Sau bữa tối Vương Trung Cường vẫn không đến, tôi cũng không chủ động hỏi Biên Nhược Thủy nữa, hỏi nhiều lại thành tôi muốn đuổi cậu đi. Thực lòng tôi rất mong Vương Trung Cường giữa đường gặp chuyện hoặc đột ngột đổi ý, nhất thời kích động nên nói cho bõ tức, sau đó gọi đến báo anh ta sẽ không đến nữa.
Biên Nhược Thủy nghiên cứu gói bột mai ba ba, như là chẳng có việc gì hơn để làm. Tôi không thăm dò cậu nữa mà chuyển sang gói bột trong tay Biên Nhược Thủy, tự nhiên lại nhớ ra Biên Nhược Thủy chưa uống thuốc. Thế là vội đứng dậy lấy nước uống cho cậu.
“Đừng, tối nay… Không muốn uống… ”
Tôi đơ ra một lúc, coi như không nghe thấy tiếp tục bước đến chỗ máy lọc nước, cho thêm một ít nước nóng vào cho ấm.
“Đưa tớ, để tớ pha, cậu muốn ăn cơm chiều còn gì, uống cái này trước khi ăn.” Tôi vươn tay về phía Biên Nhược Thủy.
Biên Nhược Thủy có vẻ không vui, dè dặt nhìn tôi, “Không uống đâu, tối nay tớ không ăn cơm.”
“Cậu kém thật! Là tớ, bịt mũi vào uống một hơi là hết!” Tôi khẽ xoa đầu cậu.
Biên Nhược Thủy nghe xong liền thả gói bột vào tay tôi, lúc tôi xoay người đi, chợt cậu lại hỏi: ” Cái này là cái gì vậy?”
“Cậu còn hỏi à? Không phải heeroin đâu, cho cậu thì cậu uống đi!”
“Tớ chỉ tò mò, nó cứ tanh tanh, khó uống lắm… Tớ mới nghĩ đến thôi đã buồn nôn rồi… ”
“Cái này có gì lạ đâu? Không biết ai tự làm mình vất vả cả ngày, biết trước bị trách mắng thế này thì không làm cho xong! Không muốn uống cũng phải uống, kể cả cậu có đi, cũng phải mang theo. Uống hay không uống tớ cũng không biết, lúc đó người thiệt là cậu đấy.”
Biên Nhược Thủy thò tay từ chăn ra đỡ lấy, mắt chăm chú nhìn tôi như kẻ trộm, tôi cũng thấy cậu hôm nay khang khác, nhưng khác thế nào, tôi cũng không nói rõ được. Nhìn cậu lừng chừng cầm cốc, tôi sốt ruột, bóp mũi cậu giúp cậu uống luôn, cậu uống hết tôi lại nhanh tay đưa cậu ly nước trái cây, uống hai ngụm nước trái cây xong nhìn cậu khá lên nhiều.
“Khó uống đến thế hở?” Tôi nhìn mà buồn cười.
Biên Nhược Thủy lắc đầu, “Không phải vì khó uống hay có mùi lạ, uống nhiều thấy buồn nôn lắm, rốt cuộc nó là cái gì?”
“Cậu còn hỏi tớ là cái gì sao? Nhớ xem hôm nay cậu đã hỏi bao nhiêu lần rồi? Trước khi đi cậu sợ tớ còn cho cậu uống thuốc mê sao?” Tôi cũng đùa.
Biên Nhược Thủy như bị tôi nắm thóp, hai tai đỏ ửng lên. Ngó dáng vẻ lúng túng của cậu, tôi trả lời: “Đây là bột từ mai con ba ba, có thể trị bệnh dạ dày, cậu thấy hai ngày nay có khỏe hơn không?”
“Tốt hơn nhiều, thật ra… Hôm nay tớ hỏi bác sĩ, bác sĩ cũng nói cho tớ biết, cô ấy nói là do chính cậu mài, cô ấy còn nói việc mài cái này rất vất vả, bây giờ không cửa tiệm nào bán, nên tớ mới biết vì sao tay cậu lại như thế… Cảm ơn cậu… ”
Giờ lại đến tôi lúng túng, nếu tâm tình kích động sẵn bồi thêm một cú cũng không sao, nhưng đang nói linh tinh đổi phắt chủ đề nói ra một câu như thế, quả thực thử thách khả năng chịu đựng của tôi.
Tôi nhìn khuôn mặt cảm động của cậu, lập tức phẩy tay, ra chiều không có gì: “Không cần phí sức nói cảm ơn, nếu cậu muốn cảm ơn tớ thật thì chỉ cần đuổi thẳng thằng cha kia đi là được!”
Biên Nhược Thủy nghe tôi nói xong sắc mặt thoáng cái thay đổi, có lẽ cậu phật ý vì tôi ăn nói vô phép với Vương Trung Cường. Cho dù như vậy, tôi cũng chẳng làm gì được, tôi sợ giờ mà không dùng thủ đoạn lừa Biên Nhược Thủy sau này sẽ không còn cơ hội.
“Tớ chỉ đùa thôi, cậu đừng giận, anh ta đến bây giờ ấy mà, không cần vội.” Nói xong, tôi đá ghế, đi rửa cốc.
Biên Nhược Thủy không lên tiếng, cũng không có vẻ gì là tức giận, trái lại có chút thất vọng. Tôi tự nhắc mình không thèm nghĩ cậu thất vọng điều gì, cầm hộp cơm lại, bên trong lộ ra bát nhỏ đựng canh, bưng đến trước mặt Biên Nhược Thủy.
“Cậu mua cơm tối rồi sao?” Biên Nhược Thủy chỉ vào canh hỏi.
“Không, buổi trưa lúc cậu ngủ nấu sẵn ở nhà, bệnh viện ấy hay bớt xén nguyên liệu, nhìn là biết, ăn cái này bổ dưỡng hơn.” Tôi giống như đang dâng báu vật, nói bốc lên.
Biên Nhược Thủy cẩn thận nhận bát từ tay tôi, tỏ vẻ không thể tin được. Sau đó múc một thìa cho vào miệng, tôi chăm chú theo dõi cậu, còn thấy lo lo, tuy tôi nếm thử, thấy ăn cũng được. Nhưng ai biết miệng tôi có chuẩn hay không chứ! Tự mình làm thì món nào chẳng thấy ngon.
“Cậu tự làm thật à?” Biên Nhược Thủy hiển nhiên rất nghi ngờ.
Tôi đột nhiên bị soi như thế cũng không hề nao núng, dù sao cũng là nói thật: “Ừ! Nấu qua bốn, năm nồi rồi, cậu đang ăn là nồi thứ sáu.”
“A?” Biên Nhược Thủy lại cúi đầu nhìn bát canh, rồi không nói nữa, nét mặt còn tâm trạng hơn.
Tôi biết cậu đang đắn đo điều gì, thực ra tôi cũng chẳng có ý gì, cậu hiểu được thì tốt rồi. Lúc đầu cũng là tôi mắc nợ cậu, dù cậu không chấp nhận tôi cũng hiểu. Nên nhìn cậu như vậy, tôi cũng chỉ có thể đùa một chút để cả hai dễ thở hơn.
“Cậu nhất định trời sinh không có phúc, cậu xem tớ vừa mới học làm ít việc, cậu lại muốn đi!”
Biên Nhược Thủy tuyệt nhiên không phản ứng gì, cắm cúi ăn. Hai ngày cuối cùng này tôi toàn nói những lời nghiêm túc, có lẽ là để làm bản thân mất cảm giác, rõ ràng vô cùng đau đớn, lại còn giả bộ như bình tĩnh lắm. Tôi không biết cậu nghĩ gì khi nghe những lời ấy, là âm thầm hả hê, hay cũng giống như tôi, không biểu hiện ra ngoài.
Mười giờ tối, Vương Trung Cường vẫn không xuất hiện, khuya thế này còn không đến thì chắc chắn là hắn sẽ không đến. Vậy là chúng tôi lại có thêm một buổi tối, nghĩ vậy, tôi không biết nên xúc động hay thương hại cho mình.
Tắm rửa xong, tôi và Biên Nhược Thủy cùng ngồi trên giường, tôi muốn hút thuốc lại nhớ ra đang ở phòng bệnh, không được hút, đành nhịn. Nghiêng qua hỏi Biên Nhược Thủy:
“Anh Cường kia giờ còn chưa đến? Đã thế cậu ở lại với tớ đi! Tớ vì cậu đến nấu cơm cũng học được, cậu đi thì tay nghề của tớ bỏ phí mất?”
“Anh ấy nói giữa trưa đúng 12 giờ đến.” Biên Nhược Thủy buông ra một câu chết người.
Tôi thở hắt ra, lại quay sang nói đùa việc không thể cười được. “Biên Nhược Thủy, chúng ta làm tình một lần đi, làm một lần thật đã vào.” (tởm ==”)
Mặt Biên Nhược Thủy tái mét, cậu không ngờ lúc này tôi còn lấy việc đó ra đùa.
“Cậu… nói cái gì đấy? ” Biên Nhược Thủy cuống quít nói lộn xộn hết cả, còn hơn cả lúc nổi giận nữa.
“Tớ nghĩ đêm nay là cơ hội ngàn năm có một, ông trời thương tớ, nếu tớ không biết đường tận dụng thì có lỗi với trời đất quá.” Tôi cười hì hì.
Quả nhiên, một giây sau, Biên Nhược Thủy nhảy xuống đất, quay ngoắt mặt đi, nhưng không phải chủ động đồng ý mà là để né tôi cho xa. Rồi cậu lại trở lại giường, tiếng động bên kia truyền qua cũng đủ thấy cậu tức tối thế nào.
Tôi đang đợi cậu nói, chợt nghe có tiếng hít thở sâu. Tôi nhìn bức tường trước mặt cũng vô ích, nhịn không nổi lên tiếng:
“Tớ còn muốn tử tế mấy ngày nữa, nhưng mới hai ngày đã hiện nguyên hình rồi, còn làm cậu tức giận. Biên Nhược Thủy, tớ tệ lắm có phải không ? … Nhưng tớ thực sự không thể kìm nén được, tớ… Thôi, không nói nữa!”
“Nói tiếp đi!”
“Cậu muốn nghe à?”
“Ừm!”
“Tớ rất muốn chăm sóc tốt cho cậu… ”
Trong phòng rơi vào im lặng, tôi nói hết lại nằm xuống quay lưng về phía Biên Nhược Thủy. Tôi không dám đối mặt cậu ấy, không phải xấu hổ, chỉ là nghĩ lúc này nói ra thì mất mặt quá, nên làm gì trước bây giờ?
Tôi đợi Biên Nhược Thủy ngủ, ước tính thời gian để xoay người lại. Kết quả chẳng giống với dự tính của tôi, trong chăn đột nhiên có thêm người nữa, như ma ấy, ngay cả một chút tiếng động cũng không có. Tim tôi đập loạn xạ, trở mình đặt cậu xuống dưới, một tay sờ vào ngực cậu, tim cậu còn đập mạnh hơn tôi nữa.
“Vương Trung Cường không tới đâu.” Biên Nhược Thủy nói.
“Tớ biết thừa rồi.”
“Cậu… ” Biên Nhược Thủy ngớ người.
“Đến lúc này rồi còn không cho tớ chút thể diện sao?” Tôi cười gian, đầu hú lên một tiếng sung sướng. Lúc này mà có người kề dao vào cổ, tôi cũng cười mãn nguyện mà chết.