Biên Niên Sử An Nam

Chương 4: Chương 4: Đại Chiến Tam Quan




Triệu Thánh Tông đại điện tông môn, một tên nội môn đệ tử dáng vẻ vội vã, tức tốc chạy vào đại điện:

- Báo! Bẩm môn chủ, thái thượng trưởng môn hiện đã xuất quan, cho mời môn chủ đến hậu điện tông môn thái thượng phủ.

Triệu Vô Tùy khoát tay:

- "Được, ta biết rồi, ngươi mau lui ra".

Triệu Vô Tùy trầm tĩnh suy tư, cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì sự tình, chỉ thở dài ra hiệu cho tên đệ tử kia đi ra, cũng không có nói câu gì liền nhanh chân cất bước.

- "Cha, con đã đến".

Triệu Vô Tùy bước một bước quỳ lạy. Dọng nói cất lên, nhưng tâm trạng cũng không có để ý, mọi chuyện cũng chỉ để qua quýt như có như không vậy thôi.

- "Vô Tùy ngươi làm sao vậy, có phải hay không có chuyện gì tâm sự"

Lão giả áo bào màu Bạch lên tiếng, thân mình lão giả đậm chất khí khái, tiên phong đạo cốt vận, tiếng nói cất lên cũng khiến người ta cảm giác có sự thân thiết khó tả, nhất thời cũng không thấy có cảm giác cái gì là xa lạ

Triệu Vô Tùy bỗng chợt bừng tỉnh, lúc này mới cất giọng nói có vẻ mệt mỏi, đem hết sự tình gần nhất kể cho lão giả áo bào màu Bạch.

Nói xong sự tình, Triệu Vô Tùy như chút được cái gánh nặng của mình vậy, lặng yên ngồi bên cạnh, tâm trạng định thần, cảm xúc cũng có thoải mái hơn.

Nhưng lão giả áo bào màu Bạch thì lại không có cái tâm trạng như vậy, sự kinh hỉ trong ánh mắt lão là không có thể nào mà giấu nổi, cái khí chất tiên phong đạo cốt cao cao tại thượng lúc trước kia bỗng chốc như bay hơi hết sạch banh vậy. Một lúc lâu sau lão giả mới cất tiếng run run lên nói:

- "Cái sự tình mà ngươi vừa nói, không phải là chém gió đó chứ, cường giả cấp 9 ánh sáng vàng kim đó nha, chính là một cái tồn tại đỉnh thiên lập địa cao cấp cường giả".

Nói xong lão giả áo bào màu Bạch nhất thời run bần bật lên rồi cười khanh khách một trận thống khoái, tiếng cười của lão cứ như sấm rền vang vậy, khắp hậu điện tông môn thái thượng phủ đều có thể nghe một cách rõ ràng. Rồi tiếng cười của lão cũng chấm dứt, nét mặt nghiêm nghị uy vọng đỉnh đỉnh cũng nhất thời được khôi phục lại.

- Đi, ngươi mau dẫn ta đi xem đưa cháu nội của ta, ta phải đặt cho nó một cái tên, ha ha ha....

Nói rồi lão lại cười một trận lớn nữa. Triệu Vô Tùy cũng lắc đầu rồi mỉm cười, đây chính là một cái hạnh phúc mà nó chỉ giản đơn mà thôi, chính là gia đình a, một cái gia đình chỉ cần những sự việc đem lại tiếng cười, chính là cái cảm giác ấm áp quan tâm lẫn nhau của những người thân trong gia đình, một cảm giác thoải mái chạy tê dần trong cơ thể ông. Triệu Vô Tùy đứng lên đi trước cũng không có kiêng kị dì, lão giả áo bào màu Bạch sải bước từ tốn theo sau.

- "Nha, một cái tên tiểu tử khả ái a".

Lão giả áo bào màu Bạch thốt lên một tiếng trầm trồ, miệng luôn lẩm bẩm khen.

- "Ngươi, sinh ra dưới ánh sáng vàng kim, đại biểu An Nam Quốc ta, vậy ta đặt tên ngươi chính là 'Triệu Kim Nam' đại biểu Triệu Thánh Tông sau này phát dương quang đại, uy phong đỉnh đỉnh"

Nói rồi lão giả lại bật cười một tràng sảng khoái nữa, miệng luôn lẩm bẩm" quả thực rất tốt, rất tốt".

Triệu Vô Tùy thầm mỉm cười, trong lòng có chút ấm áp. Thở phào một tiếng "Triệu Kim Nam nghĩa là Nam quốc hoàng kim a, hy vọng sẽ là như vậy, Kim Nam hy vọng con đừng làm ta thất vọng a"

...

Ba ngày sau...

Cổ Loa Thánh thành một trận huyên náo binh lính tràn ngập khắp đế đô, lệnh trưng binh dịch phát toàn An Nam Quốc, không nghi ngờ gì lúc này An Nam Quốc và Bắc Quốc đã xảy ra giao chiến.

Hoàng Cung vương triều, một thân nam tử uy vũ, mình tản mát ra khí thế vương giả, hiệu lệnh quần thần, không nghi ngờ gì đích thị An Dương Vương đế quân.

- "Lúc này Bắc Quốc hung hãn, vây công cửa khẩu Tam Quan đã ba ngày nay, 50 vạn hùng binh trấn thủ e rằng không giữ được bao lâu".

An Dương Vương nói xong một câu mắt lại đảo xuống quần thần, ý tứ rất rõ ràng, ông muốn biết ai sẽ là người xung phong tiếp viện, cái này chân chính là thử lòng, cái thứ nữa chính là nếu có nhiều người liên tiếp xung phong, cái này chính là khích lệ sĩ khí quân binh, giúp một mạnh như mười giúp trăm vạn mạnh như nghìn vạn binh vậy.

- " Thần, Đinh Doãn đại biểu cho tộc mường, xin đem tộc thần 50 vạn hùng binh giáp chiến dũng sĩ, tiếp viện Tam Quan cửa khẩu, nguyện làm quân tiên phong".

Đinh Doãn nói xong đôi mắt sáng ngời, khí thế quyết chiến tỏa ra bừng bừng, nhất thời khích lệ làn sóng quần thần dữ dội.

- " Thần, Lò Inh nguyện đem mười vạn tộc nhân tham chiến, đồng thời cung cấp 10 vạn trường đao, 10 vạn thanh kiếm, 30 vạn cự thuẫn nhẹ và cứng rắn nhất. Quyết liều chết vì An Nam Quốc ta, thần còn đem đến một bảo vật trấn tộc xin dâng lên bệ hạ, đó chính là 'Đoạn Huyền Kích'.

-" Đoạn Huyền Kích sao?".

An Dương Vương quả thật đã trấn kinh hết mức. Đoạn Huyền Kích chính là bảo vật trấn tộc của tộc người Thái, tương truyền kích này khi vận nội khí vào mạnh mẽ vô bì, tung hoành trong một dặm quân địch quả thật như trốn không người.

Khi xưa An Nam Quốc nội loạn, vô số tộc diệt sát lẫn nhau, tộc người Thái là một tộc yếu ớt nhất trong các tộc, nhưng nhờ Đoạn Huyền Kích, tộc Thái đã diệt sát tất cả những tộc nào xâm phạm, trở thành một trong những tộc không ai dám động vào.

An Dương Vương thật không ngờ Lò Inh lại bỏ ra một cái vốn lớn như vậy, ban đầu ông cũng chỉ nghĩ tộc Thái cung cấp những binh khí tốt đủ dùng cho chiến trường đã là tốt lắm rồi, thế nhưng giờ có Đoạn Huyền Kích, vậy khác gì ông sẽ là một Chiến Thần trong chiến trường đâu.

Cái ân tình này mà Là Inh cấp cho ông quả thật là rất lớn, thế nhưng ông cũng không có nói gì, chỉ mỉm cười gật đầu, bởi ông biết, như thế đối với Lò Inh đã là quá đủ rồi, trong lòng hắn sẽ tự biết sự cảm thán của ông là thế nào. Lò Inh là một trong những khai quốc công thần của ông, không hiểu biết được tính thuộc hạ mình, thì làm sao ông có thể lấy được thiên hạ đây.

-" Thần, Kha Lùng nguyện đem 30 vạn cung thủ bắn xa và chuẩn xác nhất của tộc Thơng trấn thủ Tam Quan cửa khẩu".

-" Thần, Heng Mun nguyện đem 15 vạn binh lính tinh nhuệ nhất của tộc Chăm, và 40 vạn tộc nhân xây dựng chiến tuyến phòng thủ Tam Quan cửa khẩu".

Lần lượt hai đại thần còn lại cũng nguyện xuất binh An Dương Vương thở phào nhẹ nhõm, thấy ý đồ của mình đã thành công, An Dương Vương khoát tay nói:

- " Cứ như vậy đi a, tộc Kinh của trẫm sẽ tham chiến 45 vạn hùng binh, còn lại trấn thủ Cổ Loa Thánh thành. Chỉ có điều,5000 chiến thuyền phòng thủ thiên địa nguyên lực ở Đông Hải sẽ giải quyết sao đây, chuyện này thật khiến trẫm đau đầu mà".

Bỗng một trung niên nam tử râu quai nón bước lên, giọng nói ồm ồm, ôm quyền dõng dạc nói:

-" Bệ hạ, 5000 chiến thuyền thiên địa nguyên lực, xin cứ để thần giải quyết".

An Dương Vương quắc mắt lên nghi ngờ

-" Sơn Kiền, đây là quốc gia đại sự, không có nói đùa được đâu, đệ mau lui ra cho trẫm, tộc Kinh ta làm gì còn binh mà cho đệ thống lĩnh nữa chứ".

Trung niên nam tử râu quai nón này, chính thị là An Sơn Kiền, đệ đệ của An Dương Vương đế quân.

- " Hoàng huynh, đệ quả thật có thể giải quyết chuyện này, chỉ có điều, đệ cần có một vạn cấm quân của huynh".

An Dương Vương tức giận nói:

- "Đệ đừng có đùa quá trớn như vậy chứ, huy động một vạn cấm quân đi, ai sẽ hộ thành, ai sẽ duy trì đại trận Cổ Loa Thánh thành?".

- " Hoàng huynh, cấm quân ai ai cũng là cao thủ võ công, đệ nắm trong tay chắc chắn có phần thắng, còn về chuyện phòng thủ đại trận, chỉ cần Triệu Tông Chủ còn ở đây chắc chắn sẽ duy trì được. Hoàng huynh, trận chiến nào mà không có nguy hiểm, không có đặt cược một ván bài thì làm sao có thể thắng được chứ, chính huynh thống nhất giang sơn chắc cũng hiểu đạo lý này. Không lẽ ngồi trên ngai vàng lâu quá rồi huynh đã trở lên nhu nhược".

An Sơn Kiền tỏ vẻ khó chịu nói, cũng chẳng ôm quyền nữa đứng phắt dậy.

- " To gan, ngươi dám nói với ta như thế sao, đừng tưởng ngươi là đệ đệ của ta mà có thể lớn lối, bay đâu lôi nó ra ngoài chém cho ta".

An Dương Vương bực tức đến cực độ, lãnh khốc phát lệnh.

Triệu Vô Tùy biến sắc vội lao lên ôm quyền nói:

- "Bệ hạ, chưa xuất quân ắt không thể chém tướng, điều đó sẽ làm nhụt chí khí quân ta, hơn nữa Sơn Kiền Vương cũng chỉ là quá lo lắng cho đất nước nên mới nhất thời nông nổi như vậy thôi, vả lại theo ta nghĩ Sơn Kiền Vương nói cũng có phần đúng, để chắc chắn ta sẽ cử thêm 100 đệ tự nội môn, đều là hàng ngũ cao thủ nội khí tầng 1 dũng mãnh, nếu không để 5000 chiến thuyền kia vào An Nam Quốc chắc chắn sinh linh đồ thán máu chảy thành sông".

An Dương Vương ngẫm nghĩ một lúc lâu, sau đó khoát tay hạ lệnh:

-" Vậy thì thôi đi, An Sơn Kiền chuyện lần này ta không sử phạt ngươi, ngươi liệu mà lấy công chuộc tội. Ba ngày nữa quân trang chỉnh tề, xuất quân Tam Quan cửa khẩu, Sơn Kiền Vương trấn thủ Đông Hải diệt sát chiến thuyền địch, bãi triều".

"Tuân lệnh bệ hạ, bệ hạ thượng thọ thiên tuế". Quần thần nhất loạt quỳ lạy, binh sĩ dậy sấm hô vang, hoành tráng vô cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.