Biên Niên Sử An Nam

Chương 36: Chương 36: Cung Tuyết Mai bị giết




A..a..a..a Võ tướng bị một luồng nội lực của lão hán tử áo xám xâm nhập trấn thành một đống thịt bầy nhầy, hắn chỉ kịp kêu lên một tiếng. Lão hán tử áo xám giết xong cái võ tướng kia mặt không biến sắc lắc mình lên không trung biến mất.



“ Phu nhân, đại nhân hẳn là mấy hôm nay có công vụ gì đó nên mới không có trở về thôi, người đừng lo lắng nữa hãy ăn chút gì đi, người mà cứ như vậy đại nhân trở về sẽ rất buồn đấy”. Một nô tì bưng mâm cơm nhỏ đặt lên chiếc bàn đá của hoa viên trong phủ luôn miệng nói, năn nỉ Tuyết Mai từng chút một.

Tuyết Mai lắc đầu mệt mỏi nói “ Quả thực là ta không muốn ăn chút nào, chàng không trở về lòng ta thực sự không yên, mấy hôm nay lòng ta có chút bồn chồn liệu có phải hay không xảy ra chuyện gì”

“Roành” một tiếng phá cửa thật lớn vang lên, hai tên binh lính gác cửa phủ bị đá bay vào trong đến hộc cả máu mồm, một lão hán tử áo xám khuôn mặt lãnh lẽo bước vào, hai tên lính gác kia cố bò lên cầm lấy vũ khí đứng dậy, lập tức bị lão hán tử áo xám rút một thanh phi kiếm phát ra kiếm khí chém chết ngay tại chỗ.

“ Ông.. ông là ai” Nữ tì kia thấy vậy liền hoảng sợ lắp bắp lên tiếng rồi lao lên giơ hai cánh tay đứng chắn trước người Tuyết Mai “ Ông.. ông không được hại phu nhân, tuyệt đối không được hại phu nhân, nếu đại nhân trở về ông đừng hòng giữ được mạng”.

“Trở về ư, hắn không có ở đây sao, là ta đến đây tìm hắn mà diệt một cái hậu họa, ta còn mong hắn trở về đây ngươi tưởng lão phu sợ cái tên tiểu tử đó hay sao” Lão hán tử áo xám nói xong liền tiếp tục vung tay lên kiếm khí lại phát ra, tức khắc đầu của nô tì kia liền rớt xuống, lão chỉ nhếch miệng cười sau đó lại tiếp tục cất giọng hỏi, ngữ khí lúc này hòa hoãn hơn thậm chí giọng nói của lão cứ như coi Tuyết Mai là người nhà của lão vậy, hết sức thân mật. “ Tiểu cô nương là thê tử của cái tến tiểu tử kia có phải hay không, tên tiểu tử đó đi đâu rồi cô có thể cho ta biết hay không, ta giết hắn xong sẽ không giết cô, sẽ để cô đi tái giá được chứ, ha ha”.

“ Ông.. ông đừng hòng, ta không biết chàng hiện đang ở đâu, nhưng dù có biết ta cũng không nói, ông quả thực quá ác độc, họ đã làm gì mà ông lại nhẫn tâm giết họ như vậy” Tuyết Mai khóc lóc nói, nhưng thân thể vẫn cố đứng vững, mặc dù đã mấy ngày nàng không có ăn gì nhưng vẫn là cố đứng lên tỏ ra mình vẫn còn sức lực.

Nụ cười trên mặt lão hán tử kia chợt tắt, khuôn mặt sắc lạnh của lão lại hiện ra “Tiểu cô nương, khi lão phu còn nói nhẹ nhàng thì tốt nhất cô nên biết điều”.

“Ta có chết cũng không nói” Tuyết Mai nhìn thẳng vào mặt lão hán tử kia căm thù nói, thân thể nàng run bần bần vì thiếu sức lực, đã mấy ngày không ăn đáng nhẽ với cái thân thể yếu ớt của nàng thì phải gục ngã từ lâu rồi mới phải.

“Hừ, con tiện nữ, lão phu nói nhẹ không nghe lại thích chết, tiện nữ chết đi” Lão hán tử sát khí đại thịnh, vung phu kiếm lên chém một đường về phía Tuyết Mai. Tuyết Mai trước kh chết vẫn đứng vững nàng chảy một tia nước mắt, nàng không sợ chết, nàng chỉ hận là trước khi chết vẫn không được gặp cái phu quân của nàng một lần, nàng thực sự yêu Kim Nam rất sâu đậm.

….

Kim Nam cuối cùng cũng đã hoàn thành xong việc tu bổ mộ phần cho cha hắn, bỗng hắn cảm thấy tim mình nhói đau, lòng dạ có chút bồn chồn. Hắn chỉ lắc nhẹ đầu và nghĩ, chắc hẳn dạo này sức khỏe sa sút rồi, liệu có phải vì mấy hôm không ăn gì nên trở lên yếu kém thân thể.

Hắn lục tục đứng dậy, trước khi rời đi vẫn không quên lễ bái một cái. Kim Nam đã ở cái Cổ Loa thánh thành cũng lâu rồi, bây giờ là lúc hắn nên trở về. Hiện tại hắn chỉ có tu vi là một cái nội khí tầng một sơ kì, không thể sử dụng được nổi phi kiếm.

Phi kiếm đối với cái cảnh giới cao như lúc trước của hắn mới là không đáng kể, còn đối với hiện tại dùng nó cũng là cả một vấn đề lớn. Kim Nam đành phải thuê một cái xa phu đi đến Nam Uyển thành như một thường nhân, hắn đi mấy hôm rồi hiện giờ có chút nhớ Tuyết Mai, không biết là thê tử của hắn hiện đang làm gì, hắn nhớ cái bộ dáng ôn nhu thướt tha của nàng.

“ Vị công tử này là muốn đi đâu đây” Xa phu trung niên mặt đầy râu thấy Kim Nam đi đến liền bước tới hỏi, mấy cái Xa phu xung quanh cũng định bước lên nhưng đã chậm chân đành lắc đầu quay lại vị trí cũ chờ khách.

“ Nam Uyển thành” Kim Nam chỉ thở dài nói một câu, móc ở lưng ra một bọc lớn bên trong chứa đựng toàn là kim tiền. Cái xa phu kia thấy vậy thì chợn tròn mắt mừng rỡ nói “ Mời công tử, mời công tử, chỗ này quả thật quá thừa thãi, như vậy đi, từ đây đến Nam Uyển thành ta sẽ không lấy của cậu một đồng chi phí ăn uống nào cả”.

Mấy cái xa phu xung quanh thấy cái xa phu đầy râu kia vớ được một món hời như vậy liền hậm hực nói “ Hôm nay là cái ngày gì mà đen vậy, cái tên kia vận khí thật quá tốt mới gặp được khách sộp như vậy, lượng tiền lớn như vậy mà hắn chỉ đảm bảo đủ ăn dọc đường, theo ta thấy kể cả có vào lầu xanh hay tửu quán thì cũng chỉ hết một phần cái số kim tiền kia, tên này quả thực quá vô sỉ”.

Kim Nam thấy xa phu kia nhận tiền thì cũng chỉ gật đầu nói “ Cứ như vậy đi”. Tên xa phu kia thấy vậy liền lúc lắc cái đầu kéo con ngựa của mình ra lắp vào cái xe gỗ cũ kĩ nói lớn “Mời công tử lên đây”. Kim Nam thấy vậy liền leo vào trong cái xe ngựa kia, cái xe ngựa kia cũng có vòm mái che đầy đủ, tuy có chút cũ kĩ nhưng cũng là không sợ nắng mưa.

Kim Nam cũng không đòi hỏi quá cao, hắn chỉ muốn nhanh chóng về đến Nam Uyển thành, hiện tại cũng không có chuyện gì hắn liền đặt lưng xuống ngủ.



Mười ngày sau.

Cái xa phu này có chút chậm chạp nên bây giờ mới có thể đến được cái ngoại vi Nam Uyển thành, Kim Nam sốt sắng liền lao xuống xe ngựa không chờ cái tên xa phu này nữa, hắn thầm hối hận tại sao lúc đầu mình lại quá bất cẩn nên mới chọn cái tên này, tên này bộ dáng ục ịch chậm chạp hơn nữa lại có tướng giống một cái hũ rượu, đáng nhẽ hắn phải nhận ra ngay mới đúng.

Cái tên Xa phu kia mấy ngày qua đi cùng Kim Nam mà lúc nào cũng thủ sẵn một cái bình rượu lớn, hắn say xỉn khiến cho cái lộ trình chậm chạp, nếu là một xa phu bình thường thì chỉ cần sáu ngày đường là đã có thể từ Cổ Loa thánh thành di tích đến Nam Uyển thành được rồi.

Xa phu kia thấy Kim Nam nhảy xuống ngựa liền cười lớn nói “Công tử đi thong thả” Cái điệu bộ của hắn khi phát ngôn ra câu này đúng là một tên bợm rượu chân chính. Kim Nam nhíu mày bực mình thế nhưng hắn cũng không có bá đạo tới mức mà chỉ vì cái chuyện này mà giết cái xa phu kia được.

Đi bộ khoảng một dặm nữa Kim Nam đã gặp một cái chốt canh phòng của binh lính Nam Uyển thành, cái đội binh lính này thấy một thân nam tử đi đến từ xa có chút quen thuộc liền gấp rút tiến đên. “ Là Triệu quốc sư” Một cái võ tướng đi tới nhìn thấy Kim Nam liền hô lên.

Mấy cái binh sĩ khác cũng lập tức tiến ra. Bộ dạng Kim Nam lúc này có chút luộm thuộm, hắn mấy ngày nay đã không tắm rồi, nếu không phải mặt hắn có chút sạch sẽ thì thậm chí có lẽ mấy cái binh lính kia còn không thể nhận ra hắn.

“Là ta, mau chuẩn bị cho ta một con ngựa tốt, ta phải vào thành bây giờ” Kim Nam vui vẻ mỉm cười nói, đôi tay phủi phủi những cái mảng bụi lấm tấm trên áo.

Mấy cái binh sĩ kia thấy Kim Nam như vậy liền tỏ ra chua xót lúng túng nói “ Triệu quốc sư, theo ta thấy ngài vẫn nên trốn đi là tốt hơn, hiện trong thành đang có một lão hán tử áo xám chiếm lĩnh cái phủ của ngài, chính là đang chờ ngài trở về để giết”.

“Lão hán tử áo xám, chẳng nhẽ là lão già Kha Vũ, không xong, các ngươi nói hắn chiếm phủ của ta, nói mau nói, Tuyết Mai thê tử của ta ra sao rồi” Kim Nam biến sắc dồn dập hỏi, tim hắn bất chợt trở lên đau nhói, một cảm giác khó chịu lan tràn khắp cái thân thể hắn.

Mấy cái binh sĩ kia bộ dáng khó xử, một vài người thì sụt sùi nói “Triệu quốc sư, hiện phủ đệ của ngài đã bị cái lão hán tử kia xóa sổ, toàn bộ gia quyến nô bộc trên dưới đều đã bị diệt sát không còn một ai, người ta cũng là không thấy cái lão kia gia tay, chỉ là thấy không trung vặn xoắn lập tức phủ đệ của ngài đã bị trấn nát rồi”.

“Tuyết Mai, Tuyết Mai” Kim Nam gục xuống đất, đầu hắn vô cùng đau nhức, trí óc hắn tán loạn như bị vặn xoắn, hắn đã rơi vào cái trạng thái thống khổ cực độ, thống khổ đến mức không như lẽ thường, đến cái mức mà nước mắt hắn không thể rơi xuống.

Thân thể hắn run rẩy, hai hàm răng của hắn va vào nhau cầm cập đầy căm phẫn, vô thức, một giọt nước mắt trong suốt rơi xuống từ mi mắt hắn, lập tức đã bị một luồng sức mạnh khiến cho bốc hơi. Luồng sức mạnh kia chính là Tín Ngưỡng lực, đến lúc này thì Kim Nam đã nhận biết, Tín Ngưỡng lực không chỉ có thể nhận được từ sự sùng kính của nhân gian, mà nó có thể nhận được từ sự chuyển hóa tình thân, bi thương luyến ái, cái công pháp này không khác gì với cái cơ thể hắn, bi thương luyến ái cực độ khi trước có thể khiến hắn điên cuồng lưu chuyển thiên địa nguyên lực tăng tiến tu vi, thì bây giờ nó lại được hợp nhất tu luyện bởi một công pháp đồng dạng, hiện không biết nếu hai cái này kết hợp thì hắn tu luyện sẽ khủng bố đến mức nào, chắc chắn sẽ khủng bố hơn trước kia hắn tu luyện nội lực rất nhiều.

Thế nhưng Kim Nam cũng là không thích cái cách tu luyện này, tu luyện kiểu này có thể nhanh khủng bố đến mức hơn người thường hàng trăm lần, nhưng nhân gian đau khổ sẽ không có ai bằng hắn, tu luyện mà phải luôn chứng kiến sự đau khổ, mất đi những người hắn yêu thương nhất mới đến được đại đạo, thì cái đại đạo này Kim Nam cũng chính là không cần, nó quá đau khổ, quá bi thương, tu luyện kiểu này chẳng khác nào hành hạ bản thân.

Người tu luyện đến đỉnh cao đại đạo cuối cùng là muốn được cái gì cơ chứ, chính là muốn được trường sinh cùng tuế nguyệt, vĩnh viễn bên cạnh thân nhân của mình cùng nhau trải qua thăng trầm của thế gian, bây giờ nếu như tu luyện, chỉ có mình mình với thế gian mình mình tồn tại vĩnh hằng, thì đó sẽ không phải là hạnh phúc mà đó sẽ là khổ ải, sẽ còn kinh khủng hơn vạn kiếp bất phục, kinh khủng hơn linh hồn mãi mãi bị tuyệt diệt.

Tuyết Mai, là người con gái đầu tiên khiến Kim Nam hắn rung động thật sự, là người con gái đem lại cho hắn cảm giác yêu thương của nhân thế, là người khiến hắn có thể cảm nhận được cái tư vị của một con người. Hắn còn chưa một lần có thể nói câu “Tuyết Mai, ta yêu nàng” một cách chọn vẹn, hắn định lần này khi trở về sẽ là tổ chức một cái đại hôn thật long trọng toàn Nam Thiên quốc, khiến cho nàng sẽ là người con gái vì hắn mà hạnh phúc nhất thế gian.

Ông nội và cha hắn mất hắn đã khóc bằng máu, Tuyết Mai bây giờ cũng chết rồi, nước mắt hắn cũng không biết tại sao không thể chảy, máu của hắn dường như đông cứng lại, nhưng vẫn có cảm giác nóng bỏng, Kim Nam phụt ra một ngụm máu tươi, hắn thầm hận ông trời tại sao luôn luôn cướp đi người thân của hắn như vậy, nếu có sự lựa chọn hắn thà vứt bỏ đại đạo còn hơn thống khổ như thế này.

“Thiên..Thiên” Kim Nam thân thể kiệt lực, nội khí mà còn hùng hậu như trước thì chắc chắn hắn sẽ tẩu hỏa nhập ma mà lao đi giết Kha Vũ kia, nhưng nội khí của hắn hiện giờ quá yếu, mà kinh mạch hắn lại quá rộng lớn, dẫn đến nội lực của hắn chỉ có thể dâng trào mà không có cách nào cuồng bạo được.

Những tiếng khục khục vang lên thân thể gục ngã của Kim Nam trở lên mêm nhũn, miệng hắn cứ không ngừng phun ra máu, nếu cứ như vậy, hắn không chết vì tẩu hỏa nhập ma thì cũng chết vì mất máu quá nhiều. Các cái binh sĩ xung quanh thấy vậy chính là sót thương không thôi, liên tục gạt những giọt nước mắt vô thức chảy ra mà họ không sao có thể kiềm hãm nổi.

Họ không hiểu cái cảm giác của Kim Nam, nhưng họ thấy bộ dạng của cái vị Triệu quốc sư thống khổ như vậy cũng là thống khổ không thôi. Cũng may vì cái lực lượng hiện giờ của Kim Nam quá thấp, nên tuy hắn thông khổ nhưng tâm trí vẫn còn linh mẫn sáng suốt.

Hắn cũng biết nếu bây giờ liều mạng vô ích thì cũng chẳng được gì, chỉ là táng mạng vô ích. Gia tộc hắn, cha hắn, thể tử của hắn, ông nội của hắn chính là đều chết dưới tay cái lão Kha Vũ khốn khiếp này. Kim Nam khẳng định Kha Vũ này chính là đại sát tinh thân nhân của hắn, nếu đời này hắn không giết cái Kha Vũ này thì vĩnh viễn hắn sẽ phải chìm đắm trong khổ đau, nếu là như vậy hắn thà chết còn hơn.

Kim Nam cố gắng gượng dậy, vươn cao thân mình, lật đật chầm chậm tiến đến các cái binh sĩ kia mệt nhọc hỏi “Binh đoàn của Đế Quốc Nhật Minh cứu binh hiện giờ đang ở đâu”.

Các cái binh binh kia gạt nước mắt thều thào nói “ Họ hiện đang ở phía tây ngoại vi Nam Uyển thành, mấy hôm nữa sẽ được đế quân bệ hạ cho về Đế Quốc Nhật Minh, quốc sư, ngài nên trốn đi, hiện ở gần cái quân đoàn kia hình như cũng đã có tai mắt của cái lão hán tử kia rồi, nếu mạng còn không giữ được thì làm sao báo thù được ngài trốn nhanh đi”. Một cái binh sĩ khác cũng gật gật đầu khóc nói “ quốc sư, đế quân bệ hạ hiện cũng đang tức mình không thể làm gì, là ngài ấy phái chúng tôi ra đây chờ để kịp thời báo cho ngài, tránh bị táng mạng vô ích”.

“Hảo, nghĩa khí tốt, xem như ta đã không chọn nhầm cái đế quân, Nam Thiên quốc sau này có ngày nhìn thấy đỉnh mặt trời rồi” Kim Nam hô lớn một tiếng, mắt hắn gằn những tia máu thù hận nhìn về phía Nam Uyển thành, chắc chắn là hắn đang vô cung căm phẫn cái Kha Vũ kia.

“Mau, mau lấy ngựa cho ta, các ngươi mười người trở về báo cho đế quân, còn lại tất cả theo ta tiến đến binh đoàn Đế Quốc Nhật Minh” Kim Nam đanh giọng nói, chỉ thị ban ra nghiêm khắc như một thời hắn đã từng làm thống lĩnh, lập tức các cái binh lính kia đứng thẳng nghiệm nghị hàng ngũ chỉnh tề lập tức chấp hành những việc mà Kim Nam phân phó, ngoài mười người được phái về Nam Uyển thành, còn lại gần ba mươi cái kị binh đều lập tức đem theo vũ khí đi theo Kim Nam di chuyển về phía tây ngoại vi Nam Uyển thành.

Họ không cần biết vị quốc sư này hiện có cái ý đồ gì, nhưng hị tuyệt đối tin tưởng người trước mặt này, người này đem lại cho họ cảm giác sùng kính từ đáy lòng. Kim Nam bất chợt thấy một luồng lực lượng màu vàng nhạt tiến nhập cơ thể hắn, gia tăng số lượng những sợi dây màu vàng kia trong kinh mạch hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.