Biệt Đội Tokyo

Chương 2: Chương 2: Chạy Đi




[Ngày hôm đó, là một ngày trong xanh tuyệt vời, tôi cùng mọi người đã rất vui vẻ sau khi vừa thắng trong giải bóng của trường. Chúng tôi đang trên đường đi ăn mừng thì đột nhiên trên bầu trời những quả bí ngô khổng lồ kì dị xuất hiện, rồi một giọng nói vang lên sau đó là những vật kì lạ đang rơi xuống. Rồi trước mắt chúng tôi là hàng loạt những con người có đôi tai kì lạ, họ đang cầm súng bắn phá mọi thứ, những quả bí ngô đó thì liên tục nổ súng cỡ lớn hơn vào những tòa nhà cao tầng rồi cả bom nữa. Họ thả những quả bom kì lạ xứ xoay tròn tóe ra ánh sáng 7 màu lung linh. Một quả bom rơi xuống bán kính nổ lên tới 5m lận. Chúng tôi kinh hoàng sợ hãi hét lên rồi chạy đi toán loạn khắp nơi. Những người bạn của tôi lần lượt đều bị chúng túm lấy, nhiều đứa phản kháng bị bắn chết. Mọi người kinh hãi, một người bạn rất thân của tôi đã nhảy vào đánh bọn người kì lạ đó nhưng chúng nổi điên và bắn hết người này người khác. Tôi sợ hãi núp sau cột điện, bạn bè, mọi người đang tan chảy và biến mất trước mắt rồi. Đừng mà....dừng lại đi........đừng làm vậy mà..........Và rồi tôi cũng bị chúng lôi đi. Mọi thứ kết thúc rồi sao, thật sự là kết thúc rồi?]

- Uả, đang ở đâu thế này?

Thằng nhóc tỉnh dậy và thấy mình đang ở một tầng hầm lạ với rất nhiều người khác. [Vâng đó chính là Tomoeda Yuuichi, thằng nhóc 12 tuổi đồng thời cũng là chủ nhân của đoạn nhật kí trên. Thằng nhóc này có thể xem như là tên nhát gan vô dụng không có biệt tài gì. Dù ở trong đội bóng của trường nhưng cũng chỉ vào hàng dự bị. Liệu tên nhát gan vô dụng này có làm lên lịch sử gì không thì mọi người hãy cùng theo dõi nhé.]

- Đây là đâu?

- Bọn họ muốn làm gì chứ?

Những người khác cũng bắt đầu xôn xao và rồi một ánh sáng lóe lên làm mọi người nhất thời chói mắt. Và phía trên kia một tên có vẻ đẹp hơn có quyền lực hơn những tên khác mặc một bộ đồ màu trắng quý tộc vô cùng.

- Xin chào lũ người bẩn thỉu. Xin giới thiệu ta là Sun, một quý tộc từ hành tinh xa xôi khác trái đất tới đây. Thực ra bọn ta muốn biến loài người bẩn thỉu vô dụng các ngươi thành nô lệ nhưng nữ hoàng đã có một đặc ân cho lũ các ngươi. Bây giờ bọn ta sẽ thả các ngươi ra và nhiệm vụ của các ngươi là chạy đi. Sau đó các bé yêu của bọn ta sẽ đi săn các người. Kẻ bị bắt sẽ bị giết chết người còn sống và trốn thoát nếu để bọn ta tìm được cũng sẽ giết không tha. Giờ thì đi đi.

Cánh cửa mở ra, loài người thi nhau chạy toán loạn miễn sao để trốn. Bọn quý tộc cùng lũ lính đứng cười vui vẻ.

- Nào, các bé yêu ra đi.

Tên quý tộc đó vừa rứt lời thì một con búp bê mặc bộ đồ dâu tây đang cầm cái bình tưới màu hồng to lớn vô cùng xuất hiện. Con búp bê đó nhanh chóng di chuyển đuổi theo đám người đang chạy kia, nó cầm cái bình tưới vung lên rồi quét một lượt loài người ối người chết. Con búp bê này rất mạnh, nhìn mặt nó đang nở nụ cười rõ tươi, nó dẫm đạp rồi dùng bình tưới đánh loài người.

- Nhìn cảnh này mới đẹp làm sao.

Sun mỉm cười, hắn đã đứng trên cao nhìn xuống cảnh tượng những con búp bê, gấu bông và cả mấy con vật to lớn đều đang tấn công loài người. Trong cuộc đi săn này nữ hoàng đã đồng ý cho họ thả một nửa quân số loài người ra bên ngoài để săn. Phía bên kia một con búp bê mặc bộ đồ chăn cừu cầm lấy cây gậy có dây leo hoa trên đầu rất đẹp đập cho lũ con người một phát mà gây chấn động lớn. Phía bên kia có một con gấu lông xù màu trắng cùng với con gấu nhồi bông chột một mắt đang càn quét.

Lúc này Yuuichi đang cố gắng chạy, thằng nhóc chạy vào một con hẻm ngồi thở gấp. Tại sao lại như vậy chứ? Tại sao? Gia đình của Yuuichi, họ đang ở đâu? Có an toàn không?

- Tada, tìm được rồi.

Một con búp bê mặc bộ váy với hai cái tay đeo găng làm bánh mỉm cười. Một tay nó cầm chảo, một tay nó cầm cái thìa ngó cái mặt to đùng vào trong con hẻm đó. Yuuichi sợ hãi, một con búp bê khổng lồ nói chuyện được sao? Yuuichi chân mềm nhũn, thằng nhóc sợ hãi đến chảy nước mắt. Yuuichi cố gắng lấy hết tỉnh táo để chạy ra ngoài nhưng bị cái thìa xúc của con búp bê đó xúc lên cho vào chảo, thằng nhóc nhảy xuống đang định quay về đầu hẻm bên kia thì bị một con gấu bông chặn đầu. Không còn cách nào để thoát thằng bé chỉ biết sợ hãi và khóc lóc.

- Yuu.....mau chạy đi. Nhanh lên.

Tiếng ai đó hét lên, Yuuichi nhận ra đó là một người bạn cùng lớp, con bé đó làm gì ở đây. Phải rồi, nó đang ở sau con búp bê làm bếp kia. Yuuichi thấy con làm bếp đó đã quay lại nhìn con bé và đuổi theo. Nhân cơ hội Yuuichi chạy ngay ra đó, con bé cùng lớp cũng chạy theo thằng nhóc. Cả hai đứa đang bị con búp bê làm bếp đuổi theo. Cả con gấu bông kia cũng nhảy qua con hẻm để cùng đường đuổi theo Yuuichi.

- Này sao cậu cũng ở đây?

- Tớ thuộc nhóm bị bắt ở tầng hầm bên cạnh. Đang chạy thấy một con búp bê làm bếp và rồi thấy cậu. Nhanh lên phải trốn đi thôi, còn niềm tin là còn hi vọng.

- Cậu....

Yuuichi không thể hiểu được, con nhỏ này trước đây lúc nào cũng chỉ có một mình, nó mạnh mẽ đến thế sao?

- Á.....

Con bé đó hét lên, nó bị con búp bê làm bếp kia cầm cái thìa xúc cắm xuống đất mất chân trái. Yuuichi kinh hãi đứng đó run run. Con bé đó bị con làm bếp kia túm lên, con gấu bông đang sắp lại gần.

- Yuu mau chạy đi, đừng dừng lại chạy nhanh đi......

- Nhưng......

Yuuichi sợ hãi đứng đó, thằng nhóc quá sợ hãi, nó không thể giúp con bé kia.

- Đừng có sợ Yuuichi, tớ đã luôn dõi theo cậu, cậu là người tốt, Yuuichi nhất định sẽ đánh bại bọn người này phải không?

Điều cuối cùng Yuuichi còn nhìn thấy đó chính là nụ cười của con bé cùng lớp mà đến thằng nhóc cũng không biết tên là gì. Con nhóc đó đã bị con búp bê làm bếp và con gấu bông đang cầm mỗi người một đầu, chúng đang tranh giành và rồi cơ thể của con bé đó bị kéo đến đứt làm đôi. Yuuichi sợ hãi hét lên rồi chạy đi mất. Chuyện kinh khủng gì đang xảy ra thế này, con bé đã bị giết, nếu nó không giúp Yuuichi thì đã không như vậy và có lẽ người bị xé xác là thằng nhóc mới đúng. Chạy thôi, phải chạy thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.