Biển Trăng Sâu Thẳm

Chương 10: Chương 10




-“Hừ! Cậu thật là có hưng trí a, Lôi Ân.” La Kiệt ánh mắt giễu cợt quét về phía hai người đang ái muội nằm ở trên giường .

-“Không nghĩ tới thật đúng là anh a.” Lôi Ân dịu dàng kéo Nhạc Quang Y đứng lên.’’ Anh rốt cuộc muốn như thế nào?”

-“Tôi muốn như thế nào? Cậu còn không hiểu? Tôi muốn cậu phải chết !” Gắt gao nhìn chằm chằm Lôi Ân, đôi mắt xanh lam của La Kiệt thoáng có một tia thống khổ.

-“Vì sao? Ít nhất cũng cho tôi biết được lý do trước khi chết chứ .”Lôi Ân khó hiểu nhìn La Kiệt.

-“Anh sao cứ phải khổ như vậy chứ ?” Nhạc Quang Y giống như đã nhìn thấu hết thảy mọi việc, cậu trầm tĩnh nhìn La Kiệt.

-“Cậu thì biết cái gì?!” La Kiệt lao nhanh về phía Nhạc Quang Y.“Lại đây.” Cứ thế hắn lôi kéo Nhạc Quang Y đi xuống lầu, hướng đại sảnh nhanh chân đi tới . Lôi Ân chỉ có thể nhắm mắt theo đuôi ở phía sau.

Đi vào đại sảnh, chỉ thấy vách tường tứ phía đều có thuốc nổ. Lần này có chắp cánh cũng không thể bay được rồi .

-“Anh hận tôi đến mức ấy sao ? Muốn đối phó với tôi như vậy ? !” Hắn nghĩ nát cả đầu cũng thật không nhớ ra đã làm chuyện gì có lỗi với La Kiệt.

-“Không sai! Tôi chờ ngày này đã năm năm rồi. Năm năm trước không thể cùng cậu xuống hoàng tuyền, bất quá hiện tại cũng không muộn . Năm đó tôi rớt xuống vách núi đen,được người cứu lên, dưỡng thương ba năm, hiện tại thân thể cũng không tính là tốt. Tôi đã phải cố gắng lắm mới sống được ,vì chờ đến ngày hôm nay !”

-“Muốn tôi chết cũng được , nhưng anh phải thả cậu ấy ra trước đã ! Chuyện của tôi không quan hệ gì đến cậu ấy !” Nhìn Nhạc Quang Y đang bị khống chế, Lôi Ân mồ hôi lạnh chảy ròng.

-“Cùng cậu ta không quan hệ? Làm sao có thể cùng cậu ta không quan hệ!” La Kiệt mặt lộ vẻ dữ tợn “Nếu không có cậu ta ! Cậu làm sao có thể……”

-“Cậu ấy không có liên can gì hết! Anh không phải muốn tôi chết sao ? Được thôi !” Từ thắt lưng rút ra một khẩu súng lục nhỏ, Lôi Ân tự chỉ vào chính huyệt thái dương của mình.

-“Đồ thần kinh!” Nhạc Quang Y từ nãy giờ không nói gì , nay lại lạnh lùng thốt ra ba chữ .

-“Ha ha…… Lôi Ân, xem ra cậu cũng chỉ là yêu đơn phương, một mình chịu khổ mà thôi , cậu ta căn bản một chút cũng không để đến cậu .”

-“Tôi không cần cậu ấy phải để ý đến tôi , chỉ cần mình tôi để ý đến cậu ấy là đủ rồi .”Đôi mắt vàng thâm tình thật sâu nhìn Nhạc Quang Y.

-“Hừ hừ, cậu đợi nhiều năm như vậy , bất quá cũng chỉ là công dã tràng thôi.”

Nhạc Quang Y khẽ nhíu mày, có lầm hay không! Nhiều năm như vậy ? Cậu có điểm đau đầu .

-“Tôi là cam tâm tình nguyện!” Lôi Ân không oán trách, thong thả nói.

-“Tốt ! Được lắm …… Biết thế lúc trước tôi nên tìm người khác xử lý cậu ta , không nên kêu Lan Địch ngu xuẩn đi.” Hắn vô cùng ảo não chính mình lúc ấy vì sao không thuê sát thủ mạnh tay hơn.

-“Lan Địch? Anh đang nói cái gì!” Lôi Ân nghĩ thế nào cũng không nghĩ đến sự việc lại có liên quan đến Lan Địch .

-“Ha! Cậu đại khái không biết đi, là tôi kêu Lan Địch đi tìm bảo bối của cậu đấy . Đối với việc cậu thích thứ gì thì nó cũng luôn luôn muốn có mà . Ai biết tên ngốc đấy thế nhưng lại yêu phải tên này. Còn vì cậu ta mà tự sát! Hừ, không ngờ người này lại có mị lực lớn như vậy .Tôi muốn nhìn xem người chết thì có còn mị lực hay không !” La Kiệt chậm rãi nâng khẩu súng lên.

-“Không được !” Lôi Ân kêu to. Trách không được hắn luôn kỳ quái Lan Địch làm sao có thể biết được sự tồn tại của Nhạc Quang Y .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.