Biên Niên Sử An Nam

Chương 77: Chương 77: Cung Ngọc Hân




Ngây dại, thực sự ngây dại. Người trước mắt này thực sự làm hắn chết đứng. Quên luôn cả việc mình còn chưa kéo quần.

« Ngươi… Tên biến thái !! ».

Giọng nói ấy, lại phát ra rồi, lại phát ra rồi. Nếu không phải vừa nãy hắn đánh nhau một trận tanh bành thì có lẽ giờ đây hắn đang cho rằng mình đang mơ. Người trước mắt……………chính là Tuyết Mai.

« Không…không thể nào ».

« Bốp…bốp…. ».

Không thể tin hình ảnh trước mắt, Kim Nam tự giơ tay lên tát vào má hai cái rõ đau điếng. Nữ tử trước mắt lửa giận phừng phừng. Không biết tự dưng tên điên loạn nào lại từ đâu tới đứng trước ngay cửa tông môn của Cung gia có nhã hứng tụt quần áo như vậy. Tên này biến thái quả thật cũng rất biết chọn chỗ, một trong những đại gia tộc hùng mạnh nhất của Thạch Thất thành mà hắn cũng dám giở trò đồi bại trước tận cửa nhà người ta.

« A ».

Tự ý thức được thân thể vẫn còn đang khỏa thân, cộng thêm ánh mắt của nữ tử trước mắt trực muốn lột da hắn. Kim Nam liền trực tiếp nhanh chóng thay y phục. Đằng nào thì cởi cũng đã cởi, những thứ hại mắt không nên nhìn cũng đã nhìn. Có kéo quần lên như cũ thì cũng vậy thôi, chi bằng cứ trực tiếp thay luôn y phục mới cho đỡ ngứa mắt.

Nữ tử kia thì hoàn toàn ngược lại, miệng đã há ra đến mức nhét vừa một quả táo. Tên trước mắt này, quả thật, không còn gì để nói. Không ngờ hắn bị nàng ta bắt gặp làm hành vi đồi bại đến mức mặt đỏ lên mà vẫn không chút xấu hổ tiếp tục.

« Ngươi…ngươi… ».

Nàng lí nhí trong miệng hận không thể nói ra lời, trực tiếp bóp chết cái tên này. Kim Nam bây giờ thì nghĩ hoàn toàn khác, hắn đã chấn tĩnh lại rồi, không có khả năng nữ tử này lại là Tuyết Mai. Dựa trên khuôn mặt thì hoàn toàn giống hệt, nhưng tính cách thì trái ngược hẳn. Tuyết Mai nhu thuận bao nhiêu thì nữ tử này lại có vẻ dữ dằn đanh đá gấp bội. Tuy vậy, Kim Nam vẫn không thể không thừa nhận, nhìn thấy nữ tử này là hắn có cảm giác muốn lập tức ôm nàng vào lòng, muốn đem nàng đi thật xa.

« Tên cuồng dã nào dám náo động Cung gia ??? ».

Một câu nói ẩn chứa lực lượng thật lớn, vũ động không gian tràn tới bức ép thân thể Kim Nam lui xa một quãng.

« Kẻ nào uy hiếp bổn công tử ??? ».

Kim Nam cũng tức giận, ánh mắt trực bắn ra lửa thét lớn ngược lại phía vừa phát ra tiếng nói. Nội lực cũng hùng hậu không kém gì. Nhưng hắn vẫn còn áp chế, tiếng này bộc phát ra chỉ cho thấy tu vi hắn ở mức nội khí tầng bốn trung kì mà thôi. Bằng với thực lực của Võ Vương.

« Hừ, một cái nội khí tầng bốn trung kì mà dám khi dễ Cung gia ta ? Võ Vương thành chủ còn không dám như vậy ngươi dựa vào cái gì mà định hống hách ?... ».

« Đinh… đinh… ».

Một âm thanh trát chúa vang đến đánh thẳng vào tâm thần Kim Nam khiến hắn lập tức choáng váng lui lại mấy thước. Hắn ghét, thực sự rất ghét thật rồi. Đã mấy lần đều bị người ta đánh vào đầu cho choáng váng, không lẽ cái bọn này chỉ biết chọn đầu mà đánh hay sao. Vốn lúc đầu là giả giận để gia tăng uy thế, bây giờ thì hắn đã giận thật sự rồi. Không còn cố kị gì nữa tu vi cũng không thèm ẩn nấp. Dương ngọn lửa phừng phừng từ đôi mắt nhìn chằm chằm về phía Cung gia xem tên nào vừa động thủ, thần thức được mở rộng đến cực hạn.

« Viu… ».

Một luồng gió nhẹ thoảng qua, một thân ảnh vận y phục xanh lá khá tiên phong đạo cốt xuất hiện. Kim Nam ánh mắt đỏ lửa trực muốn lập tức động thủ.

« Ta chính là Cung chủ Cung gia, Cung Kiếm Phi. Ngươi là từ đâu đến ? Tại sao lại không biết thân biết phận như vậy gây sự với Cung gia chúng ta ? Ta nói thằng ngươi lập tức cút khỏi đây, bằng không Cung gia ta cũng không khách khí. Ngươi là người có tu vi cao cường tại sao lại hành sự lỗ mãng như vậy. Thật không hiểu tại sao ngươi lại có thể tu luyện đến đẳng cấp này ».

Người mặc y phục áo xanh kia rõ ràng là một trung niên nam tử, hơn nữa lại còn đậm chất tiên nhân. Xung quanh thi thoảng tỏa ra mùi hương thơm nhàn nhàn từ cây cỏ, cộng thêm thỉnh thoảng lại có những làn sáng màu xanh lóe lên. Cung gia này không biết tu luyện loại công pháp gì, nhưng Kim Nam dám khẳng định là công pháp này liên quan đến cây cỏ.

Cung Kiếm Phi đứng đã hồi lâu chờ đợi mà cái tên trước mắt rõ ràng không nói lời nào. Cũng không có động thái muốn dời đi mà vẫn giữ nguôn ánh mắt trực lột da rút gân ông ta. Thấy vậy, Cung Kiếm Phi cũng có chút phát hoảng, không những ông ta cảm giác được người này rất cứng đầu mà lại còn không dễ đối phó. Ánh mắt đỏ rực kia nhìn ông ta như vậy khiến ông ta rất khó chịu. Thấy vậy, Cung Kiếm Phi lần này lấy giọng điệu hòa hoãn, hi vọng cái tên này sẽ nghe lời ngọt dễ trôi mà tự bỏ đi. Bằng không ông ta cũng không còn cách nào khác phải lập tức ra tay.

« Vị huynh đệ này, lúc nãy ta quả thật có chút lỗ mãng. Mong huynh đệ đại lượng tha thứ, tiện thể xin đừng gây khó dễ cho Cung gia chúng ta nữa, chúng ta với ngươi cũng không thù không oán. Hà tất phải làm như vậy ? ».

Thấy Cung Kiếm Phi hạ giọng như vậy, Kim Nam cũng có chút xuôi lòng. Lửa giận trong mắt đã hạ dần, cũng không hiểu tại sao khi nãy tức giận cực độ như vậy mà hắn lại không trực tiếp động thủ.

« Cha, người phải giết tên biến thái này. Hắn……hắn…. hắn vừa mới khỏa thân trước Cung gia chúng ta… Người…. người nói xem…. ».

Nữ tử khi nãy bất chợt lại lên tiếng vào đúng thời khắc quan trọng nhất. Kim Nam vừa mới hạ hỏa đã lập tức chuyển sang trạng thái đỏ mặt xấu hổ không biết chui vào đâu.

« Cái gì ??? Ngọc Hân con nói… ».

Cung Kiếm Phi cũng không kiềm chế được mà giọng điệu lắp bắp kinh hãi. Vốn nghĩ nhịn một chút để dĩ hòa vi quý, nhưng thật không ngờ cái tên trước mắt này lại không biết trời cao đất dày là gì khỏa thân ngay trước mắt Cung gia. Chuyện này mà lộ ra ngoài thì Cung Kiếm Phi ông ta làm sao còn mặt mũi đứng trong giới tu đạo Thạch Thất thành.

« Không những vậy. Hắn… hắn ta…. Con đã lên tiêng kêu hắn ta dừng lại nhưng hắn vẫn tiếp tục !!! ».

Cung Ngọc Hân lên tiếng giọng điệu uất ức tức giận có phần ủy khuất.

« Cái gì ??? Con lại còn tận mắt nhìn thấy hắn ta đồi bại !! ».

Cung Kiếm Phi mặt cắt không còn giọt máu, miệng lắp bắp, đầu còn có chút ong ong. Vốn nghĩ cho hắn một con đường sống đồng thời tránh đi phiền phức vậy mà không ngờ hắn ta lại có hành vi đê tiện như vậy. Hơn nữa lại còn bị con gái mình chứng kiến. Chuyện hôm nay ông ta không xử lý êm đẹp thì không chỉ Cung gia xấu mặt mà còn gái ông ta còn có khả năng không lấy được chồng.

Kim Nam càng nghe mặt mũi càng đỏ bừng. Cũng không biết tại sao lại như vậy, trước đây mặt hắn rất dày. Loại chuyện này đừng hòng làm hắn mảy may động tâm, vậy mà bây giờ lại thành ra ngượng ngùng như vậy. Khẽ đưa bàn tay lên che khuôn mặt như muốn chốn tránh ánh mắt nhìn của hai cha con họ Cung. Kim Nam khẳng định mặt hắn không thể dày được nữa là vì cái nữ tử Cung Ngọc Hân kia, nàng thật sự quá giống Tuyết Mai.

« Ngươi…Ngươi… Ta giết chết ngươi !! ».

Cung Kiếm Phi gào lớn điên tiết, trực tiếp cầm một cái pháp bảo đầy lá. Trông cái pháp bảo kia có vẻ giống cành cây thì đúng hơn. Lao vào vận nội lực đập xuống người Kim Nam. Khẳng định Cung Kiếm Phi muốn dùng một đập, đập chết cái tên trước mắt này.

« Đinh… đinh… ».

Lại là âm thanh này, Kim Nam lại bị choáng váng đầu óc một lần nữa. Lần này Kim Nam có thể khẳng định cái vũ khí trước đó công kích hắn chính là cái cành cây này. Bị đập vào đầu nhiều nhát như vậy, Kim Nam không điên tiết không được. Lửa giận tụ dần lên mắt quên luôn cả xấu hổ. Quyền phong lập tức được hình thành.

« Uỳnh…uỳnh…uỳnh…. ».

Tiếng va chạm hung bạo lại vang lên, một quyền trực tiếp hất bay Cung Kiếm Phi.

« Hự ! ».

« Phụt ! ».

Cung Kiếm Phi bị hất bay ra khoảng vài trượng miệng cũng tiện thời kêu lên một tiếng đau đớn. Kim Nam tuy trong lúc tức giận nhưng cũng không quên kiềm chế lực lượng, chỉ muốn đánh bay Cung Kiếm Phi ra xa một chút để dễ nói chuyện mà thôi.

« Cha ! ».

Cung Ngọc Hân thấy vậy liền lập tức lao tới đỡ Cung Kiếm Phi dậy. Ánh mắt nàng chằm chằm nhìn Kim Nam thống hận, không biết tại sao khi Kim Nam nhìn ánh mắt này lửa giận lập tức tan biến thậm chí còn có chút có lỗi. Tia lực lượng bạo động trên nắm tay không biết tự lúc nào tiêu tán.

« Người này quả thật không dễ đối phó, Ngọc Hân, con mau đi gọi thúc phụ của con đến đây, bằng không chúng ta sẽ không thể chống đỡ nổi. Ta tạm thời dùng Liên Đàm trận để đối phó với hắn. Mau đi ! ».

Cung Kiếm Phi thở hắt ra vài câu mệt mỏi, cố gắng thúc dục Cung Ngọc Hân thật nhanh chóng rời khỏi. Kim Nam thấy vậy liền lập tức giơ tay lên ngăn cản :

« Khoan đã ! ».

« Ngươi định làm gì ?? ».

Cung Ngọc Hân thấy Kim Nam giơ tay lên ngăn cản như vậy, lửa hận không kiềm chế được nóng nảy gắt lại một câu. Thấy vậy Cung Kiếm Phi cũng lập tức lên tiếng :

« Ngươi chớ có hại con gái ta, nam tử hán đại trượng phu đánh nữ tử là đồ hèn ! ».

« Ngươi cũng không đượng đả thương cha ta, bằng không ta sẽ không tha cho ngươi ! ».

Cung Ngọc Hân cũng lập tức tiếp lời. Kim Nam lập tức lúng túng gãi đầu, cha con nhà này nói như vậy thì hắn phải hành động sao đây. Nói như vậy chẳng phải bảo hắn trực tiếp đứng yên không được động đậy hay sao. Vả lại Kim Nam ngăn cản Cung Ngọc Hân lại cũng không có ý đánh nàng, chỉ muốn nói chuyện một chút thôi mà lại rơi vào tình cảnh căng thẳng như vậy.

« Ài, Kiếm Phi cung chủ, ta không có ý đó. Chỉ là ta muốn nói chuyện một chút thôi, sẽ không đánh nhau nữa nếu ông lập tức đồng ý ? ».

« Ngươi muốn nói cái gì, không phải có nhã hứng tăm tia con gái ta. Nằm mơ đi, còn khuya ta mới gả nó cho một tên đồi bại như ngươi ».

« Ách… ».

Kim Nam không tự chủ được thốt lên một tiếng, Cung Kiếm Phi này cũng quả thật trí tưởng tượng phong phú. Hắn cũng chỉ muốn nói hỏi mua lại Cung phủ thôi mà, vì không muốn đánh nhau to với cả gia tộc họ Cung nên mới ngăn Cung Ngọc Hân lại không cho nàng đi tìm thúc phụ. Không nghĩ Cung Kiếm Phi lại cho rằng hắn ngăn Cung Ngọc Hân lại là có dã tâm đánh cướp mỹ nhân a.

« Đại ca, để đệ lập tức xử lý tên này !! ».

Người chưa đến, tiếng đã tới nơi. Một âm thanh ồm ồm vang tới rất khó nghe. Kim Nam có chút cau mày lại, không hiểu tại vì sao đến Thạch Thất thành từ đầu đến giờ toàn gặp người kiểu này. Không thấy mặt cứ truyền âm tới trước để ra oai. Có lẽ đây cũng là sở thích của cư dân Thạch Thất thành chăng.

« Thúc phụ ! ».

Cung Ngọc Hân nghe thấy tiếng này lập tức mừng rỡ hét lớn. Ngay sau đó một thân tu sĩ nhếch nhác từ đâu biến đến. Tên này quả thực trông rất bẩn thỉu, Kim Nam nhìn hắn mà cảm thấy muốn bốc mùi thay cho hắn. Mặc dù rõ ràng tên này chỉ trông bẩn thỉu nhếch nhác mà thôi chứ không hề có mùi hôi, nhưng Kim Nam cứ nhìn hắn là lại không thể kìm được lòng tự suy nghĩ ra là hắn có mùi.

Bất giác đưa tay lên mũi bịt chặt lại, Kim Nam mặt mày nhăn nhó như khỉ thấy mắm tôm.

« Tiểu tử, lão phu không hề hôi thối tại sao lại bịt mũi. Ngươi khi dễ ta ??? ».

Tên tu sĩ nhếch nhác cất tiếng nước miếng bắn tung tóe, Kim Nam không tự chủ được chớp mắt lau mặt liên tục. Như một tên điên, tu sĩ nhếch nhác từ đâu cầm một cái bát sứt màu nâu sứ rất lớn. Trông nó cũng có vẻ bẩn thỉu như chủ nhân của nó. Trực tiếp đánh thẳng vào đỉnh đầu của Kim Nam.

« A…. Mấy tên Cung gia các ngươi thật có nhã hứng. Nhất định đánh là chỉ nện vào đỉnh đầu bổn công tử ??? ».

Kim Nam vừa hốt hoảng vội vàng phản ứng, vừa tức giận không kiềm chế nổi.

« Binh ! ».

Cái bát sứt kia vừa va chạm vào khoảng không trên đỉnh đầu Kim Nam đã lập tức bị một cánh tay đỡ lấy vang lên một tiếng vừa trầm vừa đanh cứ như vừa va phải sắt vậy.

« A… Tên này thật khó đối phó, hắn chống được cả Khứ Trần của ta ??? ».

Tu sĩ nhếch nhác vẫn không bớt vẻ điên loạn, chỉ có điều không tiếp tục. Đôi mắt ông ta đảo ngược lên bộ dạng ngày càng trông giống bị thần kinh.

« Tiểu đệ, chúng ta hợp sức đối phó giết hắn. Cung gia không thể để cho hắn sống được, hắn còn giở hành vi đồi bại trước mặt con gái ta ! ».

« Cái gì ??? ».

Tu sĩ nhếch nhác mặt nhăn như đít khỉ, không kiềm chế được lập tức cầm cái bát lớn nhanh chóng ném thẳng về phía Kim Nam vũ động lực lượng nội khí cuồng bạo. Kim Nam cũng hoảng hốt không thôi, một phần là do cái bát sứt tên là Khứ Trần kía đang lao tới, phần nhiều là do Cung Kiếm Phi. Thật không hiểu tại sao hắn thay đồ có mát mẻ một chút mà qua miệng Cung Kiếm Phi đã trở thành giở trò đồi bại trước mặt con gái ông ta rồi. Người khác không hiểu lại tưởng hắn giở trò gì với con gái ông ta.

Cái bát sứt Khứ Trần đã lao đến, điều động lực lượng không kịp nữa rồi nên Kim Nam lập tức lắc thân mình tránh né. ‘Tuyệt đỉnh khinh công’ vận dụng lên đến cực hạn.

« Thuấn di ??? ».

Cung Kiếm Phi biến sắc, người trước mắt này không ngờ có thể Thuấn di. Đây là thần thông di chuyển chỉ có trong truyền thuyết. Trừ phi là Tiên Nhân mới có thể sử dụng, người này, không thể nào. Ông ta không cho rằng chuyện đó có khả năng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.