Biến Yêu Thành Cưới

Chương 64: Chương 64: Cố gia náo loạn




Dương Lập Hải và Tả Tần Phương đã liên hệ với bệnh viện nước ngoài, chuẩn bị đưa Dương Nhất Sâm sang đó điều trị vết thương ở chân. Ở sân bay, khi Dương Cẩm Ngưng nhìn thấy bọn họ, nhiều lần muốn nhắc tới chuyện của cô và Cố Thừa Đông, nhưng mãi vẫn không mở miệng nói được. Hiện tại bọn họ đều đang lo lắng cho chân của Dương Nhất Sâm, tuy rằng họ cố tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng cô biết, chỉ là họ sợ cô sẽ suy nghĩ, sẽ áy náy mà thôi. Nếu bây giờ cô nói chuyện của cô cho hai người, cũng chỉ khiến họ thêm phần lo lắng. Lúc này, mọi người vẫn cố gắng duy trì sự lạc quan, tin rằng chân của Dương Nhất Sâm sẽ khỏi hẳn, nhưng họ biết, tất cả chỉ là có thể mà thôi. Cô không nên ích kỉ, khiến họ càng thêm lo lắng, nhất là khi, hai người đã làm rất nhiều chuyện vì cô.

Tiễn ba người lên máy bay, cô vẫn ngồi yên ở đại sảnh. Cô cũng không biết tại sao, chỉ đơn giản là không muốn rời đi. Có lẽ “nhà” của cô, không thể cho cô động lực trở về nữa, có về hay không, cũng không còn quan trọng nữa. Lúc này cô mới nhớ tới, theo đơn ly hôn, bắt đầu từ tối qua, biệt thự là của cô. Nếu đứng trên phương diện tiền bạc, cô làm ăn có lãi, ba năm hôn nhân, đổi lấy số tiền tiêu cả đời không hết. Cô bất giác nở nụ cười, tiền có ích hơn một người đàn ông, nhưng lại không khiến cô vui vẻ.

Ở sân bay, có rất nhiều người, có người đến đón, có người chờ đi, vô vàn màu sắc. Cô lấy di động ra, bật wifi. Một thời gian dài trước đây, bọn họ muốn dùng wifi miễn phí, nhưng lại khó mà tìm được nơi nào như vậy, bây giờ được dùng miễn phí rồi, thì lại cảm thấy hết sức bình thường.

Có phải con người ai cũng như vậy? Khi không có được, thì luôn luôn nhớ tới, đến lúc chiếm được rồi, lại không biết quý trọng, đợi đến khi mất đi mới thấy đáng tiếc.

Dường như mỗi phút mỗi giây, đang làm một chuyện gì đó không thể tha thứ.

Cô không muốn suy nghĩ cuộc sống sau này của cô sẽ như thế nào, cho dù bắt buộc phải lựa chọn, cô vẫn muốn tiếp tục trốn tránh. Thậm chí, ngay cả việc có muốn giữ lại đứa trẻ hay không, cô cũng không muốn nghĩ.

Cô còn nhớ một bộ phim truyền hình từng có tình tiết thế này, nhân vật nữ mang thai, nhưng lại không muốn có đứa trẻ. Cô ấy định đến bệnh viện phá thai, khi làm xong tất cả thủ tục, lại được thông báo, đứa nhỏ đã quá lớn, không thể bỏ được. Vì thế, người phụ nữ kia không thể không hạ sinh đứa bé.

Hiện tại, Dương Cẩm Ngưng cũng muốn như thế, không phải không muốn phá thai, chỉ là bắt buộc phải sinh đứa trẻ. Cô cần một lý do để tự lừa mình, rằng đứa trẻ này bắt buộc phải ra đời.

Ý tưởng ngu ngốc như vậy, cũng có thể khiến cô xúc động. Nếu như bác sĩ nói với cô, cơ thể cô đặc biệt, nếu bây giờ bỏ đứa trẻ này, về sau sẽ không sinh con được nữa. Nếu thế, cô nhất định phải sinh nó, là số trời đã định, cô phải có được đứa trẻ này.

Nhưng không hề xảy ra sự kiện đặc biệt nào, cô là một người hoàn toàn bình thường, vì thế, sinh hay không hoàn toàn do cô quyết định.

Cô cắm cúi chơi game, là mấy trò IQ thấp cô từng thích nhất, nhưng không hiểu sao lúc này lại không có chút hứng thú nào, đành chán nản bỏ điện thoại vào túi, chuẩn bị rời đi.

Khi cô đứng lên, màn hình ở đại sảnh sân bay đang chiếu một tin tức hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người. MC say sưa nói: chúng tôi đang có mặt ở đám tang Cố tiên sinh, một doanh nhân tài giỏi trên thương trường. Gần như tất cả thân nhân của ông đều có mặt, nhưng điều khiến người khác không ngờ nhất chính là, Cố Thừa Đông, người nối nghiệp Cố gia vẫn chưa xuất hiện. Không biết trong chuyện này rốt cuộc có bí ẩn gì…

Dương Cẩm Ngưng ngơ ngác nhìn lên màn hình, mãi đến khi sắp chuyển sang tin tức tiếp theo, cô vẫn chưa bình tĩnh lại được. Ông nội qua đời? Tại sao có thể như vậy? Tại sao cô không hề hay biết?

Cô vội vàng lấy điện thoại, lên mạng tìm hiểu về chuyện này. Tất cả đều xoay quanh sự ra đi của ông nội, ai ai cũng suy đoán bước đi tiếp theo của Cố thị, và người nối nghiệp ông.

Mà thời gian ông nội ra đi, lại là ba ngày trước…

Khi ấy, cô đang làm gì? Hình như đang đợi ở bệnh viện, cô nhớ rõ, Cố Thừa Đông nói có một chuyện muốn nói với cô, không lẽ chính là việc ông nội qua đời sao?

Nhưng khi ấy, cô chỉ chú ý đến nỗi oan ức và phẫn nộ của mình, hoàn toàn không để ý anh nói gì với mình, cũng không nghĩ xem tại sao vẻ mặt anh lại mệt mỏi như vậy.

Khi ngồi trên xe, tâm trạng cô vô cùng phức tạp. Ông nội đã giúp mối quan hệ của cô và Cố Thừa Đông tốt hơn. Ông không ngần ngại nhắc nhở thậm chí lải nhải bên tai. Nhưng mỗi khi bọn họ đồng ý với ông, đều không làm được đến cùng.

Thậm chí cô còn nghĩ, nếu cô đứng trước bia mộ ông, liệu ông có hận cô nói mà không giữ lời không? Con người đáng kính ấy, lúc nào cũng yêu thương cô, cho dù cô đã làm bao nhiêu chuyện lén lút, cũng sẽ nhắm mắt làm ngơ, cho rằng cô nhất thời nông nổi.

Thật đáng ghét! Cô cũng như bao người khác, mất đi mới cảm thấy tiếc nuối. Tại sao bọn họ không thể quan tâm ông nhiều hơn, ngay cả một cuộc điện thoại hỏi thăm ông cũng không có. Cô thật ích kỉ. Ông nội nhất định sẽ không tha thứ cho cô. Nhất là việc cô và Cố Thừa Đông ly hôn, có lẽ ông sẽ rất thất vọng!

Cô cũng trách mọi người thật ích kỉ, tại sao không ai gọi điện báo cho cô một tiếng. Chí ít, cô và Cố Thừa Đông vẫn chưa công bố chuyện ly hôn, cô vẫn được coi là người trong nhà.

Cô rời khỏi sân bay vừa đúng lúc, người đưa tin vừa mới kinh hô một tiếng, không ngờ Cố gia lại xảy ra chuyện như vậy…

Dương Cẩm Ngưng về nhà họ Cố, vẻ mặt quản gia khi vừa nhìn thấy cô đã khiến cô khó hiểu. Có gì đó không thích hợp, nhưng không có ai giải thích cho cô. Tang lễ ông nội đã được tổ chức xong, mà họ vẫn không gọi cô về, căn bản không xem cô là người trong nhà.

Cô đi thẳng vào nhà, đi ngang qua đám người giúp việc, ai cũng nhìn cô bằng ánh mắt kì quái.

Cô chưa từng đụng tới Cố gia nhưng cũng biết, hiện tại Cố gia nhất định rất loạn. Sau đám tang, sự quan tâm của mọi người đều chuyển sang Cố thị, dù sao, lúc này việc ổn định sản nghiệp gia tộc mới là quan trọng.

Không ai ngăn cản, cô đi thẳng vào phòng ông, vừa vào, liền thấy di ảnh ông treo trên tường. Cô lặng đi một lúc, sau đó mới bước về phía trước, quỳ trên mặt đất, dập đầu lạy ba lạy.

Cô sờ sờ bụng mình, nếu ông nội biết cô đang mang thai, chắc sẽ rất vui vẻ? Trước đây, ông luôn nói muốn lên chức cụ nội, đó là mong ước duy nhất của ông, không ngờ, cuối cùng vẫn không thể thực hiện được.

Nghĩ đến những lời ông nội từng nói, lại nhìn di ảnh ông, cô rốt cuộc không cầm được nước mắt.

Cô càng nhớ nhiều chuyện về ông, càng thêm đau khổ, rất lâu sau, mới đi ra khỏi phòng.

Cô nhớ, báo chí có đưa tin, tang lễ ông nội, Cố Thừa Đông không hề có mặt. Chuyện lớn như vậy, anh nhất định không làm ngơ, anh không phải người như vậy. Cô rất muốn biết, rốt cuộc đã xảy ra truyện gì.

Trong khoảng thời gian này, cô giống như chỉ sống trong thế giới của mình, hoàn toàn không biết gì về thế giới bên ngoài. Chuyện này xảy ra, nhất định có liên quan đến cô, nhưng hiện tại cô lại hoàn toàn không biết gì cả.

Cô tùy tiện túm lấy một người giúp việc, hỏi Cố Y Hạm đang ở đâu, thật tốt, Cố Y Hạm đang ở nhà, thế thì cô có thể lấy được tin tức cô muốn.

Vừa nhìn thấy Dương Cẩm Ngưng, Cố Y Hạm liền lập tức chạy tới, bắt lấy tay Dương Cẩm Ngưng, nhíu mày lại, “Vợ chồng bác cả có thấy em không?” Nói xong còn cẩn thận nhìn xung quanh.

Cố Y Hạm kéo Dương Cẩm Ngưng sang một bên.

“Em trở về vẫn chưa gặp ai.” Dương Cẩm Ngưng bị Cố Y Hạm lôi lôi kéo kéo thì cảm thấy khó chịu, nhưng việc cô muốn biết không phải chuyện này, “Ông nội qua đời. Việc lớn như vậy, sao không ai nói cho em biết?”

Ngay cả nhìn ông nội lần cuối cô cũng không thể, nỗi nuối tiếc này, bất kể thứ gì cũng không bù đắp được.

Cố Y Hạm nhìn cô một lượt, khẳng định lời cô nói là thật, hơi nghi hoặc, hỏi, “Thừa Đông không nói cho em sao?” Ngưng một lúc lại nói tiếp, “Nó không nói, chắc là nghĩ tốt cho em thôi.”

Chị ấy đâu biết rằng, khi Cố Thừa Đông muốn nói, cô lại không thèm nghe…

Dương Cẩm Ngưng thấy vẻ mặt Cố Y Hạm có gì đó không bình thường, cảm thấy mọi chuyện nhất định không đơn giản như vậy, hỏi tiếp, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy chị?”

Cố Y Hạm chỉ nhíu mày, lắc đầu, “Nếu Thừa Đông không nói cho em, chị cũng không có gì để nói.”

“Cố Y Hạm, chị đừng úp úp mở mở như thế. Từ khi bọn em cãi nhau, lâu lắm rồi em chưa gặp Cố Thừa Đông. Thế nên em mới cần chị nói cho em biết đã xảy ra chuyện gì, chị đừng vòng vo tam quốc nữa.”

“Em thật sự muốn biết?”

Dương Cẩm Ngưng kiên quyết gật đầu.

“Thừa Đông, không phải con ruột của chú ba…”

Dương Cẩm Ngưng mở to hai mắt nhìn Cố Y Hạm, “Sao có thể thế được?”

“Không biết anh cả tìm được chứng cớ ở đâu, chứng minh Thừa Đông không mang dòng máu nhà họ Cố. Họ nói, lúc trước, khi thím ba gả cho chú ba đã mang thai rồi. Bọn họ đưa giấy xét nghiệm AND ra, chứng minh Thừa Đông thật sự không có quan hệ huyết thống với chú ba…”

Mà chuyện này, lại xảy ra trước khi ông qua đời mấy hôm. Ông đã rất thất vọng, nhưng vẫn chưa gây khó dễ cho Cố Thừa Đông. Ông nội bệnh nặng qua đời, toàn bộ còn cháu đều canh giữ bên giường, Cố Thừa Đông cũng vậy. Nhưng mọi người Cố gia ngày nào cũng cạnh khóe anh, một đứa con hoang, dựa vào cái gì dám chịu tang bên giường ông nội? Bọn họ cũng tuyên bố, Cố Thừa Đông ăn không ở không nhà họ Cố bao năm, không ngờ lại là nuôi hộ con kẻ khác.

Cố Bá Quân và Nhiễm Tuyết lại suốt ngày mắng nhiếc và mỉa mai Cố Thừa Đông. Trước đây, Cố Hoài Đông ra ngoài đều do Cố Thừa Đông. Mà hiện tại, sự thật về anh đã bị bại lộ, thật khiến đám người này hả lòng hả dạ. Bị bọn họ gây khó dễ, Cố Thừa Đông chỉ yên lặng chịu đựng, không hề phản kháng.

Anh vẫn lặng lẽ chăm sóc ông nội. Về phần ông, khi nỗi thất vọng ban đầu qua đi, cũng chỉ còn tiếc nuối, tại sao anh lại không phải cháu trai của ông chứ?

Ông nội không phải không yêu quý Cố Thừa Đông. Khi ông lập di chúc, tuy rằng phần lớn cổ phần Cố thị là do Cố Kế Đông nắm giữ, nhưng Cố Thừa Đông vẫn có 5% và nắm quyền quản lý kinh doanh như cũ. Ông nội lập di chúc như thế, đương nhiên khiến Cố Bá Quân và Nhiễm Tuyết bất bình. Tốt xấu gì Cố Hoài Đông cũng là cháu đích tôn, thế mà lại thua kém một đứa con hoang. Hai người bọn họ vì vậy càng thêm hắt hủi Cố Thừa Đông. Nhất là người trong công ty, khi biết anh không phải con cháu nhà họ Cố lập tức quay lưng lại với anh.

Ban đầu, ông nội chỉ nghĩ để lại cổ phần cho anh, để anh vẫn có thể làm việc ở Cố thị như cũ. Nhưng ông lại không lo lắng đến những rắc rối sau này, huống chi với tích cách của Cố Thừa Đông, anh sẽ tuyệt đối không nhân nhượng.

Sau khi ông nội qua đời, con cháu càng thêm xa lánh Cố Thừa Đông, hơn nữa, họ cho rằng anh không có tư cách tham dự đám tang ông nội, cũng không xứng đáng ở lại Cố gia, thậm chí, anh là nỗi sỉ nhục của nhà họ Cố.

Dương Cẩm Ngưng lắng nghe Cố Y Hạm kể sơ qua, nhưng cô biết, mấy người Cố Bá Quân sẽ không nói đơn giản như vậy. Mà là những lời nói khiến người khác vô cùng khó chịu, nhưng khi đó, nhất định là vì ông nội mới mất, anh không thể khiến trong nhà thêm loạn, nên mới một mình chịu đựng như thế. Bên ngoài, anh tỏ ra không quan tâm, nhưng thực ra nhất định rất lo lắng cho ông nội, nhất là khi anh biết ông đã vì chuyện anh không phải máu mủ nhà họ Cố mà suy nghĩ rất nhiều.

Cô đặt mình vào vị trí của Cố Thừa Đông, vẫn không thể hiểu, rốt cuộc anh đã phải chịu đựng những gì.

Khi anh về đến nhà, muốn nói với cô bệnh tình ông nội, cô lại từ chối không chịu nghe lời anh nói. Còn bảo anh, cô phải đi bệnh viện, phải đi gặp Dương Nhất Sâm, chuyện của anh cô không quan tâm…

Anh gọi điện hỏi cô, nếu anh chỉ có hai bàn tay trắng, cô có giữ lời hứa, đồng cam cộng khổ với anh không?

Cô nói, cô không muốn.

Không chỉ thế, cô còn dùng những lời lẽ độc ác nhất làm tổn thương anh.

Cô thật sự không phải một người vợ tốt, tuyệt đối không phải…

“Anh ấy đang ở đâu?” Cô muốn gặp anh, muốn nói cho anh biết, tất cả lời nói trước đây chỉ là nói dối, là cô lừa anh. Cô sẵn sàng giải thích cho anh, sẵn sàng ăn nói nhỏ nhẹ, chỉ cần anh đồng ý cho cô một cơ hội.

“Chị không biết.” Cố Y Hạm vẫn nhăn mày như cũ, “Bác cả đuổi nó ra ngoài, hơn nữa còn nói nó không phải người nhà họ Cố, không cho bất kì ai cho phép nó quay lại lo hậu sự… Bác ấy còn tuyên bố với người ngoài, từ nay về sao, Cố Thừa Đông không liên quan gì đến nhà họ Cố…”

Cô ôm lấy ngực, nơi đó càng ngày càng đau, nhưng cô không có cách nào kiềm chế cơn đau ấy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.