Biệt Thự Ma Ám

Chương 7: Chương 7




Từ trong bóng tối, Loan vơ lấy sợi dây thừng làm thành thòng lọng bắt lấy Bảo kéo vào phía cô

-Bảo!! Bảo!!

Anh mở mắt tỉnh dậy. Hình bóng Loan dần hiện rõ trước mặt. Bông nhiên anh chồm tới ôm quấn lấu môi Loan khiến cô không kịp chống cự. Sức anh quá mạnh. Cô lại bị dồn nén vào tường làm cơ thể cô càng khó cử động hơn. Loan đưa hai tay vào giữa ngực mình dùng hết sức lực còn lại đẩy mạnh anh ra, cô hết hơi rồi. Anh bật ngã xuống sàn bất tỉnh nhân sự. Quần áo xộc xệch, cô chỉnh nó lại gọn gàng rồi lại đỡ Bảo nằm vào tường. Kiệt sức, cô nằm lên đùi Bảo thiếp đi

...

Bảo tỉnh dậy, kí ức lúc nãy ùa về khiến lòng anh áy náy. Anh sẽ đối diện với cô sao đây. Nhưng chưa kịp suy nghĩ nhiều, anh đã thấy Loan nằm trên đùi mình. Mái tóc cô xõa trải dài một vùng nền đất xung quanh anh. Mùi hương phất lên sộc vào mũi. Anh nhẹ nhàng đỡ cô dậy, nhưng cô lại không có phản ứng, cô ngủ ngon tới vậy sao!!? Tóc cô chẻ dài hai bên vai, dù trong bóng tối nhưng anh vẫn thấy rõ hình đầu lâu trên phần áp gáy của cô

-Đây là lí do mà cậu ấy hay xõa tóc sao?? Nó đẹp mà

Anh vén tóc cô lại về sau lưng. Anh ôm nhẹ lấy eo cô, đưa mặt mình chống lên một bên vai hôn nhẹ lên má. Mùi hương khác lại xộc vào mũi. Anh lại hôn vào cổ. Không hiểu sao nhưng hiện giờ anh không thể ngăn cản bản thân mình được, anh như đaq muốn chiếm đoạt lấy ai đó, không có bất cứ ai có thể ngăn cản được. Chiếc áo sơ mi bị sổ ra ngoài, chiếc nịch quần của Loan cũng bị tháo. Từ dưới lên, Bảo tháo từng chiếc nút

-Đừng để bị mê hoặc, đừng để bị người khác sai khiến, quay lại thực tại đi Bảo à

Anh giật mình thả tay nhìn Loan, rồi nhìn lại đôi tay mình. Mình đã làm gì vậy nè. Rồi Loan lao đến ôm lấy anh khiến anh cũng bất ngờ không kém. Cô hôn anh, hôn một cách cuồng nhiệt nhất. Còn anh không những chống cự mà còn lao theo. Tình thế thay đổi, lần này anh lại bị ghì sát vào tường. Sau một hồi khi cả hai đã không còn hơi thở, Loan chủ động buông ra cất tiếng

-Cậu cảm thấy ổn hơn chứ

Bảo giật mình nhìn về phía cô, ánh mắt không dấu sự ngạc nhiên

-Cậu có thể làm vậy sao???

-Đừng nói nhiều nữa, bây giờ cậu ổn là tốt rồi. Bây giờ chúng ta phải ra khỏi đây trước tiên rồi hãy tính tới chuyện khác

Bảo vẫn chưa định thần được, không lẽ Loan nghĩ anh bị mê muội sao?? Là do anh mà, đây là suy nghĩ của anh mà, lúc đó thật sự anh muốn đoạt lấy cô, vì anh nhận ra, anh yêu cô rất nhiều. Làm sao để cố biết tình cảm của anh đây. Buồn bã anh chùn mặt xuống không dám nhìn mặt cô

-Bây giờ chúng ta làm gì???- Anh gặn hỏi

-Ra khỏi căn phòng này đã- Loan lạnh lùng đáp

Rôi cô bước đi, để lại bóng lưng cjo ai đó cứ nhìn theo. Một lúc sau mới đi theo đôi chân đó. Kì lạ, rõ ràng anh là đàn ông mà, sao lại cứ nhìn sau lưng phụ nữ thế kia. Bảo toang cười khổ

Gru!!! Gru!!!

Trong màn đêm tối tĩnh mạch nghe đâu tiếng rục rịch như ai đó đang đứng dậy

-Không phải một mà rất nhiều- Loan giọng nói gấp gáp nắm lấy tay Bảo

Anh nhìn đôi tay ấy, lại thêm một lần nữa Loan sẽ chở che cho anh sao, nhưng tại sao anh lại không khán cự được, anh vẫn muốn Loan che chở cho anh hơn, anh vẫn muốn nhìn thấy bóng lưng ấy trước mặt mình. Để anh biết rằng cô ấy vẫn ổn

Là những thây ma, nó đang chắn cửa ra vào

-không lẽ chị ấy đã bắt đầu!!?? Chị Linh Đan à, em phải làm gì đây??

-Có thanh gỗ dưới chân, chị nghĩ phải quật hết bọn chúng mới có thể qua cánh cửa kia được- Linh Đan nói

Bảo lúc này mới hoàn hồn, anh nhìn xuống chân và nhặt thanh gỗ lên đẩy Loan ra phía sau lưng mình lên tay đánh chúng. Máu văng tung tóe khắp người, Loan cũng không tin vào mắt mình rằng Bảo có thể làm như vậy. Đến cô còn cảm thấy rất run sợ trước chúng

Rõ ràng bọn chúng đã gục hết nhưng Bảo vẫn không tha, anh còn cố đánh chúng thêm vài phát. Loan phải chạy lại ngan cản

-Cậu sao vậy, chúng ta suôn sẻ qua đó là được mà- Ánh mắt Loan có chút khó chịu

-Mình xin lỗi, vì mình là con trai mà, sao để cậu bảo vệ mình được

-Đi thôi, không nên nói nhiều nữa

Rạch rạch

-Sao nó cứng vậy!!?? -Loan cô kéo nhưng nó lại không thể mở ra

-Đúng thật- Bảo cũng kéo thử

-Đợi chút- Mò trên mò dưới Loan mới nhận ra, đây là cửa mở khóa có pass- Có mật mã gì đó này

Loan mò thêm một chút nhấn đại trúng nút nào đó làm đèn trong bàn phím sáng lên

-Cậu biết Pass không??- Loan quay sang hỏi Bảo

-Không... nhưng... để mình xem

Trước khi chạm vào cánh cửa, kí ức lúc xưa của anh lại ùa về, Bảo nhắm mắt và cảm nhận nó. Tay anh của động nhấn số hiện trong đầu mình

Tít tít!! Tiếng báo hiệu thành công. Ngay khi nhận ra pass trên bàn phím Bảo nhấn, Loan cũng không khỏi xúc động, cô cố ngăn không cho tiếng khóc phát ra ngoài

-Loan cậu sao vậy- Bảo đâm ra lo lắng cho cô

Cô nhẹ nhàng lắc đầu

-Đi, qua cánh cửa bên kia nào

Hai người rời đi. Bước qua một thử thách mới. Nó đang chờ hai người

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.