Biệt Lai Hữu Dạng

Chương 115: Chương 115: Cao trung (7) - Chúng ta làm lành đi




Khi việc bận quá, xưởng may thường tuyển một số đứa trẻ nhanh nhẹn làm cộng tác viên, lương trả hàng ngày. Công việc đều không đòi hỏi kỹ thuật cao, như cắt chỉ, một chiếc vài xu, cuối cùng tính tiền theo thành phẩm.

Công việc này rất thích hợp cho những người có nhu cầu kiếm thêm thu nhập để đi học như Mộc Chẩm Khê. Nhiều công nhân trong xưởng sẽ đến đây vào cuối tuần để kiếm thêm một chút trợ cấp cho con cái, nhưng hầu như không có ai đến đây từ thứ Hai đến thứ Sáu như Mộc Chẩm Khê.

Hầu hết công nhân ở đây đều là nữ, độ tuổi khác nhau từ 14 đến 50, khoảng cách khá lớn. Mộc Chẩm Khê không mặc đồng phục, không chủ động nói mình là học sinh, thật ra không ai đoán ra cô vẫn còn đi học, trong này có một người còn nhỏ hơn cô.

Mộc Chẩm Khê quen thuộc đi tìm chủ nhiệm xưởng, chủ nhiệm là một phụ nữ khoảng 40 tuổi, cũng tăng ca cùng mọi người.

“Hôm nay vẫn cắt chỉ sao?” Mộc Chẩm Khê hỏi. Đam Mỹ H Văn

“Đúng vậy, nhưng mà còn có việc khác, cháu muốn làm không?” Chủ nhiệm nói một cách nhẹ nhàng. Có lẽ bà ấy là người duy nhất trong xưởng biết cô là học sinh, đã hỏi qua lúc trước khi cô được tuyển dụng. Mộc Chẩm Khê không nói dối được, nên nói đúng sự thật, cũng nhờ bà ấy đừng nói cho người khác biết.

“Làm gì vậy ạ?”

“May túi, cô thấy trước đây hình như cháu có một số kỹ năng cơ bản rồi.” May thành phẩm quần áo không phải một sớm một chiều là xong, mà phải có nhiều bản mẫu khác nhau, tạo ra các bộ phận khác nhau, viền trước, viền sau, tay áo, miệng túi, đều được may bằng máy may.

Chủ nhiệm dẫn Mộc Chẩm Khê đến trước một chiếc máy may trống, dùng chân đạp lên bàn đạp, hai tay siết chặt vải, đẩy xuống dưới răng, dùng ngón tay ấn, tay phải vòng qua, chân đạp xuống, tiếng kim máy vang lên không dứt.

Chủ nhiệm tập trung ánh mắt, hai ngón tay uyển chuyển đưa mảnh vải về phía trước.

Khi âm thanh dừng lại, đường may thẳng mịn xuất hiện ở nơi hai mảnh vải được may lại với nhau. Chủ nhiệm lật quần áo lại, đút tay vào túi, đưa cho Mộc Chẩm Khê: “Cháu biết làm không?”

Mộc Chẩm Khê suy nghĩ một lúc rồi nói: “Cháu sẽ thử xem.”

“Dùng cái này đi.” Từ trong khung bên cạnh, chủ nhiệm tìm thấy hai mảnh vải vứt ở trong góc, đưa cho cô.

Ngày xưa, ba món đồ vật quan trọng là đồng hồ, xe đạp, máy may; máy may không phải là đồ vật mới mẻ gì. Khi ba mẹ của Mộc Chẩm Khê chưa ly hôn, mẹ cô sẽ dùng máy may để làm việc, tiểu Mộc Chẩm Khê đứng trước máy may nhìn, tròn xoe chớp mắt.

Mộc Chẩm Khê nhớ lại trình tự của chủ nhiệm trước đó, cộng với việc cô làm việc bán thời gian trong xưởng may lâu rồi, chưa ăn thịt heo cũng từng thấy heo chạy nên cô mạnh dạn thử. Cô vụng về và chậm chạp trong học tập, nhưng có thể xử lý chuyện này một cách dễ dàng.

Ngoài việc đường may không được thẳng như của chủ nhiệm, động tác của cô vô cùng chuẩn.

Chủ nhiệm đưa quần áo cho cô thử, Mộc Chẩm Khê cũng hoàn thành tốt.

Chủ nhiệm cười nói: “Vậy đêm nay cháu làm cái này đi, giá một chiếc đắt hơn cắt chỉ.”

Trong lòng Mộc Chẩm Khê ấm áp.

“Cảm ơn chủ nhiệm.”

“Không có gì đâu.” Chủ nhiệm vỗ vỗ bờ vai gầy guộc của thiếu nữ, nhẹ nhàng nói: “Cháu không cần phải liều mạng như vậy, tan ca sớm một chút, ngày mai còn đi học.”

***

“I am writing to extend my gratitude to you because with your help... It is your unreserved...” Mộc Chẩm Khê bị vấp.

Tiếu Cẩn nhất tâm nhị dụng vừa sửa đề vừa nghe cô đọc. Nàng đánh dấu vào lựa chọn câu hỏi trắc nghiệm, chờ hai giây, thản nhiên nói: “Tiếp tục.”

“ It is your unreserved help that enables me to obtain...” Mộc Chẩm Khê lắp bắp.

Tiếu Cẩn lật một trang đề ôn tập.

Mộc Chẩm Khê “ obtain” một lúc lâu, nhưng không nói được đoạn sau.

Tiếu Cẩn thở dài: “This splendid opportunity of further education.”

Còn một câu nữa, Mộc Chẩm Khê không nhớ nổi nữa, cúi đầu xấu hổ dưới ánh nhìn của Tiếu Cẩn.

“Xin lỗi.”

“Xin lỗi cái gì?” Tiếu Cẩn lạnh lùng nói, “Là ai đã hứa với tớ mỗi tuần học thuộc lòng hai bài văn mẫu?”

“... Là tớ.”

“Vậy tại sao cậu không học thuộc lòng được?” Tiếu Cẩn hiếm khi tức giận.

“Tớ chắc chắn sẽ học được.” Mộc Chẩm Khê nhỏ giọng cam đoan.

Tiếu Cẩn lạnh mặt.

Mộc Chẩm Khê yếu thế kéo tay áo của nàng, nói nhỏ với nàng: “Cậu đừng tức giận.”

“Tớ không có tức giận! Tớ tức giận cái gì? Tớ có tư cách gì mà tức giận? Dù sao cũng là cậu thi trượt, không phải là tớ thi trượt!” Tiếu Cẩn khó thở, nói không lựa lời.

Giọng nói của nàng đột ngột tăng cao, thu hút sự chú ý của các học sinh khác trong lớp.

Những ánh mắt dòm ngó và dò xét rơi vào người Mộc Chẩm Khê, xì xào bàn tán, khiến cô xấu hổ như thể đang khỏa thân, bị người khác dòm ngó. Mộc Chẩm Khê từ từ buông tay áo của Tiếu Cẩn ra, quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, đường nét trên khuôn mặt có chút lạnh lùng.

Ngón tay của Tiếu Cẩn giật giật, nhưng cuối cùng cũng không vươn ra.

Tiếng thảo luận trong lớp dần dần dừng lại.

Chuông vào lớp vang lên, Từ Viễn Tân bước vào, thông báo thời gian cho kỳ thi tháng lần thứ hai, ngay tuần sau.

Cả lớp bỗng ồ lên.

Tiếu Cẩn liếc nhìn Mộc Chẩm Khê, Mộc Chẩm Khê không buồn cũng không vui, vô cảm.

Tiếu Cẩn bắt đầu cảm thấy bất an.

Mình vất vả lắm mới thuyết phục được cô thi vào lớp thực nghiệm, lần này phát hỏa, ngộ nhỡ bị đánh trở về nguyên hình. Nhưng để nàng xuống nước dỗ dành Mộc Chẩm Khê, nàng không làm được. Vốn dĩ đó chính là lỗi của Mộc Chẩm Khê, hứa hẹn rồi lại nuốt lời. Có phải cô hoàn toàn không đặt chuyện thi vào lớp thực nghiệm ở trong lòng hay không, hay là, cũng không đặt mình ở trong lòng, cô không muốn tiếp tục ngồi cùng bàn với mình, tất cả đều là mong muốn đơn phương của mình.

Trái tim của Tiếu Cẩn như chìm xuống vực thẳm.

Tiết Toán kết thúc.

“Xin lỗi, nhường đường một chút.” Mộc Chẩm Khê đứng lên, lịch sự nhờ Tiếu Cẩn nhường đường cho cô.

Tiếu Cẩn ngửa đầu nhìn cô, hàng mi dài của cô rũ xuống, che khuất tầm mắt khiến nàng không nhìn rõ cảm xúc trong mắt.

Tiếu Cẩn không nói chuyện, mặt không cảm xúc để cô đi ra ngoài.

Mộc Chẩm Khê rời khỏi lớp học một mình.

Tiếu Cẩn lơ đễnh làm bài, trông mòn con mắt nhìn ra cửa, chỉ trong phút chốc, đầu óc của nàng như có điện, hàng nghìn ý nghĩ chạy qua. Nếu không, mình tự xin lỗi đi, thời gian eo hẹp nhiệm vụ nặng nề, vốn dĩ Mộc Chẩm Khê đã không thông minh, nên chú trọng động viên, không nên mất bình tĩnh. Hơn nữa, Mộc Chẩm Khê chỉ có tình bạn trong sáng với mình, mình không thể dùng tiêu chuẩn của người yêu để đòi hỏi cô...

Chuông chuẩn bị vang lên một lần, Mộc Chẩm Khê vẫn không quay lại.

Tiếu Cẩn ở chỗ ngồi đứng ngồi không yên.

Mộc Chẩm Khê sẽ không hờn dỗi rồi trốn tiết chứ?

Vào thời đó, học sinh thường đeo đồng hồ điện tử, niềm vui thích duy nhất chính là chỉnh đồng hồ chính xác đến từng giây. Khi tan học, hoặc là nói nhỏ, hoặc là hưng phấn đếm thầm trong lòng “Mười, chín, tám, bảy...” Khi đếm đến số 0, chuông báo tan học sẽ vang lên đúng giờ, đây cũng là khoảnh khắc học sinh có cảm giác vô cùng thành công.

Sau bàn của Tiếu Cẩn có một nam sinh, ngoài tiếng chuông tan học, cậu ấy còn thích đếm giờ vào lớp.

Tiếu Cẩn đúng lúc nghe thấy giọng nói của cậu ấy: “Mười, chín, tám, bảy...”

Tiếu Cẩn bất giác nắm chặt tay.

“Ba...”

Một bóng người lao vào như gió từ trước cửa lớp, bóng người từ trên bục giảng chạy vào, theo sau là thầy giáo chủ nhiệm lớp. Tiếu Cẩn hoa mắt, bàn học bên cạnh có thêm một người. Cơ thể phản ứng nhanh hơn bộ não, Tiếu Cẩn kéo ghế vào trong, Mộc Chẩm Khê trượt vào từ sau lưng ghế, ngồi xuống, làm một mạch.

Mộc Chẩm Khê vừa thở hổn hển vừa lật sách, quần áo mỏng manh, đồng phục màu trắng, lúc này cổ áo mở rộng ra, tản ra hơi nóng, xương quai xanh lấp ló lấm tấm óng ánh, lộ ra một chút ngây thơ và quyến rũ.

Ma xui quỷ khiến Tiếu Cẩn duỗi tay ra dùng lòng bàn tay lau, đầu lưỡi liếm liếm điểm óng ánh kia, hơi mặn, là mồ hôi.

Mộc Chẩm Khê Cạch sững sờ, một bên tai đột nhiên đỏ bừng.

Sau khi nhận ra điều đó, Tiếu Cẩn hoảng sợ, nhưng nàng đã che đậy rất tốt, dùng ánh mắt “giữa bạn bè với nhau, động tác này rất bình thường, là do cậu ngạc nhiên” nhìn cô, nhỏ giọng nói: “Cậu đi làm gì vậy?”

Mộc Chẩm Khê nuốt nước bọt, cô không biết tại sao mình lại phải nuốt nước bọt, nhưng cổ họng lại cuộn trào không kiểm soát được.

Cô lấy ra thứ gì đó từ trong túi đồng phục của mình, nhanh chóng nhét nó vào lòng bàn tay của Tiếu Cẩn dưới bàn học.

Tiếu Cẩn khẽ cong ngón tay, trước tiên cảm nhận được bao bì nhựa. Nàng quay đầu lại, rũ mắt xuống nhìn, là một cây kẹo mút vị sữa.

“Chúng ta làm lành đi.” Mộc Chẩm Khê ghé vào tai nàng, nhỏ giọng nói.

Hơi thở ấm áp phả vào gáy của Tiếu Cẩn, rất ngứa, ngay cả trái tim cũng trở nên không chịu nổi.

---------------

Tâm sự Editor:

Mình xem U23 Việt Nam đá nên edit hơi rối tí hehe

Việt Nam vô địch!!!!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.