Sáng sớm là buổi tự học, nên có rất nhiều bạn học đều đi ăn sáng, Tiếu Vĩ vỗ vỗ bả vai của tôi, híp mắt hỏi tôi: “Cậu nói thật, cậu cảm thấy Đàm Ngạn là loại người thế nào?”
“Có thể thông qua, phẩm hạnh cũng không tệ.”
“Cậu biết đấy, con người của tôi yêu cầu không cao. Chỉ cần dễ nhìn, nhân phẩm tốt một chút là được.”
“Cậu chỉ về phương diện nhân phẩm nào?” Tôi hỏi ngược lại.
“Không nói dối, không dùng thủ đoạn, vậy là được.”
“Ách…” Tôi nhất thời nghẹn họng, không biết nên đáp lời thế nào, đành phải nói sang chuyện khác.
“Cậu yêu cầu thấp như vậy, ở đại học không tìm được người thích hợp sao?”
Tiếu Vĩ sững sờ, tiếp đó cười ha hả, nói: “Điều này cần phải hỏi sao? Có gặp được vài người, nhưng đều rả đám.”
Nhìn bộ dáng cậu mây trôi nước chảy như vậy, trong lòng tôi cũng coi như thở dài một hơi, người như vậy không giống loại người sẽ bi lụy vì tình. Cho dù sau này phát hiện tuổi thật của thầy chủ nhiệm, cùng lắm là cậu không chấp nhận mà thôi, hẳn là sẽ không tồn tại vấn đề tổn thương hay không tổn thương gì đâu nhỉ.
Tôi một bên đùa giỡn túi sách của Biên Nhược Thủy, một bên tán gẫu cùng Tiếu Vĩ, không để cho cậu có cơ hội trao đổi cùng người khác.
“Cậu quen bạn bè, trai gái đều có sao?”
Tiếu Vĩ lắc đầu, “Tôi không có cảm giác với con gái.”
Tôi nghe xong lập tức phát hỏa, “Vậy lúc đó cậu cướp hết bạn gái của tôi để làm gì?”
Tôi vừa nói xong câu đó, vốn trong lớp đã yên lặng lại trở nên yên tĩnh dị thường, có một hai người quen hướng tôi trêu đùa, nói: “Tống Thiên Lộ, cậu đến đây kể lại lịch sử tình yêu của cậu à? Mà không nghĩ tới loại người tình trường cao thủ như cậu vậy mà có một quá khứ đau khổ như thế a!”
Một cậu trai bên cạnh cũng phụ họa vào: “Anh ấy đúng là cao thủ đấy chứ! Tôi nhớ lúc trước khi anh Tống theo đuổi chị dâu không phải còn quỳ gối trước chị ấy sao? Nghe nói ngày đó anh Tống cầm một bóa hoa hồng, ‘sách sách’…”
“Cậu nói chính xác là chị dâu nào?”
“Ha ha… Đúng đúng, quên giới thiệu tên, là người đẹp Phó Tử Vân…”
Trong nháy mắt, các bạn trai trong lớp trở nên ồn ào.
Đúng là ngồi lê đôi mách, chính tôi nghe mà ứa cả mồ hôi lạnh. Tôi nghiêng đầu liếc nhìn Biên Nhược Thủy, em vẫn đang đọc sách, giống như chẳng nghe thấy gì, vẫn như cũ niệm niệm. Tôi thoáng cái an tâm, xem ra em không để vào trong lòng.
Trong lớp rất nhanh liền yên tĩnh trở lại, tiết sau là lớp Anh ngữ, giáo viên Anh ngữ đã đến. Biên Nhược Thủy cũng ngồi trở về, cùng Tiếu Vĩ thay đổi vị trí, Tiếu Vĩ nghênh ngang chạy đến đứng phía sau.
Bởi vì có rất nhiều khuôn mặt mới, nên giáo viên cũng không để ý đến Tiếu Vĩ, chỉ nghĩ cậu đứng ở phía sau chắc là vì chán nghe giảng bài mà thôi. Tôi thấy Tiếu Vĩ đứng rất thành thật, nên cũng không quay đầu lại để ý cậu, mà chuyển ánh mắt đến trên người Biên Nhược Thủy.
Cùng Biên Nhược Thủy ngồi chung bàn như vậy, đột nhiên tôi có loại hưng phấn khó tả, tựa như học sinh tiểu học ngày đầu tiên cắp sách đến trường vậy. Tôi đẩy đẩy cánh tay Biên Nhược Thủy, nhỏ giọng hỏi: “Anh ngồi ở đây, em có bị phân tâm không?”
Biên Nhược Thủy không trả lời tôi, mà vẫn nhẩm nhẩm từ đơn theo giáo viên. Tôi lập tức có chút xấu hổ, chờ Biên Nhược Thủy đọc xong, tôi hỏi lại vấn đề đó, kết quả Biên Nhược Thủy vẫn không để ý đến tôi.
“Cho dù muốn chứng minh chính mình hết sức chăm chú, cũng không cần tích cực như vậy a!”
Tôi lại kéo kéo tay Biên Nhược Thủy, kết quả bị em bất động thanh sắc hất ra. Vẫn như trước không nói một câu, ngay cả một ánh mắt cũng không thèm cho tôi.
Tôi chậm rãi phát hiện không được bình thường, cho dù giáo viên đang giảng bài, thì học sinh vẫn có thể tự do tham khảo hoặc trao đổi với bạn học mà. Vừa rồi ở tiết tự học vẫn nói chuyện cùng Tiếu Vĩ, mà lúc này lại không rên một tiếng, cố ý?
Tôi đẩy đẩy cùi chỏ Biên Nhược Thủy, cười hỏi: “Sao vậy? sao lại không để ý anh?”
Biên Nhược Thủy không nói chuyện, con mắt thất thần, ngẩn người sững sờ nhìn quyển sách trên bàn, tôi biết rõ em không nghe được vào tai, nếu em nghe được câu hỏi của tôi mà không trả lời, chỉ có thể nói rõ em đang giận tôi.
Tôi lập tức nhớ tới lời trêu chọc của hai tên khốn khi nãy, chẳng lẽ là vì chuyện đó? Cũng không đến mức đó a! Biên Nhược Thủy chưa từng vì những chuyện đó mà bày ra sắc mặt cho tôi xem, chẳng lẻ lần này không ngụy trang nổi nữa?
Tự mình cân nhắc một hồi, lại nghiêng đầu nhìn nhìn Biên Nhược Thủy, hỏi thăm dò một chút: “Là vì câu nói vừa rồi của hai bạn nam kia sao?”
Tay lật sách của Biên Nhược Thủy lập tức giật nảy lên một cái, chứng minh tôi đã đoán đúng.
“Em hãy nghe anh nói, anh chưa từng quỳ gối trước cô ta, cũng không có nhiều bạn gái như họ nói đâu.” Tôi nhanh chóng giải thích.
Biên Nhược Thủy vẫn không lên tiếng, vẫn như trước cứ làm chuyện của mình, giống như tôi không hề tồn tại vậy.
Tôi đột nhiên cảm thấy – khi Biên Nhược Thủy bọc lộ nóng giận so với khi bình thường hấp dẫn hơn rất nhiều, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú buộc chặt nghiêm túc, môi mân lại thành một đường, giống như đang đối đầu với kẻ địch mạnh mẽ, tôi ở bên cạnh nhịn không được mà vui vẻ.
Biên Nhược Thủy nghe được tiếng cười của tôi mới có phản ứng, quay đầu liếc nhìn tôi, tức giận trong cái nhìn đó rất rõ ràng. Tôi đặt bàn tay lên trên đùi em, cố ý sờ tới sờ lui, toàn chọn nơi nguy hiểm mà mò tới, kết quả Biên Nhược Thủy rốt cục nhịn không được nữa, đứng mạnh lên, đi tới chỗ Tiếu Vĩ, đứng cùng cậu ở phía sau lớp học.
Hết tiết học, tôi nhanh chóng bước về phía Biên Nhược Thủy, kết quả em đi ngang qua bên người tôi, làm như không hề phát hiện ra tôi vậy, ngồi lại vào chỗ ngồi của mình, vẫn không rên một tiếng.
“Giận thật sao?” Tôi khoát cánh tay lên trên vai Biên Nhược Thủy, vui đùa hỏi.
Biên Nhược Thủy trầm lặng trong chốc lát, đại khái thấy tôi vẫn nhìn em, mới ngẩng đầu nói với tôi: “Không có, em chỉ là không muốn ảnh hưởng nghe giảng mà thôi.”
“Vậy giờ đang giải lao, chúng ta có thể nói chuyện chứ?” Tôi xích ghế lại gần em hơn, nhìn chằm chằm vào Biên Nhược Thủy, có chút muốn cười.
Biên Nhược Thủy hít sâu một hơi, lấy một cây bút bi, bắt đầu ở trên giấy ghi ghi vẽ vẽ. Sắc mặt cùng biểu hiện đã hoàn toàn bán rẻ suy nghĩ của mình, nhưng vẫn cố gắng chống đỡ.
Tôi nghĩ Biên Nhược Thủy cũng không có chuyện gì lớn, nếu chút nữa về nhà mà vẫn còn giận dỗi, thì mới hống cho em vui sau. Còn bây giờ, điều quan trọng nhất là cần xem chừng Tiếu Vĩ cho tốt, tiết sau chính là tiết do thầy chủ nhiệm dạy, tôi định sau khi tan học liền túm cổ Tiếu Vĩ rời đi, sau này cậu có tới nữa cũng không liên quan gì đến tôi, chỉ cần lần này đừng xảy ra sự cố là được.
Thật hiếm có, tiết học này được thầy chủ nhiệm dạy rất là thoải mái, bình thường thầy giảng bài rất là cẩn thận tỉ mỉ, biểu tình trên mặt rất nghiêm túc. Lần này lại cố tình làm ra bộ dáng anh cả ôn nhu của mọi nguồi, tôi thấy mà muốn ói. Tôi phát hiện hình như Tiếu Vĩ thật sự rất yêu mến thầy chủ nhiệm, từ lúc thầy bước vào lớp giảng bài, Tiếu Vĩ liền trở nên thành thật, nghe giảng đến chăm chú.
Tôi phỏng chừng các bạn trong lớp còn đang vì thầy chủ nhiệm khó được một lần dạy học vui vẻ thoái mái mà cảm thấy tâm tình thư sướng. Lại không hề hay biết ánh mắt ôn nhu đó của thầy chỉ bắn về phía một người duy nhất.
“Các học sinh, nhìn hình này một chút, hình tam giác ABCD cùng hình chữ nhật…”
“Ha ha ha…”
Trong nháy mắt, lớp học vang lên đầy tiếng cười, ngay cả Biên Nhược Thủy cũng nhịn không được mà nhếch khóe miệng. Một bạn gái lá gan khá lớn, trực tiếp đứng lên nói với thầy chủ nhiệm: “Thưa thầy, hình tam giác chỉ có ba cạnh, làm sao lại có 4 chữ mẫu ABCD?”
Cô ta vừa nói xong, trong lớp lại cười ầm lên. Thầy chủ nhiệm khó được không có sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, bởi vì thật sự rất quẫn bách, nên chẳng biết phải làm sao để vãn hồi.
Sau khi tan học, tôi đi tìm Tiếu Vĩ, không biết cậu từ đâu mượn được chiếc vợt bóng bàn, hướng ta nói: “Tôi đi chơi bóng đây, tôi đợi trong phòng không nổi nữa.”
“Cậu biết đánh bóng bàn?” Tôi hỏi Tiếu Vĩ.
“Không biết!” Tiếu Vĩ rất sảng khoái nói cho tôi biết.
“Vậy cậu mượn vợt bóng bàn làm gì?” Tôi rất kinh ngạc.
“Không có thứ khác a! Cũng không thể cứ ngồi ở chỗ này, còn không cho nói chuyện.”
“Đàm Ngạn có bóng rổ, thầy cũng thường xuyên chơi bóng rổ. Bằng không tôi kêu thầy ra, ba chúng ta cùng chơi…”
“Không chơi!” Tiếu Vĩ lập tức phủ quyết .
Tôi có chút khó hiểu, hướng Tiếu Vĩ hỏi: “Vì sao?”
Tiếu Vĩ nhìn nhìn tôi, vừa đi vừa than thở: “Nói không nên lời, tôi vẫn cảm thấy tôi đối với nghề giáo viên này có chướng ngại tâm lý… Nếu là thầy không ở trường học, có lẽ tôi còn tự tại một chút…”
Tôi nghe được cái hiểu cái không, tóm lại, trước mặc kệ, dù sao so với chuyện Tiếu Vĩ ở trong lớp cùng các bạn trao đổi nói chuyện, thì rời đi vẫn là tốt hơn. Chỉ còn 2 tiết nữa là Biên Nhược Thủy kết thúc buổi học, lúc đó tôi cũng được giải thoát triệt để.
“Cậu tới bàn bóng bàn trước đi, tôi đi vệ sinh một chút, sẽ tới đó liền.”
Tôi báo cho Tiếu Vĩ một tiếng, rồi đi về phía nhà vệ sinh. Trong nhà vệ sinh, tôi gặp được một người quen đang trốn ở đây hút thuốc lá, tôi đi tới chào hỏi vài câu, sau đó tranh thủ giải quyết, rồi rời đi.
Tôi đi tới vừa hay nhìn thấy Tiếu Vĩ đang ở trong hội trường nhìn xem cái gì đó, tôi nghĩ ở trong đó đều là bảng vàng danh dự, khen ngợi một vài học sinh, còn có giáo viên …
Một giây sau, tôi trợn tròn mắt. Trong đó khẳng định có Đàm Ngạn, hơn nữa phía dưới sẽ ghi thông tin cá nhân cùng loại vinh dự đạt được. Nghĩ tới thông tin cá nhân, trong óc của tôi đều là ngày sinh của thầy, trong nháy mắt liền hóa đá.
Tôi suy nghĩ mình có nên qua đó không, thì Tiếu Vĩ đã quay đầu hướng về phía tôi nhìn tới, còn vẫy vẫy tay với tôi.
Tôi điều chỉnh lại nhịp hô hấp, tự mình an ủi: “Cái này có là gì! Biết rồi thì đã sao? Cùng lắm hắn đấm mình vài cái, cũng chẳng hao tổn gì …”
“Đàm Ngạn chụp hình lúc đó so với bây giờ còn già hơn?” Tiếu Vĩ chỉ vào ảnh chụp cười ha ha một hồi.
Tôi có chút nghẹn họng, ánh mắt này cũng làm phi công sao?
Tôi phản ứng cực nhanh, thừa dịp con mắt của Tiếu Vĩ còn chưa dời xuống dưới, liền nhanh chóng lôi kéo cậu, không kiên nhẫn nói: “Nhìn cái gì! Có gì đẹp đâu?”
“Đợi một lát!” Tiếu Vĩ lại dùng ngón tay rà rà từng dòng, lầm bầm nói: “Để tôi xem kỹ chút, nguyên quán là ở tại đây, không phải cậu nói chưa từng gặp qua cha mẹ của thầy sao, tôi còn tưởng từ đâu lưu lạc tới …”
Tôi biết đã không thể làm gì được nữa, mặc dù hôm nay cậu không biết, thì sau này sớm muộn gì cũng biết. Hơn nữa tôi để ý biểu hiện mấy ngày nay của Tiếu Vĩ thật sự rất nghiêm túc, không có cảm giác đùa giỡn như trước đây, mọi khía cạnh đều rất cẩn thận. Tôi không biết cậu yêu mến Đàm Ngạn ở điểm nào, cũng không hiểu hình thức ở chung như chớp điện của bọn họ có bao nhiêu trọng lượng, chính là cảm giác, cảm thấy Tiếu Vĩ nghiêm túc một phần là do cậu tin ở tôi.
Tôi rất hi vọng tôi có thể giống như trước đây, đánh lộn, chửi nhau cũng không cần biết là đúng hay sai, chỉ cần thấy vui là được. Chính là hiện nay tôi đã hoàn toàn lột xác, đều trở nên có ý thức cùng trách nhiệm, nhất là sau khi cùng chung sống với Biên Nhược Thủy, loại ý thức cùng trách nhiệm này càng ngày càng tăng.
Quả nhiên Tiếu Vĩ không lên tiếng, tôi không tự chủ bước về sau một bước, chợt nghe phía trước tuôn ra một câu thô tục, ngay sau đó, Tiếu Vĩ nghiêng đầu sang cắn răng nhìn chằm chằm tôi.
“Ngươi gạt ta! Không phải ngươi nói hắn 24 sao? 24! ! ! !” Tiếu Vĩ gõ mạnh vào số 24 trên mặt thủy tinh, “Ta chưa từng nghe qua có người sinh năm 68 mà là 24 tuổi! Ban đầu ta cũng thấy không giống, nhưng nghĩ có lẽ hắn già trước tuổi, ai ngờ hắn … mẹ kiếp, hơn 13 tuổi, ngươi bảo ta sống sao đây!!”
“Sao lại 13?” Tôi nắm lấy tay Tiếu Vĩ đang nắm chặt cổ áo của tôi, nhịn không được hỏi.
Tiếu Vĩ đã triệt để mất đi lý trí, hướng tôi quát: “Hắn … mẹ kiếp … hắn sinh năm 68 không phải 32 sao? Không phải so với ta lớn hơn 13 tuổi sao! Khốn nạn! Lúc trước hơn ta 5 tuổi, ta đã đủ nghẹn khuất rồi!”
Tôi vừa nghe cậu tính thiếu 10 năm, lập tức mồ hôi lạnh tuôn ra như mưa, Tiếu Vĩ còn đang hướng tôi chửi bới, không biết có đấm cho tôi vài đấm để phát tiết không? Bất quá phép tính đơn giản như thế mà cũng làm sai, khẳng định đã tức đến hồ đồ.
Thầy chủ nhiệm, em xin lỗi thầy, thầy nhận mệnh đi! – Tôi ở trong lòng mặc niệm thay cho thầy – Nếu ngày nào đó Tiếu Vĩ hoàn toàn tỉnh ngộ lại, kỳ thật kém 23 tuổi, không biết có thể mang theo baba của cậu ấy đi tìm thầy tính sổ hay không.