Norman mở cửa, đem khay đồ ăn mà người máy mang tới để trên bàn trong phòng tắm, đưa cho tiểu nhân ngư.
An Cẩn đỡ cạnh bồn tắm ngồi dậy, nhận lấy khay, đặt xuống bên cạnh bồn tắm.
Y chờ mong mà nhìn Norman, đợi Norman đi ra ngoài, sau đó mới ăn.
Norman thấy y không ăn, hỏi: “Không đói bụng sao?”
An Cẩn chớp chớp mắt, dùng cánh tay che lại đồ ăn, ý đồ làm Norman hiểu được ý tứ của mình.
Nhưng lo lắng Norman chán ghét hành động bảo vệ đồ ăn của bản thân, vì thế y lặng lẽ đánh giá biểu cảm của Norman.
Nếu chủ nhân không cao hứng, y liền đưa một cái càng cua xin lỗi!
Biểu cảm Norman không đổi, nhân ngư bảo vệ đồ ăn là bình thường, hắn đã sớm phát hiện, tiểu nhân ngư có vẻ không thích bị người nhìn khi đang ăn.
Mấy ngày này đều là hắn rời đi mới bắt đầu ăn.
Norman nghe theo ý muốn của tiểu nhân ngư, rời đi phòng tắm, đến sopha bên ngoài phòng ngủ ngồi xuống, lấy một bình dịch dinh dưỡng uống.
Hắn uống xong, mở ra Tinh Võng.
Những thông tin có liên quan đến việc bạo động tinh thần của hắn trên Tinh Võng rất ít, một bộ phận cư dân mạng nghi ngờ hắn không có khả năng khôi phục nhanh như vậy, tỏ vẻ không thấy được bệ hạ thì không thể tin tưởng thông báo.
Càng nhiều người tò mò vì cái gì thú Atoll sẽ xuất hiện ở hoàng cung.
Thú Atoll nổi danh tinh tế là một loài hung thú, bởi vì năng lực quá cường đại, bất cứ tinh cầu nào cũng đều có thể nhìn thấy thân ảnh của chúng nó.
Nhưng số lượng thú Atoll cũng không nhiều, ngày thường cũng sẽ không dễ dàng xuất hiện, trừ khi chịu sự hấp dẫn của tinh thần lực.
Thú Atoll cùng rất nhiều loài thú tinh tế giống nhau, cái gì cũng đều ăn, mà tinh thần lực là thứ mà thú Atoll yêu thích nhất.
Cư dân mạng đều biết, lúc ấy bệ hạ là từ quân bộ trở lại hoàng cung, cho nên hấp dẫn thú Atoll không có khả năng là bệ hạ.
Như vậy hấp dẫn thú Atoll sẽ là ai đây?
Có người suy đoán là nhân ngư, nhưng mà toàn bộ người Obis đều biết, bệ hạ vẫn còn ở sổ đen đó, không có khả năng là nhân ngư đâu.
Bởi vì tất cả tin tức về việc bệ hạ lén dưỡng nhân ngư đều bị bộ thông tin đè xuống, đề tài bị chuyển rời đến những hộ vệ tiểu đội 2 của hoàng gia.
Lý do cũng rất đầy đủ, khi đó đội hộ vệ đang huấn luyện, dao động tinh thần khiến cho thú Atoll chú ý.
Cấp bậc tinh thần lực của đội hộ vệ hoàng gia tất cả đều là A+, hấp dẫn thú Atoll cũng coi như bình thường.
Norman đối với chiều hướng suy luận trên Tinh Võng rất vừa lòng, năng lực làm việc của bộ thông tin đã được khẳng định, hắn lại quét mắt xuống đề tài nóng nhất.
Hotsearch mới nhất Tinh thần lực của nhân ngư thuần sắc có xác suất truyền lại 100%.
Norman xem xong liền biết, người phát tin tức khẳng định là cái người gặp trên đường về kia.
“Tinh” Một tiếng vang nhỏ, trĩ não của Norman thu được một tin nhắn, là chuyển phát cho Đường Lẫm, đến từ viện nghiên cứu khoa học.
“Đường tiên sinh, bàn luận trên mạng có phải thật không? Nhân ngư thuần sắc có thể truyền 100% tinh thần lực? Ta muốn gửi nghiên cứu viên tới nhà ngài kiểm tra một chút thân thể của nhân ngư, có thể chứ?”
Norman: “Không xác định, không cần“.
Viện trưởng viện nghiên cứu khoa học có ý muốn khuyên nhủ thêm, bị vô tình từ chối.
Ông không còn cách nào khác, sau giây phút bán đấu giá kết thúc, quyền sở hữu nhân ngư liền thay đổi.
Chỉ cần chủ nhân không thương tổn nhân ngư, bọn họ không có quyền can thiệp.
An Cẩn ăn xong một con cá, một con tôm cùng với hai cái càng cua liền no rồi.
Bận tâm Norman ở bên ngoài, y không có nấu con cua, trừ bỏ tạp chất xong thì ăn sống.
Y lần đầu tiên ăn cua như vậy, cũng may thịt càng cua rất nộn, sau khi trừ đi tạp chất, hương vị ngọt thanh, rất mỹ vị.
Y cảm thấy mỹ mãn mà cong cong đôi mắt, bưng khay lên, khom lưng để tới trên mặt đất.
Vận chuyển dị năng, khống chế nước trong bồn tắm, hình thành một con rồng nước nho nhỏ.
Tay y duỗi đến bên ngoài bồn tắm, rồng nước lập tức bay tới, ngón tay thực nhanh liền được rửa sạch sẽ.
Y sung sướng mà thả lỏng cơ mặt, đỡ bồn tắm, duỗi đầu, nhìn về phía bên ngoài phòng tắm: “A a ~”
Y nhẹ nhàng kêu hai tiếng, sau đó nghe được tiếng bước chân của Norman.
Norman vào phòng tắm, tầm mắt đảo qua phần cua còn thừa, hỏi: “Ăn no rồi sao?”
Bàn tay An Cẩn đặt trên bụng nhỏ trắng trắng, ngẩng đầu nhỏ xem hắn.
Norman xem bộ dáng ngoan ngoãn của y, trong đầu đột nhiên hiện lên một chữ MANH siêu bự.
Tầm mắt của hắn đảo qua phần bùng hơi căng của tiểu nhân ngư, biết y đã ăn no, ra lệnh người máy đem khay lấy đi.
Tay phải An Cẩn duỗi về phía Norman.
Ban đầu y muốn kéo ống tay áo, nhưng nghĩ đến Norman mới thay quần áo mới, liền đổi thành giữ chặt ngón tay Norman.
Norman có chút nghi hoặc, không rõ ràng mục đích của tiểu nhân ngư, nhưng hắn không có trốn, tùy ý tiểu nhân ngư lôi kéo.
An Cẩn nghĩ nghĩ, lại giữ chặt ngón tay một bên còn lại của Norman, phòng ngừa Norman che miệng của y.
Thấy Norman ngoan ngoãn phối hợp, tâm tình của y càng tốt, đôi mắt cong thành hình trăng non.
Y nghĩ Norman đối với mình thật tốt, làm y thấy cảm động.
Trong chốc lát, môi y khẽ mở, tiếng ca biểu đạt sự cảm tạ ở trong phòng vang lên.
Làn điệu du dương ấm áp, phảng phất như ánh sáng ngày xuân, ấm áp làm người từ đáy lòng cảm thấy yên bình.
Norman nhìn đôi mắt trong sáng của tiểu nhân ngư, biểu cảm nhu hòa xuống.
Tiểu nhân ngư thật ngoan.
Rõ ràng không lâu trước đây còn tức giận với hắn, hắn còn chưa có dỗ, tiểu nhân ngư liền hết tức giận, còn ca hát cho hắn.
Một khúc ca kết thúc, hắn rõ ràng cảm nhận được, trạng thái tinh thần hải của bản thân càng tốt, tinh thần lực lại tăng thêm một phần.
Nghĩ đến bộ dáng tiểu nhân ngư ca hát lần trước, hắn lập tức đánh giá tình hình của tiểu nhân ngư.
An Cẩn buông ngón tay Norman ra, đôi mắt sáng lấp lánh mà nhìn hắn, vẻ mặt chờ mong: Có phải rất êm tai hay không!
Norman thấy tinh thần của y thực tốt, an tâm.
Đối diện con ngươi sáng lấp lánh của y, kìm nén cảm xúc, xoa xoa tóc của y nói: “Rất dễ nghe, cảm ơn An An“.
Khóe miệng An Cẩn nhếch lên, hồi tưởng bộ dáng làm nũng của sủng vật, dùng đỉnh đầu cọ cọ lòng bàn tay Norman, nhẹ nhàng phát ra một tiếng:“ A ~”
Meo meo meo meo chọc chủ nhân yêu thích, thanh âm của y dễ nghe, “a”một tiếng, hẳn sẽ vui vẻ hơn không?
Y giương mắt, lặng lẽ đánh giá biểu cảm của Norman.
Môi Norman xuất hiện độ cong nhỏ đến không thể phát hiện, thanh âm tiểu nhân ngư vừa mềm vừa ngọt, làm tâm của hắn như nhũn ra.
Đây cũng là lần đầu tiên, có sinh vật chói lọi như vậy gần gũi hắn.
Nghĩ đến lần xảy ra bạo động tinh thần không lâu trước đây, tiểu nhân ngư không chỉ không sợ hãi, còn lo lắng tình cảnh của hắn mà ca hát, làm hắn không thể không sinh ra yêu thích.
Hắn cảm thấy niềm vui khi dưỡng sủng vật.
Thấy tiểu nhân ngư thích được xoa tóc, hắn lại xoa xoa một chút mới rời tay đi.
Ta phải về quân bộ một chuyến, buổi chiều ngươi liền ở bồn tắm chơi.
Norman nói xong, ra mệnh lệnh cho người máy để người máy chăm sóc tiểu nhân ngư.
Hắn lại đem những vật phẩm vừa mua tất cả đều đặt bên cạnh bồn tắm, để tiểu nhân ngư thuận tiện chơi.
An Cẩn ngoan ngoãn mà chờ ở bồn tắm, thẳng đến khi Norman rời đi.
Y tập trung cảm nhận, xác định Norman đã rời đi biệt thự, y nhìn sang người máy đứng ở cửa, chống đỡ thân thể, dịch đến bên ngoài bồn tắm.
Y bò tới buồng vệ sinh, đóng cửa lại, ngăn cách tầm mắt của người máy.
Cái đuôi nằm sõng soài trên mặt đất, lưng y dựa vào cửa, tay cầm thú hạch cẩn thận đánh giá, biểu cảm trở lên nghiêm túc
Y đem thú hạch đặt ở lòng bàn tay trái, nhắm mắt vận chuyển dị năng hệ thủy, hấp thụ năng lượng từ thú hạch.
Thực nhanh, năng lượng tiêu hao từ việc ca hát của y đã hồi phục, tinh thần hải phiếm ánh sáng xanh lam, sáng ngời mà loá mắt.
An Cẩn hít thở sâu, tiếp tục hấp thụ năng lượng, tinh thần hải hơi hơi chấn động, chỉ chốc lát sau trán của An Cẩn liền đọng một tầng mồ hôi.
Ước chừng nửa giờ sau, tinh thần hải của An Cẩn mở rộng gấp đôi, số lượng sợi tinh thần cũng tăng nhiều gấp đôi.
An Cẩn nhẹ thở ra, lau sạch mồ hôi từ cái trán tích đến đuôi mắt, cúi đầu nhìn thú hạch.
Thú hạch màu đỏ lúc này chỉ còn lại màu hồng nhàn nhạt, bề mặt cũng hiện lên một chút vết nứt.
Tròng mắt An Cẩn chuyển động, vận chuyển dị năng, trong nháy mắt, trước mặt y liền xuất hiện một quả cầu nước to bằng trái bóng rổ.
Đôi mắt y cong cong, khống chế cầu nước thay đổi hình dạng, cảm nhận mức độ của dị năng sơ cấp, y rút dị năng về.
Dị năng giả cấp 1 so sánh với dị năng giả nhập môn mà nói, mạnh hơn nhiều.
Khi còn ở tận thế, y chỉ có thể ở kho hàng làm ghi chép, mà dị năng giả sơ cấp có thể ra ngoài tìm vật tư.
Nhìn thú hạch, có chút không muốn buông tha, y vẫn là đem năng lượng còn thừa hấp thu toàn bộ, tinh thần lực của y lại khôi phục trạng thái tràn đầy.
Tâm thú hạch không hề còn năng lượng, c-rack một tiếng, chia năm xẻ bảy.
Tốc độ khôi phục tinh thần lực của y đã rất nhanh rồi, làm như vậy thật sự có chút lãng phí.
Chính là biến hóa của thú hạch quá rõ ràng, y lại không có biện pháp giấu đi, giữ lại chỉ khiến cho người ta hoài nghi.
Y dùng móng tay đem thú hạch đã tan vỡ cắt thành mảnh vụn, ném vào bồn cầu.
Làm xong việc, y mở cửa buồng vệ sinh ra, liền bắt gặp đôi mắt bạc lóe sáng, thẳng đứng mà xuất hiện ở cửa.
Y hoảng sợ, hít nhẹ một hơi.
Người máy xác định biểu hiện sinh mệnh của tiểu nhân ngư hết thảy bình thường, quay lại canh giữ ở cửa phòng tắm.
An Cẩn mang theo nghi hoặc mà trở về bồn tắm.
Buổi tối khi Norman trở về, An Cẩn nghe được người máy hội báo mới hiểu được, nguyên lai người máy kiểm tra đo lường thời gian y ở buồng vệ sinh quá dài, mới canh giữ ở cửa.
Norman đi quân bộ một chuyến, đem những lời đồn hoài nghi về trạng thái tinh thần của hắn đánh vỡ, xử lý xong mới trở về.
Hắn cởi áo khoác ra, khom lưng bế tiểu nhân ngư lên, hướng lầu dưới đi.
Lúc này ước chừng 7 giờ rưỡi, trời đã tối rồi, biệt thự khắp nơi đã sáng đèn, cùng ban ngày không khác biệt.
An Cẩn ngoan ngoãn để Norman ôm, không dám lộn xộn, sợ không cẩn thận mà trượt xuống.
Trở lại phòng nhân ngư, An Cẩn liếc mắt một cái liền phát hiện thay đổi của căn phòng.
Ở gần một bên của vách tường đã được khai thông, hình thành một thông đạo hình tròn, thông đạo rất lớn, bốn người song song đi vào đều không thành vấn đề.
An Cẩn giương mắt nhìn phía bên ngoài cửa sổ, cái cây cạnh đó đã không còn.
Y lôi kéo ống tay áo của Norman, chỉ về phía vườn hoa.
Norman biết tiểu nhân ngư quả nhiên thông minh, ôm tiểu nhân ngư đi xem vườn hoa.
Một phần đất giữa vườn hoa và biệt thự lúc này đã biến thành một bể bơi siêu lớn.
Bể bơi cùng vách tường đều sơn màu trắng, bể nước trong vắt thấy đáy, hai đầu ánh đèn chiếu vào mặt nước, xinh đẹp lại mộng ảo.
Norman đi đến bên cạnh hồ, đem tiểu nhân ngư thả xuống hồ nước trong phòng.
An Cẩn không có lập tức bơi ra, mà là ngẩng đầu nhỏ cười tươi với Norman, sau đó mới đong đưa cái đuôi.
Vảy cá màu xanh lam lóe ánh sáng, nhẹ chuyển qua mặt nước tạo thành một đoạn sóng nước trắng xóa.
An Cẩn trầm mình vào trong nước, không chút nào ngoài ý muốn thấy được một thông đạo được gắn trong phòng.
Thân thể y quay cuồng, ngẩng mặt nhìn Norman trên bờ, lại cho hắn một nụ cười sáng chói, sau đó quay trở về, bơi vào thông đạo.
Vào thông đạo mới phát hiện, bên trong vách tường được khảm đá dạ quang màu sắc rực rỡ, chính giữa có địa phương mà hai đầu ánh đèn chiếu không tới, dạ quang thạch phá lệ bắt mắt.
An Cẩn đong đưa cái đuôi, từ trong nước bơi qua, trong nháy mắt cảm thấy chính mình đang ở trong truyện cổ tích.
Thực nhanh, y xuyên qua thông đạo, đi tới căn phòng quen thuộc.
Y vui sướng mà phun ra một đám bong bóng nhỏ vụn trong suốt.
Về sau y muốn đi đến vườn hoa, liền không cần bò tới bò lui, muốn phơi nắng cũng không cần lo lắng cái đuôi sẽ khô, có thể ngâm mình ở hồ nước mà phơi.
Tất cả đều phù hợp tâm ý của y.
Y cảm thấy làm sủng vật thật quá sướng!
Norman quả nhiên là chủ nhân tốt nhất thế giới!
Y vừa vui vẻ vừa cảm động, quay người trở về.
Tác giả có lời muốn nói: Cảm ơn đã duy trì (づ3)づ╭?
An Cẩn: “Làm sủng vật cảm giác không tồi”
Norman: “Dưỡng sủng vật cảm giác không tồi”
An Cẩn: “Thật tốt, ước gì vẫn luôn như vậy~~ “
Norman: “Không được!!”