“Ha hả…. Muốn động thủ rồi sao?” Tiếng cười trộm của Diệp phụ từ đầu kia điện thoại truyền tới.
Diệp Dịch Hành ngẩn ra, kinh giác nói: “Uy cha! Cha có phải hay không cái gì cũng biết!”
Diệp phụ giả ngu: “Đâu có đâu có, cha cái gì cũng không biết a…”
Diệp Dịch Hành bỗng nhiên cảm thấy rất bất lực.
Từ nhỏ đến lớn, Diệp Thư Diên đối với chuyện của con đều rõ như lòng bàn tay, vừa để lộ một chút dấu vết liền sẽ tìm tòi nghiên cứu tới cùng, nếu như nói lòng hiếu kỳ của loài mèo là lớn nhất, vậy lòng hiếu kỳ của Diệp Thư Diên có thể so với thần mèo rồi.
Vốn tưởng rằng lên đại học ly khai gia đình, cha sẽ quản ít đi một chút, lại không nghĩ tới, mọi nhất cử nhất động của mình, vẫn đều ở dưới mắt của đối phương.
Diệp Dịch Hành thật không biết, có loại người cha như vậy, là họa hay là phúc.
“Cha đã biết rồi, vậy nhanh thay bọn con giải quyết vấn đề đi!” Diệp Dịch Hành hừ lạnh.
“Không cần a, bảo bảo, đến cùng ba ba nói chuyện a, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra a!”
Hà Nghiên Luật giương mắt nhỏ giọng hỏi Diệp Dịch Hành: “Ba của anh gọi anh là ‘bảo bảo’?” Trên mặt không giấu nổi nụ cười.
Diệp Dịch Hành cảm thấy hết sức quẫn bách, lại nghe Diệp phụ ở bên kia tiếp tục nói: “Thay các con giải quyết, ‘các con’ là ai? Là đứa con bảo bối của cha cùng con dâu ngoan sao?”
Hà Nghiên Luật vừa nghe đến ‘con dâu ngoan’ ba chữ này, biểu tình nháy mắt liền cứng ngắc.
Lúc nay đến phiên Diệp Dịch Hành cười trộm.
“Cha, cha đủ rồi a! Anh ta thẹn thùng rồi!”
Hà Nghiên Luật lặng lẽ nhéo nhéo cánh tay Diệp Dịch Hành.
Diệp Dịch Hành nhe răng, trừng mắt liếc anh một cái.
Diệp phụ nghe xong, hoảng nói: “Được được, muốn cha giúp cũng được, ngày mai con phải đem đứa nhỏ kia về nhà cho cha xem…”
Diệp Dịch Hành mặt nóng lên, quanh co nói: “Ba, anh ta còn chưa có chuẩn bị tốt.”
Diệp phụ hoãn thanh nói: “Con nha, thật giống với mẹ con, bà ấy cùng đứa con ghen, con cùng ba ba ghen. Cha cũng đâu có ăn nhóc ấy…”
Diệp Dịch Hành thật muốn nói ‘bất quá chỉ là lão hồ ly cáo già”, chỉ nói: “Được rồi, để con hỏi anh ta một chút.”
“Ai, ba của anh nói muốn gặp em.”
“A?” Hà Nghiên Luật rụt cổ khẩn trương, “Khi nào?”
“Ngày mai.”
“Nhanh như vậy?” Hà Nghiên Luật có vẻ cực kỳ bất an, “Cũng không thể kéo thêm được vài ngày sao?”
Diệp Dịch Hành cười nói: “Sao vậy? Sợ hãi?”
Hà Nghiên Luật thành thật gật gật đầu.
Diệp Dịch Hành vui sướng thấy người gặp họa, đối với điện thoại nói: “Ba, anh ta sợ cha a!”
Diệp ba ba vội la lên: “Con nói cho thằng nhóc ấy biết, ba ba là người tốt! Đừng sợ a…”
Diệp Dịch Hành quay đầu hướng Hà Nghiên Luật nói: “Thân ái, ba của anh kêu anh nói cho em biết, ông là người tốt.”
Hà Nghiên Luật cúi đầu, lỗ tai hồng hồng, nhẹ giọng nói: “Em nghe thấy rồi…”
Diệp ba ba lỗ tai rất thính, nghe thấy thanh âm của Hà Nghiên Luật, cười mị mắt.
“Con đừng có truyền lời của cha nữa, cha muốn đích thân nói với nhóc đó, để cho nhóc đó nghe đi!”
“Được.” Diệp Dịch Hành cười đáp, không quên dặn dò: “Cha đừng làm cho anh ta sợ!”
Diệp ba ba mếu máo, thầm nghĩ, thỏ con, con cho cha con là mãnh thú chuyên ăn thịt hay sao vậy?
Di động dán lên tai Hà Nghiên Luật.
Hà Nghiên Luật khẩn trương đến tim đập loạn xạ. Trong sách miêu tả người cha nào cũng đều rất nghiêm khắc, cha của Diệp Dịch Hành, đại khái chắc cũng là một ông chú anh tuấn uy nghiêm đi.
Tiếp theo, anh nghe được một tiếng gọi cực kỳ nhu hoãn, thái độ hòa ái, giống như thanh âm người cha mà anh tưởng tượng suốt bao lâu nay.
Diệp Thư Diên đại khái chỉ dùng thanh âm ôn nhu gọi anh: “Tiểu Luật a…. Con là Tiểu Luật đi….”
Bởi vì bất an, cho nên Hà Nghiên Luật lại dựa sát vào người Diệp Dịch Hành.
Diệp Dịch Hành ôm chặt anh, vuốt ve lưng anh làm cho y thả lỏng.
“Dạ, chú khỏe.” Y cung kính nói.
“Ha ha, thằng nhóc này…” Diệp Thư Diên tay cầm tập hồ sơ, bởi vì bị dùng sức mà nhăn nhúm lại, y dụ hống nói: “Gọi cha là ba ba đi?”
Hà Nghiên Luật ngẩn người, giật mình phát hiện cái mũi của mình đã lên men, anh ngẩng đầu nhìn Diệp Dịch Hành, một đôi con ngươi xinh đẹp ngập nước.
Diệp Dịch Hành cười cổ vũ: “Gọi a, ba ba.” Cái từ “ba ba” kia là một từ hai ý nghĩa. Như là Tiểu Hắc gọi chính mình, lại giống như cổ vũ Hà Nghiên Luật gọi Diệp Thư Diên.
Tuyến lệ của Hà Nghiên Luật nháy mắt không khống chế được.
Người đàn ông năm mươi mấy tuổi ở đầu điện thoại bên kia là người chưa từng gặp mặt, lại sinh ra một loại cảm giác khiến người ta tự nhiên muốn thân cận.
Hà Nghiên Luật ngưng nghẹn thật lâu, mới nghẹn ngào ra tiếng: “Ba ba….”
“Ai, ngoan…” Diệp Thư Diên mừng rỡ, đáp lại có chút phát run, “Con ngoan a, ngày mai cùng Dịch Dịch về nhà, ba ba tự mình xuống bếp nấu cho các con ăn…”
Hà nghiên luật ngưng nghẹn thật lâu, mới nghẹn ngào ra tiếng: “Ba ba…”
Diệp Thư Diên ở đầu điện thoại bên kia liên miên cằn nhằn, hận không thể lập tức móc hết tâm phế ra đưa cho con dâu.
Diệp Dịch Hành đoạt lấy điện thoại: “Ba, có người nào không biết đồ ăn cha làm không ai dám ăn chứ! Để cho chú Phó làm đi! Con cúp trước đây!” Vừa nói người nào liền quyết đoán ấn nút tắt.
“Ba ba của anh làm sao biết chuyện của chúng ta?” Hà Nghiên Luật đem mặt chôn trong lòng Diệp Dịch Hành, rầu rĩ hỏi.
Diệp Dịch Hành ôm chặt ái nhân vào lòng, nói: “Kỳ thật, anh cũng không biết. Người ba này, rất kỳ quái.”
Hà Nghiên Luật hỏi: “Ông là người như thế nào?”
Diệp Dịch Hành nói: “Ông biết rất nhiều sự tình liên quan tới anh, nhưng mặc kệ anh làm đúng hay là sai, ông cho tới bây giờ cũng không có nói gì. Cũng sẽ không chủ động nói cho anh biết ông đã biết những thứ gì, trừ phi chính mình nói ra, nhưng mỗi lần, anh đều phát hiện, ông đã sớm biết, hơn nữa còn làm cho người ta buồn bực chính là, ông toàn giả vờ ngu ngốc…”
Diệp Thư Diên vẫn luôn sắm vai trưởng giả hòa ái hiền lành, đứng ở một bên cười tủm tỉm, bao dung, sủng nịnh, nhìn đứa con chậm rãi lớn lên.
“Ông là ba ba tốt.” Hà Nghiên Luật thanh âm vẫn rầu rĩ như trước.
Tử nhỏ đến lớn, bên cạnh mình không có ai gọi là ba ba, ba ba, chỉ có tự điển mới có.
Diệp Dịch Hành thực hạnh phúc.
“Ha hả?Em cảm thấy như vậy sao?” Diệp Dịch Hành cười nói, “Lúc trước, anh còn cảm thấy ông rất đáng sợ.”
“Vì sao?”
“Cuộc sống riêng tư bị người ta biết hết, đều sẽ cảm thấy bất an đi? Anh cảm thấy kia càng giống như một loại giám thị vậy?
“Vậy sao?” Hà Nghiên Luật chưa từng trải qua vấn đề này, nếu có thể, anh tình nguyện bị cha giám thị, cũng không có cái gì là không tốt. Bất quá anh không nói gì, chỉ im lặng nghe Diệp Dịch Hành tiếp tục nói.
“Có một thời gian, anh trốn tránh ông.” Diệp Dịch Hành nhớ lại chuyện cũ, biểu tình lộ ra hoang mang, “Nhưng ba của anh lại làm cho anh đả kích trầm trọng, luôn lấy một bộ biểu tình bị thương tổn bi thương ai oán xuất hiện ở trước mặt anh. Cứ như vậy, ngược lại còn làm cho anh cảm thấy chính mình lại biến thành tội nhân.”
Hà Nghiên Luật sờ sờ ngực Diệp Dịch Hành, cười nói: “A, lòng của anh thật nhuyễn a.”
“Ân, anh từ nhỏ đã mềm lòng, đối mèo con chó con đều thích đến muốn nhận nuôi chúng nó, nhìn thấy con kiến còn luyến tiếc giết đi, huống chi đó là ba ba của chính mình, nháy mắt liền cảm thấy áy náy a, lại bị ông thao thao bất tuyệt tràn ra tới biển!” Diệp Dịch Hành nháy mắt mấy cái, còn nói: “Vì thế anh lại bắt đầu tìm mọi cách làm nũng ông, so với trước khi trốn ông còn thân thiết hơn.”
“Thật vui.” Hà Nghiên Luật nói, “Như vậy xem ra, anh khẳng định luyến tiếc em thương tâm.”
“Bây giờ em mới biết mình đã nhặt được bảo vật sao?” Diệp Dịch Hành nói.
Thà rằng chính mình khó chịu, cũng không muốn nhìn thấy ái nhân của mình bị thương tổn….
“Ân, đúng là nhặt được bảo vật.” Khóe miệng Hà Nghiên Luật hơi cong lên, bắt lấy ngực Diệp Dịch Hành cọ cọ: “Sau này thì sao, ba ba của anh thật vui vẻ sao?”
“Kia đương nhiên, ông rất giống đứa con nít thích ăn đồ ngọt, cao hứng đến chân tay luống cuống.”
Một khắc kia, Diệp Dịch Hành có chút hiểu được Diệp Thư Diên chính là đối với mình thật cưng chiều khác thường.
Làm một người cha, yêu thương đứa con cũng có rất nhiều cách, không thể phủ nhận, Diệp Thư Diên yêu thương Diệp Dịch Hành, hơn nữa là cưng chiều. Nhưng mà ngại áp lực của Diệp mẫu, không tiện quang minh chính đại cưng chiều, vì thế ông liền lén chú ý, yên lặng mà quan tâm. Một người đàn ông trung niên dùng phương thức khác thường tự biến mình trở thành người cha ngốc yêu thương con cái, vừa không để cho bà vợ ghen, lại sẽ không làm cho đứa con cảm thấy khó thở….
Tuy rằng, hành vi này rất kỳ cục, nhưng vẫn có thể xem là một người cha tốt.
“Ba ba của anh thật tốt.” Hà Nghiên Luật lại cảm thán nói.
“Ộng cũng sẽ đối tốt với em thôi, em tin hay không, ông cũng sẽ giám sát mọi hoạt động sinh hoạt của em á?” Diệp Dịch Hành nói.
“Em rất hoan nghênh.” Hà Nghiên Luật nhẹ nhàng nói.
“Uy uy! Anh không cho phép a! Em là của anh!” Diệp Dịch Hành vỗ vỗ lưng Hà Nghiên Luật.
“Anh cũng ghen với ba ba của anh sao.” Hà Nghiên Luật cười hắn.
“Em vừa rồi cũng nghe được đó, mẹ của anh còn ghen với anh mà!” Diệp Dịch Hành tỏ vẻ khinh thường.
Nhớ lại lúc còn học trung học ngẫu nhiên nghe được một đối thoại của cha mẹ, từ trước đến nay người mẹ cường nhân thế lại mị thanh oán giận cha: “Chuyện của con để bụng như vậy, như thế nào lại không thèm quan tâm tới tôi?”
Tiếp theo lại nghe Diệp phụ mềm giọng an ủi: “Bà xã, đó cũng là con của bà nha…”
…
Diệp Dịch Hành khi đó mới biết được, mẹ cũng ghen với con a!
Cứ như vậy, nhìn cha mẹ lại cảm thấy bọn họ càng giống đứa nhỏ hơn, đáng yêu vô cùng.
Diệp Thư Diên bị đứa con cúp điện thoại lại không hề tức giận, ông ngây ngô cười vuốt cái ảnh chụp trên tay, bức ảnh chụp Diệp Dịch Hành cùng Hà Nghiên Luật không biết là từ lúc nào, trong ảnh hai đứa đều cười đến hạnh phúc, người thanh niên nên xưng là “con dâu” kia nắm lấy lỗ tai Dịch Hành mà cười khẽ!
Ông đây là đã tu luyện được bao nhiêu kiếp, đã sống qua mấy ngàn năm rồi mới được ông trời tặng thêm một đứa con trai cho ông a! Đứa con ngoan này, bộ dạng cực kỳ xinh đẹp a….
×××
Âu phục công sở màu trắng được đo đạc cực chuẩn theo dáng người đem thân người có chút mập của Văn Mẫn gắt gao ôm sát lấy, người đàn bà sắp hơn năm mươi tuổi này, lưng vẫn còn rất thẳng, ánh mắt vẫn còn rất sắc bén, khí phách kinh người.
“Văn nữ sĩ…” Mạc Lăng Phong mở miệng muốn nói, lại bị Văn Mẫn đánh gãy——
“Làm ơn gọi tôi là Diệp phu nhân.”Người phụ nữ mắt sáng như đuốc, ngữ điệu trầm ổn tràn ngập tính áp bách,
“Mạc tiên sinh, chúng ta hiện tại không phải đàm chuyện làm ăn bất động sản, thỉnh không cần đem áp lực sự nghiệp vào chuyện này. Tôi thân là người vợ, người mẹ, giờ phút này chỉ nghĩ muốn vì chồng con giải quyết một ít phiền toái, chỉ như thế mà thôi.”
Bả vai Mạc Lăng Phong khẽ run rẩy đến khó phát hiện ra, ông cự tuyệt gọi họ, chỉ nói: “Phu nhân, ngài vì sự tình hai mươi lăm năm trước…”
Diệp mẫu lại sắc bén đánh gãy lời hắn: “Hai mươi lăm năm trước? Nếu ông có chút đầu óc tự mình hiểu lấy, liền không nên ở đây nhắc tới chuyện cũ!”
“Văn Mẫn! Bà bình tĩnh chút đi, khi đó tôi với Thư Diên còn nhỏ…”
“Còn nhỏ?” Diệp mẫu hừ lạnh nói, “Cái cớ này ông rốt cuộc còn định dùng thêm bao nhiêu năm nữa? Tính của Thư Diên tốt, lại mềm lòng, chỉ tiếc ông ấy không biết chọn người, ở độ tuổi xuân sắc lại gặp một người đê tiện như ông!”
Mạc Lăng Phong sắc mặt trắng nhợt: “Bà sao có thể nói như vậy!”
Diệp mẫu mắt lạnh nhìn hắn: “Đừng oán tôi nói chuyện khó nghe, trong ngành này người nào không biết Văn Mẫn tôi nói chuyện không văn minh? Tôi đối với ông chính là đang khách khí cám ơn ông năm đó ‘vứt bỏ’ Thư Diên, mới có thể để cho tôi có cơ hội gặp được y! Tôi khổ tâm kinh doanh nhiều năm như vậy, trải qua bao nhiêu sóng gió, mới có thể có được gia đình của mình, vì người đàn ông tôi yêu, tôi tuyệt sẽ không đi nhầm nửa bước!”
Mạc Lăng Phong không phản bác lại, giận dữ nói: “Bà vẫn sắc bén như vậy.”
“Đối với loại người nay Tần mai Sở đứng núi này trông núi nọ, tôi cũng không cần quá mức thân thiện.”
“Bà!…. Tóm lại, tôi không cho phép Tiểu Luật cùng con của bà ở cùng một chỗ!”
“Không cho phép? Tôi cần ông cho phép sao? Còn nữa, ai có thể chứng minh Hà Nghiên Luật là con của Mạc Lăng Phong ông? Hà Tú Anh đã chết rồi đi? Đã nhập hộ tịch vào Mạc gia của ông rồi sao?”
Mặt Mạc Lăng Phong lúc đỏ lúc trắng: “Nó đúng là con của tôi! Tôi có thể xét nghiệm DNA…”
“Thật là nực cười, hơn hai mươi năm không dám gặp không dám nhận, ông làm sao chứng minh? Mạc thái thái sẽ cho phép chồng của mình ở rể hai mươi năm sau lại mang về một đứa con riêng sao?
Văn Mẫn từng bước ép hỏi, Mạc Lăng Phong tiếp tục bại lui.
“Hà Nghiên Luật đã trưởng thành rồi, nó nguyện ý cùng một chỗ với ai là chuyện của nó. Chỉ cần nó một ngày lựa chọn cùng Diệp Dịch Hành ở cùng một chỗ, nó chính là con dâu của Diệp gia tôi! Tôi hôm nay tìm ông nói chỉ là muốn đánh thức ông, quản giáo cho tốt Mạc Nghiên Trạch, con của ông đi! Đức dục phẩm hạnh một cái cũng không tốt, ỷ thế hiếp người lại học toàn bộ! Báo cho nó biết tác phong làm việc cẩn thận chút, đừng có đem đôi tay dơ bẩn kia chạm vào người của Diệp gia! Ông hơn nửa đời người trước không thể cho Thư Diên được hạnh phúc, hiện tại còn muốn gây trở ngại hạnh phúc của con Thư Diên hay sao?”
Những lời cuối cùng này làm cho sắc mặt Mạc Lăng Phong nháy mắt liền suy sụp, người đàn ông mặc dù gần hoa giáp nhưng tinh thần vẫn quắc thước, lúc này lại như biến thành ông lão hơn bảy mươi tuổi!
“Mạc tiên sinh, những gì tôi muốn cảnh cáo đều đã nói ra. Nếu có mạo phạm, xin ông rộng lượng đừng để ở trong lòng. Gia sự nguyên bản cũng không thích hợp làm lợi thế, tôi Văn Mẫn tuy rằng nói chuyện khó nghe, nhưng nguyên tắc cơ bản vẫn phải có, nếu không sau này ở trên thương trường khó mà giáp mặt, khó tránh khỏi xấu hổ.” Văn Mẫn sửa sang lại vạt áo, đang muốn rời đi, lại bị nam nhân phía sau gọi lại.
“Diệp phu nhân!”
Văn Mẫn quay đầu lại, dừng bước.
“Thật có lỗi… Thay tôi nói cho Thư Diên!”
Văn Mẫn nói: “Ba chữ kia, ông trước kia đã nói qua, tôi tất yếu không cần thay ông nói thêm lần thứ hai.”
“Tôi biết… Còn có, nếu có thể… thỉnh… Chiếu cố Tiểu Luật… Từ nhỏ, nó đều sống một mình, nếu nó làm không tốt, hy vọng….”
“Yên tâm,” Văn Mẫn giật mình, nói: “Thư Diên rất đau nó, so với con của mình còn đau nó hơn.”
Nói xong, Văn Mẫn lại tiếp tục tiêu sái bước đi.
Mạc Lăng Phong nhìn theo. Bà là một người phụ nữ vĩ đại, cũng là một người mẹ hoàn mỹ.
Trong chớp mắt ông lại nhớ đến nụ cười ôn hòa của Diệp Thư Diên, ảo tưởng đối phương sẽ cho Hà Nghiên Luật tình thương của cha, ánh mắt không khỏi đau trướng, chính là, cho dù khó chịu như thế nào, ông đều không thể rớt ra được một giọt nước mắt.
Nước mắt của ông, đã sớm hết rồi, không còn lưu lại một chút gì nữa.