Biến Yêu Thành Cưới

Chương 90: Chương 90: Ký sự khách sạn




Dịch: Sahara

Tối hôm trước…

Mộ Song Lăng đi đến bên cạnh, tự nhiên khoác tay Cố Thừa Đông, cười ha hả: “Anh dám bỏ tay ra tôi sẽ khiến anh phải hối hận!”

Cố Thừa Đông không nói gì, vẻ mặt nửa cười nửa không khiến cô có phần kinh ngạc, có vẻ như anh đang muốn nói “cô xem tôi có dám không?”. Hơi hoảng hốt, cô hạ giọng, vừa cười vừa lấy lòng: “Mong anh đừng gạt tay!” Thực ra Mộ Song Lăng không có lòng tin rằng Cố Thừa Đông nghe theo mình, trước giờ anh chưa bao giờ làm theo yêu cầu gì của cô, nhưng hôm nay, Cố Thừa Đông lại khá nể tình, không chỉ để mặc cô khoác tay anh, mà còn tỏ ra rất phối hợp.

Hành vi này của Cố Thừa Đông khiến Mộ Song Lăng vô cùng khó hiểu. Đột nhiên cô hiểu ra cái gì, vì nhìn qua kính chiếu hậu, cô thấy một thân ảnh quen thuộc. Chuyện này khiến cô vô cùng khó chịu, cảm thấy hai chữ “mong anh” kia của mình hoàn toàn lãng phí, cô tin chắc dù cô không nói thế, anh ta cũng sẽ không dám gạt tay cô ra.

Sau đó, hai người đi vào khách sạn, thuê phòng, cầm chìa khóa đi mở cửa. Dọc đường, Cố Thừa Đông cũng không nói gì, khiến Mộ Song Lăng cảm thấy vô cùng quái dị.

Vào trong phòng, Mộ Song Lăng lập tức buông tay ra, vươn vai một cách rất khoa trương: “Bây giờ thì bố anh đã có thể hoàn toàn tin tưởng giữa chúng ta có “chuyện” rồi chứ?”

Tuy rằng là câu hỏi, nhưng người đàn ông này hoàn toàn không có ý muốn trả lời. Mộ Song Lăng cũng không tự ái. Cô nhận ra thái độ của Cố Thừa Đông đối với Khưu Thịnh Danh, nhiều lần cô tới tìm anh nói chuyện, anh mới đồng ý về công ty trợ giúp, nhưng nhất quyết anh không chịu ở lại. Người đàn ông này đầu óc có lẽ là không giống người thường, có một ông bố lắm tiền nhiều của như vậy mà không hề tỏ ra tích cực. Nhưng mà dù sao trong lòng anh ta vẫn còn một chỗ mềm mại, vì khi cô nói Khưu Thịnh Danh bị bệnh, Cố Thừa Đông lập tức hiện lên một sự xót xa trong mắt, hơn nữa còn đồng ý gia nhập Thịnh Ân Quốc Tế.

Mộ Song Lăng ngồi trên sô pha hút thuốc. Bộ dạng hiện giờ của cô thật sự rất phong tình. Cô chợt muốn đùa giỡn người đàn ông này, giống như trước đây cô đọc tiểu thuyết, lần nào cũng mong được thấy cảnh nhân vật nữ dụ dỗ nhân vật nam, dù anh ta về ngoài có tỏ ra điềm tĩnh thế nào cuối cùng cũng vẫn rơi vào lưới tình.

Mộ Song Lăng quan sát Cố Thừa Đông, thấy anh không có ý tránh né mình, cũng không có giả vờ xem gì khác. ANh đang loay hoay nghịch di động, không biết đang làm gì? Đối với phụ nữ mà nói, khiến cho người đàn ông thờ ơ như thế là đã hoàn toàn thất bại.

“Anh cứ định thế này sao?” Mộ Song lăng rốt cuộc không nhịn được lên tiếng.

“Nên làm gì mới được?” Cố Thừa Đông phản vấn, vẻ mặt bình thường, coi như không nghe thấy ý tứ sau lời nói của cô.

Mộ Song Lăng không e dè gì mà nói thẳng ra: “Dù sao cũng đã vào đây rồi, dù chúng ta không làm gì thì người khác cũng cho rằng đã làm, không bằng làm thật đi!” Cô vừa nói vừa chăm chú quan sát vẻ mặt Cố Thừa Đông nhưng chỉ thấy anh cười, tựa như vừa rồi cô đang kể chuyện cười.

Phản ứng ấy của Cố Thừa Đông khiến Mộ Song Lăng vô cùng nghi hoặc, cảm thấy mình hiện tại cũng là đang diễn hài.

“Cô mà còn bộc trực thẳng thắn thế này kiểu gì cũng dọa Kỷ Chính Nham sợ chạy mất dép!” Cố Thừa Đông cười nói.

Mộ Song Lăng trợn mắt ý muốn nói “anh muốn tôi câm miệng thì nói ra!”. Người đàn ông này đã lại đề cập tới một chuyện mà cô không thích nghe nhất, cũng rất có tác dụng trong việc khiến cô im miệng.

Cố Thừa Đông liếc cô một cái, định đi ra ngoài. Mộ Song Lăng nhìn theo, trong lòng cảm thấy mình vô cùng đáng thương, cô vừa tự biên tự diễn một vở kịch, hoàn toàn thất bại: “Anh đang định xuống đó giảng hòa với vợ cũ?” Cô dám khẳng định lúc này anh rất muốn chạm vào Dương Cẩm Ngưng.

Quả nhiên, nghe vậy Cố Thừa Đông dừng lại ở cửa.

“Thật ra, anh là cái loại đàn ông rất khiến cho người ta chán ghét!” Mô Song Lăng rung chân, vẻ mặt như rất có tâm trạng nói chuyện phiếm. Có lẽ trong lòng cô cũng có quá nhiều buồn khổ, rất muốn đem tất cả phóng thích ra ngoài.

Cố Thừa Đông tựa lưng vào tường, nhìn Mộ Song Lăng: “Ồ, cảm ơn đánh giá của cô.”

Thái độ thờ ơ này mới là thứ khiến người ta chán ghét nhất! Cô lập tức thấy đồng cảm với vợ cũ của anh ta.

“Anh xem anh đi, thuê phòng với tôi, tuy rằng không làm gì nhưng mà người ta cũng thấy rồi, sẽ nghĩ thế nào? Anh sẽ giải thích với người ta sao? người ta nghe anh sao? Lúc người ta không tin anh thì anh lại cho rằng người ta không hiểu anh, không tin tưởng anh. Tự chuốc khổ vào thân, thích lắm hả?”

Bất mãn nhiều quá nhỉ. Cố Thừa Đông không giải thích, chỉ nói: “Cô cứ tiếp tục.”

“Vì sao không thể cùng tôi được?” Mộ Song Lăng chuyển đề tài.

“Cô là người phụ nữ của bạn học của tôi.”

Mộ Song Lăng bật cười: “Anh đúng là cái kiểu người này! Người khác hỏi anh thế nào anh trả lời như thế. Nếu như tôi không phải vợ cũ của Kỷ Chính Nham, nếu anh và anh ta không quen biết, anh cũng sẽ không đồng ý ở bên tôi. Nhưng mà câu trả lời anh đưa ra vẫn luôn như thế, sự thật vì sao anh không đồng ý anh biết rõ nhưng không nói ra. Anh biết phụ nữ thích nghe những lời như thế nào nhưng lại khiến cho mọi chuyện trở nên phức tạp, dày vò đối phương, dày vò bản thân, tóm lại là anh có ý gì?”

Đạo lý đơn giản nhưng chẳng mấy ai làm được.

Anh gật đầu: “Tiếp tục!”

“Chẳng có gì, nói linh tinh một chút, anh có thể vờ như không nghe thấy.”

Cố Thừa Đông trầm mặc, nhíu mày.

Mộ Song Lăng mím môi, không được thấy vẻ mặt băn khoăn của anh nên cảm thấy thất vọng. “Nếu như người nói những lời này với anh là cô ấy, có lẽ hai người sẽ cãi nhau, sẽ tan rã trong không vui. Nhưng anh xem, tôi nói vậy mà anh không hề nổi giận. Như vậy rõ ràng là chúng ta rất hợp nhau, sẽ không gây gổ, không làm tổn thương đối phương, hơn nữa còn có thể sống khá thanh thản.”

Bình lặng cũng có thể xem như bản chất của cuộc sống.

Vẻ mặt Cố Thừa Đông trở nên nghiêm túc, anh nhìn Mộ Song Lăng: “Đó là bởi vì cô không yêu tôi.”

Nói xong, thứ tắc nghẽn trong ngực anh tựa như được thông thoáng. Hóa ra tất cả lại dễ dàng như thế. Những người không yêu nhau, sẽ không quan tâm nhau, vì vậy dù thế nào cũng có thể chung sống ôn hòa mà không cãi cọ, không nghi kị nhau. Những người yêu nhau lúc nào cũng mải tính toán, mải suy nghĩ tới sự quan tâm của đối phương.

Lâu nay Dương Cẩm Ngưng liên tục xuất hiện trước mặt anh, vì sao như thế anh vẫn chưa hiểu rõ. Nhưng hiện tại anh đã hiểu, cô đang dùng hành động để chứng tỏ cho anh thấy, cô muốn cứu vãn tình cảm này. Chỉ có anh là còn chưa đưa ra quyết đinh.

Hóa ra, mọi thứ đơn giản như thế.

Mộ Song Lăng dụi tàn thuốc vào gạc tàn, thở ra một hơi, rồi nói: “Anh đi đi.”

Nhưng Cố Thừa Đông chưa đi ngay: “Chờ tẹo nữa.” Không muốn tiếp tục nói chuyện của mình, anh chuyển đề tài: “Vì sao hồi ấy cô quyết định bỏ đi?”

Một người phụ nữ rõ ràng còn yêu người đàn ông kia, nhưng lại chủ động rời bỏ, thế là thế nào?

“vì tôi muốn giữ lại sự tôn nghiêm duy nhất của mình.” Nếu không thì cô sẽ mất tất cả.

“Thả lỏng anh ta như thế không sợ có ngày anh ta chạy theo người khác sao?” Anh cười.

“Yên tâm! Sự kiên trì của anh ta khá tốt.” Liếc Cố Thừa Đông một cái, Mộ Song Lăng nói tiếp, “Hơn nữa, vợ cũ của anh hiện tại cũng đang ở bên anh ta, anh ta cũng không cô đơn.”

Sự việc lần này, Mộ Song Lăng chủ yếu là muốn diễn cho Khưu Thịnh Danh xem, đồng thời cũng muốn cho người đàn ông kia cảm nhận một chút cảm giác năm xưa của cô.

Cố Thừa Đông bật cười: “Cô quá ngốc rồi! Cô cho rằng ai cũng ngốc nghếch như Kỷ Chính Nham, vẫn đang đợi ở dưới kia sao? Cô ấy đã bỏ đi lâu rồi, đáng tiếc, không để cô được hài lòng.”

Dương Cẩm Ngưng, cô ấy sẽ không tự dằn vặt mình như thế.

Mộ Song Lăng trừng mắt. Người đàn ông kia cho dù có ngốc nghếch cũng chỉ có thể để cô chê bai, đâu đến lượt người khác nói chứ!

“Sao anh còn không đi đi?”

Cố Thừa Đông lắc đầu, nhìn giờ trong điện thoại, “Đợi vài giây như thế là tốt rồi, đã không thích tôi như thế thì chắc là muốn gặp người khác rồi phải không?” Anh xoay người chuẩn bị đi, bỗng nhiên dừng lại hỏi, “Không muốn biết vì sao tôi cố tình nán lại tán gẫu với cô à?”

“Vì sao?” Mộ Song Lăng giật mình, quả đúng là cô cũng đang muốn hỏi.

“Bởi vì tôi tính thời gian đi ra thuận tiện mở cửa cho chồng của của cô luôn thể!” Nói xong, Cố Thừa Đông mở cửa, Kỷ Chính Nham vừa lao ra khỏi thang máy.

Mộ Song Lăng cười giận giữ, hôm nay cô còn đang thắc mắc sao Cố Thừa Đông lại nói nhiều như thế, hóa ra là câu giờ, rồi gọi điện báo cho Kỷ Chính Nham tới đây! Nhưng cô phát hiện, bản thân mình hoàn toàn không tức giận.

Cuộc sống mà, cuối cùng nó cũng tự sắp xếp theo ý nó, chẳng ai có thể trốn tránh mãi được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.