CHƯƠNG 2
Sáng sớm hôm sau, Mr. Blair đúng giờ đi đến biệt thự xem phòng ở.
“Thật sự quá tốt!” Blairhoàn toàn vừa lòng. “Tiền thuê nhà là bao nhiêu vậy?”
“Mỗi tháng 350 đôla được không?” Tôi thử thăm dò, nếu hắn muốn hạ giá, tôi căn bản không thể cự tuyệt.
“Tốt!” Hắn lập tức đáp ứng. “Tôi khi nào có thể chuyển đến?”
“Lúc nào cũng được.” Có tiền mọi việc đều dễ thương lượng.
Bởi vậy buổi chiều Tusitante đã chuyển đến biệt thự, quá tốc độ làm tôi phải giật mình.
“Anh cứ gọi tôiTusitante là được rồi. Tôi làm ở siêu thị vùng lân cận.” Hắn vừa tự giới thiệu vừa vươn tay cùng tôi bắt tay.
“Tôi là Andrew Yang, là tác gia. Bình thường tôi ở nhà làm việc, nếu không có việc gì xin đừng cần quấy rầy tôi, được chứ?” Trong mắt tôi, sáng tác là sinh mệnh thứ hai của mình. Tôi không cần người khác nhìn vào bình luận, tôi chỉ quan tâm đến tiểu thuyết của tôi thôi. Nếu không phải vì bất đắc dĩ, tôi căn bản sẽ không sồng chung với ai.
“A? Tôi sẽ không quấy rầy anh, Mr. Yang!” Tusitante có chút xấu hổ.
“Vậy cậu nên nghỉ sớm một chút đi!” Nói xong tôi liền ly khai khỏi phòng hắn, trở lại phòng làm việc của mình.
Công việc của tôi chìm trong đống báo chí cùng tạp chí tôi thu thập được, ngay cả ảnh chụp có chữ Nhật cũng có. Tôi tiếp tục nghiên cứu, cẩn thận cân nhắc, mong muốn tìm ra điểm trợ giúp cho tiểu thuyết của tôi. Thành bại chính là lúc này.
***
“Mr. Yang, tôi pha chút cà phê, anh có dùng không?” Sáng sớm Tusitante đã gõ cửa phòng tôi.
Tôi thấy thực phản cảm, tôi không thích có người quấy rầy cuộc sống của tôi. Tôi có thói quen làm việc và nghỉ ngơi của chính mình.
“Tôi không cần!” Tôi mở cửa, rất không khách khí nói với hắn.
“Ôi, thực xin lỗi. Tôi không biết quấy rầy anh, thực có lỗi!” Gã đàn ông cao lớn này mỉm cười hối lỗi với tôi. Tự nhiên giống vở hài kịch.
Về sau hắn không có tái làm phiền tôi nữa.
Đại khái đến khoảng chín giờ sáng, tôi từ cửa sổ lầu hai thấy hắn cầm túi ra ngoài đi làm. Với tôi mà nói, khoảng thời gian hắn đi làm là thời gian lý tưởng nhất để tôi sáng tác. Tôi có thể không cần lo lắng hắn sẽ đến quấy rầy, cũng không phải nghe âm thanh ở dưới lầu. Hết thảy đều yên lặng như trước khi chưa có Tusitante.
Tiểu thuyết của tôi đụng phải vấn đề khó, vì tôi chưa bao giờ viết qua thể loại này cho nên tiến hành thật sự không thuận lợi, cảm thấy thiếu thiếu điểm gì đó nhưng lại tìm không ra.
Bất tri bất giác đã chạng vạng tối, mà tiểu thuyết thì một chút tiến triển cũng không.
Tôi nghe thấy dưới lầu có tiếng mở cửa, tôi biết Tusitante đã trở về.
Chúng tôi cùng nhau ăn cơm tối, bởi vì cả tòa biệt thự chỉ có một phòng bếp.
“Tiến độ tiểu thuyết của anh đến đâu rồi?” Tusitante cố gắng kiếm chủ đề bắt chuyện.
“Thực xin lỗi, tôi không muốn nói về tiểu thuyết của tôi!” Hắn là chạm vào ổ kiến lửa, tôi đang bận tâm vì tiểu thuyết thì hắn lại chọc vào.
“Có gì cần tôi hỗ trợ không?”
“Không cần! Cậu ăn cơm mà sao nói nhiều vậy!” Tôi phát hỏa, đặt mạnh bát cơm xuống đi thẳng lên lầu.
Một kẻ không hiểu gì về sáng tác có thể giúp tôi cái gì?
Tôi tiếp tục viết tiểu thuyết, nhưng là một chút ý tưởng cũng không có.
“Mình có tức giận vô lý với cậu ta?” Đầu óc không nghĩ gì nữa, đột nhiên lại nhớ tới Tusitante.
“Mr. Yang!” Lại là Tusitante. “Tôi làm chút điểm tâm, anh có muốn ăn một ít không?”
“Vào đi!” Tôi kỳ thật không nên tức giận với người khác.
“Điểm tâm cậu làm không tồi, cà phê cũng ngon lắm!” Thật khó tin một nam nhân lại có tay nghề tốt đến vậy.
“Thật à? Tôi sống một mình nên thường tự chăm sóc bản thân.” Hắn vẫn là khách khách khí khí, một điểm cũng nhìn không ra hành động của tôi lúc nãy khiến hắn không vui.
“Thế này, Tusitante, tôi bây giờ phải tiếp tục làm việc, cậu cũng nên đi nghỉ đi thôi?” Tôi tận lực khách khí đuổi hắn ra ngoài.
“A, vậy tôi ngủ trước, không quấy rầy anh nữa!” Nói xong liền bưng chén đĩa xuống lầu.
***
Vì sáng hôm sau Di Dian gọi điện cho tôi, cho nên tôi chờ đến lúc Tusitante đi làm rồi thì cũng lập tức rời biệt thự đi tới nhà xuất bản.
Lần này tôi không bị người ta sập cửa vào mặt, lập tức có thể gặp được Di Dian.
“Mr. Yang, tiểu thuyết của anh rất thành công!” Nàng vừa thấy tôi đến đã rất hưng phấn nói cho tôi tin tưc tốt. “Phản ứng của độc giả rất mãnh liệt!”
“Thật vậy sao?” Tôi cũng rất cao hứng.
“Chương tiếp của tiểu thuyết anh có mang đến không?” Di Dian hỏi tôi.
“Có mang!” Đây là thành quả cố gắng của tôi những ngày qua, thực ra tôi vẫn chưa thật vừa lòng với nó.
Nhưng Di Dian sau khi xem xong vẫn kinh hỉ ca ngợi nó.
“Không, cô không hiểu, tôi viết căn bản vẫn chưa tốt!” Tôi không muốn lừa gạt bản thân.
“Không! Anh viết rất khá, độc giả sẽ rất hưởng ứng!” Di Dian cường điệu.
“Thực xin lỗi, Miss. Di Dian. Là tôi lừa cô, chuyện thật là tôi nói bừa, căn bản hung thủ không có kể chuyện với tôi!” Tôi hiểu, nói dối thì sớm hay muộn cũng sẽ bị vạch trần.
“Mr. Yang, chúng tôi đã nói với độc giả đó là chuyện xưa có thật. Chúng ta không thể cho họ biết nó không thật!” Di Dian nghiêm túc nói với tôi. “Anh phải ý thức được, việc này không chỉ quan hệ tới một mình anh, mà còn liên quan tới nhà xuất bản bọn tôi!”
Di Dian căn bản là không muốn nghe tôi giải thích!
“Anh cần thả lỏng một chút!” Vô luận ngữ khí của cô ấy thế nào, ánh mắt cô vẫn nói cho tôi biết cô muốn hấp dẫn tôi, cô đang khiêu khích tôi.
“Đó là một câu chuyện xưa có thật!” Cô giống như muốn thôi miên tôi, cơ thể uyển chuyển dựa sát vào tôi, bộ ngực đầy đặn dình sát trong ngực tôi.
“Tôi hiểu rồi, Miss. Di Dian.” Tôi cảm thấy miệng khô lưỡi khô.
“Gọi tôiDi Dian.” Đôi môi đỏ mọng hướng thẳng mắt tôi mà mấp máy. “Tốt lắm, trở về viết đi!”
Tôi giống như rối gỗ lắc lư ly khai khỏi văn phòng nàng, mãi đến khi tôi ngồi trên “lão xe tăng” mới ý thức được tôi bị người đàn bàđó đùa giỡn!
“Gặp quỷ a!” Cô ta lại đùa giỡ vớiAndrewtôi đây!
***
Trở lại biệt thự đầu óc tôi liền tỉnh táo, vì chuyện xưa kia đã bị công khai là thật. Như vậy hẳn là yêu cầu cũng đặc biệt cao hơn bình thường, tôi căn bản lại không giỏi viết loại này tiểu thuyết này.
“Mr. Yang, anh đã về!” Vừa vào đến phòng làm việc liền thấy Tusitante đang dọn dẹp lại văn kiện của tôi.
“Cậu đang làm cái gì?” Tôi vừa rồi nghẹn một bụng khí, bây giờ tôi phải bạo phát.
“Tôi giúp anh dọn dẹp lại phòng, hy vọng có thể giúp anh làm việc thuận tiện hơn!” Hắn căn bản không phát hiện hắn đang trở thành “vật hi sinh” của tôi.
“Xin cậu đừng chạm vào các thứ đồ dùng của tôi, được không?” Tôi ngăn chính mình không được giận cá chém thớt.
“Thực xin lỗi, tôi lần sau sẽ không tái làm vậy nữa!” Tusitante vĩnh viễn như vậy lành tính. “Tôi đọc tiểu thuyết của anh rồi. Tôi thấy rất tuyệt a!”
“Cái gì? Cậu đã đọc tác phẩm của tôi?” Tôi cảm thấy lý trí sắp bay mất.
“Đúng vậy, hay cực kỳ.” Tusitante khẳng định.
“Anh đi ra ngoài cho tôi. Từ nay về sau không được đụng vào đồ của tôi!” Tôi hướng hắn rống giận.
“Thực xin lỗi, Mr. Yang. Thực xin lỗi, tôi không biết như vậy sẽ làm anh tức giận!” Hắn một bên giải thích cho tôi một bên vội vàng chạy xuống lầu, chật vật không chịu nổi.
Một tên nam nhân so với tôi cao hơn, so với tôicường tráng hơn lại bị tôi dọa thành như vậy!
Kỳ thật tôi biết tính tình mình có vấn đề, rất dễ nổi nóng, nhất là từ khi bước vào con đường sáng tác lại càng trầm trọng hơn. Cũng bởi vậy tôi có thói quen rời xa tập thể, sợ chính mình khi tức giận sẽ xúc phạm tới họ, nên giờ tôi muốn có một bằng hữu cũng là chuyện bất khả thi. Tôi thật là vì tiểu thuyết mà hi sinh quá nhiều thứ.
“Mình hẳn là nên giải thích với anh ta!” Lát sau bình tĩnh lại, tôi ý thức được mình đã tổn thương một người vô tội, nhất là kiểu người tốt như Tusitante!
Vì thế mà tôi dậy thật sớm, vào bếp pha cà phê cũng sớm hơn một chút. Tuy rằng tôi pha không bằng hắn nhưng có vẫn hơn không!
“Chào buổi sáng, Mr. Yang.” Tusitante dường như không hề để bụng chuyện hôm qua.
“Chào buổi sáng, Tusitante. Hôm qua thật có lỗi, tôi không nên nổi giận với anh!”
“Không sao cả!”
“Vậy là tốt rồi. Tôi lên lầu trước, cậu cứ từ từ ăn!” Nói xong tôi lập tức lên lầu, tôi biết hắn còn muốn nói gì đó với tôi, nhưng tôi căn bản không để hắn có cơ hội mở miệng.
Tôi nhìn ra cửa sổ đến ngẩn người, nhìn bóng Tusitante phía xa xa, biết là hắn đã đi làm. Tôi đi xuống lầu, tiến vào phòng bếp trống rỗng pha ít cà phê.
Đúng lúc tôi định lên lầu thì thấy cửa phòng Tusitante đang mở, tôi tò mò đến gần phòng hắn.
Phòng được thu dọn thật sạch sẽ, có thể nói không có đến một hạt bụi. Đồ đạc cũng được sắp xếp rất gọn gàng ngăn nắp. Trên giường đặt một quyển thánh kinh cùng một cái walkman, tôi rất muốn nghe thử nội dung bên trong nhưng lại nhịn xuống, bởi vì rình mò đời tư của người khác vốn không phải tác phong của tôi.
Tôi đem các thứ đặt lại chỗ cũ rồi quay trở lại phòng làm việc tiếp tục sáng tác.
***
Thoáng chốc hai tháng đã đi qua, tôi cùng Tusitante sống trong biệt thự được hai tháng. Bọn tôi ũng có chút hiểu tính nhau.
Trong mắt tôiTusitante như một lão tăng khổ hạnh. Hắn không hút thuốc cũng không uống rượu, cái này đối với người Mĩ chính thống thực không thể tin được. Cuộc sống cũng rất có quy luật, hắn rất hay nói mà cũng rất nhiệt tình, tay nghề lại cực kì tuyệt vời. Hơn nữa, toàn bộ biệt thự trong ra ngoài trừ bỏ phòng của tôi thì đều do một tay hắn quét dọn. Việc này thực làm tôi cảm kích nên thái độ với hắn cũng tốt lên không ít. Duy chỉ có một điểm, chính là tính tình của hắn. Có mấy lần bởi vì tâm tình tôi không tốt nên tôi nổi giận với hắn,thế nhưng hắn lại không chút để tâm, với tôi còn khách với chả khí, tính tình nóng nảy của tôi với hắn chả xi nhê gì.
“Cậu nói hung thủ vì sao muốn giết người? Cả trẻ con cũng không tha?” Khi tôi viết đến đây thì bị mắc lại. Tôi phải giả thiết hung thủ thế nào đây? Dù là biến thái cũng có nguyên nhân đi.
“Bình thường trong tiểu thuyết, kẻ sát nhân thường đều là vì tính cách. Có thể hắn có khát vọng gì đó!” Tusitante một bên phủi bụi giá sách một bên trả lời tôi.
“Vậy ý cậu tên hung thủ kia là bị bệnh liệt dương?” Tôi hỏi thử hắn!
“Ha ha!” Tusitante cười mà không đáp.
“Tusitante, cậu có yêu người chưa? Đúng hơn là từng có bạn gái chưa?” Tôi đột nhiên phát hiện, tuy bọn tôi hay nói chuyện với nhau nhưng chưa từng nói đến chuyện của hắn.
“Vậy anhtừng có chưa,Mr. Yang?” Hắn hỏi ngược lại tôi.
“Từng có. Đáng tiếc là tới giờ cũng không còn cảm giác gì nữa!” Tôi cũng không nguyện ý nói về chuyện của tôi.
“Tôi đi làm bữa tối!”
Nói đến bữa tối, bây giờ ngoại trừ bữa trưa ra, cả bữa sáng lẫn tối đều giao cho Tusitante chuẩn bị. Rất khó tưởng tượng một nam nhân cao 190cm lại ở phòng bếp xoay qua xoay lại, bất quá tay nghề của hắn đã đánh đổ dạ dày của tôi.
Tiểu thuyết của tôi đã viết được một phần ba, có lúc Tusitante còn cho tôi không ít ý tưởng. Ngày mai lại là ngày giao bản thảo, không hiểu sao Di Dian lại muốn tôi đem bản thảo tới biệt thự gần bãi biển của cô. Tôi đã gần ba mươi, tôi biết cô ấy có ý tứ gì. Cô ấy muốn quyến rũtôi.
Hôm sau, “tư thế” của cô thật đúng là làm tôi phải lắp bắp kinh hãi.
Khi tôi từ cửa đi vào biệt thự tôi căn bản là không nhìn thấy ai, thẳng đến lúc đi qua đại sảnh thì thấy được một điểm nhỏ trong bể bơi, mà cô nàng lại đang ở trong nước “Hi diễn”.
“Anh đến rồi à, Yang!” Cô bước ra khỏi bể bơi, bộ bikini nâu sậm tô đậm dáng vẻ thướt tha, cùng đường cong đầy đặn của cô ấy.
“Đây là bản thảo!” Tôi đem nó đặt trên bàn.
“Yang!” Cô ôm lấy cổ tôi, thân thể cọ cọ vào người tôi, không ngừng hấp dẫn tôi, ý đồ khơi mào dục vọng của tôi.
“Anh có biết cách nào để thỏa mãn một phụ nữ đang đói khát không?” Tay nàng không ngừng vuốt ve toàn thân tôi, quần áo tôi đã bị ướt không ít.
“Thực xin lỗi, tôi phải đi!” Với kiểu phụ nữ như cô ấy, tôi vốn không có hứng thú. Nếu không phải cô cần tiểu thuyết của tôi, căn bản không thèm liếc tôi một cái.
“Anh nhẫn tâm bỏ lại một phụ nữ đang khát khao được yêu sao?” Cô vẫn muốn níu kéo.
“Thực xin lỗi, lần sau đi!” Nói xong tôi lập tức không quay đầu, trốn thoát.
Người đàn bà này thật không đơn giản. Nếu không phải tôi tự áp chế chính mình, nhất định không khống chế được, đến lúc đó thực sự sẽ thành quân cờ trong taycô ta.
***
Vì tôi là người châu Á, nên vô luận là hình thể thế nào thì so với người da trắng cũng hết sức nhỏ bé. Hơn nữa vì muốn sáng tác, tôi hầu như không đi ra ngoài, lâu dần làn da từ nâu đồng biến thành trắng nõn, gương mặt lại y như búp bê, căn bản là không phù hợp với thẩm mỹ của phụ nữ thời nay! Nếu không phải vì tiểu thuyết của tôi được đón nhận, người đàn bà giàu có tràn đầy mị lực ấy làm sao lại để ý tôi?
Giữa trưa, thời tiết thực đẹp, tôi ngẫu nhiên muốn ra vườn hoa đi dạo một chút.
Vườn hoa đã được Tusitante chăm sóc tốt, hắn luôn nhân lúc rảnh rỗi cắt tỉa cành lá, làm cỏ. Hắn tựa hồ như cái gì cũng biết! Ngoại trừ khả năng nấu nướng hắn còn thêm nhiều thứ khác. Hắn không phải con gái, quả thật đáng tiếc.
“Mr. Yang!” Tusitante mỗi lần nhìn thấy tôi đều chủ động chào hỏi.
“Chào cậu, Tusitante.” Tusitante đang giúp tôi cọ rửa “Lão xe tăng”, “Lần sau cứ gọi tôi là Yang!”
“Được, cám ơn, Yang!” Hắn cao hứng tựa như đứa trẻ được cho kẹo.
Tôi ngồi lên đám cỏ sạch sẽ, phơi nắng.
“Tusitante, cậu nói xem hung thủ cùng chủ hộ có quen biết không?” Tusitante đi về phía tôi, ngồi xuống bên cạnh.
“Quen biết! A, tôi là nói các tiểu thuyết khác đều như vậy. Hơn nữa, theo góc độ tâm lý học mà nói, bình thường thì kẻ sát nhân trước khi giết người đều có quen biết nạn nhân.” Tusitante khẳng định.
“Thật không?” Tôi có chút do dự, hình tượng tên sát nhân của tôi và hắn không giống nhau lắm. “Cám ơn anh, Tusitante.”
“Đừng khách khí, Yang, tôi thích tiểu thuyết của anh. Rất xuất sắc!”
“Ha haha, hai ngày nữa là tôi 30 tuổi, cậu không thấy giờ tôi mới viết ra một tác phẩm giống tiểu thuyết, không phải quá trễ sao?” Nếu không phải tôi cố chấp giữ lấy giấc mơ này, có lẽ đã sớm buông tay.
“Không, tuyệt đối không.” Ánh mắt chân thành của hắn dưới ánh mặt trời phát ra tia sáng tin tưởng.
“Cám ơn cậu! Tôi giờ phải đi làm việc đây.” Tôi đứng dậy quay về biệt thự.