Biệt Thái Nhập Hí

Chương 21: Chương 21




Vì thế ngày hôm đó sau khi tan tầm, mọi người trong văn phòng cùng nhau đi ăn cơm, lại cùng nhau đi hát, đợi đến lúc ra khỏi ktv, những ánh đèn rực rỡ cũng đã tắt, thành thị chìm trong bóng đêm nồng đậm. Trước an bài người đem nhóm nữ nhân viên trở về, những người còn lại nói còn muốn đi uống rượu.Sở Chu xem chừng Tăng Kế cùng khách hàng đàm phán cũng xong rồi, không sai biệt lắm thì đã về đến nhà, vừa lúc Lâm Tùy đứng ở một bên nói quá muộn nên trở về mai còn muốn sáng sớm đi làm, hắn liền thuận ý bảo về nhà thuận tiện đưa Lâm Tùy về trường học.

Những người khác đương nhiên không có dị nghị, dù sao nhiều thiếu một người đều không quan trọng. Lâm Tùy muốn từ chối cũng không kịp, Sở Chu đưa y trở về, chính là y trước mắt cùng người thuê chung nhà. Lâm Tùy uyển chuyển mời hắn lên lầu ngồi một chút, Sở Chu trong lòng nghĩ vẫn là nên về nhà sớm một chút.Thời điểm khởi động xe, ánh mắt miết đến điện thoại đặt ở một bên, nhớ tới đã lâu cũng không liên lạc với Cố Vân.

Tựa hồ có thể tưởng tượng được lần gặp mặt tới, sẽ bị Cố Vân quở trách chính mình trọng sắc khinh bạn. Cuối tuần tìm thời gian rảnh đi SET xem thử, vừa lúc cùng Cố Vân uống rượu. Còn muốn tìm cơ hội hỏi rõ ràng chuyện tình cảm của y với Niếp Kỳ, lần trước chứng kiến Niếp Kỳ cùng người đàn ông tên Giang Như, cảm giác, cảm thấy là lạ.

Ai, làm bằng hữu, trước kia được Cố Vân chiếu cố nhiều lần, lần này liền cũng chăm sóc y một chút. Lái xe về đến nhà, thời gian vừa lúc điểm ở hai mươi hai giờ. Sở Chu đỗ xe, đi đến chỗ gần bãi đỗ xe, rất xa liền thấy ở dưới ánh đèn đường có hai người đang đứng, bởi vì hai người kia mặt đối mặt đứng thật sự gần, thậm chí trong đó một người thủy chung khoát tay lên vai người còn lại, cho nên Sở Chu như thế nào đều cảm thấy được hai người bọn họ có chút hương vị mờ ám.

Bất quá, chắc là chính hắn suy nghĩ quá nhiều, Sở Chu cười tự giễu. Tuy nói nhìn đầu tóc hẳn là hai người đàn ông, chỉ là đầu năm nay cũng không phải nhìn thấy hai người đàn ông nào cùng nhau thì cũng đều là gay. Hắn trước kia rõ ràng đối loại sự tình này cũng không quá mẫn cảm, từ khi cùng Tăng Kế cùng một chỗ, thành ra càng ngày càng bát quái.

Chậm rãi từ từ đi vào trong nhà, vừa rồi chú tâm nhìn nhìn, phòng khách cùng phòng ngủ đèn đều không bật, tưởng là Tăng Kế còn chưa xong việc, Sở Chu liền cũng không sốt ruột chạy vào nhà. Ngay từ đầu cũng không thèm để ý hai người, thẳng đến khi khoảng cách giữa Sở Chu cùng bọn họ càng ngày càng gần, nghe được trong đó thanh âm của một người liền không thể không chú ý tới.

Là — Tăng Kế?

Sở Chu cũng không quá chắc chắn, trong lòng có điểm không hiểu vì sao lại thấy lo lắng cùng mờ mịt. Kỳ thật Sở Chu nghe được, hai người kia nói chuyện, nội dung cũng không có gì đặc biệt hay quá phận, thậm chí ngay cả chút mờ ám cũng không có.

“…… Không mời anh đi lên uống gì đó sao?” thanh âm thực ôn hòa dễ nghe, mang theo ngữ điệu làm yên lòng người.

“Trong nhà có người.” Giọng nói bình thản khiến người ta không nắm rõ là mang theo cảm xúc gì của Tăng Kế.

“Nga, kia vừa lúc, giới thiệu anh biết một chút.”

“Không cần.”

“Như thế nào, là anh không biết hắn, hay là…… Anh không được phép thấy người đó?”

“……”

“Ha ha, nói giỡn thôi. Muốn gặp hắn, nhưng, xem anh hôm nay bồi em lâu như vậy, có phải hay không……”

Thanh âm ngày càng thấp, câu nói kế tiếp dần dần nghe không rõ ràng lắm. Đã thấy đầu người nọ chậm rãi dựa vào Tăng Kế, bởi vì người nọ hơi cao, theo góc nhìn của Sở Chu, mặt hai người đã muốn chạm vào nhau, giống như là hai người yêu nhau dựa vào cùng một chỗ yên lặng hôn môi.

Không khí mờ ám làm cho người ta muốn chạy nhanh rời đi. Tăng Kế đứng ở nơi đó, không muốn hùa theo cũng không bài xích, sử dụng ngữ điệu ngượng ngùng quát khẽ,“Bạch Nghị!”

Bạch Nghị rất nhanh lui về phía sau, nở nụ cười,“Để cho anh vào trong nghỉ một lát, hay là… kim ốc tàng kiều, có cái gì không thể tiết lộ sao.”

Tăng Kế bất đắc dĩ thở dài, đại khái kiên trì đối thoại cũng thực bế tắc, trầm mặc một lát vẫn là gật đầu đồng ý, đi về hướng ngôi nhà. Bạch Nghị tựa hồ không nghĩ tới hắn lại đồng ý nhanh như vậy, ngẩn người, há mồm muốn nói lại thôi, chung quy chính là cúi đầu nở nụ cười, đi theo hắn.

Sở Chu đứng ở tại chỗ thủy chung không nhúc nhích, cũng không biết chính mình có nên lập tức về nhà hay không. Nhớ rõ vào buổi sáng, Tăng Kế nói với hắn rằng y phải đi gặp khách hàng, buổi tối cùng ăn cơm. Vị khách hàng mà Tăng Kế nói, là chỉ Bạch Nghị sao?

Bởi vì nghĩ đến vấn đề này,ánh mắt Sở Chu hơi hơi nheo lại. Chính là Tăng Kế cùng Bạch Nghị, một lão bản, một thầy giáo, bọn hắn sẽ có cái gì hợp đồng giao dịch cần phải trao đổi?

Không hiểu, trong đầu Sở Chu một mảnh lộn xộn,sau đó nhớ lại rất nhiều những kí ức ngắn mơ hồ về Bạch Nghị. Vẫn muốn tránh đi những chuyện kia, cố tình tại đêm nay tận mắt nhìn thấy chuyện đã muốn cho qua thật lâu, muốn tránh cũng không thể.

Thời gian giống như chậm rãi quay ngược trở lại, nghe chuyện Bạch Nghị trở về, chuyện Bạch Nghị sắp xuất ngoại, chuyện Bạch Nghị cùng Tăng Kế chia tay,chuyện Bạch Nghị cùng Tăng Kế lưỡng tình tương duyệt…… Nhiều tin tức như vậy của Tăng Kế đều có liên hệ với Bạch Nghị, thế cho nên tuy rằng cùng Tăng Kế một chỗ, Sở Chu thủy chung không có lòng tin. Ở chung, tỏ tình, ước hẹn, quả nhiên trật tự điên đảo rồi, cho dù đã muốn làm hết những thứ này đó, cũng vẫn là chứng minh không ra được cái gì, càng không thể thay đổi cái gì.

Sở Chu đại khái có điểm hiểu được chính mình vì sao lại bất an, có lẽ nguyên nhân chính là vì trong đầu thủy chung nhận thức được vấn đề, trận tình yêu này, hắn thua ở điểm xuất phát, cho nên trong đáy lòng vẫn biết, nếu Bạch Nghị đã trở lại hắn căn bản là không có cách nào so sánh với y.

Sở Chu không thể tin bản thân có thể tuyệt đối bình tĩnh đối mặt với hình ảnh Bạch Nghị ở bên cạnh Tăng Kế, đành phải lựa chọn đứng ở dưới lầu, nhìn cửa sổ quen thuộc, đèn đã được mở. Bỗng nhiên nghĩ đến bao nhiêu năm trước, trong rừng cây nhỏ tối om, hắn thấy được hai người gắt gao ôm nhau cùng một chỗ.

Khi đó, hắn cũng là đứng ở bên ngoài, yên lặng nhìn động tác hai người họ, chính mình lại chỉ có thể giống như bị ai đó bó buộc chân tay, không thể nhúc nhích. Nhiều năm như vậy đã qua, hắn nghĩ đến chính mình cùng Tăng Kế thân mật như vậy, lại phát hiện, cũng bất quá là trên đài dưới đài biến hóa, diễn viên chính, thủy chung không phải hắn.

Ánh trăng màu trắng bạc xuyên thấu qua bức màn, một đường chiếu tới trên giường. Mơ hồ có thể thấy được trên giường hai bóng người đang dây dưa cùng một chỗ. Người bị đặt ở phía dưới bỗng nhiên kêu ra tiếng,“A — con mẹ nó ngươi, đừng cắn ta! Đau.”

Dẫn theo thanh âm có điểm tức giận, bởi vì dục vọng bị khơi dậy mà hơi hơi phát ách. Tên còn lại nghe tiếng ngẩng đầu, thanh âm lạnh lùng nói:“Thật sự là không ngoan, ngay cả mẹ cũng dám mắng, có phải hay không gần đây không có ai quản ngươi ……”

Nói xong thay đổi tư thế, liền cúi đầu làm ra bộ dáng muốn cắn xuống. Hắn nhìn thấy người dưới thân mạnh nhắm mắt lại, rốt cục nhịn không được bật cười. Tiếng cười kia vang bên tai, làm cho thân thể người nằm dưới căng thẳng, ánh mắt mở ra, trong ánh mắt lại tràn đầy phẫn hận cùng bi thương, nhếch miệng không bao giờ …nói chuyện nữa.

Người nọ sửng sốt, khẽ giọng thở dài,“Ngươi a……”

Lúc này đây, ngữ khí lại mang đầy sự sủng nịnh, hoàn toàn khác với giọng nói băng lãnh vừa rồi. Người dưới thân lần này hạ quyết tâm không hề phản ứng, nghiêng đầu sang chỗ khác, khiến cái hôn môi dừng ở bên tai, hai má, cổ, xương quai xanh, ngẫu nhiên lại bởi vì răng nanh cắn mà có một chút điểm đau,môi hút lấy càng nhiều khoái cảm.

Tuy rằng khắc chế không được hé miệng thở gấp, người dưới thân lại dằn lòng nghĩ chết cũng không nói gì.

Dựa vào cái gì hết thảy đều phải thuận theo ý ngươi?

Người dưới thân không nghĩ bản thân lại bị nắm trong tay, cái loại cảm giác này khiến hắn mất đi cái tôi, một chút cũng không tốt. Ngay tại thời điểm người dưới thân hung hăng cầm lấy bả vai người phía trên, sắp không thể khắc chế chính mình, liền có tiếng chuông cửa.

“Leng keng”,

“Leng keng”.

Hai người đều là sửng sốt, người dưới thân âm thầm nhẹ nhàng thở ra, buông cánh tay vẫn đang đặt trên cổ người phía trên.

“Ngươi còn vội đâu.”

Người phía trên dẫn theo điểm cười nhạo thổi khí vào trong lỗ tai, đợi cho đối phương run lên mới vừa lòng ngẩng đầu.

“Ai a, có điểm khả nghi a.”

Người dưới thân hơi nghi hoặc nhíu mày.

“Hay là tình nhân nào đó của anh tìm đến, anh chưa nói đêm nay tôi bao hết sao?”

Phân biệt không được là khẩu khí trêu ghẹo hay thực sự…

“Như thế nào có thể!” Lại không chút do dự phản bác trở về.

“Hảo, kia không cần phải để ý.” Người phía trên nói ra quyết định, điều chỉnh lại góc độ, tiếp tục hôn môi.

“Chính là……” Người dưới thân còn muốn nói nữa, lời nói muốn nói ra rồi lại không thể không nuốt trở lại trong bụng.

Trừ bỏ ngay từ đầu thoáng giãy dụa, vì đối phương đánh lén tỏ vẻ bất mãn, dần dần người dưới thân liền cũng không tái kiên trì, chính là nhắm mắt lại hưởng thụ đối phương hoặc nóng nảy hoặc thong thả hôn môi.

“Leng keng, leng keng, leng keng, leng keng……”

Không có trật tự, tiếng chuông cửa vẫn như trước vang không ngừng, rốt cục làm cho hai người trong phòng ngủ đã không còn cảm xúc để tiếp tục. Người phía trên không thể không dừng lại, cau mày nhìn về phía cửa, thần sắc lộ ra cảm xúc thâm trầm. Người dưới thân nhìn thấy người nọ ở trong bóng tối cũng có thể lộ ra không cam lòng cùng tức giận, tâm tình rốt cục cũng tốt hơn.

“Ta đi nhìn xem là ai.” Hắn nắm lấy quần trên thảm, lưu loát mặc vào, trong thanh âm che dấu không được ý cười.

“……” Người nọ trầm mặc một lát, thời điểm tức giận không nói lời nào tựa hồ đã là thói quen của hắn, lửa giận càng ngày càng lớn.

“…… Mặc thêm vào.” Không quen nhìn người nọ thân trên mặc như vậy tùy tiện đi ra ngoài gặp người lạ, người này nhịn nửa ngày, rốt cục vẫn là mở miệng.

Người nọ xoay người, vừa lúc tiếp được chiếc áo sơ mi. Hắn phiết miệng cười cười, mở ra cửa phòng ngủ, lần này thật không có cự tuyệt, vừa đi ra ngoài vừa không mặc thêm áo. Sau đó, là ai đến?

Đem ánh mắt nhìn qua mắt mèo tâm tình người nọ vốn khoái trá cũng biến mất — ngoài cửa căn bản không có người? Không thể,đã qua nửa đêm,ai lại còn chơi trò này. Không nói gì mở cửa,người nọ thật muốn nhìn một chút là ai dám nơi này muốn đùa dai.

Đèn hành lang vẫn sáng, nhìn kỹ mới phát hiện cửa cầu thang đang có người ngồi đó. Đầu cúi thật sâu, cho dù nghe được thanh âm mở cửa cũng không có quay đầu lại. Người nọ nhăn lại mi, dẫn theo điểm nghi hoặc kêu lên:“…… Sở Chu?”

Người ngồi ở cửa cầu thang ngẩng đầu, thần sắc mờ mịt,một người vốn rất có tinh thần lúc này lộ ra tình trạng suy sút cùng mỏi mệt. “Cố Vân……”

Hắn thấy người bạn tốt của mình, mắt sáng rực lên một chút, lại rất nhanh tối lại,“Làm sao bây giờ……”

Cố Vân cảm thấy được cảnh tượng này có chút giống như đã từng thấy qua. Y không khỏi hướng Sở Chu vươn tay. Giống như, lần đầu tiên hai người gặp mặt, tại cái thư viện nho nhỏ, y chứng kiến Sở Chu cũng là bộ dáng ngu ngơ như vậy lại mờ mịt vô thố.

Ngày đó Cố Vân lên tầng thượng, vốn định tranh thủ thời gian ngủ một lát, rồi lại nghe rắc rối của người lạ, không trọn vẹn không được đầy đủ, có cảm giác đồng bệnh tương lân. Có lẽ là thật tiêu sái, khi đó Sở Chu thế nhưng hướng y – một người lạ lần đầu tiên gặp mặt xin giúp đỡ, thấp giọng hỏi hắn,“Làm sao bây giờ……”

Làm sao bây giờ?

Cố Vân cái gì cũng chưa nói, chính là đưa bao thuốc lá, nói:“Hút không?”

Ngày đó chạng vạng, hai người yên lặng hút thuốc. Không hiểu như thế nào nhận thức nhau, không hiểu bắt đầu tình bạn như thế nào.

“Rõ ràng là lần đầu tiên gặp mặt, như thế nào lại tin tưởng tôi như vậy? Cậu không sợ tôi đem chuyện của cậu nói ra sao, nếu vầy cậu có thể sẽ phải sống thảm đó.” Sau này nhịn không được hỏi Sở Chu.

Bình thường cũng không phải người ngốc, rồi lại tại loại thời khắc làm cho người ta cảm thấy được lo lắng rất mơ hồ.

Sở Chu gãi gãi đầu,“Như thế nào lại vậy, tôi thấy cậu cũng không giống người xấu.”

Thật sự là, rất không cảnh giác trả lời, người xấu là có thể nhìn ra sao?

Cố Vân rất muốn hỏi lại. Bất quá quen với tính cách Sở Chu, những lời này vẫn là không có hỏi.

Nhưng thật ra Cố Vân thủy chung không nghĩ ra được, có thể làm cho người vô tâm vô phế như vậy thống khổ đến mức này,kĩ năng phải lợi hại đến thế nào chứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.