Mấy ngày sau đó, Tô
Anh Lạc đều đúng giờ ở chỗ nuôi trồng hoa và cây cảnh trong tiểu viện,
chờ Mộ Tử Quân đến, tìm cách cùng hắn nói chuyện phiếm.
Mộ Tử
Quân bởi vì chuyện Tống Mạn Nhi, trong lòng kỳ thực buồn khổ, khó có
người để giãy bày, lại là muội muội của bạn tốt, bất tri bất giác liền
hướng nàng mở rộng ra nội tâm, thời gian ở Tô phủ càng ngày càng dài.
Dần dần, hai người bắt đầu lấy tên của đối phương để xưng hô.
Mà Tô Đình đã nhiều ngày đi nông thôn thu sổ sách, vì vậy đối với muội muội mình cùng bạn tốt lai vãng không biết chút nào.
Chung đụng càng lâu, Tô Anh Lạc đối với Mộ Tử Quân càng ái mộ, mỗi khi nhìn
gương mặt tuấn tú kia tâm hoa nộ phóng. Mộ Tử Quân nhìn ánh mắt của nàng vẫn là trong suốt thấy đáy, không một tia mê luyến, cũng không một tia
ái muội.
Làm cho Tô Anh Lạc nóng ruột chính là trải qua mấy ngày uống thuốc, Tống Mạn Nhi tựa hồ bắt đầu chuyển tốt. Nói tới Tống Mạn Nhi thì trong con ngươi Mộ Tử Quân hiện lên ôn nhu, làm trong lòng nàng không thoải mái, nàng dự đoán được hắn, nhưng nàng lại cảm giác mình có thể thất bại trong gang tấc.
Không được, nàng muốn triển khai thế tiến công mạnh hơn.
Ngày hôm đó giờ Thìn thập phần oi bức, mây đen vần vũ, một trận mưa lớn không thể tránh.
Mộ Tử Quân lúc ra cửa không có mang dù, cho nên vội vã tới, thở hồng hộc, trên trán cũng thấm xuất mồ hôi.
Tô Anh Lạc thấy thời cơ tới, vội vàng đi tới trước mặt hắn, một bên dùng ống tay áo lau đi mồ hôi trên trán của hắn, một bên thân mật nói: “Tử Quân, thế nào ra nhiều mồ hôi như vậy?”
Tình cảnh này, giống như một thê tử đối với chồng mình quan tâm.
Mộ Tử Quân nghĩ không ra nàng sẽ có cử động như vậy, không kịp chuẩn bị mà ngây ngẩn cả người, khi ống tay áo mang theo hương thơm mới vừa dán lên trán của hắn, hắn lập tức kinh giác mà lui về phía sau hai bước, sắc
mặt ửng đỏ nói: “Ta tự mình làm.” Dứt lời giơ tay lên dùng ống tay áo
mình lau đi mồ hôi mỏng trên trán.
Một kế không thành lại xảy ra một kế, Tô Anh Lạc lớn mật mà kéo tay hắn, “Mưa to chắc còn lâu mới tạnh, chúng ta vào nhà đi.”
Mộ Tử Quân mặt hơi biến sắc, rất nhanh đưa tay rút ra, nhíu mày nhắc nhở: “Anh Lạc, nam nữ thụ thụ bất thân.”
Tô Anh Lạc đột nhiên ôm hắn, dịu dàng nói: “Tử Quân, ta thích ngươi.”
Mộ Tử Quân kinh hãi, nghĩ đẩy nàng ra, bất đắc dĩ lại bị ôm chặt nhất thời đẩy không được. Hắn chỉ phải hít sâu một hơi nói: “Anh Lạc, ngươi phải
biết ta là người đã có thê tử, mà ngươi cũng có vị hôn phu của mình!”
Tô Anh Lạc mắt đục đỏ ngầu, lã chã - chực khóc, “Ta không quan tâm, ta chỉ muốn ngươi...”
“Ta không quan tâm!” Mộ Tử Quân có chút phẫn nộ rồi, rốt cục đưa tay của
nàng đẩy ra, “Ta yêu Mạn Nhi, ta không nghĩ để nàng chịu bất cứ thương
tổn gì!”
Tô Anh Lạc chưa từ bỏ ý định mà hỏi thăm: “Ngươi lẽ nào đối với ta một chút cảm giác cũng không có sao?”
“Không có!” Mộ Tử Quân tâm tình kích động, xoay người muốn đi.
Đại Vũ đúng lúc này vẫn mưa tầm tã, như muốn ngăn lối đi Mộ Tử Quân, nhưng hắn cuối cùng vẫn mạo hiểm ly khai khỏi Tô phủ.