Nam tử quay sang Tô Anh Lạc, liếm liếm môi mỏng, nói: “Tiểu bảo bối, không cần sợ, bản công tử sẽ hảo hảo yêu thương ngươi.”
Nước mắt Tô Anh Lạc trong hốc mắt đảo quanh, lời nói nghẹn ngào, “Ta đã có vị hôn phu, đầu xuân sang năm sẽ thành thân. Ngươi... Ngươi bây giờ làm bẩn trong sạch của ta, về sau ta làm sao lập gia đình?”
“Vậy ở cùng ta là được rồi.” Nam tử cười khẩy, “Bản công tử thể lực hơn người, mỗi ngày đều có thể cho ngươi dục tiên dục tử...”
Tô Anh Lạc nhắm hai mắt, nước mắt rơi xuống, “Tại sao lại là ta?”
“Bởi vì, ta thích ngươi a.” Nam tử ôn nhu dùng ngón tay thay nàng lau lệ, thâm tình biểu lộ.
Mộ Tử Quân cắn răng nói: “Tới cùng ngươi muốn như thế nào mới thả chúng ta?”
“Muốn ta thả các ngươi cũng không phải là không được, bất quá...” Nam tử cố ý kéo dài âm cuối.
Mộ Tử Quân vội hỏi: “Điều kiện gì?”
Nam tử câu môi cười, “Sợ các ngươi không đáp ứng.”
Mộ Tử Quân bất đắc dĩ nói: “Chúng ta còn có lựa chọn khác sao? Ngươi cứ việc nói đi.”
“Ta thích xem sống xuân, các ngươi ở nơi này biểu diễn một hồi cho ta nhìn.” Nam tử đưa ra một yêu cầu rất tà ác.
Mộ Tử Quân tuy rằng đã chuẩn bị tâm lý bị hắn làm khó dễ, nghe được điều kiện hoang đường như vậy thì khiếp sợ không thôi, bật thốt lên liền đáp: “Không được!”
Tô Anh Lạc mắng: “Ngươi thực sự là biến thái!”
“Ngươi không muốn biểu diễn cho ta nhìn, như vậy ta biểu diễn cho ngươi xem là được rồi.” Nam tử dứt lời, nâng cằm Tô Anh Lạc lên, hướng về cái miệng nhỏ nhắn hôn, một tay còn cách quần áo xoa bóp nhũ hoa của nàng.
Thấy muội muội của bạn tốt bị bắt nạt, Mộ Tử Quân tức giận đến phát run, thế nhưng không thoát được sợi dây thập phần rắn chắc buộc chặt trên cổ tay, hắn chỉ có thể tức giận kêu to, “Ngươi mau buông nàng ra!”
Không nghĩ tới nam tử quả thực nghe lời mà thả Tô Anh Lạc, cười khẩy nhìn về phía hắn nói: “Thế nào? Thay đổi chủ ý?”
Mộ Tử Quân hít sâu một hơi, “Ngươi đổi điều kiện khác, ngoại trừ cái này, cái khác đều có thể đáp ứng.”
“Ta chỉ có điều kiện này, ngươi nguyện ý liền lập tức làm nàng, không muốn liền bớt nói nhảm!” Thanh âm nam tử đột nhiên lạnh lẽo.
Tô Anh Lạc lúc này trừu khấp nói: “Ngươi đừng buộc hắn như vậy, hắn không có khả năng phản bội thê tử của chính mình... Chỉ cần ngươi có thể thả chúng ta, ta... Ta nguyện ý đem thân thể cho ngươi.”
“Anh Lạc, đừng lãng phí mình!” Mộ Tử Quân vội la lên.
Tô Anh Lạc hai mắt đẫm lệ sương mù mà nhìn hắn, “Hắn không đạt được mục đích chắc chắn sẽ không bỏ qua, để ngươi khó xử, không bằng... Tuy rằng, ta càng muốn đem mình cho ngươi.”
“Hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, tội gì vậy?” Nam tử rất rãnh rỗi mà cảm thán một câu, sau đó, đột nhiên “Tê” một tiếng, quần áo Tô Anh Lạc bị hắn không tốn chút sức nào cởi bỏ, ngọc thể triển lộ.
“Không được!” Mộ Tử Quân thống khổ nhắm hai mắt lại.