Lòng bàn tay truyền đến cảm giác đau đớn, An Cẩn theo bản năng rút tay về, mở choàng mắt, phía sau đầu đau đớn làm y theo bản năng nhíu mày.
“A, tỉnh rồi!” Bác sĩ kinh hỉ lại kích động mà hô.
An Cẩn có chút ngốc, y không phải bị zombie giết chết sao?
Y nhìn về phía chủ nhân của thanh âm,là một người đàn ông mặc áo trắng, biểu tình trên mặt thoạt nhìn thật cao hứng, tầm mắt cùng y đối diện, cúi người nhích lại gần.
An Cẩn nhìn thấy trên tay của hắn cầm kim tiêm lóe ngân quang, đồng tử cùng ngón tay đồng thời co rụt lại, vội vàng lui về phía sau, muốn kéo ra khoảng cách.
Chân lại không chịu khống chế, không có lui về phía sau, mà là hướng lên trên nâng lên.
Y sửng sốt, vội vàng nhìn về phía hai chân, kinh ngạc phát hiện chân của y không phải chân, mà là một cái đuôi cá màu xanh!
Đuôi cá nâng lên, phần đuôi trong suốt, vây cá cùng cây quạt giống nhau trải ra, có nước từ phía trên trượt xuống, vẩy cá màu xanh chiết xạ quang mang, thật xinh đẹp, An Cẩn lại bị dọa ngây người.
“Bang......” Y ngẩn ngơ, đuôi cá giảm bớt lực, rơi xuống trong nước, kích khởi bọt nước, y bị xối một thân toàn nước.
Vị bác sĩ bên cạnh đồng dạng không có tránh thoát đám nước này, trên người ướt dầm dề.
Hắn cho rằng tiểu nhân ngư phát giận, vội vàng đình chỉ tới gần, còn lui về sau một chút, giấu đi kim tiêm, giơ tay làm một thế đầu hàng: “Đừng nóng giận,“ hắn nhẹ giọng nói, “Có muốn ăn đồ ngon hay không nha?”
An Cẩn nhìn bác sĩ, trái tim kinh hoàng, lời người đàn ông này nói y cư nhiên một chút cũng nghe không hiểu, thậm chí liền phát âm đều cực kỳ xa lạ.
Sau tận thế, giao thương quốc tế hoàn toàn hỏng mất, y chỉ ở năm thứ nhất gặp qua người nước ngoài, những người đó nói đều là tiếng Anh, mà người này nói ra, hiển nhiên không phải là tiếng Anh.
Y do dự một cái chớp mắt, không có liều lĩnh mở miệng, không quá minh bạch người đàn ông vì cái gì nhấc tay lui về phía sau, bất quá cái này làm cho y không quá khẩn trương.
Y chớp mắt, đầu lông mi dính bọt nước chảy xuống đến đuôi mắt, ngứa.
Y giơ tay muốn lau sạch, tay mới chạm tới đuôi mắt, động tác đình chỉ, cứng đờ mà đưa tay chuyển qua trước mắt.
Một đôi tay trắng nõn tinh tế, nhưng mà móng tay rất dài, khoảng chừng hơn 3 centimet, móng tay bên cạnh phiếm ngân quang, vừa thấy liền rất sắc bén, giữa những ngón tay mang theo màng trong suốt.
An Cẩn ngây người một cái chớp mắt, thở sâu ổn định cảm xúc, cảnh giác mà nhìn về phía người đàn ông áo trắng: “Đây là nơi nào?”
Nói xong, y lại là sửng sốt, da đầu tê dại, này căn bản không phải thanh âm của y.
Thanh âm này mềm như bông, như là một cục bông, tiếng phổ thông của y từ trước đến nay thực tốt, những lời này nghe, lại mơ hồ không rõ, mềm lộc cộc, không giống chất vấn, như là làm nũng.
Y rõ ràng thấy, y hỏi xong, mắt của người đàn ông đó trong nháy mắt lòe ra ánh sáng, một khuôn mặt thần thái sáng láng, bá bá bá bắt đầu nói chuyện.
“Trời ơi, đây tuyệt đối là ta lần đầu nghe thấy thanh âm hay như vậy! Ngươi là đang hướng ta làm nũng sao? Ta quả thực như là đang nằm mơ!”
Bác sĩ ngôn ngữ tự nhiên là thiếu thốn, hoàn toàn không thể dùng ngôn ngữ biểu đạt ca ngợi, nhịn không được tới gần tiểu nhân ngư, muốn xoa xoa đầu tiểu nhân ngư xinh đẹp, biểu đạt hắn yêu thích.
An Cẩn nghe không hiểu người đàn ông nói cái gì, thấy hắn duỗi tay, y theo bản năng tránh đi, nhưng mà sau lưng có lực cản, không có cách lui về phía sau.
Mắt thấy cái tay kia giơ đến trước mắt, y đột nhiên dùng sức, hướng bên trái quay cuồng.
“Bùm......” Trong nháy mắt, An Cẩn rơi xuống trong nước, bị nước vây quanh, cái này làm cho y cảm thấy an toàn từ nội tâm.
Y ở trong nước trợn tròn mắt, không có cảm giác được bất luận cái gì không khoẻ, hô hấp thông thuận, cùng ở trên mặt nước không có gì khác biệt.
Y ngẩng đầu, nhìn đến vị trí nguyên bản của y đặt một chiếc ghế nằm, đằng trước hơi hơi nâng lên, mặt sau ngâm ở trong nước.
Y cơ hồ lập tức tưởng tượng ra cảnh tượng trước đó y là đang nằm trên ghế ngồi, cái đuôi ngâm ở trong nước.
Người đàn ông mặc áo trắng đứng ở một bên ghế nằm nhìn y, hướng y vẫy tay, giọng nói có điểm gấp, nhưng khá ôn hòa, mang theo cảm giác dỗ dành.
“Tiểu nhân ngư, mau tới đây, ta còn không có cho ngươi làm kiểm tra đâu!”
An Cẩn nghe không hiểu, không có tới gần, thử khống chế cái đuôi, thân thể từ trên xuống dưới đong đưa.
Y cảm thụ thấy, đại khái tìm ra quy luật, đem đuôi cá hướng phía trước dịch chuyển, thân thể thuận lợi lui về phía sau, cách người đàn ông xa hơn.
Vừa di động, đầu tóc ở trong nước đảo qua vành tai, có điểm ngứa.
Y duỗi tay dùng lòng bàn tay xoa nhẹ, vành tai mềm mại, xúc cảm cùng trước kia không có gì khác nhau, lúc dời đi, đụng phải mang tai.
Tránh đi cảm giác lạnh, y sờ sờ, mới phát hiện bên ngoài sườn lỗ tai bao quanh một vòng cứng rắn vây cá hình quạt, y giật giật lỗ tai, vây cá nháy mắt trở nên mềm mại, rụt lên.
An Cẩn tâm tình phức tạp mà buông tay, ngón tay mắc phải vài sợi tóc, da đầu hơi đau, y mở ra, bắt được một đoạn tóc phóng tới trước mắt, màu xanh lam hơi xoăn nhẹ, mượt mà mà tràn ngập ánh sáng, đẹp cực kỳ.
An Cẩn cảm thấy y đang nằm mơ.
Nhưng mà cảm giác nhận thấy đều quá rõ ràng quá chân thật, y không thể dối gạt mình.
Y buông ra tóc, nhắm mắt lại, cúi đầu nhìn xuống, cẩn thận đánh giá cơ thể.
Thân trên cùng với trước kia khác nhau không lớn, chỉ là làn da càng trắng càng tinh tế, mềm mại mà có ánh sáng.
Thân dưới là đuôi cá quá độ hoàn mỹ, phi thường phối hợp, vảy cá màu xanh cùng cây quạt nhỏ giống nhau, từ eo bụng phía dưới trùng trùng điệp điệp sắp hàng đến đuôi cá, đặc biệt là phần phía cuối, vây đuôi trong suốt phảng phất như lưu li.
Y dùng lòng bàn tay sờ soạng một chút vẩy cá, lạnh lẽo lại bóng loáng.
Cuối cùng, y sờ sờ mặt, gương mặt có thật nhỏ mềm mại vảy.
Thực rõ ràng, y trọng sinh, thành một cái nhân ngư.
Y giật mình, xoay người đưa lưng về phía người đàn ông áo trắng, vận chuyển dị năng, cơ hồ trong chớp mắt, trước mặt y xuất hiện một cái nắm tay lớn nhỏ cầu nước.
Y khẽ thở phào,dị năng hệ thủy của mình còn tồn tại, tuy rằng thực yếu, nhưng làm y an tâm.
Sau tận thế, nếu không phải thức tỉnh dị năng hệ thủy, y đã sớm đã chết.
Không biết ở thế giới này, nhân ngư là tồn tại như thế nào? Dị năng hệ thủy có hay không hữu dụng?
Y tự hỏi một lát, nghĩ muốn thử một chút thái độ của người đàn ông áo trắng, nhìn xem có thể hay không biết được thêm một chút tin tức.
Y xoay người, ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông, trong nháy mắt tựa như không thể quản lý biểu tình.
Người đàn ông trên tay cầm một cái cần câu màu đen, ở mũi câu treo một con cá dài đã qua xử lí, lộ ra thịt cá trắng mềm, trên thịt có chút điểm đen.
An Cẩn trầm mặc mà nhìn một màn '' Dùng cá câu cá ''.
Nếu y không phải là con cá bị câu kia, y khả năng sẽ cảm thấy rất thú vị.
Bác sĩ nhìn chằm chằm An Cẩn, thấy y lẳng lặng không giống bộ dáng tức giận, ấn xuống cái nút co duỗi, cần câu dài ra.
Vì thế An Cẩn liền nhìn đến, con cá bị treo kia cách y càng ngày càng gần.
Tầm mắt của y không tự giác rơi xuống thịt cá, hầu kết không chịu khống chế mà lăn lộn, trong đầu đột ngột toát ra hai chữ ' muốn ăn '.
An Cẩn: “......”
Này tuyệt đối không phải là cảm xúc y nên có.
Y không thích ăn cá, huống chi thịt cá này bên trong còn trộn lẫn thật nhỏ điểm đen, cũng không biết có phải hay không bị hỏng.
Ở mạt thế hưởng qua rất nhiều tư vị đói bụng, sẽ không để ý chút tỳ vết này, nhưng không đói bụng thời điểm, cũng không đến mức nhìn đến liền thèm ăn.
Nhất định là bởi vì biến thành nhân ngư, bị ảnh hưởng!
Y do dự một cái chớp mắt, quyết định phối hợp hành động của người đàn ông, vừa lúc y cũng muốn lý giải một chút tình huống.
Trước tiên y ở trong đầu bắt chước một lần đuôi cá như thế nào khống chế phương hướng, đong đưa cái đuôi, thuận lợi đi về phía trước.
Chờ đến thời điểm y duỗi tay có thể bắt lấy được cá, không ngoài dự liệu, cá lại bị di di về phía trước.
An Cẩn: “......”
Y làm bộ không có phát hiện, một đường bị cá ' câu ' tới bờ, thuận lợi bắt được cá.
Bác sĩ cầm một miếng kim loại màu đen, ôn hòa mà nói: “Ta cho ngươi làm một chút kiểm tra, không cần tức giận nha.”
An Cẩn nhìn người đàn ông, hắn trong tay kim tiêm đã không thấy, cảm giác được thái độ hữu hảo của hắn, y chớp chớp mắt, không có di chuyển.
Bác sĩ mở ra màn hình trí não giả thuyết, đem miếng dán nhẹ nhàng dán ở cổ tay trái An Cẩn, nghiêm túc xem xét mỗi một hàng con số trên màn hình.
An Cẩn kinh ngạc mà nhìn màn hình, lại nhìn về phía vòng tay màu bạc trên cổ tay bác sĩ.
Đây là một cái thời đại cao cấp khoa học kỹ thuật nha!
Đôi mắt của y tỏa sáng, lại có chút tiếc nuối mà nhìn về phía màn hình, trừ bỏ con số, một chữ y cũng không quen biết.
Y nhìn người đàn ông cười rộ lên gỡ xuống miếng kim loại, suy đoán người đàn ông này có lẽ là một bác sĩ, tự cấp cho y làm kiểm tra thân thể.
Y càng an tâm, đây là một tin tức tốt, thái độ của nhân loại đối với nhân ngư tựa hồ là hữu hảo.
Đương nhiên, còn chưa thể kết luận sớm, rốt cuộc y chỉ thấy một người.
Bác sĩ chỉ chỉ cá trong tay An Cẩn: “Ăn đi, thân thể của ngươi không có việc gì.”
An Cẩn nghe không hiểu ý tứ của người đàn ông, bất quá nhìn ra được người đàn ông muốn cho y ăn cá.
Y do dự một chút, lần sau được cho đồ ăn còn không biết là khi nào, vẫn là nên ăn nhiều một chút, bảo trì thể lực.
Y nhìn chằm chằm con cá trong chốc lát, nâng lên ngón trỏ bên tay phải, dùng móng tay ở bụng cá cắt một chút, một miếng thịt cá hơi mỏng liền dán ở mặt ngoài móng tay.
An Cẩn kinh ngạc, móng tay của y cư nhiên sắc bén như vậy!
Ngay sau đó mắt y sáng rực lên, đây là sức chiến đấu!
Y giơ lên tay, đem miếng thịt cá đưa cho bác sĩ.
Điểm đen trên thịt cá làm y không quá yên tâm, để ngừa vạn nhất, y nên thử xem thái độ của người đàn ông.
Bác sĩ ngây dại, một bộ biểu tình được đến giải thưởng lớn đánh từ vui sướng đến mờ mịt: “Ngươi...... Là cho ta ăn sao?”
Trời ơi, hắn nhất định đang nằm mơ! Nhân ngư hung tàn thích chiếm giữ đồ ăn, cư nhiên sẽ chủ động cho hắn!!
Hắn tuyệt đối là người Obis hạnh phúc nhất thế giới này!!!
An Cẩn thấy hắn không ăn, trong lòng căng thẳng, sẽ không thật sự chuốc thuốc độc chứ?
Ngay sau đó, người đàn ông bay nhanh mà cầm lấy miếng thịt cá, némvào trong miệng một ngụm nuốt luôn, thần sắc say mê, như là ăn sơn trân hải vị.
“Cảm ơn ngươi, ô ô ô, ta nhân sinh viên mãn.”Vẻ mặt bác sĩ cảm động, lại hướng tiểu nhân ngư làm một nụ cười rạng rỡ.
Tại sao lại có cái nhân ngư ngoan như vậy nha!
An Cẩn nghe không hiểu bác sĩ nói gì, bất quá thấy được hắn tươi cười, vì thế y cũng giơ lên khóe miệng, trả cho bác sĩ một cái mỉm cười.
Bác sĩ ngây dại, trên mặt tươi cười cũng cương cứng.
An Cẩn xấu hổ, nhớ tới vảy ở trên mặt, không khỏi giơ tay che lại mặt.
Có phải hiện tại y lớn lên quá dọa người hay không? Nghĩ như vậy, y trong mắt lộ ra một chút xin lỗi.
Lớn lên xấu còn dọa người, là y sai rồi.
“Oh My God!” Bác sĩ từ biểu cảm ngốc lăng hoàn hồn, bùng nổ một tiếng thét chói tai, quả thực so sánh với nữ sinh nhìn đến idol còn muốn kích động hơn, “Cười! Ngươi cười với ta kìa!”
An Cẩn bị chấn trụ, y lần đầu tiên nghe được đến thanh âm phun trào như vậy, ngón tay y giật giật, cố nén không che lỗ tai, này không quá lễ phép.
Nhìn người đàn ông kích động vui vẻ bộ dáng, y nhẹ nhàng thở ra, như vậy xem ra, người đàn ông này vừa mới ngây người, hẳn là không phải bị y xấu đến dọa tới rồi.
Có lẽ, y nghiêng đầu nghĩ nghĩ, tìm ra một cái giải thích hợp lý, đối phương lần đầu tiên nhìn thấy người cá cười sao?
Bác sĩ kích động cực kỳ, giá trị yêu thích đối với tiểu nhân ngư nháy mắt tới đỉnh điểm, hắn đứng dậy, đi tủ đông cầm tới một chậu cá bất đồng chủng loại, đặt ở trước mặt An Cẩn.
An Cẩn nhìn đến hành động cho ăn của hắn, lễ phép nói: “Cảm ơn.”
Thanh âm mềm mại vang lên, lỗ tai như bị lông chim phất qua giống nhau, ôn nhu cực kỳ.
An Cẩn có chút không được tự nhiên, y còn không quá thói quen thanh âm hiện tại.
Vẻ mặt bác sĩ lại say mê, quá dễ nghe!
Đôi mắt của hắn lóe ánh sáng, ánh mắt tràn đầy sủng nịch lại mê muội.
An Cẩn nhìn đến ánh mắt của hắn, trong lòng căng thẳng.
Giống như có gì đó không thích hợp!
Ánh mắt này, như thế nào giống như em gái nhà hàng xóm xem mèo Ba Tư nhà nàng thế nhỉ?
An Cẩn cứng đờ, trong lòng nổi lên một loại dự cảm không tốt.
Y, không phải trở thành sủng vật chứ?