Trong lòng Hoàng Giảo hiện lên một ý nghĩ khả nghi, buột miệng hỏi: “Em không bị mất trí nhớ à?”
Tiếu Cẩn cười cười rất nhạt, từ chối cho ý kiến.
Hoàng Giảo cảm thấy kỳ lạ, không giống so với lần đầu tiên gặp nàng, nhưng không thể nhận ra khác biệt ở chỗ nào, dù sao thì cô ấy cũng không quen lắm.
Tiếu Cẩn chân thành nhìn cô ấy, giọng điệu thỉnh cầu, nhưng lại cho người khác cảm giác không thể từ chối: “Chị Hoàng, đừng nói cho ai biết chuyện hôm nay của chúng ta, kể cả chị họ của em.”
Vẻ mặt của Hoàng Giảo xoắn xuýt.
Không nói cho người khác biết cũng không sao, cô ấy cũng không phải là người lắm mồm, nhưng nếu không nói với chị họ của nàng, cô ấy không yên tâm. Dù sao Tiếu Cẩn là được chị họ nàng giới thiệu, bị tai nạn giao thông, còn xảy ra chuyện lớn bị mất trí nhớ như vậy...
Tiếu Cẩn thấy cô ấy bối rối liền chủ động lấy điện thoại di động ra, tìm thấy số điện thoại của Lư Linh trong danh bạ, bấm gọi.
“Chị họ, chị đang ở đâu vậy? Đi công tác? Em có chuyện muốn nói với chị.” Tiếu Cẩn nói nhỏ, “Hai ngày trước em bị va quẹt khi lái xe, không sao đâu, chị đừng lo lắng. Chị đang bận, không cần trở về, chị Hoàng chăm sóc em hai ngày. Đúng vậy, chị Hoàng Giảo...”
Cuối cùng, Tiếu Cẩn cũng đưa điện thoại cho Hoàng Giảo. Hoàng Giảo và Lư Linh nói vài câu, cuối cùng cũng an tâm.
Tiếu Cẩn cất điện thoại, gật đầu với Hoàng Giảo, giọng điệu nhẹ nhàng cám ơn: “Đã làm phiền chị, chị Hoàng.”
Hoàng Giảo khoát tay: “Không phiền, không phiền.”
“Hôm khác em sẽ mời chị và chị họ cùng nhau ăn cơm.” Tiếu Cẩn ngửa đầu nhìn sắc trời, lịch sự chào tạm biệt, “Chị Hoàng, em còn có việc phải làm, em đi trước đây.”
Hoàng Giảo không biết nàng bị mất trí nhớ thật hay giả, quan tâm hỏi: “Em đi đâu vậy?”
Tiếu Cẩn trả lời: “Trở về nơi ở của em.”
“Chị đi cẩn thận.”
“Chị biết rồi.”
Hoàng Giảo không nói thêm nữa, nhìn theo bóng lưng của nàng, trong lòng đầy nghi ngờ.
Đây rốt cuộc là mất trí nhớ? Hay vẫn là không mất trí nhớ? Ngoài ra, mối quan hệ giữa nàng và đối tượng xem mắt kia là gì?
Tiếu Cẩn đi đến ven đường chờ xe. Vốn dĩ, nàng muốn học theo Mộc Chẩm Khê dùng ứng dụng gọi xe, nhưng vừa lấy điện thoại ra lại cất đi. Nhìn ngựa xe như nước trước mắt, giống như nhìn bạn bè đã lâu không gặp.
Ánh mắt rưng rưng của Mộc Chẩm Khê khi mới đứng dậy, bất ngờ hiện lên trước mắt nàng.
Tiếu Cẩn vẻ mặt thẫn thờ, đứng sững sờ.
Cho đến khi một chiếc taxi dừng bên đường, tài xế hạ cửa kính xe xuống hỏi cô đi đâu, Tiếu Cẩn mới lưu loát mở cửa sau, ngồi xuống, đọc từng chữ rõ ràng: “Công viên Cảnh Thái.”
Đây là địa chỉ nàng đã nhớ kỹ trước khi xóa thông tin liên hệ của bên môi giới.
Quyết tâm đuổi nàng đi của Mộc Chẩm Khê quá mạnh mẽ, Tiếu Cẩn nhân cơ hội này quay lại xem có manh mối gì trong nhà không. Nàng nhớ ra một vài điều, đó là cảnh tượng vụ tai nạn giao thông ngày hôm đó.
Chiếc xe tải nhỏ đột ngột lao ra, va chạm dữ dội, máu tươi trong tầm mắt, còn có...
Tiếng khóc khàn giọng của Mộc Chẩm Khê.
Tiếu Cẩn dùng móng tay nhéo vào lòng bàn tay, bình tĩnh nhìn những tòa nhà đang lui dần bên ngoài cửa sổ.
Tài xế đỗ xe ở cổng tiểu khu, Tiếu Cẩn không thành thạo với thanh toán điện tử, theo thói quen lấy ví ra, khi mở ra mới phát hiện bên trong có một xấp tiền giấy không biết nằm trong đó từ lúc nào.
Ngón tay Tiếu Cẩn lướt nhẹ qua xấp tiền, trong mắt lóe lên tia ấm áp, đường nét trên khuôn mặt dịu xuống. Nàng đóng ví lại, lấy điện thoại ra, thanh toán từng bước dưới sự hướng dẫn của tài xế, đẩy cửa xuống xe.
Có thẻ cổng và chìa khóa trong túi xách, Tiếu Cẩn bước vào tiểu khu mà không gặp bất kỳ sự cản trở nào. Nàng cẩn thận quan sát môi trường xung quanh, lần theo các biểu báo tìm ra tòa nhà nàng sống. Tiểu khu hiện tại cao cấp hơn trước rất nhiều, Tiếu Cẩn nhớ lại hành động trước đây của Mộc Chẩm Khê, quẹt thẻ thang máy, nhấn số tầng.
Tầng 30.
Một tầng có 2 căn hộ, giúp Tiếu Cẩn tiết kiệm thời gian đi từ nhà này sang nhà khác.
Cánh cửa căn nhà nàng thuê cũng được trang bị khóa điện tử, có bảo hiểm kép vân tay và mật khẩu số. Vân tay thì được rồi, nhưng mật khẩu thì nàng không biết.
Tiếu Cẩn đứng ở cửa một lúc, ánh mắt nàng từ từ lắng đọng. Nàng mím môi nhập một dãy số, sinh nhật của Mộc Chẩm Khê.
891014.
Nàng nhìn chằm chằm vào đèn hiển thị trên ổ khóa cửa không chớp mắt.
Đèn báo chuyển từ đỏ sang xanh, mở ra.
Ý cười nhàn nhạt thoáng qua mắt Tiếu Cẩn.
Nàng mở cửa, bước vào, bật ngọn đèn trên tường để chiếu sáng phòng khách rộng lớn.
So với ngôi nhà nhỏ hai phòng đơn giản nhưng được bố trí ấm cúng của Mộc Chẩm Khê, ngôi nhà này trông đặc biệt trống trải và lạnh lẽo. Màu sắc chủ đạo là xám trắng, vì không có người ở trong một tuần qua nên có một lớp mỏng bụi mỏng trên sàn nhà và bàn trà.
Tiếu Cẩn lấy một đôi dép trong tủ giày, từ cửa trước bước vào. Nàng liếc qua bình hoa bách hợp đã héo khô trên bàn ăn, đi về phía một căn phòng đóng cửa trước mặt.
Đẩy cửa ra liền nhìn thấy một cái giường lớn, trong phòng bài trí cũng không có gì, nói đơn giản thoải mái, không bằng nói là quạnh quẽ, ngoại trừ cái giường lớn thì không có đồ vật gì dư thừa.
Trên bàn cạnh giường ngủ, có một cuốn sách dày hơn cục gạch, Tiếu Cẩn tiến lên lật xem. Tất cả đều bằng tiếng Anh, đây vốn là sách Văn học lý luận tương đối do một học giả người Mỹ viết, bên trong cũng được đánh dấu không ít bằng tiếng Anh, chính là chữ viết tay của nàng.
Trong phòng không tìm thấy vật gì có giá trị, Tiếu Cẩn mở cửa phòng làm việc cạnh phòng ngủ, giật mình khi ngước mắt lên.
So với phòng ngủ, phòng làm việc này giống như nơi người sinh hoạt, có ghế sô pha, chăn màn, đèn sàn. Dưới cửa sổ đầy nắng của phòng làm việc, có một tấm thảm len dày, ở góc xa bên trong có một chiếc ghế sô pha lười. Chiếm cả bức tường là một giá sách, bàn làm việc lớn hơn so với bàn học bình thường, trên đó ngoài máy tính còn có vài cuốn sách được trải ra. Màn hình máy tính tối đen, nhưng vẫn còn đèn báo chuột, hiển nhiễn vẫn ở chế độ chờ.
Nàng không phải là một người lười biếng, không khó để suy đoán nàng đã sử dụng máy tính trước khi ra khỏi nhà vào ngày hôm đó, những cuốn sách đó có thể dự định quay trở về rồi đọc tiếp.
Tiếu Cẩn bật màn hình máy tính lên, vì phải chờ lâu nên cần điền mật khẩu vào để mở máy. Nàng không ngần ngại nhập dãy số giống như mật khẩu khóa cửa lúc nãy, màn hình không ngoài dự đoán được mở ra. Trên mặt bàn là luận văn được viết một nửa đang mở ra: “So sánh và nghiên cứu chủ nghĩa lãng mạn Trung Quốc và Anh dưới góc nhìn hiện đại“.
Tiếu Cẩn không chạm vào những cuốn sách đó, xem qua dữ liệu trong máy tính và hiểu sơ bộ về nghề nghiệp mà nàng đang làm.
Nàng dời tầm mắt xuống, rơi vào trong ngăn kéo bàn, thấy bên trên có một túi hồ sơ. Nàng mở ra lấy tờ giấy bên trong, sau khi đọc từng chữ một, nàng phát hiện đó là thư hẹn của trường Đại học Lâm Thành.
Tiếu Cẩn đặt tài liệu sang một bên, tiếp tục lục tung các ngăn tủ khác.
***
Sau khi Mộc Chẩm Khê đuổi Tiếu Cẩn đi, cô mất hồn mất vía trở về nhà, đóng cửa, khóa lại, tiếng “cạch” quen thuộc vang lên nhưng lúc này có chút trống trải.
Mộc Chẩm Khê đứng ở cửa hít thở một hơi, thay giày như thường lệ. Cô cởi túi xách treo lên giá treo bên cạnh cửa, rót nước, vào bếp, hâm nóng đồ ăn buổi trưa còn dư lại, một mình ngồi trước bàn cơm nhai kỹ nuốt chậm ăn cơm.
Hôm nay, cảnh tượng Tiếu Cẩn mua kem cho cô cứ lởn vởn trong tâm trí cô.
Mộc Chẩm Khê thở dài, đặt đũa xuống, nhanh chóng bước vào phòng làm việc. Cô ngồi xuống trước bàn làm việc, bật máy tính, đặt bảng vẽ điện tử trước mặt, tay trái đặt lên bàn phím, tay phải cầm bút cảm ứng.
Cô nhắm mắt rồi lại mở ra, trong lòng không suy nghĩ bất cứ điều gì, ngón tay khẽ nhúc nhích, sau đó đầu bút bay nhanh.
Một nữ sinh thanh xuân mỹ lệ trong bộ đồng phục trung học xuất hiện trên giấy.
Mộc Chẩm Khê chăm chú nhìn vào màn hình, thời gian cứ thế trôi qua từng giây từng phút.
Mặt trời sắp lặn vàng rực, những đám mây trắng bồng bềnh trên bầu trời, màu vàng ấm trong vắt của ráng chiều chiếu rọi vào khoảng không. Nữ sinh mặc đồng phục học sinh đút một tay vào túi áo khoác, thản nhiên nghiêng đầu bước đi, cắn môi khẽ mỉm cười hướng về phía ống kính, trong tay cầm một cây kem vị dâu đưa về phía trước.
Mộc Chẩm Khê nghiêng người về trước, khóe môi nhếch lên một nụ cười chính cô cũng không nhận ra, dùng bút vẽ cẩn thận phác họa đôi mắt của cô gái, một đôi mắt biết nói dịu dàng như mặt hồ.
Mộc Chẩm Khê di chuyển ánh mắt từ giữa máy tính sang góc dưới bên phải. Cô đã ngồi được ba tiếng kể từ khi bước vào. Cô xoa mặt thở dài nhẹ nhõm một hơi, nỗi phiền muộn trong lòng gần như được giải tỏa. Cô ký tên và ngày tháng vào bức hình rồi đăng lên Weibo.
Cô có một tài khoản Weibo, đã đăng ký từ rất sớm, vốn muốn chia sẻ một số bức vẽ. Cô không che giấu nó, sử dụng tên viết tắt của chính mình cho biệt danh. Trò chơi trong tay dần trở nên nổi tiếng, cô bị đào ra là họa sĩ chính, một lượng lớn fan hâm mộ mới tràn vào, hiện tại đã có hàng trăm nghìn fan hâm mộ. Đây là Weibo riêng tư, không bao giờ đề cập đến trò chơi, vì vậy nó khá sạch sẽ.
【 Hi vọng em vĩnh viễn là vị dâu tây 】
Mộc Chẩm Khê nhìn xuống, chỉnh sửa văn bản một cách bình thản, đầu ngón tay dừng lại, nghĩ nghĩ rồi lại thêm một hashtag #mười_năm#, sau đó đăng lên.
Không quan tâm đến những bình luận trong phần bình luận, bức tranh này được vẽ cho chính cô xem, đó cũng là cách để cô xả stress. Sau ngày hôm nay, có lẽ cô thực sự có thể buông tay.
Mộc Chẩm Khê mỉm cười, tắt máy tính, dùng tay trái xoa bóp cổ tay phải đau nhức. Ánh mắt rơi vào một vật được che bởi tấm vải lụa đỏ bên cạnh máy tính, được cô cố ý che lại khi Tiếu Cẩn đến đây.
Ý cười nhẹ nhõm thoải mái trong mắt cô thu lại, ngón tay nắm lấy góc vải lụa rồi từ từ vén ra.
Đó là một khung ảnh, một bà lão nhân hậu, hiền lành hòa ái, bên cạnh là một cô gái cao gầy với nụ cười rạng rỡ, mặc bộ đồng phục đã giặt đến trắng bệch. Chỉ là kích thước khung ảnh này quá khác so với những khung ảnh thông thường, chiều cao hơn hẳn chiều rộng, như thể một phần của bức ảnh đã bị ai đó cố tình xé bỏ.
Ngón tay Mộc Chẩm Khê cách tấm kính lạnh lẽo chạm vào khuôn mặt bà lão, đôi mắt ngấn lên nhiệt khí, lẩm bẩm nói: “Bà ngoại.”
***
Tiếu Cẩn hai mắt thất thần ngồi trên mặt đất bên trong phòng làm việc. Các loại đồ vật trong ngăn kéo bị lục tung đặt lộn xộn trước mắt, cái gì cũng có, chỉ là không có thứ gì liên quan tới Mộc Chẩm Khê.
Mười năm qua... rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!
Tiếu Cẩn nắm chặt hai tay, hơi thở dồn dập, khao khát gào thét ẩn giấu trong lòng, gấp đến nổi muốn phát tiết.
Điện thoại trong túi đột nhiên rung lên, Tiếu Cẩn mới hoàn hồn, thở ra một hơi nặng nề, đờ đẫn lấy ra xem. Là thông báo đặc biệt chú ý từ Weibo, nàng bấm vào.
MZX891014:
【 #mười_năm# Hi vọng em vĩnh viễn là vị dâu tây [hình ảnh] 】
Tiếu Cẩn không hiểu ứng dụng này là gì, nhưng ngay lập tức nàng nhận ra người này là ai.
Hơi thở của nàng ngưng trệ, gần như nước mắt đầm đìa, sau đó bỗng dưng tim đập dữ dội.
Tiếu Cẩn chật vật từ dưới đất đứng lên, loạng choạng đi về phía cửa.
- -----------
Tác giả có chuyện muốn nói:
Tất cả chúng sinh đều là thống khổ, mà ngươi là vị dâu tây, ước chừng là một cái phúc.
Đoạn giới thiệu ngày hôm qua không viết nó, thất sách, tôi sẽ thông báo lại tập tiếp theo: Về nhà với tôi.
Ký ức không được khôi phục, chỉ nhớ rõ một chút, cập nhật muộn, xin lỗi, cúi đầu.