Tác giả: Ngư Mộng Ngư
Kỳ Mộ Viễn: Kiểu tóc bù xù của bé ngọt ngào thật đáng yêu, lại muốn ăn em ấy.
Chân trước Tiêu Điềm vừa bước vào nhà cha Tiêu đã bật người vọt tới, phía sau còn có mẹ kế và Tiêu Đình.
“Vừa rồi là ai đưa về? Đó là xe của Kỳ Mộ Viễn phải không? Kỳ Mộ Viễn có trên xe không?” Ông ta kích động hỏi làm Tiêu Điềm hoảng sợ, hơn nữa trong mắt còn tỏa ra ánh sáng kỳ quái làm Tiêu Điềm cảm thấy sợ hãi.
Mẹ kế nịnh nọt cười, tiến lên giữ chặt cánh tay Tiêu Điềm, “Bảo bối đã về rồi sao? Tối hôm qua con đi đâu vậy, chúng ta đều rất lo lắng cho con.” Vừa hỏi vừa cẩn thận xem xét áo sơ mi trên người Tiêu Điềm, là đồ thiết kế riêng, còn lớn hơn ít nhất hai size, chẳng lẽ...
Tiêu Điềm ghét bỏ gỡ tay mẹ kế, thân mật với cậu như vậy từ lúc nào đấy?
“Con mệt mỏi, về phòng trước.” Tiêu Điềm lạnh mặt nói xong thì xoay người đi hướng cầu thang bên kia, sợ ba người này nhìn ra cái gì, cậu gắng gượng thẳng sống lưng đau nhức, cố bước từng bước dài, lúc đi lên lầu cái mông vừa đau vừa xót.
Cha, mẹ kế và Tiêu Đình đứng dười lầu nhìn chằm chằm Tiêu Điềm, đến khi cậu khuất sau khúc cua mới thôi, sau đó ánh mắt ba người nhìn nhau.
Vừa rồi nghe nói Tiêu Điềm đã trở về, bọn họ vịnh cửa sổ nhìn nửa ngày cũng không biết Kỳ Mộ Viễn có trên xe hay không.
“Chuyện con nói tối hôm qua đều là thật?” Cha Tiêu hỏi Tiêu Đình.
Tiêu Đình không kiên nhẫn ngồi xuống ghế, “Đã nói cả trăm lần, anh ta để cho Kỳ Mộ Viễn ôm đi.” Thật ra tối hôm qua Tiêu Đình thấy một màn như vậy cũng không biết đó là Kỳ Mộ Viễn, phải để hai vệ sĩ nói cho hắn.
Sau đó Tiêu Đình trở về nhà lập tức nói chuyện này, cha và mẹ hắn lúc đó rất hoảng sợ, tuy bọn họ sắp làm thông gia với Kỳ gia nhưng cũng không dám gọi điện tới hỏi chuyện gì đã xảy ra, nhà bọn họ vốn trèo cao Kỳ gia mà Kỳ Mộ Viễn cũng không phải người dễ chọc, hơn nữa bọn họ có tật giật mình, cho nên chỉ có thể ngồi ở nhà suy đoán lung tung xem sau khi Tiêu Điềm bị Kỳ Mộ Viễn ôm đi sẽ xảy ra chuyện gì.
Lúc nãy xem ra Tiêu Điềm được đối đãi không tồi, xe riêng của Kỳ Mộ Viễn không phải ai cũng có thể ngồi.
“Hừ, gương mặt dụ dỗ như vậy, bị nam nhân ôm đi còn có thể làm gì chứ!” Tiêu Đình tức giận đá một cước vào bàn trà, tại sao lại là Kỳ Mộ Viễn? Ai chẳng biết Kỳ Mộ Viễn tốt hơn Kỳ Kha Viễn gấp vạn lần, biết bao người chen bể đầu muốn gả vào Kỳ gia đều nhắm tới Kỳ Mộ Viễn!
Cha Tiêu và mẹ kế liếc mắt nhìn nhau, Tiêu Điềm trắng trợn mặc áo sơ mi của người đàn ông khác trở về, chắc chắn đã làm chuyện cấm trẻ em rồi.
Cha Tiêu càng nghĩ càng kích động, có thể trèo lên người Kỳ Mộ Viễn, so với việc gả cho Kỳ Kha Viễn thì càng tốt hơn!
Tiêu Điềm không biết suy nghĩ của bọn họ, cậu nằm úp sấp trên giường, trong đầu toàn là hình ảnh của Kỳ Mộ Viễn.
Tối hôm qua tuy cậu mơ mơ màng màng nhưng không phải quên hết tất cả, ánh mắt Kỳ Mộ Viễn như rực lửa nhìn cậu cùng với giọt mồ hôi trên lồng ngực rắn chắc của hắn, động tác Kỳ Mộ Viễn rõ ràng hung ác như vậy nhưng lúc hôn môi hay hôn lên giữa mày cậu đều rất dịu dàng.
Aaaaa...
Tiêu Điềm ngượng ngùng vùi mặt vào gối đầu, cậu chỉ nhớ lại một ít chuyện hôm qua thôi mà cảm giác thân thể dường như nóng lên.
Thôi xong, hình như cậu vĩnh viễn không quên được Kỳ Mộ Viễn rồi, phải làm sao bây giờ?
Nhưng mà... rất nhanh thôi cậu sẽ phải gọi hắn là anh cả, hu hu hu... cậu không muốn, nếu người cậu gả là Kỳ Mộ Viễn thì thật tốt biết bao.
Tiêu Điềm nghĩ nghĩ, nước mắt uất ức lần nữa thấm ướt gối, số mạng cậu tại sao lại khổ như vậy chứ!
Hôm nay Tiêu Điềm không muốn ăn cơm, cậu nằm trên giường vẽ một bức tranh, lần này Tiêu Điềm cực kì vừa lòng nhìn tranh mình vẽ ra, buổi tối lúc ngủ cũng phải đặt bên cạnh gối. Người trong tranh anh tuấn tiêu sái, đôi mắt tràn ngập tình cảm nhìn Tiêu Điềm, tỉ lệ dáng người hắn rất tốt, đây là do Tiêu Điềm tự mình kiểm chứng.
Tiêu Điềm trong giấc mơ cười ngọt ngào, bộ dáng Kỳ Mộ Viễn và mối tình đầu của cậu hợp lại làm một, hi hi... thì ra họ là một người, thật tốt quá!
Buổi sáng hôm sau, Tiêu Điềm vừa rửa mặt xong thì lập tức chui vào ổ chăn, trên bàn có một phần bữa sáng phong phú, cậu nhìn lướt qua đã cảm giác ngấy không muốn ăn, thịt mỡ có tới vài loại, đây là muốn cho cậu nhanh béo hả?
Dưới lầu không biết có ai vừa đến, Tiêu Điềm chỉ nghe một trận lộn xộn ầm ĩ nhưng dù sao cậu cũng không liên quan tới cậu, Tiêu Điềm ngại tiếng ồn nên trùm chăn kín đầu tiếp tục ngủ.
Ngay sau đó liền có tiếng đập cửa rầm rầm, Tiêu Điềm mới kéo chăn ra đã thấy mẹ kế đẩy cửa chạy vào, “Dì làm gì vậy!” Tiêu Điềm tức giận hỏi.
“Ai ui bảo bối à, đừng ngủ nữa.” Mẹ kế lôi Tiêu Điềm ra khỏi chăn, “Mau, mau xuống lầu.”
Tiêu Điềm bị kéo đi ngay cả dép lê cũng chưa kịp mang đàng hoàng, lúc đi đến cầu thang, cậu vừa nhìn xuống lầu bỗng nhiên thấy Kỳ Mộ Viễn đang ngồi ở phòng khách!
Sau đó Tiêu Điềm ngơ ngác, ngay cả mẹ kế kéo cậu đến trước mặt Kỳ Mộ Viễn thế nào cậu cũng không biết.
Kỳ Mộ Viễn xuất hiện làm mấy người ở Tiêu gia chấn động, lúc vào nhà không đợi cha Tiêu nói mấy lời khách sáo xong, hắn đã yêu cầu muốn gặp Tiêu Điềm.
Bây giờ nhìn thấy Tiêu Điềm rồi, cảm xúc lạnh lùng trên người Kỳ Mộ Viễn bỗng thay đổi, khóe môi hắn cong lên thấy rõ, sau đó hắn đứng dậy làm một hành động khiến cho tất cả mọi người ở đây đều kinh ngạc.
Hắn ngồi xổm bên cạnh chân Tiêu Điềm, đổi lại dép lê đang mang ngược của cậu, nhân lúc không ai nhìn thấy hắn còn cố ý cào cào lòng bàn chân của Tiêu Điềm.
Tiêu Điềm bị nhột, tay đặt trên vai Kỳ Mộ Viễn vội vàng siết chặt, gương mặt đỏ ửng lan tới cả lỗ tai.
Kỳ Mộ Viễn kéo Tiêu Điềm ngồi xuống, nói với cha Tiêu là hắn đến đưa sính lễ, một hàng người mặc đồ đen phía sau Kỳ Mộ Viễn đền bưng tráp lễ, các loại đồ đắt tiền, đồ cổ tranh chữ, suýt nữa chói mù mắt cha Tiêu và mẹ kế.
Kỳ Mộ Viễn dịu dàng nói bên tai Tiêu Điềm: “Xin lỗi, thời gian hơi gấp, tôi chỉ kịp chuẩn bị thế này, hy vọng em không chê.”
Hả?
Aaaa!
Tiêu Điềm giống như hiểu ra được chuyện gì, Kỳ Mộ Viễn đến, hắn đến để...
Cha Tiêu khi nghe được vội vàng nói chen vào, “Không chê ít, không chê ít, Tiêu Điềm nhà tôi có thể gả cho Kỳ nhị thiếu đã là đại phúc rồi.”
“Đến giờ mà các ngươi vẫn chưa hiểu ra sao?” Kỳ Mộ Viễn nhíu mày, biểu cảm giận dữ làm cho cha Tiêu mềm cả hai chân.
“Người Tiêu Điềm phải gả là tôi.” Bỗng nghe được hắn nói như vậy, Tiêu Điềm mừng rỡ nhào vào lòng Kỳ Mộ Viễn, hôn hắn một cái thật kêu.
“Thật tốt quá!” Tiêu Điềm ôm cổ Kỳ Mộ Viễn, ánh mắt cong cong như trăng non, “Nhưng mà em không cần sính lễ đâu.” Cậu mới không để một đống đồ quý giá này cho người khác hưởng.
Hừ! Dù sao bây giờ đã có Kỳ Mộ Viễn làm chỗ dựa cho cậu phải không?
“Được.” Kỳ Mộ Viễn cưng chiều hôn lên khóe môi Tiêu Điềm, “Đều nghe em.”
Vì vậy lúc Kỳ Mộ Viễn rời đi, đoàn người áo đen cũng không để lại một cái tráp lễ nào.
Cha Tiêu và mẹ kế há hốc mồm, nhưng mà hiện tại họ chẳng dám nói nặng nửa câu với Tiêu Điềm.
Tiêu Đình cực kì ghen tị, vọt lên trước mặt Kỳ Mộ Viễn, “Người có hôn ước với Kỳ gia là tôi!”
Ánh mắt Kỳ Mộ Viễn híp lại làm người sợ hãi, “Người có hôn ước với cậu là Kỳ Kha Viễn.”
Nhìn Tiêu Đình xém chút là co quắp ngồi xuống đất, trong lòng Tiêu Điềm cuối cùng cũng thở ra một hơi, cảm thấy ông xã tương lai thật sự rất có quyết đoán.
Sau đó Tiêu Điềm vui vẻ chạy lên lầu, bỗng phát hiện tóc mình bù xù như tổ chim.
Trời ơi! Mất mặt chết được!
Tiêu Điềm cảm giác đầu mình sắp bốc khói rồi, không biết Kỳ Mộ Viễn có ghét bỏ cậu không?
Hết chương 7. (1/10/2021)
Edit: Thỏ Cụp Tai