Bỏ di động đấy, tôi còn chưa biết làm gì thì đã thấy Biên Nhược Thủy đang nhìn mình chằm chằm. Tôi ngẩng lên lập tức bị cậu thuyết giáo: “Cậu ăn nói với thầy chủ nhiệm như thế à?”
Tôi vội vã giải thích: “Tớ chưa bao giờ xem ông chú đó là thầy giáo, bình thường trước mặt học sinh thầy toàn giả vờ hình người dạng chó, thật ra cũng không tốt đẹp gì đâu.”
Biên Nhược Thủy nghe mấy câu đó lại lấy mấy ngón tay nhỏ dài ra chọt chọt vào trán tôi.
“Cậu học chiêu này của ai đấy hả? Đau chết đi được.” Tôi túm tay Biên Nhược Thủy, nắm ngón tay cái của cậu mà hỏi.
Biên Nhược Thủy đắc ý nói: “Sài Tích… A…”
Từ “Nhiễm” còn chưa nói ra, ngón tay Biên Nhược Thủy đã bị tôi siết mạnh, cậu như con cún bị dẫm đuôi gào thét thảm thiết.
Tôi thở ra một hơi, nhìn cái người vẫn không hiểu mô tê gì kia chẳng nói chẳng rằng.
Biên Nhược Thủy hừ một cái, xoa xoa ngón tay, cảnh giác nhìn tôi. Ngó thấy động tác bĩu môi kinh điển của cậu, tôi cũng vui vẻ trở lại, nhằm trán cậu cốc một cái.
Hai chúng tôi thường xuyên chơi cái trò hại não này, cậu chọt đầu tôi, tôi cốc đầu cậu. Cậu rất gỏi đánh úp, thừa dịp tôi mất cảnh giác hay lúc tôi chẳng còn sức chống đỡ nữa mà tổng tấn công tôi, tôi thì tùy tình hình, lúc nào tâm trạng tốt là lao vào cốc đầu cậu không mở được mắt luôn.
Tôi đuổi cậu chạy từ phòng ngủ đến nhà bếp rồi lại lộn lại vào phòng khách, cậu thấp hơn tôi một cái đầu, tôi cốc đầu cậu cậu còn muốn vung tay uýnh lại tôi. Cậu chậm rì, tay mới vừa đến trước mắt tôi thì ngón tay tôi đã cốc đầu cậu từ đời nào rồi.
Tôi giữ chặt làm cậu giãy thế nào cũng không thoát được, tôi một tay tóm nguyên hai tay cậu, tay kia nã thẳng vào đầu cậu, cốc cốc cốc cốc làm mắt cậu chớp lia lịa, phóng tia giận dữ vào tôi. Nhìn người khác bị mình đè đầu cưỡi cổ thích đừng hỏi.
“Thế nào? Có phục hay không?” Tôi cười hỏi Biên Nhược Thủy.
Lúc tôi dừng tay mắt Biên Nhược Thủy đã nổ đom đóm làm tôi ôm bụng cười lăn lộn. Biên Nhược Thủy thừa lúc tôi không chú ý, chui ra khỏi vòng tay tôi, tôi phát hiện liền lập tức đuổi theo cậu, hai tay bám chặt lấy thắt lưng cậu, kéo cậu quay một vòng trở lại. Đúng trong nháy mắt ấy, Biên Nhược Thủy nâng cao gối, thình lình tập kích ngay chỗ đũng quần làm tôi tức thì choáng váng.
Có thể Biên Nhược Thủy không định đánh đúng chỗ đó của tôi, đúng bộ phận yếu ớt nhất của người ta, lực không mạnh lắm nhưng cũng đủ làm tôi đau một trận. Mà Biên Nhược Thủy đứng cạnh, vừa nhe răng cười xong đã lại bù lu bù loa gào khóc thê lương.
Cái mặt sướt mướt y như diễn viên trên tivi chạy ào tới, rồi lai ngượng ngùng giải thích với tôi là không cố ý. Biên Nhược Thủy còn ngốc hơn cả tôi, cậu đăm đăm nhìn phần thân dưới của tôi một lúc lâu, mặt mày biến sắc.
“Chuyện này… Chuyện này…” Biên Nhược Thủy vẻ mặt cầu xin, mãi không nói hết một câu.
Nhìn cậu như vậy, tôi cũng không diễn được nữa, vội dẹp bộ mặt đau đớn, đi an ủi cậu: “Đồ ngốc, không việc gì, đừng sợ, anh hai bị thương thì không sao, thằng nhỏ của tôi bị thương thì anh hai không sống nổi chắc?”
Tôi cợt nhả, sờ xuống chỗ dưới của Biên Nhược Thủy, Biên Nhược Thủy phản ứng thần tốc, giật lùi về phía sau, mặt cũng trở lại bình thường, thậm chí còn hết sức phấn khích.
“Tớ biết thừa là cậu giả vờ, hừ… Vừa rồi tớ cũng giả vờ đấy…” Biên Nhược Thủy nói xong, xông thẳng vào phòng ngủ như kẻ trộm, lại còn đóng cửa cái rầm.
Tôi nén lòng không đuổi theo cậu, vì tôi biết không phải là cậu giả vờ, tôi quá hiểu trình độ diễn của cậu, chỉ cần liếc mắt qua một cái là nhìn thấu được rồi.
Tôi không bầy nhầy cậu nữa, đi đánh răng rửa mặt rồi vào bếp tìm đồ ăn. Nhận ra Biên Nhược Thủy đang nhìn mình qua khe cửa, tôi lên tiếng: “Hôm nay có bánh bao nhân tể thái, món cậu thích ăn nhất…”
“Nói dối, tối qua tớ hấp chứ ai, là nhân rau cần, cậu còn gạt tớ!” Biên Nhược Thủy ló đầu ra.
Tôi lập tức lao tới chỗ cửa, định chui vào ngờ đâu Biên Nhược Thủy lại mạnh tay đóng cửa mất. Tôi làm bộ chưng hửng rồi lại hớn hở đi ăn. Bánh bao trong nồi một người ăn thì vẫn còn hơn một nửa, không thấy Biên Nhược Thủy có động tĩnh gì, tôi lau miệng, đến trước cửa phòng ngủ.
“Nè, bà xã của anh ơi, mình không ra ăn đi à?” Tôi hét lớn.
Bên trong vẫn im re, đúng lúc tôi định gõ cửa thì Biên Nhược Thủy lại tự mở ra, mặt tái nhợt.
Tôi thấy cậu không phải đang giả vờ, dụi dụi vào đầu cậu hỏi: “Sao thế? Bị cốc đầu lơ mơ rồi hay sao?”
Biên Nhược Thủy chỉ lên giường: “Thầy chủ nhiệm của cậu…”
Cậu chưa nói hết đã bị tôi cười cắt ngang, “Tớ kể cậu chuyện này, vừa rồi thầy chủ nhiệm còn hỏi tớ có phải tớ đang yêu không. Tớ nhận là có nhưng không nói chuyện của cậu, cậu xem nếu tớ nói tớ đang sống chung với cậu, thầy ấy có phát điên lên không?”
Sự thật chứng minh là trò đùa của tôi chẳng buồn cười tí nào, mặt Biên Nhược Thủy càng tái hơn. Lúc ý thức được mình đang nói gì, tôi cũng thấy buồn. Thật ra tôi vẫn nghĩ, nếu có nói ra chuyện tôi đang yêu một người cùng giới tính với mình, tôi chỉ có thể nói với thầy chủ nhiệm mà thôi.
“Không sao đâu, tớ chỉ nói đùa với cậu thôi mà, tớ đâu dám đi nói lung tung…” Tôi xoa đầu Biên Nhược Thủy an ủi, tôi cũng chỉ biết nói đến đây, nói sâu hơn nữa lại chạm đến nỗi đau trong lòng.
Nhưng Biên Nhược Thủy gạt tay tôi ra: “Không phải, hình như di động của cậu vẫn đang để nghe máy, vừa rồi tớ thấy… thì… sau đó…”
“Thế cậu có cúp máy không?” Tôi sựng lại, tại bình thường tôi nói chuyện điện thoại xong cũng không ngắt máy, toàn để người đầu kia ngắt. Hồi đầu thì do tôi lười, lâu ngày thành thói quen luôn.
Mặt Biên Nhược Thủy lập tức trắng bệnh: “Không, tớ mới nhận ra thì cậu đi vào…”
Tôi đẩy Biên Nhược Thủy qua một bên, đi nhanh đến bên giường lấy di động lên xem, quả nhiên vẫn đang ở chế độ gác máy nói chuyện. Tôi lo sợ, đặt điện thoại lên tai.
“Không phải thầy vẫn còn ở đó chứ?” Tôi hỏi thử, mong thầy chủ nhiệm cũng quên ngắt máy rồi đem di động quăng bừa đâu đó để đi lên lớp.
Nhưng không thể theo nguyện vọng của tôi, đầu dây bên kia truyền đến một tràng cười sang sảng, rõ ràng là thầy chủ nhiệm.
“Đâu có, thầy vẫn nghe nãy giờ, cuộc sống gia đình của em thoải mái ghê nhỉ…”
Những lời ấy vốn chỉ có ý trêu chọc, qua tai tôi chỉ như có ý chế giễu, trong nháy mắt đầu óc tôi trống rỗng.