay vì gặp em thì hắn
lại gặp một người mà hắn không bao giờ muốn gặp lại nữa. Ông Henry ngồi
bên cạnh giường bệnh của hắn và đang đưa mắt nhìn hắn. Vừa nhìn thấy
ông, hắn bất mãn liền nhìn đi hướng khác, hờ hững hỏi:
- Sea đâu? Sao cô ấy không đến thăm tôi?
Ôm im lặng, không trả lời hắn, chỉ lẳng lặng quan sát gương mặt hắn.
Hắn còn có thể ăn nói ngông nghênh như vậy chắc là không sao nữa rồi.
Khi hay tin hắn bị trúng đạn và đã nhập viện, ông liền chạy ngay đến
bệnh viện để xem hắn thế nào. Bác sĩ nói hắn bị mất rất nhiều máu nên
cần phải truyền ngay nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Vì máu dự trữ đã hết nên cần có người tình nguyện hiến máu và ông là người đã làm
việc đó.
Sau khi biết hắn đã qua cơn nguy kịch, ông liền thở phào nhẹ nhõm.
Ông là người đã túc trực bên cạnh hắn cả ngày lẫn đêm, Liz đã nhiều lần
khuyên ông nên về nghỉ ngơi nhưng ông đều lắc đầu và bảo không mệt. Đó
là ông nói dối, thực sự ông mệt lắm chứ nhưng chỉ cần nhìn thấy hắn khỏe mạnh thì những mệt mỏi của ông sẽ biến mất. Bao lâu nay, ông luôn thờ ơ với hắn nhưng như thế cũng không có nghĩa là ông không thương yêu hắn.
Ông thương lắm chứ, chẳng qua là tình thương đó được ông giấu kĩ quá
thôi.
Im lặng khá lâu, vẫn chất giọng trầm khàn ấy, ông trả lời:
- Nó vẫn chưa chết, con yên tâm. Hiện giờ nó đang ở nhà, vì nó mà con phải bị thương nên ta không cho phép nó đến gần con.
Hắn nghe thế liền quay phắt lại, nhếch môi:
- Chứ không phải tất cả là tại ông sao? Nếu không tại ông thì tôi sẽ không phải nằm đây và Jane cũng sẽ không chết.
Nói đến Jane, trong lòng hắn cảm thấy có chút nuôi tiếc. Lẽ ra cô
không phải chết nếu như cô không mù quáng nghe theo lời ông bắt cóc em.
Hắn rất tiếc cho sự ra đi đột ngột của Jane mặc dù cô đã làm sai. Hắn
coi cô như người thân và như một cô em gái. Từ nhỏ, ngoài Liz ra thì
người luôn ở bên cạnh và chơi với hắn là cô. Dù đôi lúc hắn có nóng nảy
và cáu gắt với cô nhưng cô vẫn luôn ở cạnh hắn. Bản chất cô vốn không
xấu nếu như không có sự xuất hiện của em. Nhưng cũng không nên vì cái
chết của Jane mà đổ lỗi cho em được, vì bản thân em cũng đã chịu không
ít tổn thương. Cô hãy yên nghỉ và đừng bận lòng thêm nữa, mọi chuyện đã
kết thúc rồi.
- Ta thừa nhận Jane chết là do lỗi của ta nhưng nếu con bỏ tổ chức và từ chối quyền thừa kế để chạy theo con nhỏ kia thì ta dám chắc với con, nó sẽ cùng xuống địa ngục với Jane. - Ống cố tình nhấn mạnh mấy chữ
cuối.
- Ông dám?
- Không có chuyện gì là ta không dám, nếu như con không bỏ nó thì
đừng trách sao ta độc ác. Bây giờ con có hai sự lựa chọn, một là con từ
bỏ nó và trở lại tiếp tục công việc của mình, còn hai là nó sẽ chết. Con chọn đi, một hay hai? - Ông chậm rãi nói, ánh mắt kiên định nhìn thẳng
vào mắt hắn.
Nghe ông nói, trong lòng hắn khẽ run lên một cái. Hắn biết ông xưa
nay chuyện gì cũng dám làm nên việc giết em, ông hoàn toàn có thể. Từ bỏ em, hắn chưa bao giờ nghĩ đến và cũng không có can đảm để thực hiện.
Hắn lại càng không dám nghĩ đến vì sự cố chấp của hắn mà em phải chết
dưới họng súng tàn ác của ông như mẹ hắn đã từng. Có lẽ tình yêu của em
và hắn có quá nhiều thử thách chông gai, tuy hai người đã vượt qua tất
cả nhưng thử thách cuối cùng này thực sự rất khó khăn nên hắn không cách nào cùng em vượt qua.
Trầm mặc mồi lúc, hắn quyết định chọn cách từ bỏ em. Cách đó, có lẽ sẽ tốt cho cả hai.
Vài ngày sau, hắn được xuất viện, khỏi phải nói cũng biết là em vui
mừng biết chừng nào. Mặc dù có nghe Liz nói là hắn không sao nhưng mấy
ngày qua, không ngày nào em ăn ngon ngủ yên. Nhiều lần em có đến bệnh
viện thăm hắn nhưng cha hắn đã ngăn cản không cho em vào và lần nào em
đến, chưa kịp nhìn thấy mặt hắn thì đã bị ông mắng cho một trận rồi đuổi về. Liz cũng có xin giùm cho em nhưng vẫn không thay đổi được ông. Vì
thế mà từ lúc hắn nhập viện cho đến lúc xuất viện, em luôn ở nhà cùng
với Puppy để chờ đợi hắn.
Hơn một tuần qua không được gặp hắn, em nhớ hắn biết bao. Nỗi nhớ
nhung ấy chỉ tan biến khi nào em được nhìn thấy hắn và ôm hắn thật chặt. Em đỡ giùm hắn một gậy còn hắn đỡ giùm em cả một viên đạn, nỗi đau của
em so với hắn quá chênh lệch. Khoảnh khắc khi nhìn thấy hắn nằm bất động trên băng - ca, em như người chết đi. Nếu như lúc đó không có Liz và
Andrea bên cạnh, chắc chắn em sẽ gục ngã mất. Lại một lần nữa, hắn đã để em thoát khỏi tay của tử thần.
- Vào thay đồ rồi anh chở em đi chơi. - Hắn hôn lên đỉnh đầu em và nói.
- Nhưng anh mới vừa xuất viện mà. - Em chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn hắn.
- Anh không sao, em vào thay đồ đi. - Hắn cười rồi đẩy em vào phòng.
Kể từ ngày mai hắn sẽ không thể đưa em đi chơi và ở bên cạnh em nữa
đâu. Bây giờ, mỗi một giây, một phút trôi qua đối với hắn là vô cùng quý báu. Sau ngày hôm nay, em và hắn mỗi người sẽ ở một nơi. Hắn đã nói với Andrea mọi chuyện và nhờ anh thay hắn chăm sóc em. Hắn biết Andrea là
một người tốt và anh cũng rất yêu em. Ở bên cạnh Andrea, em nhất định sẽ hạnh phúc.
Hắn thở dài, chỉ còn hôm nay nữa thôi, hắn tự nhủ với mình hãy quên
hết tất cả mọi chuyện để có một bữa đi chơi thật vui vẻ với em vì thời
gian không còn nhiều nữa.
…
Ngồi trước màn ảnh rộng trong rạp chiếu phim, em đang say sưa xem bộ
phim hoạt hình “Tom and Jerry” mà mình yêu thích. Em vừa xem vừa bóc
miếng bắp rang lên ăn và lâu lâu lại cười khúc khích như một đứa con
nít. Dẫn em đi xem phim và chọn phim hoạt hình cho em đều là chủ ý nghĩa hắn nhưng lại đúng ý của em. Em tuy lớn nhưng khi được xem phim hoạt
hình em lại chẳng khác gì một đứa trẻ, cứ vô tư mà thể hiện cảm xúc của
mình. Nói là xem phim nhưng thời gian hắn nhìn lên màn hình là rất ít,
đa phần thời gian hắn đều nhìn em. Thấy em vui vẻ và cười được nhiều như thế, hắn cũng thấy rất vui. Nhưng liệu khi hắn bảo em nên rời khỏi đây
và hãy sống một cuộc sống mới thì nụ cười của em có còn hé nở nữa hay
không?
Dù có xảy ra chuyện gì, hắn cũng không muốn em vì chuyện đó mà khiến
cho nụ cười của mình thay đổi. Em là công chúa của nụ cười, là người có
nụ cười đẹp nhất, trong trẻo nhất. Hắn muốn mỗi ngày khi thức dậy đều có thể trông thấy em cười nhưng tiếc là hết ngày hôm nay, hắn sẽ không bao giờ được nhìn thấy nữa.
Sau buổi xem phim, hắn chở em đi ăn rồi dẫn em đi dạo bộ. Buổi tối
cảnh thành phố thật đẹp, thật nhộn nhịp, những cặp tình nhân đang sánh
vai bên nhau cùng bước đi trên con đường dài. Em mỉm cười nhìn các cặp
tình nhân đang hạnh phúc đó, trong lòng cũng thấy vui thay cho họ. Vì
đang là mùa thu nên tiết trời hơi lạnh, trên người em chỉ mặc duy nhất
một chiếc váy, ngoài ra không có áo khoác hay khăn choàng cổ kèm theo
nên người em có hơi run. Để giảm đi cái lạnh đang bủa vây cơ thể, em chỉ còn cách ôm hai tay lại với nhau và hà hơi vào lòng bàn tay để làm ấm.
Hắn đi bên cạnh, thấy cả người em run lên bần bật, liền cởi áo khoác của mình ra để mặc vào cho em và đồng thời dẫn em đi mua một cái khăn
choàng cổ ở một cửa hàng nhỏ ven đường.
- Lấy cho con cái khăn màu đen kia đi ạ. - Em chỉ tay vào cái khăn
choàng cổ màu đen được treo ở trên cao, hí hửng nói với cô bán hàng.
Cô bán hàng lấy cái khăn đó xuống rồi đưa cho em, em nhận lấy và cởi
chiếc khăn choàng trên cổ mà hắn mới mua cho mình ra và choàng thử chiếc khăn màu đen kia lên. Khi đã cảm nhận được hơi ấm của chiếc khăn, em
tháo ra rồi nhón chân lên và choàng vào cổ hắn.
- Tặng anh!
Hắn cười, cảm ơn em rồi móc bóp ra trả tiền nhưng liền bị em cản lại.
- Cái này là em tặng anh nên để em trả.
- Anh có nói là trả tiền cái khăn em tặng anh đâu, anh đang tính trả tiền cái khăn anh mua cho em mà.
Câu nói của hắn khiến em xụ mặt, em lầm bầm:
- Đáng ghét! Đâu nhất thiết phải làm người ta quê như vậy chứ!
Em hỏi cô bán hàng bao nhiêu tiền rồi lấy tiền của mình ra trả.
Không chỉ hắn mà ngay cả cô bán hàng cũng phải bật cười trước thái độ trẻ con của em. Sau khi cả hai trả tiền xong, hắn và em lại tiếp tục
cùng nhau đi dạo.
Hắn xem đồng hồ xong liền thở dài một cái. Thời gian hôm nay sao mà
trôi qua nhanh quá, mới đó mà đã hơn chín giờ rồi. Chỉ còn vài tiếng nữa thôi là sẽ qua một ngày mới và trong ngày mới đó, em và hắn sẽ không
còn sống chung và sẽ không được gặp mặt nhau thường xuyên như lúc trước. Hắn cũng sẽ không còn được nghe câu chào buổi sáng từ khóe môi chúm
chím ấy nữa. Nếu như hắn có thể điều khiển thời gian thì ngay giây phút
này đây, hắn sẽ làm cho thời gian dừng lại để hắn có thể ở bên cạnh em
lâu hơn. Nhưng tất cả... chỉ có thể là nếu mà thôi! Đã đến lúc, hắn nên
nói mọi chuyện cho em biết rồi.
Cả hai im lặng đứng trên cầu Brooklyn, một người cúi nhìn mặt sông
phẳng lặng, còn một người thì ngẩng đầu ngắm sao. Mãi một lúc sau, hắn
mới ngước lên nhìn em, khẽ gọi:
- Sea à!
- Dạ? - Em quay qua nhìn hắn, đôi mắt to tròn sáng rỡ như những vì sao trên bầu trời.
- Qua chuyện bắt cóc vừa rồi, em có thấy sợ không?
- Ừhm... - Em lấy ngón trỏ gõ gõ vào cằm, vờ suy nghĩ. - Có anh thì không việc gì em phải sợ cả. Hi hi!
Hắn không kìm được xúc động ôm em vào lòng, nhẹ giọng nói:
- Em không sợ nhưng anh... thì thấy rất sợ. Anh sợ rằng nếu chẳng may anh không có mặt ở đó và đỡ cho em phát đạn đó thì Jane ra tay giết em
thì anh biết làm sao? - Nói đến đây, hắn buông em ra, gương mặt hiện lên nỗi thống khổ tột cùng. - Leaders vốn không phải là nơi an toàn, nó có
thể khiến em mất mạng bất cứ lúc nào nên em hãy nghe anh, qua đêm nay em hãy theo Andrea rời khỏi Leaders. Em hãy đến sống ở tiệm trà sữa mà anh đã tặng em. Anh đã nói với Andrea, anh ấy nhất định sẽ chăm sóc tốt cho em.
- Không! Em không chịu. Em chỉ muốn sống với anh thôi. - Em ôm lấy hắn, dụi mặt vào lồng ngực hắn để tìm kiếm hơi ấm.
- Ngoan, nghe anh. - Hắn nhẹ gỡ tay em ra và dùng hai tay nâng mặt em lên, nói - Anh cũng rất muốn sống chung với em nhưng nếu em tiếp tục ở
bên cạnh em thì cha anh nhất định sẽ giết chết em.
Em sững sờ, em biết là ông không thích em nhưng em lại không nghĩ là ông lại muốn giết em chỉ vì em ở bên cạnh hắn.
- Vậy thì em và anh sẽ cùng nhau rời khỏi đây. - Em nắm lấy tay hắn, cố gắng kìm chế để không cho mình bật khóc.
- Không được, nếu như biết anh và em bỏ cùng nhau bỏ đi thì nhất định cả hai chúng ta sẽ không được yên với ông đâu. Nghe anh đi, đợi anh
giải quyết mọi chuyện ổn thỏa, anh sẽ đến tìm em.
- Anh nói thật chứ? - Em rưng rưng nước mắt nhìn hắn.
- Anh có bao giờ gạt em chưa? - Hắn nhướn mày hỏi em.
Em lắc đầu, nước mắt cũng vì vậy mà rơi xuống. Hắn lấy tay bịt ngang
mắt em lại rồi vòng ra sau lưng em. Một tay che mắt, còn tay kia hắn
lồng một chiếc nhẫn vào tay em, sau đó ôm em thật chặt, cằm đặt lên vai
em, khẽ nói:
- Từ bây giờ anh muốn em không được khóc nữa. Anh muốn em hãy luôn
cười và phải luôn sống vui vẻ. Vì chỉ có thế, anh mới có thể an tâm về
em.
- Dạ!
Em gật đầu nhưng rồi không chịu được, liền xoay người lại ôm lấy hắn, dụi đầu vào ngực hắn và khóc thật lớn. Rời khỏi hắn mà sống vui vẻ, em
không thể làm được. Em đã cùng hắn trải qua tất cả mọi chuyện nhưng cuối cùng em cũng phải rời xa hắn, rời xa người mà em rất yêu. Em và hắn
tưởng chừng như hai đường thẳng giao nhau tại một điểm, chỉ dừng lại một lúc rồi sẽ không bao giờ gặp lại nữa. Nhưng tiếc là điểm giao nhau ấy
đã dừng lại quá lâu để đến khi em không muốn đi tiếp nữa thì nó lại cố
tình kéo em đi. Nhưng cũng biết làm sao được, số trời đã định em và hắn
không thể tiếp tục bước đi trên cùng một con đường. Em không thể tiếp
tục ở bên cạnh hắn nữa. Em là một con người bình thường nên em không thể cãi lại số trời.