Mùa xuân tháng ba, chính là cây cỏ trường chim oanh bay lượn múa.
Vân Như Yên cùng Triệu Ly Chi hẹn nhau đi vùng ngoại ô cưỡi ngựa đạp thanh, là bạn chơi từ nhỏ,
cũng tiện đường bảo Tô Anh Lạc cùng Trần Phạm cùng đi. Nhưng giữa lúc
bốn người chuẩn bị ra khỏi thành thì, Trần Phạm lại bị người làm gọi
lại, nói là Trần lão gia có việc muốn tìm hắn hỏi.
Tô Anh
Lạc ở trong nhà buồn bực hồi lâu, cho nên tuy là thất vọng, hăng hái
cũng không giảm, mình theo Vân Như Yên cùng Triệu Ly Chi đi.
Vân Như Yên cùng Triệu Ly Chi ngồi chung một con, tư thái thật là thân mật.
Tô Anh Lạc cùng hai hắn song song, thỉnh thoảng mắt ghé nhìn. Đã thấy Vân Như Yên vùi ở trong lòng Triệu Ly Chi mà ngửa đầu, mà Triệu Ly Chi một tay khống chế dây cương, tay kia chế trụ cằm của nàng, động tình hôn.
Tô Anh Lạc ho nhẹ một tiếng, “Này giữa ban ngày, các ngươi không để ý
tới cảm thụ của ta, chí ít cũng phải chú ý một chút ảnh hưởng bản thân chứ?”
Triệu Ly Chi nghe vậy buông ra Vân Như Yên, nhìn thoáng qua Tô Anh Lạc, khẽ cười nói: “Cuộc sống khổ ngắn (gian khổ + ngắn ngủi), tận hưởng lạc thú
trước mắt.”
Tô Anh Lạc hừ một tiếng, nói, “Ai, Triệu Ly Chi, ta biết ngươi cũng không phải một ngày hai ngày, ta thật không tin ngươi có thể thu liễm phong lưu này, ngươi cũng là tai họa của Như Yên
nhà ta.”
Triệu Ly Chi hơi thiêu mi, khóe môi quyến rũ ra một cái cười khẩy, “Vậy không bằng tai họa ngươi?”
Vân Như Yên sắc mặt chợt trắng, “Ly Chi, ngươi...”
Tô Anh Lạc đầu tiên là nhíu mày, lập tức tự tiếu phi tiếu nói: “Vậy không bằng ngươi đi thử một chút?”
Triệu Ly Chi cười ha ha một tiếng, cũng không nhìn Tô Anh Lạc, lần thứ hai đặt lên cặp môi thơm Vân Như Yên, hàm hồ nói: “Thuận miệng chỉ đùa một chút mà thôi, chớ coi là thật.” Thừa dịp
Trần Phạm không ở đây, đùa giỡn vị hôn thê của hắn một chút, cảm giác
cũng không tệ lắm.
Tô Anh Lạc liếc hắn một cái, không để ý tới nữa hai người bọn họ, mình giục ngựa chạy ở phía trước.
Được rồi khoảng chừng nửa canh giờ, gặp gỡ hồ nước một mảnh sóng gợn lăn tăn, bên hồ cỏ xanh như tấm đệm, ba người đều là xuống ngựa nghỉ tạm.
Tô Anh Lạc đi vốc hồ nước trong veo rửa mặt, quay người lại thì phát hiện hai người khác đã vội vã không nhịn nổi mà ôm vào một chỗ hôn lên.
“Ly Chi, đừng như vậy, Anh Lạc ở đây.” Cảm giác được Triệu Ly Chi một tay mưu đồ gây rối mà hướng mình chui vào xiêm y, Vân Như Yên vội vàng ngăn lại.
Triệu Ly Chi khe khẽ liếm cắn thùy tai nàng, hơi thở bất ổn nói: “Thì tính sao, ta hiện tại liền muốn ngươi, Như Yên, cho ta.”
Vân Như Yên một bên tình không tự chế mà rên rỉ lên tiếng, một bên vô lực đẩy hắn, “Không được a, Ly Chi... Anh Lạc nhìn tới...”
Triệu Ly Chi trong thanh âm mang theo đầu độc: “Vậy hãy để cho nàng xem ta là thế nào đánh ngã ngươi.”
Hai người này cũng quá không biết liêm sỉ rồi! Vân Như Yên chắc là phải bị Triệu Ly Chi làm hư rồi! Tô Anh Lạc căm giận mà nghĩ, thân thể như rình coi ca ca chị dâu động phòng đêm đó giống nhau khô nóng
đứng lên. Nàng cảm thấy rất khó chịu, không thể không cắt đứt minh mục
trương đảm hai người, “Các ngươi là muốn diễn một hồi xuân sống cho ta
nhìn sao?”
Triệu Ly Chi ngước mắt nhìn nàng, tà mị cười, nói: “Nhìn miễn phí nga, cơ hội mất đi là không trở lại.”
Tô Anh Lạc phóng người lên ngựa, “Ta mới không lạ gì, các ngươi tiếp
tục.” Dứt lời vung roi, tuấn mã vãng lai đường chạy đi.
Thật hối hận khi đi với hắn, thực sự là biến thái.