Trong thời gian Tiếu Vĩ ở nhà chúng tôi chơi, tôi cùng Biên Nhược Thủy chỉ toàn nghe một mình cậu nói, trên cơ bản không ai có thể nói được mấy câu. Tôi phát hiện cuộc sống bây giờ của Tiếu Vĩ rất sôi động, tối thiểu thoải mái hơn nhiều so với tôi cùng Biên Nhược Thủy. Cậu nói muốn ở lại ăn cơm trưa, muốn tôi với Biên Nhược Thủy đi chợ mua thức ăn cho cậu.
Kết quả nữa tiếng sau, Tiếu Vĩ nhận được một cuộc điện thoại liền vội vàng rời đi, trước khi đi còn dặn tôi – giữa trưa cậu vẫn sẽ quay lại ăn cơm, muốn tôi chuẩn bị trước.
Tôi đèo Biên Nhược Thủy trên chiếc xe đạp hướng chợ đạp tới, tôi nghĩ con trai đi chợ đã là chuyện lại, đằng này cả tôi và Biên Nhược Thủy cùng đi, phỏng chừng càng khiến người ta chú ý. Hơn nữa hai chúng tôi đạp xe ào ào, tựa như học sinh cấp 3 đang thể nghiệm cuộc sống trong kỳ nghỉ hè, bất quá cuộc sống của chúng tôi là tồn tại chân thật.
“Em thực hâm mộ Tiếu Vĩ, em cảm thấy cậu ấy sống rất hay.”
Tôi đạp xe, Biên Nhược Thủy ở phía sau cảm thán, tôi trả lời em một câu: “Cuộc sống mỗi người đều có khổ có vui, cậu ta bất quá là bày ra khía cạnh vui vẻ cho mọi người xem, cố ý đem những chuyện vui vẻ để che dấu những phiền muộn.”
“Không phải … em chỉ cảm thấy cậu ấy kể những chuyện cậu ấy đã trải qua rất hay.”
“Không có gì, em lập tức có thể trở lại trường học .”
“Uh, chờ em đi học lại, em cũng sẽ gặp được nhiều việc hay như thế, đến lúc đó sẽ kể cho anh nghe.”
Tôi vừa nghe những lời này thiếu chút nữa đã ngã xe, may mắn ổn định tay lái kịp thời.
“Anh hy vọng em gặp việc hay càng ít càng tốt, hơn nữa nếu em gặp được, em tốt nhất cũng đừng kể cho anh, để tránh việc hay của em đều biến thành vô vị.” Ta cảnh cáo Biên Nhược Thủy.
Biên Nhược Thủy rất thức thời, nghe tôi nói xong liền không nói gì nữa, tôi vốn tưởng em đã thật sự thông suốt, kết quả qua một hồi, em nói với tôi: “Yên tâm đi, em sẽ không nói cho anh biết.”
“Em dám!” Tôi rống lên một câu, một bà cô đang băng qua đường, nghe tôi hét liền sợ tới mức không dám nhúc nhích .
Sắp tới chợ, tôi phát hiện phía trước có một chiếc xe rất quen thuộc. Tim tôi thắt chặt, nhìn kỹ, quả nhiên, là xe của ba tôi. Lúc này vừa vặn là giờ ba tôi tan sở, nhưng tôi rất ít gặp ba tôi đi ngang qua đây, không biết lần này là ba tôi đi ngang qua hay có chuyện gì.
Xe của ba tôi đang chạy về phía tôi, đột nhiên có người hướng trong xe ngoắc, ba của tôi ngừng xe lại, quay cửa kính xuống, vẻ mặt vui vẻ cùng người kia trò chuyện
Tôi cũng dừng lại bên cạnh xe hơi, có chút do dự, không biết có nên tiến lên chào hỏi ba tôi không. Ba tôi thoạt nhìn tựa hồ rất tốt, cũng không quá mức chán chường, có lẽ từ ngày đó, ông đã chấp nhận trong cuộc đời ông có một vết nhơ. Chỉ có điều lúc này bất luận là thấy ông cười hay ông thở dài, tôi đều cảm thấy trái tim nhói đau.
Tôi nhớ trước đây, ấn tưởng về ba không khắc sau như mẹ, có lẽ do mẹ tôi luôn hành động là người tốt. Gia đình của ta là điển hình ‘nghiêm phụ từ mẫu’, ba của tôi không cho tôi hình tượng thân thiết nào, tôi nhìn thấy ông liền cảm thấy không có cảm giác an toàn cũng như không có chỗ dựa, bởi vì từ nhỏ khi tôi đánh nhau hay bị khi dễ, ba tôi luôn luôn bắt tôi xin lỗi.
Tôi đã từng rất hận ông, bất quá đó đều là quá khứ, cũng không thể nói là chán ghét, chỉ có thể nói – ngay lúc đó tâm tình có một loại ủy khuất, tôi cảm thấy ba quá độc ác, kể cả trước đó vài ngày đều cho rằng như vậy, ông không quan tâm tôi sống bây giờ ra sao, cũng không tỏ vẻ biết chính mình đã gây tổn thương cho tôi.
Thế nhưng giờ đây khi nhìn thấy ông đã khiến cho tôi quên hết thảy tất cả, có lẽ tôi chính là một người vô tâm vô phế như thế, có lẽ khi chúng ta gặp tình thân đều như thế. Từ nhỏ đến lớn, cái gì cũng đều thay đổi, chính là phần tâm tình này không hề thay đổi, ngay lúc ta đối diện với người thống hận nhất bất quá chỉ có một loại tâm tình.
Thật hy vọng ba của tôi cũng đối với tôi như thế, ta không trông cậy ông có thể tha thứ cho tôi, tôi chỉ hy vọng tôi và ông không cần như là người xa lạ. Không cần mỗi khi tôi về nhà, ông vĩnh viễn ở trong phòng ngủ, không cần chỉ có thế đứng xa xa nhìn ông, ngay cả một tiếng gọi cũng không dám gọi.
“Đây không phải là Thiên Lộ nhà các người sao?” Bà dì đang nói chuyện với ba tôi, hướng tôi chỉ.
Lúc này tôi cũng chỉ có thể dắt xe tới gần, tôi chào bà dì kia một tiếng, lúc đến gần mới phát hiện rất quen mặt, là đồng nghiệp của mẹ tôi, trước kia có tới nhà tôi ăn cơm.
Tôi liếc nhìn ba tôi, ông cũng liếc nhìn tôi và Biên Nhược Thủy, sắc mặt hơi có chút biến hóa, bất quá có người ngoài nên ông vẫn giữ vẻ mặt hiền lành.
Bà dì hướng tôi cười nói: “Vừa rồi ba con còn đang khen con, hiện giờ con cũng đã tới.”
Ba tôi khen tôi? Tôi kỳ thật rất muốn hỏi ra tiếng, bất đắc dĩ việc xấu trong nhà không thể vạch ra ngoài, tôi cùng ba tôi tận lực che dấu. Tôi cố cười cười, rồi nói: “Ba con khen con gì thế? Con nhớ ba con chưa từng khen con a.”
Bà dì liếc nhìn ba tôi, vẻ mặt ba tôi không vui nói: “Tôi khen nó khi nào, đừng nói mò.”
“Ba con nói con không như những đứa trẻ khác, thời khắc mấu chốt rất hiểu chuyện, bình thường thấy con học không tốt, thế mà lại thi đậu trường Đại Học danh tiếng. Còn những đứa trẻ khác – cả ngày vùi đầu trong sách vở, thành tích bình thường rất tốt, thế nhưng đến thời khắc mấu chốt lại không được.”
Tôi cũng rất phối hợp mà nói vài câu khiêm tốn, sau đó bà dì kia chỉ vào Biên Nhược Thủy ở bên cạnh tôi hỏi: “Các con đang đi đâu đó?”
“Chúng con đang đi chợ.”
Tôi đang suy nghĩ phải nên nói thế nào, rất sợ Biên Nhược Thủy quá thật thà mà nói ra sự thật, kết quả suy đi nghĩ lại, Biên Nhược Thủy thật sự khai ra sự thật.
“Các con đi chợ sao lại đạp xe một mình? Anh cũng thiệt là, sao không chở bọn nhỏ đi, từ nhà đến chợ đâu phải gần!”
“Không phải, tôi vừa tan sở, Thiên Lộ và bạn học của nó đi ra ngoài chơi, trên đường về vừa vặn sai mua một ít đồ.”
“À à! Vậy các người bận thì cứ đi tiếp đi, tôi cũng phải về nhà nấu cơm.” Nói xong, bà dì chào tạm biệt chúng tôi, cất bước đi xa.
Kỹ thuật che dấu cùng tùy cơ ứng biến của ba tôi rất cao, suốt buổi nói chuyện đều mặt không đổi sắc tim không nhảy, nếu tôi có được kỹ thuật này của ông, phỏng chừng cả đời này ba tôi cũng không hề biết được chuyện giữa tôi và Biên Nhược Thủy