Biến Miêu Ký Kí Sự Biến Thành Mèo

Chương 28: Chương 28




CHƯƠNG 28:

Thưởng Tôi Ma Pháp Biến Thân Lần Hai

Diệp Dịch Hành nằm úp sấp ở trên giường nhắm mắt dưỡng thần, chậm rãi chờ đợi tâm tình và nhịp tim bình tĩnh lại.

Biến thân lúc này không còn đường đột nữa, cho nên thể lực cũng không có cạn kiệt như vừa mới chạy maraton như trước. Có lẽ là do cậu muốn biến trở về, vì thế khi biến thân cũng không đến mức mỏi mệt muốn ngất như trước, vừa rồi chỉ là có một chút choáng…

Nắm cái hạng quyển trên tay, Diệp Dịch Hành hồi tưởng lại tai họa ngày hôm đó: chính mình bỗng nhiên biến thành mèo, theo Hà Nghiên Luật về nhà, cùng đối phương thân mật ngủ chung một cái giường, từ từ hiểu nhau, chậm rãi phát hiện tình cảm của mình đối với anh, rồi sau đó Hà Nghiên Luật lại kể bí mật của mình cho cậu biết, ngay cả việc anh hiểu biết “Diệp Dịch Hành” tới mức nào…

Cậu cảm thấy chính mình giống như là đang nằm mơ, chỉ chừng mười ngày, nhân sinh liền đã xảy ra biến hóa lớn như vậy.

Có đôi khi, chính cậu rất muốn hỏi, bước tiếp theo, cậu nên đi như thế nào.

Người xem nói, hỏi đạo diễn.

Diệp Dịch Hành mở to mắt ngây ngô cười, ngón tay thong thả ve vuốt cái giường——

Trên giường tìm không được một cọng lông mèo rụng xuống, nói như vậy, cậu không thể cùng tồn tại với mèo đen sao?…

Hai lần biến thành mèo, lần đầu tiên là bởi vì tai nạn xe cộ, lần thứ hai là bởi vì biến trở về người sau nháy mắt thể lực bị xói mòn. Cậu nhớ rõ cảm giác lúc đó, không thể tin được cậu có “thân thể”, lần thứ hai biến trở lại làm mèo có thể mở miệng nói tiếng người, khi đó cậu có thể rõ ràng cảm thấy có cảm giác của “Diệp Dịch Hành”.

Có thể nói đúng là có chút quỷ dị, cậu mơ hồ cảm thấy, khi là mèo đen, thân thể của mình giống như bị giấu tại một không gian nào đó, tựa như cái túi của Doraemon, bên trong có thể chứa đựng bất cứ thứ gì. Một khi biến trở về người, thân thể mèo đen liền trở lại như cũ, mà linh hồn cậu cũng sẽ trở lại trong thân thể “Diệp Dịch Hành”.

Tựa như hiện tại ——

Diệp Dịch Hành đụng vào tóc, hoàn toàn không có cảm giác khô ráp sau khi nhuộm tóc, xúc cảm hiện tại mềm mại thuần túy, cho dù không soi gương, cậu cũng có thể khẳng định mình hiện tại là tóc thuần đen tự nhiên.

Cậu cẩn thận quan sát ngón tay của mình, dài hơn hai mươi phân, móng tay hoàn toàn không có dài ra, thậm chí còn mang theo vẻ khỏe mạnh sáng bóng, trên người cũng nhẹ nhàng khoan khoái sạch sẽ giống như vật thể đã bị tinh lọc qua.

Cái không gian kia có ma pháp hồi phục thân thể sao? Hoặc là có thể làm cho tốc độ sinh trưởng của tế bào chậm lại? Diệp Dịch Hành vừa nghĩ đến cụm từ “trường sinh bất lão” liền giật mình, lẽ nào cậu đúng là đã biến thành mèo tinh…? Đây là loại “lộng giả thành chân” trong truyền thuyết sao? (==)

Không được, dừng lại! Anh đây không thể bởi vì hiện tại là con của Hà Nghiên Luật liền thừa kế sức tưởng tượng động kinh như vậy a! Sự tình biến thành mèo tinh này cũng quá không kinh điển đi! Huống chi cậu còn tính toán sẽ cùng ba cậu cùng nhau nắm tay sống đến già! Như thế nào có thể biến thành bộ dáng yêu nghiệt được a!



Lại nói, nếu cái không gian quái đản của con mèo đen kia thật sự có tác dụng hồi phục thể lực sinh lực, về sau hơi có mấy vết thương nhỏ gì đó hoặc là mệt đến đi không nổi, cũng có thể biến thành mèo cho thân thể nghỉ ngơi một chút cũng tốt!…

Tuy rằng phỏng đoán cũng không được ích lợi gì, nhưng Diệp Dịch Hành vừa nghĩ tới ma pháp mèo đen có thể sử dụng nhiều lần, liều lập tức đối với năng lực biến hình giữa người và mèo mong chờ không ngớt, xoa xoa tay nóng lòng muốn thử.

Cậu đưa tay sờ sờ đầu giường, Hà Nghiên Luật tên ngu ngốc này chạy ra ngoài nhanh như vậy, quả nhiên không mang di động, không biết có đem theo ví hay không nữa!

Nhìn giờ trên điện thoại, căn cứ theo thói quen mà tính toán, ba cậu đi siêu thị không quá một giờ chắc chắn sẽ không về nhà, có thể đem thời gian tính thử, nếu không phải, lại tiếp tục dùng cách tính khác.



Hà Nghiên Luật đẩy xe hàng dạo quanh siêu thị một vòng lại một vòng, trong xe vẫn trống rỗng.

Dạo qua ba bốn vòng, nhân viên công tác trong siêu thị rốt cuộc nhịn không được xôn xao.

Khu đồ dùng sinh hoạt lén lút dời về phía mẹ lớn quản lí khu vực thời trang——

Dì lớn: “Thằng nhóc này đẩy xe trống không như vậy vài vòng rồi đó.”

Mẹ lớn: “Như thế nào lại chạy đến siêu thị đi tản bộ vậy…”

Dì lớn: “Con tôi cũng vậy, chạy cái gì thì chạy nhưng chưa bao giờ chạy bộ ở bên ngoài! Đi mua cái máy chạy bộ hơn hai ba ngàn tệ lận… Ai! Bà nhìn đi, muốn tản bộ còn cố tình tới siêu thị, lại còn đẩy xe giả bộ mua đồ nữa “

Mẹ lớn: “Tôi già rồi, tư tưởng của mấy đứa trẻ tôi đây không có hiểu gì hết a…”



Thực tập sinh ở quầy đồ ăn vặt bán bánh bích quy quầy cùng nữ nhân viên bán hàng trẻ tuổi khu vực dinh dưỡng cũng tụm lại một chỗ ——

Bánh bích quy nữ: “Anh đẹp trai kia đẩy cái xe đi vài vòng rồi, rõ ràng là mỹ nhân đáng tiếc lại bị ngốc nga…”

Dinh dưỡng nữ: “… Anh ta không phải đang ngẩn người đó sao! Anh ấy đang tư-xuân đó!”

Bánh bích quy nữ vẻ mặt nghi hoặc: “A liệt?”

Dinh dưỡng nữ: “Chị đây nói cho cô biết, anh ta nhất định là đang nhớ bạn gái! Nếu không sẽ không vừa nhíu mày vừa ngây ngô cười, trong chốc lát ngẩn người trong chốc lát lại ánh mắt tỏa sáng!” Cô nói xong thì hai mắt cũng đã biến thành hai trái tim hồng hồng đập bùm bùm rồi, “Loại con trai si tình đến ngốc này là đáng yêu nhất, hiện tại đều gần như tuyệt chủng hết rồi!”

Bánh bích quy nữ: “Được rồi, tôi chỉ thích loại con trai nhìn khốc khốc một tí, nhìn qua chính là một người đàn ông xấu xa a…”

Dinh dưỡng nữ cho bánh bích quy nữ một cái cốc đầu: “Ít nói nhảm, cái loại đàn ông này chỉ xem được nhưng tuyệt đối không thể dùng!”

Bánh bích quy nữ vuốt đầu ủy khuất: thế nhưng cái anh đẹp trai ngốc tử kia nhìn qua rõ ràng là có bộ dáng của một tiểu thụ a! Cùng loại con trai này nói chuyện yêu thương tuyệt đối sẽ rất bị động! Tìm bạn trai thì cũng phải tìm người nào ra dáng công một chút…!



Hà Nghiên Luật đẩy xe, trong đầu hiện lên nội dung cuộc trò chuyện lúc sáng——

[Anh sẽ thích sao… Bộ dáng của Diệp Dịch Hành…]

Dư âm vẫn còn văng văng bên tai, giống như một lần lại một lần tuần hoàn ghé sát lỗ tai anh truyền tin.

Mặt Hà Nghiên Luật lại bắt đầu nóng lên.

Không nên không nên! Bình tĩnh một chút! Chỉ mới nghĩ đến Tiểu Hắc sẽ biến thành bộ dáng Diệp Dịch Hành mày liền mặt đỏ tim đập như vậy, uy tín của ba ba mày sẽ bị hủy hoại như sương khói a!

Anh nhanh chóng đem xe đến khu vực đông lạnh, đem một đống kem, bánh bao, bánh chẻo đông lạnh nhét vào xe… Khí lạnh nhất thời đập thẳng vào mặt.

Hai tay đem hai cái túi bánh bao nhỏ bỏ vào trong xe, Hà Nghiên Luật máy móc chất hàng vào xe đẩy bắt đầu miên man bất định…

Nếu Tiểu Hắc thật sự biến thành Diệp Dịch Hành, vậy tuyệt đối không thể cho cậu đi ra ngoài! Nếu không ngày nào đó đang đi trên đường lại bị Diệp Dịch Hành thật bắt gặp được! Thật là quẫn bách a! Nếu bị Diệp Dịch Hành ép hỏi sao lại thế này, chính mình phỏng chừng sẽ khẩn trương đến không thể nói nên lời…

Chờ chờ, Diệp Dịch Hành gần đây không phải mất tích sao?

Sinh nhật Dương Khúc ngày đó Diệp Dịch Hành cũng không có tới, nguyên bản còn định nhìn cậu ta ở khoảng cách gần một lần, may mắn còn có thể cùng cậu ta nói được vài ba câu, đáng tiếc mình cố lấy dũng khí đi tham gia tụ hội lại không gặp được…

Bất quá thật may mắn ngày đó gặp được Tiểu Hắc, lại nói tiếp, Tiểu Hắc cùng Diệp Dịch Hành thật đúng là có duyên phận! Sở Văn Hạnh cũng đem hai người bọn họ liên hệ cùng một chỗ mà nói…

Vậy Diệp Dịch Hành rốt cuộc là đã đi đâu? Hà Nghiên Luật có chút lo lắng, nhưng nghĩ lại, Diệp Dịch Hành cùng Dương Khúc quan hệ tốt như vậy, nếu Diệp Dịch Hành thật sự xảy ra chuyện, Dương Khúc hiện tại sẽ không bình tĩnh mà ở trong trường tiếp tục làm sinh viên gương mẫu… Tìm cơ hội hỏi Dương Khúc thì tốt rồi… Ân! Nhất định phải giả bộ như tình cờ a!



Ước chừng qua một giờ, nhịp tim đập cùng tốc độ lưu chuyển máu cũng sớm đã khôi phục như bình thường, thế nhưng đợi hồi lâu cũng không có biến trở lại làm con mèo đen.

Cậu có chút uể oải lại lo lắng, một bên suy nghĩ nếu không biến trở về, chờ chút nữa Hà Nghiên Luật trở về thì nên ngả bài cùng anh như thế nào, một bên tiếp tục nhớ lại cảm giác biến lại làm mèo…

Lại nói lúc ấy trừ bỏ thể lực toàn bộ cạn kiệt cùng ý thức tĩnh tâm lại, tựa hồ còn có một cái điều kiện nữa, là cái gì? Cùng mèo đen kia có liên quan…

Tai nạn xe đêm hôm đó… Trong nháy mắt đó làm sao có thời giờ—— Chậm đã! Ánh mắt của con mèo đen kia!

Đúng vậy, hai lần biến trở về mèo, Diệp Dịch Hành đều lâm thời thấy được ánh mắt của mèo đen, hoàn toàn chiếm cứ toàn bộ não bộ của cậu!

Diệp Dịch Hành lập tức nhắm mắt lại, nhất thời trước mắt một mảnh tối đen.

Cậu tập trung lực chú ý, loại trừ hết thảy tạp niệm, trong đầu chỉ chừa lại đôi tròng mắt độc hữu của con mèo đen kia—— mang màu phỉ thủy xanh biếc, thâm thúy mà lại thần bí…

Mèo đen mèo đen, mời mày thưởng cho tao một lần ma pháp biến thân đi…

Diệp Dịch Hành trong lòng vô ý thức yên lặng cầu nguyện…

Một lát sau, cậu cảm giác thân thể nhẹ đi, hạng quyển nguyên bản đang ở trên tay hiện lại rớt ở trên giường, chuông va chạm nhau phát ra tiếng vang dễ nghe. Diệp Dịch Hành giơ tay lên, hiện tại chính là một cái chân lông xù màu đen…

A… Nguyên lai, chỉ cần tưởng tượng đến cái này, là có thể làm được .

Lúc đó Hà Nghiên Luật vẫn còn đang ở khu thực phẩm đông sinh của siêu thị…

Bình thường đều là anh ôm Tiểu Hắc a, nếu Tiểu Hắc biến thành người, sẽ cao bao nhiêu? Nếu so với anh cao hơn so với anh còn lớn hơn, kia không ôm được làm sao bây giờ? Lại nói, Diệp Dịch Hành nhìn qua có vẻ cao, tựa hồ tên kia so với chính mình còn muốn cao hơn một chút… Có thể cùng Tiểu Hắc thương lượng biến thành Diệp Dịch Hành lùn xuống một chút được không a?

Ách… Như vậy lúc ở trên đường đụng phải Diệp Dịch Hành thật không phải càng thêm quẫn bách sao! (==)

Kỳ thật nói không chừng có thể để Tiểu Hắc ở nhà ngẫu nhiên biến cho anh xem, phần lớn thời gian vẫn là bộ dáng một con mèo thì tốt rồi, lại nhẹ, ôm lại thoải mái, tắm rửa cũng thuận tiện…

Ai ai ai ai? Tẩy, tắm rửa!? Nếu Tiểu Hắc biến thành người, chính mình còn muốn tắm rửa dùm nó?

Cậu, cậu cậu cậu hẳn là có thể tự mình tắm đi! Thế nhưng nếu Tiểu Hắc làm nũng, nhất định bắt anh tắm giúp nó, (=皿=)Vậy làm sao bây giờ…!

Hà Nghiên Luật đẩy xe đột nhiên tăng tốc gấp đôi, lại khẩn trương hề hề đem toàn bộ kem ly kem hộp gì đó nhét vào trong xe… Lạnh lạnh, khí lạnh! Anh cần cái gì đó lạnh lạnh!!



“Vị tiên sinh này…” Một ngữ điệu máy móc bỗng dưng đánh gãy suy nghĩ của Hà Nghiên Luật, “Ngượng ngùng, quấy rầy ngài.”

Hà Nghiên Luật quay đầu, nhìn thấy một công nhân mặc quần áo lao động của siêu thị đứng phía sau anh: “Ách?”

“Nếu ngài muốn mua thực phẩm đông lạnh, nhất định phải mau chóng trả tiền mang về nhà ướp lạnh hoặc dùng ngay a, nếu không… Ngài còn đẩy xe đi dạo nữa, chúng nó sẽ tan ra đấy…” Nhân viên công tác chuyên nghiệp cười đề nghị, kỳ thật là người nào đó sắp tạc mao ngoài cười nhưng trong không cười rồi! Ngài đem bánh bao cùng kem ly đông lạnh ở đây vòng vo nửa ngày rốt cuộc là muốn thế nào a! Không mua thì lập tức đem trở về khu đông lạnh a! Còn đẩy xe đi nữa tôi đây liền hoài nghi ngài mới trốn viện tâm thần về phải gọi bảo an tới a a!!

Hà Nghiên Luật lúc này mới giật mình, lập tức nói xin lỗi, đem một nửa thực phẩm đông lạnh trả lại về tủ, ngượng ngùng đẩy xe chứa hai gói bánh bao to đi tính tiền.

Anh vẫn là lần đầu tiên ở trước đám đông người làm ra tình trạng thất thố như thế này… Hà Nghiên Luật đưa tay đánh đánh đầu của mình, trong lòng ngầm bực: đều là lỗi của Tiểu Hắc! Cậu không được quấy rối tôi nữa!

Một bên yên lặng nén giận, Hà Nghiên Luật bỗng nhiên nhớ ra, mình đi ra ngoài cũng đã lâu, Tiểu Hắc có thể hay không chờ tới nóng nảy? Vừa định sờ túi quần tìm di động, lại phát hiện di động không mang theo! Cũng may hôm nay mặc quần của hôm qua, ví còn đặt trong túi chưa có lấy ra.

Tại chỗ tính tiền của siêu thị có đặt đồng hồ điện tử, Hà Nghiên Luật liếc mắt một cái, đã mười một giờ rồi… Đi tới giờ cũng chỉ mua có hai túi bánh bao? Trở về nhà chắc là bị Tiểu Hắc cằn nhằn rồi!

Anh nhấc túi lên vội vàng chạy trở về, vẻ mặt rối rắm…

Mạc Nghiên Trạch nhìn thoáng qua chương trình định vị GPS trên điện thoại cùng tư liệu hiển thị địa chỉ, cho tài xế đem xe đỗ ở bồn qua cạnh cửa tiểu khu Tinh Nguyệt Uyển, hắn xuống xe, một vị bảo an lập tức đi tới hỏi lai lịch.

Mạc Nghiên Trạch tháo kính râm xuống, tiếp nhận văn kiện tài xế đưa tới, nói: “Tinh Nguyện Uyển số 16 là tài sản sở hữu của tôi.”

Bảo an có chút hồ nghi nhưng nhìn tư thế này của đối phương, lập tức ân cần tiếp nhận tư liệu, lược lược quét một lần, liền nhiệt tình nói: “Hoan nghênh hoan nghênh…”

“Tôi họ Mạc.” Mạc Nghiên Trạch nhìn thoáng qua tên bảo an mở miệng nói lại không biết gọi mình như thế nào, lạnh lùng nói.

“Nga! Mạc tiên sinh!” Nhân viên an ninh kia vừa nghe liền lập tức mất bình tĩnh, “Là Nghiên Thuân địa sản Mạc tiên sinh sao!”

Mạc Nghiên Trạch liếc mắt một cái, không trả lời, chỉ nói: “Số 16 phòng 2P.”

Nhân viên an ninh vẻ mặt tươi cười: “Ngài đại giá quang lâm nguyên lai là muốn tìm Hà tiên sinh a…” Bảo an cúi đầu khom lưng tính toán dẫn đối phương đến nhà Hà Nghiên Luật, quay người lại liền nhìn thấy chánh chủ cầm cái túi siêu thị to cách đó không xa đi lại đây.

“Yêu! Nhắc Tào Tào thì Tào Tháo tới a!…” Bảo an đối Mạc Nghiên Trạch chỉ chỉ Hà Nghiên Luật cách đó không xa, “Hà tiên sinh ở đằng kia.”

Mạc Nghiên Trạch mị hí mắt, đem văn kiện trên tay bảo an giao cho tài xế, nhanh đi về hướng mục tiêu.

Hà Nghiên Luật từ trước đến nay đi nhìn không chớp mắt, rất ít ngó đông ngó tây, cho nên thẳng đến khi Mạc Nghiên Trạch đi tới trước mặt anh, anh mới ngạc nhiên lùi bước, buồn bực ngẩng đầu nhìn cái người thình lình xông ra cản đường.

“Hà Nghiên Luật.” Lúc này Mạc Nghiên Trạch lại không chơi cái lễ phép xưng hô gì đó, mà trực tiếp gọi thẳng tên em trai của mình, tiếp theo hắn lại dùng ngữ khí mệnh lệnh: “Cậu cần nói chuyện với tôi.”

Không phải “Tôi cần cùng cậu nói chuyện”, mà là “Cậu cần nói chuyện với tôi”, có thể thấy được người nào đó chân chính mang ý nghĩa cao ngạo tự đại, hơn nữa trước sau như một vô lý bá đạo.

“Anh là ai?” Hà Nghiên Luật cảnh giác nhíu mày, hiển nhiên bạn học Hà ngu ngốc này đã sớm quên có buổi tối anh từng thiếu chút nữa là đụng vào người nam nhân xa lạ nào đó tính toán ở cửa quán trà ngăn cản anh trở về nhà…

“Tôi là anh của cậu.” Mạc Nghiên Trạch nói xong, nhất thời cảm thấy rất thư sướng, giống như là nói “Tôi là đại gia của cậu.” cả vú lấp miệng em.

Hà Nghiên Luật không tự chủ được lui ra sau từng bước, ngốc ngốc nói: “… Mẹ của tôi chỉ sinh ra tôi thôi nha.”

“…” Mạc Nghiên Trạch chọn mi, em trai của hắn hình như hơi bị thiểu não a.

Hắn ôm lấy miệng nói: “Cha ruột cậu, không phải chỉ cùng một con đàn bà ăn nằm với nhau a.”

Nghe xong câu này, sắc mặt Hà Nghiên Luật nhất thời trắng bệch, toàn thân từ đầu đến chân nháy mắt như là bị đông lạnh đến xuất ra một tầng sương, anh cố gắng bình tĩnh hỏi: “Anh tìm tôi làm cái gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.