Biến Tra Nam Thành Nữ Phụ Xui Xẻo

Chương 18: Chương 18: Tránh xa Trần Mai ra, cô ấy không thuộc về anh




Lại là Joe đây! Tớ đã quay lại với một tập mới. Có lẽ, tập 19 sẽ được đăng trong tháng này. Tớ mong là thế. Tập này tớ viết vui là chính. Phần vì mệt về công việc nên câu cú không được gãy gọn, trau chuốt như những tập khác. Tớ còn dùng nhiều từ mạng nữa! Tập sau tớ sẽ cố gắng lên. Chúc mọi người giáng sinh an lành nha! Peace!

Lạc Cơ thật sự bất ngờ nhìn Lục Hạo, đôi mắt to tròn đen lay láy nhìn anh. Lạc Cơ lục tung kí ức của Lạc tiểu thơ, anh cố gắng nhớ trong vô vọng. Anh không phải Lạc tiểu thơ.

Anh chỉ nghiêng nhẹ đầu, cười cười nói:

“Tớ không nhớ.”

Anh đối mặt với sự thất vọng của Lục Hạo hiện rõ trong ánh mắt. Tuy vậy, Lục Hạo vẫn nói:

“Không sao, tớ sẽ khiến cậu nhớ thôi. Cậu và tớ là bạn thuở nhỏ. Nhà chúng ta ở sát nhà nhau. Có lẽ cậu đã quên bẵng đi rồi, nhưng tớ với cậu đã từng hứa với nhau một điều.”

Lạc Cơ gật đầu nhẹ, dẫu sao anh cũng không muốn biết, anh chỉ muốn bản thân an ổn sống một chỗ. Ổn định. Bằng mọi cách, anh phải trốn thoát nhiệm vụ của hệ thống này. Anh chỉ cần sống một cuộc sống bình thường thôi, không cần phải làm nhiệm vụ gì sất. Và một kiếp sống hạnh phúc và an nhàn đã quá đủ với anh.

Lạc Cơ thì thào nói với Lục Hạo: “Có lẽ, tớ cũng chẳng muốn biết điều gì cả.”

Lục Hạo im lặng, khi anh ngoái người lại thấy một cô gái nhỏ đang hướng mắt nhìn cảnh vật. Môi hồng he hé mở để lộ hàm răng đều trắng sáng. Đôi mắt của cô gái quét khắp cảnh vật để lộ sự hứng thú tràn trong ánh mắt. Cô gái ấy, người con gái anh đã thầm thương trộm nhớ biết bao năm nay bây giờ đã quên hết mọi chuyện, quên cả lời hứa, cả những lời hẹn thề. Đến lúc này, anh bước vào thế giới của cô ấy cũng chỉ với tư cách là bạn mới quen biết.

Lục Hạo cõng Lạc Cơ vào trong trại đã dựng. Khi đi qua mọi người, Lạc Cơ có thể nghe những tiếng xì xào quanh mình và Lục Hạo. Đặt Lạc Cơ xuống nền trại, Dung Loan đã chạy từ xa ùa vào, trên tay cô nàng là những cỏ bông lau trắng. Lê Minh cũng từ xa chạy đến, gương mặt không một cảm xúc. Dung Loan hỏi han:

“Sao lại ra thế này?”

Lạc Cơ chỉ trả lời qua loa: “Tớ bị vấp ấy mà. Cũng không có gì to tát lắm đâu, cùng lắm chỉ bầm nhẹ mấy ngày rồi khỏi.”

Làm sao Lạc Cơ có thể nói do tội ngắm trai mà không cẩn thận bị ngã uỳnh ra đây. Anh vẫn cười nhẹ nhàng, trấn an Dung Loan. Dù vết thương rất nhỏ nhưng Dung Loan ân cần chăm sóc anh, không hổ là người đẹp, càng gần bên Dung Loan, Lạc Cơ lại cảm thấy khỏe khoắn và vui vẻ hơn rất nhiều. Hơn hết, Dung Loan đẹp như thế, thân hình hấp dẫn như thế, anh phần nhiều muốn ở gần Dung Loan hơn, được trò chuyện với cô nàng, cũng chọc ghẹo được đôi ba câu. Mặc dù, anh biết chẳng thể nào làm được gì. Mệt mỏi thật chứ! Lạc Cơ nhờ Lục Hạo nói với chú chỉ huy và thầy giáo về việc mình không thể cử động mạnh và chạy nhảy như các bạn được. Lạc Cơ nằm trong lều trại, lăn lộn mấy vòng một cách chán chường.

Sau đó, vì quá ngán ngẩm, anh lấy ra cuốn nhật kí của Lạc tiểu thơ mang ra đọc. Anh thường mang cuốn nhật kí đọc lúc rãnh rỗi, dẫu sao thì cũng nên biết rõ thân phận của mình. Anh đọc đi đọc lại để cảm nhận rõ nét những tâm tư tình cảm của Lạc tiểu thơ, tìm cho mình một hướng đi đúng hơn. Anh nằm trên sạp, giơ cuốn nhật kí trước mặt. Trang đầu tiên của cuốn nhật kí là chữ kí nhỏ nhắn của Lạc Cơ bên đường viên bên trái, điều này vô cùng bình thường; chính giữa trang là dòng chữ ghi nghệch ngoạc của một đứa trẻ, nhưng anh vẫn đọc ra ý hỏi. Dòng chữ là: “Viết vào đây tâm tư của bạn.”

Linh tính mách bảo cho anh đây chính là trò hệ thống dùng để liên lạc với anh. Anh ngồi dậy, vươn tay lấy từ trong túi một chiếc bút chì. Anh viết xuống dưới dòng chữ yêu cầu đó. Anh hỏi rằng: “Tại sao tôi lại ở đây?”

Dẫu anh đã tự chấn chỉnh bản thân nhiều lần, anh cũng mong muốn mình sống an nhàn ở đất Sài Thành này, tránh đi những nhân vật nam nữ chính, vô tư mà sống. Thế nhưng trong những suy nghĩ rắc rối chồng lên nhau trong tâm trí anh thì anh vẫn thường mơ hồ nhận ra lí do mình ở đây làm nhiệm vụ quái đản đó. Nhưng ý nghĩ đó không rõ ràng, mờ ảo. Nó chỉ xuất hiện trong đầu anh vài giây và biến mất. Những luồng tư tưởng trái ngược nhau hiện ra ngổn ngang trong tâm trí anh. Liệu việc cố thoát khỏi nhiệm vụ là đúng đắn, sống đến năm ba mươi cũng khiến anh hạnh phúc? Hay cố gắng hoàn thành để có thể biết được kẻ đứng sau thứ quái gỡ này? Là đột phá hay an nhàn? Anh phải lựa chọn điều gì đây? Dẫu có là gì thì anh phải hỏi cho ra lẽ.

Nửa tiếng trôi qua, anh vẫn chưa nhận được câu trả lời. Anh vô cũng thất vọng. Lúc định nằm xuống nghỉ một lúc nữa thì tiếng Dung Loan vang lên gọi ra để ăn cơm, anh mới buông cây bút xuống để đi ra ngoài. Được Dung Loan ôm eo dìu đi khiến anh có phần không thoải mái. Cảm giác ớn ớn mà lạ lùng khó hiểu chạy dọc sống lưng của anh. Cái này...giống lúc anh ôm eo các “tiểu bảo bối” vào trong khách sạn đây mà? Tà hắng mấy lần, anh mới lấy lại được đầu óc trong sáng của cô gái tuổi vị thành niên. Dung Loan dìu anh đến một cái bàn dài trải một chiếc khăn chấm bị đỏ trông rất hợp mắt. Bất chấp những ánh nhìn soi mói mà anh đã quen, Lạc Cơ thản nhiên ăn thức anh trong hộp cơm của mình.

Sau khi mọi người được nghỉ ngơi một chút, các bạn được tham gia những trò chơi mang tính đồng đội. Họ cười vang thích thú. Những tiếng í ới gọi nhau, tiếng cổ vũ vang rộn lên. Lạc Cơ ngắm nhìn cũng đã chán chường, anh liền nhờ Dung Loan dìu về lều. Khi vào trong lều rồi, anh mới vội xem cuốn nhật kí đã ra sao. Trang đầu tiên vẫn thế, không có thay đổi gì. Tuy nhiên, chỗ ánh sáng chiếu mạnh vào trang giấy, anh thấy màu chữ câu hỏi của hệ thống đã nhạt đi vài phần. Lạc Cơ mạnh dạn đem quyển sổ đặt đem ra khỏi lều. Cuốn sổ bị ánh nắng gắt của mặt trời chiếu vào. Những dòng chữ “Viết vào đây tâm tư của bạn” cùng câu hỏi của anhđã phai mờ đi hết, để lại trên dấy trắng một dòng chữ mới: “Chính cậu mới là người biết rõ nhất.”

Lạc Cơ vội vàng đem cuốn sổ vào trong lều, anh lấy cái bút lúc nãy nghệch ngoạc thêm một câu hỏi: “Tôi không hiểu”. Viết xong, anh đặt cuốn sổ ngoài ánh nắng, dòng chữ được trả về là: “Hãy chờ đợi và hi vọng.”

Lạc Cơ ngẩn người một hồi lâu, có thứ gì đó len lỏi trong kí ức của anh, mờ nhạt lắm, nhưng lại nổi bật lắm. Là điều gì đấy thoắt ẩn thoắt hiện trong anh. Anh chỉ biết đó là một điều quan trọng, và bắt buộc anh phải nhớ ra. Lạc Cơ tiếp tục thử thách giới hạn bản thân. Vô vọng.

Anh đành phải hỏi lại hệ thống: “Do tôi nên tôi mới tham gia nhiệm vụ này?”. Những dòng chữ hiện lên nhanh chóng chữ: “Đúng vậy, tất cả đều do cậu.”.

Thật ra, điều đó có nghĩa là gì vậy chứ? Là do anh nên anh mới ở lại đây ư? Không lí nào. Chẳng nhẽ anh lại ngu ngốc đâm đầu vào thứ quái đản này.

Lạc Cơ đăm chiêu suy nghĩ. Nắng vàng nhẹ nhàng lay chuyển theo thời gian, giờ chỉ còn những tia le lói cam nhạt. Tiếng ồn ào cứ vọng lên rồi lại chìm lặn xuống. Lạc Cơ đã suy nghĩ cả chiều nay cũng không ra kết quả. Anh phải quyết định điều gì đây? Anh lại cắm đầu cắm cổ vào nhiệm vụ sao? Quyền định đoạt số phận của anh dựa vào một vật thể không gian hay tồn tại trong ý nghĩ? Cuối cùng là tại sao “Lạc Cơ” trước của anh muốn anh tham gia trò chơi này. Đã có điều gì xảy ra trong kí ức của anh. Đầu Lạc Cơ đau như búa bổ, nhói lên từng cơn.

Tiếng xột xoạt đi lại gần trại lều của Lạc Cơ, anh theo quán tính bật người dậy, ngước mắt tò mò hỏi: “Xin hỏi ai vậy?”

Một giọng nam vang lên: “Là tớ”

Chất giọng trầm ấm, mang theo vẻ quan tâm ngọt ngào. Là Lục Tuấn.

Lạc Cơ không quá hứng thú nhìn cậu bạn. Chỉ ậm ừ nhìn anh.

Lục Tuấn mang theo rất nhiều bánh kẹo, chủ ý của anh ta là cho anh vì anh bị đau chân. Lão tử không cần!

“ Uầy, không cần đâu, thật mà. Cậu giữ lấy mà ăn đi.”

Lục Tuấn không nói gì, dúi hết vào người anh. Lạc Cơ miễn cưỡng cười cười nhận lấy. Sau đó, anh vu vơ hỏi:

“Trần Mai đâu rồi? Sao cậu lại đến đây?”

Lục Tuấn nhìn nơi xa xăm: “Cậu có biết Lục Hạo không?”

Lạc Cơ ngây thơ nhìn Lục Tuấn. Nhưng trong lòng đã nhếch mép mấy lần. Lục Hạo là nhân vật chính, vừa men lỳ, tính tình kiên định lại khảng khái. Nhìn đi nhìn lại, Lục Hạo thiệt phù hợp với tư cách của nam chính. Lạc Cơ giả vờ hồn nhiên hỏi lại: “Cậu ấy mới chuyển đến trường. Sao vậy?”

Lục Tuấn nắm chặt tay: “ Cậu ấy chính là đứa con của nhà họ Lục! Cậu ấy là anh em cùng cha khác mẹ với tớ.”

Trời trời, sao càng ngày càng rắc rối vậy nè. Lạc Cơ mệt mỏi nhìn mối quan hệ của Lục gia. Nhưng anh bắt đầu thắc mắc, thế thằng ôn con này đến đây để đưa kẹo rồi tiện thể kể chuyện cho anh nghe à. Anh có nên đuổi khéo nó đi ra không ta?

Lạc Cơ cứ suy nghĩ mãi. Cho đến khi nghe Lục Tuấn cầu xin thảm thiết:

“Anh ấy đến chắc chắn là sẽ khiến gia đình tớ lộn xộn lên cả. Cậu thân với anh ấy nhất. Hãy giúp tớ, Lạc Cơ.”

Lạc Cơ đứng hình trong giây lát. Tiếng anh ngân dài thành một chữ duy nhất: “Không được.”

Thứ nhất chỉ có “Lạc Cơ” với Lục Hạo quen nhau.

Thứ hai, đó là chuyện của Lục Tuấn, anh không tào lao dính vào được. Lục Tuấn thiệt là đứa trẻ con mà, mấy chuyện này người ta dấu còn không được lại đi kể với Lạc Cơ. Lạc Cơ anh chẳng quan tâm đến đâu.

Vả lại, anh đang nhớ đến lần Lục Tuấn từ chối anh. Giờ “bé” Tuấn chỉ có thể nhờ Trần Mai mà thôi. Anh chống mắt xem cô ta làm được gì.

Chỉ trong giây lát suy nghĩ đó thôi, Lạc Cơ không biết từ xa đã có người mang tin đến, cái tin ấy như tát vào mặt Lạc Cơ một bạt tai vậy.

“Lục Tuấn, Lục Hạo với Trần Mai đang hôn nhau ở trước hồ Destin. “

Trần Mai quả là cao thủ, chỉ trong một ngày mà lấy thịt đè thịt. Chậc chậc. Lạc Cơ chỉ có thể vui vẻ nhìn cảm xúc biến đổi khôn lường của Lục Tuấn khi đó. Chỉ có một từ thôi, xám xịt. Lục Tuấn định đi, nhưng Lạc Cơ không cho anh phúc phần đáng quý đó.

“ Tuấn, tớ muốn đi với.”

Lục Tuấn buộc phải cõng Lạc Cơ trên lưng, chạy như bay đến hồ Destin. Trong đám đông hò hét của trại hè. Lục Tuấn vẫn còn thấp thoáng thấy Trần Mai đang đứng cạnh Lục Hạo, cười tươi như hoa.

“ Mai!” – Lục Tuấn gọi trong vô thức. Giữa đám đông hỗn loạn thế mà Trần Mai nghe thấy được, bỗng ngại ngùng đưa mắt tìm Lục Tuấn.

Rồi, đây mới chính thức là cảnh gây cấn đầu tiên trong phim. Vì đây là cảnh hội tụ đủ các thành phần như nam chính soái ca, nữ chính xinh đẹp, anh nam phụ tội nghiệp và cuối cùng chính là nữ phụ độc ác xui xẻo.

Lục Tuấn cõng Lạc Cơ trên lưng, trong khi đó, Trần Mai đang đứng sát Lục Hạo. Lục Tuấn là người cất giọng đầu tiên: “Có chuyện gì vậy Trần Mai.”

Trần Mai ngại ngùng nhìn Lục Tuấn, hai má đỏ au vì thẹn: “Ưm...tụi tớ mới tham gia trò chơi theo nhóm, người thua sẽ bị chỉ định làm hành động nào đó cho người cùng bị nói tên. Nên...”

Lục Tuấn như vội vã, để Lạc Cơ xuống lưng. Cậu ta vội đến nỗi, khiến Lạc Cơ như sắp bị chúi người ngã xuống.

“Coi chừng” – Tiếng trầm ấm của Lục Hạo vang lên. Anh ta nhanh nhẹn đỡ lấy eo của Lục Cơ, khiến anh vừa cảm nhận đã run run ớn lạnh. Tuy nhiên, Lạc Cơ không còn điều gì có thể làm khác, bởi anh không thể nào đứng vững một mình được nên chỗ dựa vững trãi duy nhất chính là Lục Hạo. Tóm lại, có nghĩa là người ngoài nhìn thấy anh đang tựa người nhỏ của mình vào Lục Hạo.

Lục Tuấn không quan tâm Lạc Cơ, anh chỉ nhìn thẳng vào cặp mắt kiên định của Lục Hạo, giọng lạnh lẽo:

“Tránh xa Trần Mai ra, cô ấy không thuộc về anh.”

Lục Hạo chỉ đáp trả lại một tiếng:

“Vậy sao? Thế thì bớt bớt lại việc gặp riêng Lạc Cơ đi. Cô ấy không thích thế.”

Lạc Cơ chỉ ngước mắt nhìn hai người họ lục. Đúng là chó sói với sư tử mà!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.