CHƯƠNG 3
Tam Đao mơ màng tỉnh lại trong cơn mê.
Hắn muốn mở mắt, nhưng làm cách nào vẫn không mở ra được.
Bên tai tựa hồ truyền đến tiếng ai đó gọi hắn.
…Căn Tử ca?
Căn Tử ca!
Tam Đao rốt cuộc phát hiện Căn Tử ca của hắn đã không thấy đâu, mà bản thân lại bị chôn dưới đất bùn.
“TAM ĐAO!…”
Tiếng gào bi thảm vô cùng, hệt như khi sói mẹ lạc mất con mình. Tiếng gào làm tim Tam Đao suýt tan nát.
Ca, ta chưa chết! Ta đến đây! Ta đến ngay đây!
Thủ Căn giãy dụa trong đám bùn nhão, tay vẫn ôm chặt lấy một khúc cây gẫy. Y chỉ có thể mở to mắt nhìn Tam Đao bị đất đá chôn vùi, chỉ có thể mở to mắt nhìn Tam Đao cứ như vậy mà… không còn gì nữa!
Một vị đắng chát trào lên trong ***g ngực, Thủ Căn đau đớn đến không có cách nào hít thở nổi.
Y vừa ôm chặt gốc cây vừa điên cuồng bơi, hướng về phía Tam Đao biến mất mà điên cuồn bơi.
Hắn chưa chết! Hắn nhất định sẽ không chết như vậy!
Tam Đao, nếu ngươi chết, ca sẽ đi cùng ngươi…
Thủ Căn không biết Tam Đao đã phát hiện ra y.
Tam Đao vừa rồi trong nháy mắt trải qua cửa sinh tử đã thành công đột phát ải thứ tám trong “Cửu tử thần công”!
Trất tức chi tử (ngạt thở mà chết).
Ải này hắn vẫn không dám tùy tiện thử, cũng không cách nào vượt qua, sự đau đớn của ngạt thở khiến mỗi lần hắn vừa đạt đến giai đoạn quan trọng nhất thì thân thể lại theo bản năng tự tìm đường sống, hại hắn sắp thành lại bại.
Lần này, nhờ có thiên tai, địa họa cùng với Căn Tử ca của hắn đã để hắn thành công vượt qua kiếp nạn sinh tử.
Nội công trong cơ thể lưu chuyển tự nhiên, hô hấp cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.
Ca, đợi ta, ta đến ngay đây!
Trời tối dần.
Mưa từ từ ngừng rơi.
Thủ Căn không biết bản thân đã tìm kiếm bao lâu, y chỉ cảm thấy cho dù mình có tìm thế nào vẫn không tìm được nơi Tam Đao bị chôn vùi. Y không biết trong lúc y di chuyển thì Tam Đao cũng di chuyển dưới bùn. Cả hai đều theo dòng trôi của đất đá mà tới được một thung lũng dưới núi. Ở đó, đất đá dần dần chồng chất, dần dần, dần dần. Thủ Căn đã không còn chống chọi nổi nữa. Lạnh buốt, đau nhức, kiệt sức, thương tâm đã khiến y bắt đầu buông xuôi. Tam Đao, ngươi đợi ta, ta đến với ngươi…
Cha, mẹ, tha thứ con bất hiếu…
Một đôi tay đỡ lấy Thủ Căn đang trượt xuống từ thân cây.
Đôi tay ấy quơ đại một gốc cây rồi đặt hai người lên. Lúc Thủ Căn tỉnh lại, Tam Đao đang hôn lên môi của y.
“…Ta chết rồi ư?”
Tam Đao sợ đến cắn phập vào môi Thủ Căn, làm Thủ Căn đau đến phải hít vào một ngụm khí lạnh. Vì phát cắn này mà Thủ Căn biết rõ mình còn chưa chết, cả hai đều chưa chết.
“Căn Tử ca.” Tam Đao gượng cười.
“…Ta tưởng ngươi toi rồi…”
Tam Đao lắc đầu, vươn lưỡi liếm đi giọt nước mắt trên mặt y.
Thủ Căn đẩy Tam Đao ra, đưa tay chùi mặt loạn xạ xong mới hỏi: “Đã là lúc nào?”
“Sắp giữa trưa. Chuyện xảy ra hôm qua.”
“Còn bao nhiêu người sống sót?”
Tam Đao trầm mặc một hồi, “Ta không biết.”
Thủ Căn chống tay muốn ngồi dậy.
“Ca, cẩn thận…” Chưa dứt lời hắn đã nghe Thủ Căn đau đến la thảm một tiếng.
Mồ hôi lạnh túa ra trên trán Thủ Căn, “Chân của ta?!”
“Ca, không sao. Ta đã giúp ca cố định, đợi ca đỡ một chút ta sẽ cõng ca xuống núi tìm lang trung. Sẽ không sao đâu.”
“…Không sao?”
“Không sao.” Tam Đao cam đoan.
Chân Thủ Căn chưa dưỡng lành thì Tam Đao lại phải ra đi.
Lần này hắn mang theo một bầu rượu.
Về sau y mới biết, những người thợ đốn củi ngày ấy có hơn một nữa không thể trở về.
Tam Đao nói cho y biết Thư gia cuối cùng vẫn không trễ hạn, không làm lỡ việc của Hoàng gia, vì vậy chiếm được ban thưởng từ bề trên.
Những công nhân gặp nạn trong vụ sạt lở đã được Thư gia xử lý xong. Phàm là công nhân có đăng ký trên sổ sách thì mỗi nhà được nhận mười hai lượng bạc. Có vài gia đình cảm thấy tiền bồi thường quá ít nên muốn náo loạn với Thư gia nhưng rất nhanh sau đó cả nhà già trẻ lớn bé đều biến mất khỏi Phiến mã. Dần dà, không một ai dám gây sự nữa. Thủ Căn cũng được bồi thường hai lượng. Tam Đao vì không ghi danh trên sổ sách nên không được chút bồi thường nào.
“Ra bên ngoài phải cẩn thận một chút.”
“Ta biết.”
“Không cần lo cho ta, ta bây giờ đang học điêu khắc, đợi chân khỏi rồi lại đi làm thợ mộc của ta. Tại Phiến Mã, thợ mộc biết điêu khắc rất được ưa chuộng.”
“Ừ.”
“Ngươi đi đi.”
“Ca…”
“Gì?”
“Ca thật sự sẽ không cưới vợ?”
“Ai thèm gả cho một thằng thọt.” Thủ Căn đấm đấm đùi phải, than thở.
“Cũng không nhất định. Nói không chừng cha mẹ ca muốn ca nối dòng nối dõi, ép ca lấy một ả mũi lệch miệng méo, ca còn không làm theo sao.” Tiểu lưu manh bất an lầm bầm.
Thủ Căn bị hắn chọc tức bèn cười lạnh ba tiếng, “Theo lời ngươi nói thì Hà Thủ Căn ta chỉ có thể cưới người mắt lé mũi vẹo thôi à? Được! Vì câu nói này của ngươi, dù có đánh bể đầu ta ta cũng phải cưới về cô gái xinh đẹp nhất.”
Tiểu lưu manh bật dậy, kiểm điểm sâu sắc: “Căn Tử ca, ta sai rồi. Cỡ Căn Tử ca muốn cưới ai mà chẳng cưới được. Căn Tử ca nhà chúng ta là ai chứ? Loại tầm thường căn bản đều không để vào mắt! Ca xem xem, ngay cả nhất biểu nhân tài anh khí ngời ngời như lãng tử Tam Đao Thư đại hiệp đây Hà gia ca còn không thèm đặt trong lòng, hà huống gì phàm hoa tục thảo. Căn Tử ca, ca nói có phải không?”
“…Ngươi đi được rồi đó. Trời còn sớm, hãy để ta đánh thêm một giấc.” Nói xong, Thủ Căn kéo chăn lên trùm đầu ngủ tiếp.
Cùng tiểu tử này nói chuyện ngươi không tức chết thì cũng cười chết. Y không muốn để hắn nhìn thấy bộ mặt tươi rói của mình nên đành giả vờ ngủ.
“Căn Tử ca?”
Thủ Căn phớt lờ hắn.
Chăn bị thô bạo giật tung.
“Ca, ta thật sự sợ lắm. Ta sợ ta vừa đi ca liền quên mất ta.”
Nói bậy! Thủ Căn tưởng hắn đợi đến sáng mới đi bèn nhích người qua một bên nhường chỗ cho hắn chui vào chăn.
“Cho nên, ta đã quyết định.”
Ngươi quyết định cái gì?
Tên rùa đen chết giẫm!
Thủ Căn vừa nhớ lại việc xảy ra đêm nọ thì trong lòng liền không nhịn được mà chửi lấy chửi để.
Tiểu lưu manh không biết xấu hổ, ngang nhiên làm loại chuyện gì gì đó với y?
Thủ Căn căm phẫn tột độ, tự cảm thấy mình thật đã quá mềm lòng, cư nhiên lại không dùng ghế đập chết tiểu lưu manh.
Lúc đầu y còn không biết hắn định làm gì, mãi đến khi hắn đè y xuống giường, cởi quần y, còn… sờ soạng lung tung trên đùi của y. Y lập tức thượng cẳng chân hạ cẳng tay, dùng sức lực toàn thân phản kháng. Chiếm tiện nghi của y ngoài miệng còn không nói, đằng này hắn dám xem y như đàn bà mà sử dụng!
Có lẽ vì y phản kháng quá kịch liệt, mà tiểu tử nọ lại lo cho chân y, bởi vậy cuối cùng cái gì cũng không đạt được, lại còn bị y đánh đến để mông trần quấn chăn khóc oa oa nửa ngày. Bộ dạng thảm thương như vậy người ngoài nhìn vào còn tưởng y cường bạo hắn! Đáng chết chính là tiếng khóc của hắn khó nghe cực kỳ, thiếu chút đã thành công thu hút người nhà y đến.
Cơn giận vừa nguội, y đã tống tiểu lưu manh đang khóc hu hu ra khỏi cửa, còn cáu gắt tặng thêm một câu: Vĩnh viễn đừng đến tìm y, bằng không gặp một lần đánh một lần.
Tiểu lưu manh thất bại ra đi, bóng lưng vác bao hành trang so với lần đầu ra đi còn ủ rũ hơn, đáng thương hơn.
Thủ Căn hạ quyết tâm. Tiểu tử này còn nhỏ, y không thể để hắn chọn sai đường.
Bởi Tam Đao đối xử với y rất tốt, y càng phải dứt khoát gạt đi những suy nghĩ lệch lạc trong đầu hắn.
Một năm sau.
“Căn Tử ca, ta chiếm được một ngọn núi.”
Thủ Căn mở bức thư lâu ngày mới nhận ra xem, vừa đọc câu đầu tiên y đã trượt chân.
“Nhưng làm sơn đại vương rất khó à nha!
Nhiều người lắm, ta không những phải nuôi chúng cho no đủ mà còn phải lập ra quy củ cho chúng. Khó lắm khó lắm, ta vật vã được hai tháng thì không làm nổi nữa, sao đó ta quyết định đem cục nợ quăng lại cho nhị đương gia sơn trại.
Ta không biết hắn có thích hay không, cũng không biết hiện tại hắn làm ăn thế nào, bởi vì ngay tối hôm ấy ta đã bỏ đi. Đương nhiên, để hắn không thể tìm thấy ta, ta để lại cho hắn một bức thư, à, với hai mươi lượng bạc.
Nhắc mới nhớ, thảm rồi, ca, ta quên mất trên người đã không còn bạc, mà ta lại đang ở trong căn phòng tốt nhất của khách sạn tốt nhất tại chân núi phía nam. Ta còn chọn món ăn đắt nhất nữa chứ…
Ta, ta ra ngoài dạo một vòng, đợi lát nữa mới viết tiếp cho ca.
Ta về đây, ta biết ca nhất định rất hiếu kỳ ta đã đi đâu. Nói ca biết nè, ta đến Đới Hà sơn trang một chuyến, tìm tên trang chủ mới để trò chuyện. Hắn rất trượng nghĩa, vừa nghe thấy túi ta rỗng tuếch thì hắn đã khẳng khái đưa ta năm mươi lượng bạc.
Thấy hắn biết điều như vậy, ta quyết định thôi thì bỏ qua cho lão già trang chủ đột nhiên tuyên bố thoái vị nhà hắn.
Bất quá nói mới thấy lạ, năm nay hình như có rất nhiều cao thủ hoặc đột nhiên tuy bố rửa tay chậu vàng, hoặc bế quan tu luyện, còn có vài tên bảo sẽ buông bỏ thế sự, vân du tứ hải.
Đáng hận nhất là mấy tên đó đều là cao thủ có tên trên bảng, hại ta muốn tìm họ khiêu chiến cũng chẳng được.
Ta đã quyết định ta sẽ đi tìm Lý Tam Cái lần nữa! Lần này mà còn không đánh thắng hắn thì ta…
Thì ta về để ca nuôi ta!”
Mơ mộng hão huyền. Thủ Căn dở khóc dở cười lắc đầu, nhét thư vào trong ngực, chống gậy ra ngoài làm việc.
Mà trong bức thư đang an vị nơi ngực y có hai câu được viết bằng chữ rất nhỏ rất nhỏ ở sát mép giấy: “Ca, ta nhớ ca quá… Ca đừng giận ta nữa có được không?”
Thời gian chậm chạp trôi qua, đúng lúc Thủ Căn cứ tưởng tiểu tử nọ chắc không còn viết thư về thì rốt cuộc cũng có người đem thư của Tam Đao đến, nói rằng tất cả đều ổn, y không phải lo lắng.
Người viết thư giúp hắn dùng biểu tình phi thường hâm mộ nói với Thủ Căn: Tam Đao bây giờ rất ghê gớm, không những rất có nghị lực mà người đàn đà kia quả thật là… Chậc chậc, nếu có thể để ta lấy được một người vợ xinh đẹp như tiên thế kia, bảo ta giảm thọ mười năm ta cũng nguyện ý.
Thủ Căn nghe rồi chỉ gật đầu, trong lòng thầm cảm thấy tiểu tử cuối cùng cũng thông suốt. Y xoay người đi làm tiếp công việc dang dở.
Chớp mắt lại thêm một năm.
Đêm nay, Thủ Căn đột nhiên bừng tỉnh lại trong giấc mộng. Y mộng thấy một khu toàn ánh lửa, mà Tam Đao lại đang đứng trong đó nhìn y. Vừa mở mắt, trong phòng vẫn yên tĩnh. Không biết hiện tại là canh mấy, ánh trăng yếu ớt soi rọi qua tấm giấy mỏng trên khung cửa sổ thành vài mảng sáng mập mờ trong phòng. Thủ Căn mở to mắt, giấc mộng lúc nãy sao mà chân thật quá, đến giờ y vẫn còn cảm thấy lửa đang tạt vào mặt mình.
Chung quanh y rõ ràng rất im lặng, y cũng thừa biết chỉ là một giấc mộng, nhưng sao tim vẫn đập thình thịch không ngừng. Chuyện gì vậy?
Thủ Căn dùng tay đè lại ***g ngực. Muốn nhắm mắt, nhưng lòng lại vẫn còn chút bất an. Không biết còn bao lâu trời mới sáng, xem ra cũng không thể ngủ tiếp, Thủ Căn dứt khoát rời giường mặc quần áo.
Vừa mở cửa, một làn hơi nóng liền phả vào mặt y, hình như còn mang theo chút mùi vị cổ quái.
A? Đây là tối mùa đông. Thủ Căn nhướng mày. Bầu trời rừng rực một màu đỏ hồng! Đây là?!
“Đi lấy nước! Đi lấy nước!…. Cha! Mẹ! Nhị nương! Mọi người mau ra đây!”
“Trung Nguyên! Diệu Tổ! Mau tỉnh dậy! Đều tỉnh dậy cho ta! Đi lấy nước đi lấy nước!”
Thủ Căn gấp gáp chạy đến căn phòng gần mình nhất, bất chấp vì chạy quá nhanh mà chân y lại đau đớn kịch liệt.
“Nhị nương! Dậy đi! Mau dậy đi!”
“Chuyện gì? Chuyện gì?” Thanh âm kinh hoảng của nhị nương từ trong phòng truyền ra.
“Nhị nương mau bế Thanh Vận ra ngoài! Đừng thu dọn đồ đạc nữa, không kịp đâu!”
Trong lúc hai người nói chuyện, ngọn lửa ban nãy hãy còn tàn sát nhà bên nay đã lan đến nhà y. Thủ Căn khẩn trương, bất chấp tất cả dùng thân thể phá sập cửa phòng nhị nương, hoảng loạn cõng tiểu muội quần áo xốc xếch chạy ào ra ngoài.
“Đại ca, sao rồi? Đã xảy ra chuyện gì?”
Thủ Căn không kịp trả lời tiểu muội, ngoảnh lại hét to: “Nhị nương, mau lên!”
Nhị nương y sợ đến tà áo còn chưa buộc chặt đã xỏ hài vào rồi chạy đến cạnh đứa con lớn.
“Có chuyện gì? Đã xảy ra chuyện gì?” Cha y cùng lão nhị lão tam mơ màng chạy ra khỏi phòng, bọn họ còn chưa hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.
“Lửa! Lửa cháy đến rồi! Trốn mau đi!”
Hà cha ngoảnh đầu lại, ánh lửa kia! Lúc này, cả con đường đều vang lên tiếng la hét “Đi lấy nước!”, nhà nào cũng loạn cả lên. Tiếng khóc, tiếng kêu, tiếng la, tiếng chiên đồng càng làm bầu không khí trở nên rối rắm. Hà gia trên dưới lớn nhỏ đều bị dọa cho ngây người.
“CHA!…” Thủ Căn quay đầu lại la lên một tiếng.
Hà cha giật mình, “Sách của cha!”
“Cha!”
Thủ Căn vừa vội vừa giận, gọi lớn tên hai đệ đệ, giao tiểu muội cho lão tam, hối thúc nhị nương đưa bọn họ ra cửa. Còn không trốn là không kịp nữa! Lửa đã cháy đến cửa kìa!
“Cha! Mẹ!”
Chạy ào vào phòng cha mẹ, y phát hiện mẹ mình đang lục tung đồ đạc thu thập trang sức, nhưng càng vội càng loạn, chỉ một bọc mà gói mãi vẫn không xong. Cha y lại đang hấp tấp quăng hết sách vở cùng văn phòng tứ bảo vào trong rương.
“Cha! Mẹ! Lửa cháy đến rồi! Mấy thứ đó đều là vật ngoài thân, giữ mệnh vẫn hơn, mau!”
Thủ Căn tay trái một người, tay phải một người, không thèm để tâm tiếng gào thét của bọn họ mà xềnh xệch lôi họ ra ngoài.
“Căn Tử! Căn Tử! Mẹ còn một đôi vòng, mẹ còn một đôi vòng chưa lấy ra!”
“Căn Tử, buông cha ra! Sách của cha! Bút của cha! Thằng con bất hiếu ngươi, chúng đều là do gia gia ngươi để lại! Chúng là… Oa hu hu!”
Hà phụ kêu lớn một tiếng, đứng ngây người. Căn phòng mới nãy ông còn ngủ trong đó giờ lại đột nhiên bị thiêu rụi, lửa lan dần, hai căn tiểu viện tổ truyền chốc lát đã chìm trong biển lửa. Nhanh đến thế sao? Nếu như lúc trước mình vẫn ở trong phòng… Thủ Căn nhân cơ hội này kéo hai trưởng bối lao nhanh ra cửa. Một thoáng sau, toàn bộ Hà gia đã bị ngọn lửa nuốt chửng! Khoảng sân bên cạnh rất yên tĩnh. Không có tiếng người, cũng không có ai cứu hỏa, càng không thấy một ai chạy ra.
“Sư phụ chưa ra!”
Hà phụ còn chưa tỉnh táo lại trong cơn kinh hoảng thì đã nghe người con lớn hét to một tiếng rồi lao thẳng vào phòng.
“Thủ Căn, quay lại!”
Sư phụ Thủ Căn là Phương Đà Tử sống cạnh nhà họ. Bên ấy lửa lan đến trước, người chạy thoát đều đã thoát, chạy không thoát…
“Căn Tử!” Hà Diêu Thị gọi to. Trong sát na Thủ Căn chuẩn bị lao vào biển lửa, một ngọn lửa sống từ bên ấy lao ra.
Đó là…?!
“Sư phụ!”
“Thư gia đáng bị chém ngàn đao!!!” Rống lên một tiếng tố cáo thảm thiết, Phương Đà Tử đổ ầm xuống.
Thủ Căn cởi áo ngoài, dốc sức đập tắt lửa trên mình Phương Đà Tử, những người bên cạnh thấy được cũng vội vàng chạy đến giúp.
Thật vất vả mới dập được lửa, người chỉ còn một khối thịt cháy đen. Nhị nương gắt gao ôm con gái, áp đầu nó vào lòng bà, không để nó nhìn cảnh tượng kia. Diệu Tổ, Thủ Căn đứng thừ ra, khóc không thành tiếng.
Thủ Căn quỳ xuống bên chân Phương Đà Tử, lệ rơi đầy mặt. Tai nghe tiếng khóc đứt quãng vang vọng cả con đường, mắt thấy nhà mình bị lửa thiêu thành tro bụi, Thủ Căn siết chặt nắm tay, trong lòng tràn đầy phẫn nộ. Thư gia! Chúng ta đắc tội các ngươi chỗ nào?
Mùa xuân trôi đi, mùa hạ cũng qua, người dân Phiến Mã còn chưa cảm giác được chút khí thu thì mùa đông đã tràn về. Từ lúc bắt đầu vào đông đến năm mới, Thủ Căn mãi lo vật lộn với cuộc sống, y tựa hồ đã quên mất một người ở phương xa.
“Căn Tử ca, ca lập gia đình chưa?”
Bức thư này đếm tới đếm lui chỉ có tám chữ. Thủ Căn nhìn bức thư đã qua không biết bao nhiêu người mới đến được tay y mà nhẹ giọng cười.
Lần đầu tiên y nhờ người gửi cho Tam Đao một phong thư.
“Lập rồi.”
Chỉ hai chữ. Tên cũng chẳng đề.
Y không biết bức thư của mình đến bao giờ Tam Đao mới nhận được, thậm chí còn không biết hắn có nhận được hay không.
Y chỉ cảm thấy đã đến lúc mình nên đặt một dấu chấm giữa hai người. Đối với y mà nói, hiện tại trọng yến nhất chính là phải lấp đầy bụng của người nhà, còn có nỗi băn khoăn làm sao sống sót qua mùa đông giá rét dằng dặc… Về phần tên lưu manh nào đó… Bây giờ hắn ra sao đã không còn quan hệ gì với y. Ngày nào cũng như ngày nào, y thức khuya dậy sớm, phàm là những việc có thể kiếm ra tiền hoặc cho cơm ăn y, chỉ cần không trái với lương tâm thì y đều nhận làm. Y bận đến nỗi không còn thời gian nghĩ đến những chuyện khác.
Đổi lại là nhà người khác, chỉ cần một người nỗ lực kiếm tiền như y thì tình cảnh trong nhà đã không quá tệ. Nhưng đáng tiếc Hà gia còn có cô con gái Thanh Vận bị bệnh nhà giàu, cộng thêm hai con mọt sách chỉ hiểu sách không hiểu sự đời.
Ngày tháng tuy khổ nhưng Thủ Căn vẫn không tuyệt vọng. Y tin rằng trời không tuyệt đường người, Hà gia về sau nhất định có thể vượt qua khoảng thời gian đen tối này.
Hai năm sau.
Tháng ba, không hề có gió xuân ấm áp, chỉ có gió đông lạnh lẽo từng cơn ác liệt thổi mạnh như cứa vào da thịt. Tối nay y đã vô tình nhìn thấy ai kia. Nhắc mới nói, sự biến hóa của con người thật là ngoài sức tưởng tượng.
Y tin chắc ngoài mình ra đại khái không có mấy người có thể nhận ra tên tiểu lưu manh vừa bỉ vừa nghèo năm nào.
Y nghĩ người nọ chắc không nhìn thấy y. Dù sao bất luận nào nam nhân nào khi đang ôm trong tay hoa nương nổi tiếng nhất xinh đẹp nhất, ngồi trong tửu lầu ngon nhất đắt nhất, uống loại rượu hoa điêu thuần nhất thơm nhất, đều sẽ không chú ý đến một tên tạp vụ đang lau chùi bãi nôn mửa của khách.
Thủ Căn vừa đổ tro than lên thứ nhơ nhớp mà tên tửu quỷ ói ra, quét vào ki, lại dùng vải bố từng chút từng chút lau sạch sẽ sàn nhà vừa nghĩ: Không biết tiểu lưu manh ở bên ngoài làm bao nhiêu chuyện thương thiên hại lý mà chỉ trong vòng ba năm ngắn ngủi đã phát đạt đến như vậy. Không đúng, tính từ lúc hắn bắt đầu lang bạt hẳn phải được sáu năm rồi chứ?
…Không sai, y thừa nhận lòng y có dao động. Sau đó y lại nhìn thấy người nọ thêm hai lần nữa.
Lần thứ nhất là lúc y đến thành tây mượn tiền nặng lãi bị người ta cự tuyệt. Lúc ấy người nọ đang đứng trên đường dùng sức đánh một lão đại của đổ trường rất có danh tiếng. Chung quanh hắn còn có mười mấy tên tiểu lâu la nằm la liệt dưới đất rên la không ngừng. Y cúi đầu lách qua hắn mà đi. Mấy hôm sau, y nghe nói đổ trường thành tây đã đổi người, chỉ có điều tên lão bản mới không phải là Thư Tam Đao.
Lần thứ hai là lúc y đang quỳ xuống cầu xin chưởng quỹ tiệm thuốc, cầu lão theo đơn thuốc mà cắt cho y hai thang. Lúc ấy người nọ đang trêu ghẹo quả phụ xinh đẹp tiệm điểm tâm đối diện. Ả quả phụ không bao lâu cả người đã nhào đến, tiểu lưu manh dứt khoát kéo cô nàng ôn hương nhuyễn ngọc kia vào lòng. Chưởng quỹ tiệm thuốc không cho y thuốc, cho dù y đồng ý làm không công cho lão lão vẫn không chịu. Ngược lại lão chưởng quỹ còn nói: Người muốn theo ta học nghề rất nhiều, làm như chỉ có ngươi không bằng, đi đi đi! Thật là, nếu ai cũng đến xin ta thuốc thì cửa tiệm của ta còn mở cửa nổi sao?
Vì vậy chạng vạng cùng ngày, y thơ thẩn đến con phố mua bán sầm uất nhất thành tây.
“Ngươi đứng đây làm gì?” Một thanh âm đầy bất mãn.
Thủ Căn ngẩng đầu lên. Thật cao, thật đô con. Vóc dáng nam nhân tương đối đồ sộ, cao hơn người bình thường hơn một cái đầu. Chỉ bằng vào vóc người vạm vỡ của hắn cũng đủ khiến người nhát gan hai chân run rẩy. Nam nhân không những cao to mà còn đặc biệt rắn chắc. Dường như sợ người khác không biết hắn cường tráng cỡ nào, hắn cư nhiên chỉ khoác một chiếc áo vải bố đơn bạc trong tiết trời rét cóng, để lộ bộ ngực trần. Từ vị trí của y có thể nhìn rõ từng bắp thịt rắn chắc cùng làn da bánh mật, còn có vài vết sẹo mờ mờ. Loại cảm giác này, chỉ cần là nữ nhân đều muốn nằm úp sấp lên mình hắn và cắn mấy miếng. Khuôn mặt của nam nhân rất hợp với thân hình của hắn, tràn đầy tính áp bức. Tất cả đường nét trên gương mặt đều rất cương ngạnh, ngũ quan như được dùng thước tính ra, vô cùng đoan chính. Nói chung hắn tuy không phải đặc biệt tuấn mỹ nhưng lại tràn ngập vị đạo đàn ông, nhất là quanh miệng hắn còn lúng phúng ít râu. Nhìn bên ngoài thì đây tuyệt đối là loại nam nhân có thể khiến thắt lưng của ả kỹ nữ *** đãng nhất mềm oặt. Nhìn bên trong… Bên trong không cần nhìn…
Nhìn quanh quất bốn phía, y thấy một đám người hoặc chồm hổm ngồi hoặc lót chiếu ngồi hoặc đứng, tất cả đều mang vẻ mặt tang thương sầu đời. Thủ Căn thầm nghĩ: Ngươi không biết sao còn hỏi?
“Ê, lão tử đang hỏi ngươi, ngươi không nghe à!” Nam nhân hai tay chống nạnh, thần thái không gian cũng tà.
“Cha của tôi đang mở miếu thành hoàng chờ tôi mang tiền về, vị đại gia này, ngài là ai? Tôi quen ngài sao?” Thủ Căn chậm rãi đáp. Không phải y cố ý nói chậm mà thật sự y đã không còn sức nói chuyện.
“Ngươi!” Ác bá trợn mắt, “Tiểu tử, dám ăn nói kiểu đó với Đao gia ta, ngươi không muốn sống nữa à! Ê, ta hỏi ngươi, có phải ngươi đang bán thân không?”
“Không sai. Đại gia đây muốn mua sao?”
“Ừ. Ta muốn mua một tên gia nô, bất quá nhìn ngươi…” Hắn ngắm y từ trên xuống dưới từ trái qua phải, ngắm xong hắn khinh thường nói: “Yếu mà cứ thích ra gió.”
Thủ Căn không hé răng.
“Đi cùng đại gia ta, ta cho ngươi sống cuộc sống no đủ, ngươi mai sau phải chăm sóc hầu hạ Đao gia biết không? Dám không nghe lời thì một ngày ba ngày ba trận đấy nhé!”
Thủ Căn nhãn tình sáng lên.
Ác bá lộ ra nụ cười thỏa mãn.
“Gia, ngài thấy tôi thế nào? Tiểu nhân làm được việc lắm! Giá cả có lời, chỉ cần năm lượng là mua được cả đời! Gia, tôi cái gì cũng biết cái gì cũng làm!”
Thủ Căn dùng tốc độ nhanh nhất của mình vượt qua nam nhân, đuổi theo một gã trông rất giống quản gia… Gió lạnh thổi qua, vạt áo nam nhân nọ bay bay…
“Hà! Thủ! Căn!” Ác bá bùng nổ triệt để.
Ba bước thành hai, hắn không phân biệt nặng nhẹ túm áo Thủ Căn, rống lên với người đàn ông trung niên trông giống quản gia:
“Con mẹ nó ngươi cút ngay cho lão tử! Đi nhà xí còn phải xếp hàng đấy! Tên này là lão tử nhìn thấy trước! Ngươi nhìn, nhìn cái gì! Còn nhìn nữa lão tử bằm ngươi thành tương!”
“Tiểu tử vô lễ! Ngươi không biết ta là ai? Dám nói chuyện với ta kiểu đó sao?” Quản gia trung niên tức giận.
“Lão tử mà thèm quản ngươi là ai à! Cút cút cút!” Nam nhân đẩy người quản gia trung niên lùn hơn hắn nửa cái đầu ra, dắt tay Thủ Căn bỏ đi.
“Ngươi đứng lại cho ta! Ngươi ngang nhiên dám…”
Gã trung niên còn chưa dứt lời đã thấy quanh mình xuất hiện bốn năm tên nhìn hệt như lưu manh.
“Đao ca, xảy ra chuyện gì? Có phải tên có mắt không tròng kia đắc tội ca không?”
“Đao ca? Ngươi là Thư Tam Đao?” Quản gia trung niên sắc mặt đại biến.
“Đúng, là Đao ca của chúng ta. Ồ, đây chẳng phải là quản gia nhà Cao lão nhị sao? Thế nào, không nhận ra Đao ca à? Hay là Cao lão nhị nhà ngươi không để Đao ca ta vào mắt?”
Quản gia trung niên không dám nói lời nào, gã cúi đầu lủi lủi qua đám lưu manh rồi chạy ào đi.
“Khà khà! Đao ca, ca đến mua gia nô?” Một tên lưu manh vừa nói vừa soi mói nhìn tên nam nhân gầy yếu trong tay Đao ca của hắn. Hắn khinh bỉ nói: “Loại này? Tên quỷ bệnh lao này làm sao có thể hầu hạ tốt cho ca? Đao ca, ca muốn tìm gia nô thì tiểu đệ tặng ca, bảo đảm sẽ tìm cho ca…”
“Câm miệng!” Nam nhân không hề cảm kích mà trợn mắt, “Lão tử chỉ vừa ý y thôi! Còn nữa, các ngươi đừng đi theo ta, ta gặp các ngươi là thấy phiền!”
“Dạ dạ dạ. Bọn tiểu đệ sẽ không đi theo ca, bọn tiểu đệ chỉ xuất hiện những lúc ca cần.”
Lần này đến lượt Thủ Căn trợn mắt, đám côn đồ nọ thật không biết cách vuốt mông ngựa (nịnh nọt), vuốt trắng trợn như vậy thì thằng nào nghe đúng là ngốc!
Hiển nhiên nam nhân được gọi là Đao ca không hề ngốc, hắn ngoáy ngoáy tai, phun ra một chữ: “Cút!”
Lập tức đám lưu manh trên phố biến mất không còn tăm hơi.
“Căn Tử ca.” Nam nhân quay đầu lại, gượng cười.
“Thả ta ra.”
“Ừ.” Nam nhân tức khắc buông cổ áo Thủ Căn ra, còn phủi bụi cho y.
Thủ Căn nhấc chân bỏ đi.
“Đợi chút! Hồi nãy…” Kéo lấy tay Thủ Căn để cản y, gãi đám râu xanh rì dưới cằm, nam nhân tiếp cận Thủ Căn, ưỡn ngực cười: “Căn Tử ca, là ta.”
“Ngươi là ai?”
Híc… Vừa nghe thấy mấy chữ này Tam Đao lập tức co rút.
“Ta là, ta là… Ca thật sự không nhận ra ta hay giả vờ không nhận ra ta!” Nam nhân đột nhiên thẳng người hét lớn.
“Vị đại gia này, ngài cũng thấy rồi đấy, tôi chẳng là gì cả, còn ngài lại là đại nhân vật cỡ nào, nhìn kiểu gì cũng biết tôi chắc chắn không quen biết ngài. Nè! Ngươi muốn làm gì? Thả ta xuống! Bảo ngươi thả ta xuống nghe không!”
Không nghe!
Nam nhân vác Thủ Căn đi về phía trước.
“Thả ta xuống! Con mẹ nó! Ngươi không ngại xấu mặt nhưng ta còn phải ra ngoài gặp người khác đấy!”
Nghe xong câu này nam nhân mới chịu buông Thủ Căn từ trên vai xuống.
“Nói trước nhé, nếu ca không chịu đi theo ta, vậy được, ta khiêng ca đi quanh thành Phiến Mã một vòng cho cả thiên hạ đều biết Thư Tam Đao ta đã mua Hà Thủ Căn ca làm vợ!”
…Ngươi dám làm thế thì ta tức khắc đi mua thuốc chuột độc chết ngươi!
Thư Tam Đao đã trở về.
Theo bước chân của tháng năm, những tôi luyện bên ngoài đã rèn đúc một thiếu niên ngang ngược thuở nào trở thành…
Có người nói Tam Đao càng ngày càng một giống lãng tử, tràn ngập mùi vị đàn ông, một lãng tử mê chết không biết bao nhiêu nữ nhân. Có người nói Tam Đao càng ngày càng có khí thế, hiện tại trở về có thể do hắn muốn gầy dựng sự nghiệp ở Phiến Mã. Cũng có người nói Tam Đao bây giờ lúc nào cũng mang lại cảm giác thần bí, không ai biết sáu năm nay hắn làm gì bên ngoài mà lại phát đạt trở về, rốt cuộc hắn về với mục đích gì? Còn quan điểm của Thư gia thì sao? Không ai biết. Nhưng đám rắn chuột vô lại trong thành đánh hơi được Thư gia đã có chút căng thẳng. Còn Thủ Căn? Trong mắt Thủ Căn Tam Đao của hôm nay là người thế nào?