Biệt Thự Mê Tình

Chương 7: Chương 7




CHƯƠNG 7

Khi tôi tỉnh lại trước mắt  đã tối sầm, có lẽ là nửa đêm rồi!

Cảm giác vừa ngủ dậy thật thoải mái, nên lúc này tôi cảm thấy cả người khoan khoái rất nhiều. Đột nhiên tôi ngửi thấy mùi lạ, trong phòng bệnh đơn ngoại trừ tôi còn có sự hiện hữu của một người khác.

“Ai?” Tôi nhịn không được, hỏi một câu giữa bóng đêm.

“Là tôi!” Nơi kia phát ra thanh âm chỉ có thể xuất hiện trong cơn ác mộng của tôi. Một thân ảnh quen thuộc chậm từ từ chỗ tối đi ra, “Sao thế? Không nhận ra tôi à, Yang?” Ngọn đèn nhu hòa ngoài cửa sổ chiếu vào khiến tôi thấy rõ gương mặt của con người kia.

“Cậu…Cậu…” Tôi hốt hoảng đến nỗi nói không ra lời.

“Anh muốn hỏi tôi làm sao ra được đây?” Hắn từng bước tới gần tôi, không tiếng động ngồi bên mép giường, những ngón tay từng dính đầy máu tươi duỗi về phía tôi. “Chỉ cần có tiền là tôi có thể dễ dàng quay lại thôi!”

Tôi run rẩy lùi lại phía sau, cũng vì thế mà nỗi sợ hãi trước đây lại lần nữa ập đến.

“Tôi thật vất vả mới có thể đi ra gặp anh một lần ấy! Anh không muốn sao?” Tôi đã không còn đường thối lui, tay hắn xoa lấy khuôn mặt tôi, dọc theo cằm nhẹ nhàng vuốt ve cổ của tôi. “Tôi rất nhớ anh! Không lúc nào không nhớ tới anh! Ngay khi có cơ hội tôi liền lập tức đến đây gặp anh.”

“Cậu muốn làm… làm gì?” Tôi cố lấy chút dũng khí ra hỏi hắn, thế nhưng thanh âm run run lại bán đứng tôi.

“Chỉ là đến nhìn anh, đừng sợ như vậy!” Nhưng tay hắn lại trượt xuống vạt áo rộng mở của tôi, ngón tay lạnh như băng vuốt ve xương quai xanh. “Anh vẫn gầy như vậy, xem ra bọn người xưng là danh y kia không có tác dụng mấy!” Miệng hắn nói ra những lời thương tiếc nhưng lại tỏa ra sát ý khiến cho người phải sợ hãi.

“Không, ông ta… ông ta giỏi lắm!” Tôi nhanh miệng thanh minh thay cho bác sĩ kia. “Là tại tôi có tâm bệnh!” Tôi kìm lòng không nổi nói năng chậm lại.

‘Yang, thực xin lỗi. Tôi không hề muốn thương tổn anh!” Đột nhiên Tusitante bổ nhào vào người tôi, gắt gao ôm vào lòng, cái ôm quen thuộc dường như khiến tôi có chút hoài niệm. “Tôi sợ mất anh, tôi sợ anh nằm trong lòng tôi trở thành một thi thể lạnh băng. Tôi thực sợ, tôi không muốn lại mất đi một người nào nữa. Ở trong ngục, từng giây từng phút tôi đều muốn nhìn thấy anh, nhưng bọn chúng hoàn toàn không cho tôi đi ra, tôi cũng chỉ có thể chờ đợi…” Nói đến đó, Tusitante liền không phát ra nổi một âm nào. Lời nói bi thương kia khiến lòng cũng phải lạnh đi. Tôi hận chính mình, hận bản thân không thể hoàn toàn thoát khỏi Tusitante!

“Chờ vụ kiện này qua đi, tôi được tự do sẽ lập tức mang anh cao chạy xa bay, rời khỏi nơi làm cho con người không chút thoải mái này. Tôi sẽ mang anh đến Anh, ở đó tôi có hẳn một biệt thự rất lớn. Chúng ta còn có thể cùng nhau cưỡi ngựa, ăn cơm dã ngoại, săn thú. Chúng ta sẽ sống thực hạnh phúc.” Tusitante vẽ ra một bức tranh cuộc sống hảo đẹp trước mắt tôi, niềm hạnh phúc khiến cho đôi mắt mang màu xanh biếc lạnh lẽo kia tỏa sáng lấp lánh.

Khuôn mặt anh tuấn của hắn dần dần to ra trước mắt tôi, đôi môi ướt át của hắn áp lên đôi môi vừa lạnh vừa khô khốc của tôi, chiếc lưỡi nóng bỏng khơi dậy hương vị *** đã có chút xa lạ. Đôi tay ấm áp vuốt ve làn da gần như đã trần trụi của tôi, ngón tay linh hoạt cởi quần áo của tôi xuống, không ngừng vuốt ve hai bờ mông rắn chắc.

Hô hấp dần gấp gáp. Trong đầu tôi liều mạng muốn phản kháng, nhưng cơ thể căn bản không thể cự tuyệt bàn tay điêu luyện của Tusitante. Nhiệt độ cơ thể từ từ lên cao, toàn thân đã hoàn toàn phản bội lại lí trí, tôi dần dần bắt đầu đáp lại Tusitante.

“Ư… Ư…” Miệng không ngừng tràn ra thanh âm rên rỉ ngọt ngào tinh tế, tôi cảm thấy bản thân thực đê tiện.

“Yang, cơ thể anh nói cho tôi biết: Anh muốn tôi!” Giọng nói khêu gợi của Tusitante thì thầm bên taitôi.

Tôi muốn phủ nhận, nhưng lúc này ngoại trừ phát ra thanh âm rên rỉ cũng không thể phát ra thanh âm nào khác. Tôi chỉ có thể không ngừng lắc đầu, cái gì cũng không muốn, tôi không muốn lại một lần nữa đánh mất tôn nghiêm của một con người.

“A~~~” Hậu đình đã lâu không làm qua căn bản không thể chứa đựng phân thân cực đại của Tusitante. Bên trong bị xé rách khiến tôi thống khổ không chịu nổi, mơ hồ lại nhớ tới đêm đầu tiên – cái đêm tôi bắt đầu bị giam cầm trong cơn ác mộng vĩnh hằng.

“Yang!” Thanh âm chứa đựng nỗi dằn vặt không nén được tựa hồ thoát ra như thầm nhớ kỹ tên tôi.

Nhưng đau đớn không lâu đã bị khoái cảm thay thế, động tác nhịp nhàng lại mạnh mẽ đem tôi lạc vào cơn sóng khoái cảm dồn dập. Loại cảm giác khiến con người sa đọa này khiến chúng tôi quên đi tất cả, chỉ còn lại sự điên cuồng, kịch liệt đung đưa và xóc nảy.

***

Ánh mặt trời chói chang chiếu vào khiến tôi tỉnh lại, Tusitante đã không còn ở đây. Trên giường vẫn sạch sẽ như cũ, áo ngủ vẫn bình thường như trước khi tôi ngủ. Điều này khiến tôi hoài nghi chuyện tối qua có phải chỉ do mình tưởng tượng, nhưng cả người đau nhức nhắc cho tôi biết tất cả đều là thực. Nhất là khi bác sĩ kiểm tra thân thể cho tôi, khuôn ngực trần trụi bị che kín bởi những dấu hôn, tôi tức khắc xấu hổ đến đỏ mặt, vậy nhưng bác sĩ lại coi như không thấy gì. Lúc này tôi mới hiểu Tusitante sớm đã mua chuộc tất cả những người bên tôi, từ bác sĩ cho tới y tá, bọn họ căn bản đều biết tôi cùng Tusitante lúc đó đã làm những chuyện gì.

Vừa nghĩ đến đó, tôi liền cảm thấy e thẹn như đang lõa thể đứng trước công chúng. Một loại cảm giác chán ghét như bị nhìn thấu từ trong ra ngoài bao phủ lấy tôi, bởi vậy mà suốt một ngày tâm trạng của tôi luôn tồi tệ. Hơn nữa thân thể nơi nào cũng thấy đau, khiến tim tôi lại lần nữa vang lên tiếng than khóc tuyệt vọng.

“Chúng ta sẽ cao chạy xa bay…” Thanh âm của Tusitante vẫn vờn quanh bên taitôi. Hắn nói nhất định sẽ làm. Tôi biết rõ một khi hắn hoàn toàn được tự do thì cuộc sống đầy những cơn ác mộng kia cũng sẽ bắt đầu lại.

Tôi nhìn cánh chim bay lượn tự do trên bầu trời, trong lòng tràn ngập khát khao được tự do như thế.

Khát khao được tự do, tôi ma xui quỷ khiến trốn khỏi phòng bệnh, đi qua hành lang đến chỗ đặt điện thoại, đánh số của sở cảnh sát mà lần trước tôi từng tra được từ một tuần tra xxx. Tiếp theo, qua vài người, tôi tìm được thám tử Landry Faustin, nói với hắn là tôi đồng ý ra tòa làm chứng, cũng mong hắn sẽ lập tức đến bệnh viện. Lát sau, tôi lén lút quay trở lại phòng bệnh, giả như không có chuyện gì xảy ra.

HÌnh như Landry Faustin vừa buông điện thoại liền vội vàng chạy tới bệnh viện, nên tôi có chút giật mình trước tốc độ của hắn. Một y tá tính chạy ra ngăn hắn lại, hắn lập tức hưng phấn lôi kéo tay của tôi, vẻ mặt kích động kia thực sự khiến tôi vừa mừng lại vừa lo.

“Anh… Anh thật sự đồng ý ra hầu tòa?” Hơi thở hắn có chút hổn hển.

“Đúng vậy!” Tôi tận lực giữ bình tĩnh nói với hắn.

“Thật quá tốt, lần này TusitanteDeBlair xong đời rồi!” Tôi chợt phát hiện trong mắt hắn lóe ra một tia khát máu.

“Đêm nay cậu có thể ở đây không?” Ngập ngừng nói ra lý do khiến tôi phải mời hắn tới.

“A? Sao vậy?” Hằn nghi hoặc nhìn tôi.

“Tối hôm qua, hắn… hắn đã tới!”

“Sao có thể được?! Hắn không thể nào ra khỏi ngục được!” Landry không tự chủ được nói lớn, miệng mở to kinh ngạc. “Hắn có làm gì anh không?” Hắn nắm chặt bả vai tôi truy vấn.

“Không… Không có!” Tôi làm sao có thể nói thật với hắn!

Đôi mắt đen của Landry dường như nhìn thấu rõ hết thảy, không bỏ qua bất cứ biểu tình nào trên mặt tôi. Qua cơ thể của tôi hắn thấy được tôi đang kích động, thấy tâm tôi đang run sợ, tựa hồ hết thảy hắn đều hiểu được.

“Tôi hiểu rồi!” Hắn giống như anh trai đem tôi ôm vào lòng. Từ trước tới nay, ngoại trừ Tusitante thì hắn là người thứ hai ôm một tên như tôi, dường như cái ôm ấm áp, mạnh mẽ của hắn có thể ngăn cản tất cả nguy hiểm đến với tôi.

***

Buổi tối, như tôi mong muốn, Landry Faustin ở lại bệnh viện. Tuy lúc đầu bác sĩ cùng y tá đều không đồng ý, nhưng do tôi cứ khăng khăng nên họ cũng chỉ có thể dựa theo ý nguyện của tôi mà cho phép hắn ở lại.

Buổi sáng tôi còn lo lắng Tusitante đêm nay sẽ lại đến, nhưng giờ có Landry ở cạnh tôi hình như cũng an tâm hơn nhiều.

“Landry, cậu có anh em trai hay chị em gái nào không?” Thoáng chốc đã tới nửa đêm, tôi vẫn chưa thể ngủ, và tôi biết hắn cũng không có ngủ.

“Tôi có cậu em trai cùng cha khác mẹ, là đứa nhỏ do cha tôi sau khi ly hôn, cùng mẹ kế sinh ra.” Hắn dừng một chút rồi tiếp tục nói. “Tình cảm giữa bọn tôi rất tốt, cả hai đều rất hiểu nhau. Chúng tôi không cần nói ra, chỉ cần nhìn vào mắt nhau là có thể biết được bên kia đang nghĩ gì…” Vừa nhắc tới em trai thì hình như hắn không thể ngậm nổi miệng.

“Cậu bé lớn lên rất giống cậu?” Tôi chợt hỏi hắn.

“Không, tuyệt không giống. Mẹ tôi là người Trung Quốc, cha tôi là người da trắng, tôi lại thừa hưởng gene mẹ. Còn em trai, vì cha mẹ đều là người da trắng nên cũng không khác những đứa trẻ Mỹ. Cùng bởi vậy người ngoài rất khó tin nổi bọn tôi lại là anh em!” Hắn tự cười giễu. “Anh có chút giống em trai tôi!”

“A? Đúng không?” Tôi không ngờ hắn lại nói như vậy.

“Không phải vẻ ngoài, mà là cảm giác!” Hắn nói tới đây liền đứng dậy khỏi sô pha hắn ngủ cách chỗ tôi không xa, màu đen trong đôi mắt chợt sáng lên, ánh mắt rất có thần ấy dừng trên người tôi. Tôi bị hắn khiến trong lòng có chút sợ hãi.

“Sao… Làm sao vậy?” Vẻ mặt hắn nghiêm túc như vậy làm tôi rất không  tự nhiên.

“Không có gì, ngủ đi!” Hắn xong liền ngả đầu xuống ngủ.

Lúc sau chúng tôi không tiếp tục nói chuyện nữa.

***

Ngày hôm sau Landry về lại cảnh cục, sau đó lại gấp gáp trở về giúp tôi ghi chép.

“Cám ơn. Tất cả những việc anh làm đây đều giúp chúng tôi rất nhiều!” Cuối cùng cuộc “thẩm vấn” của tôi cũng đã xong, tôi liền nhẹ nhàng thở ra.

“Không có gì!” Tôi xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán vì căng thẳng mà toát ra, ghi chép lần này đối tôi mà nói không khác gì hình phạt.

“Chắc qua một, hai ngày nữa bọn tôi sẽ cần nhờ anh ra tòa làm chứng!” Landry vừa thu dọn túi xách vừa nói với tôi.

“Được… Được!” Thực chất tôi hoàn toàn không chắc chắn lắm, hiện tại chỉ mới có chút ghi chép đã như vậy, sắp tới phải đứng giữa tòa án mà đối mặt với nhiều người, tôi không biết mình có thể chịu nổi quá khứ kia hay không.

“Yang, anh làm sao vậy? Tôi chào anh mấy tiếng liền mà anh không đáp lại!” Landry có chút lo lắng nhìn tôi, hai tay nhẹ nhàng đặt lên vai tôi nói, “Đừng lo lắng, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Bọn tôi đã tăng thêm bảo vệ. Yên tâm, hắn sẽ không đến nữa đâu!” Hắn đã phát hiện nỗi bất an cùng lo sợ nơi tôi.

“Cám ơn!” Nếu không có Landry, tôi thực cảm thấy được bản thân sẽ khó mà đối mặt với quá khứ.

“Vậy tôi đi trước, ngày mai tôi sẽ lại đến nữa! Có chuyện gì hãy gọi ngay số này.” Hắn vươn tay đưa cho tôi danh thiếp.

***

“Cậu thực sẽ ra tòa làm chứng?” Chờ Landry đi rồi, bác sĩ kiểm tra thân thể cho tôi đột nhiên hỏi.

“Đúng vậy!” Tôi đã quyết rồi, tôi có thể đoán được bác sĩ kia sẽ nói gì.

“Tình trạng của cậu…”

“Tôi nghĩ tôi có thể. Tôi tự biết rõ thân thể của mình như thế nào. Tôi biết tôi có thể!”  Đánh gãy lời bác sĩ muốn nói, Tôi cảm thấy một cỗ nộ khí nổi lên trong cơ thể đánh thẳng vào ót, hoàn toàn không thể khống chế được cảm xúc. “Tôi biết ông muốn nói gì, tôi biết ông hy vọng tôi làm điều gì, nhưng tim tổi biết rõ bản thân muốn làm cái gì, không cần ai phải chỉ dẫn cho tôi!”

“Không phải thế…” Bác sĩ tựa hồ muốn giải thích điều gì đó.

“Không, ông cái gì cũng không biết. Ông không biết tôi sao lại thành như thế này, làm y sĩ như ông căn bản không thể tưởng tượng nổi!” Tôi không ngừng nói, tựa hồ muốn phát tiết thứ gì đó. Đúng, tôi cần phải xả giận, cần phun hết ra cho khoái hoạt.

“Tusitante trước kia không có như vậy, cậu ta đã phải trải qua những việc thực…”

“Không! Tôi không muốn nghe, không muốn biết. Tôi chỉ biết tôi hiện tại như vậy đều do một tay hắn gây ra, tất cả đều tại hắn!” Tôi không thể chịu đựng việc người khác ở trước mặt tôi nói tới Tusitante. “Tôi phải thoát khỏi hắn, phải hoàn toàn thoát khỏi hắn!” Tôi một lần tiếp một lần nhắc lại, không chỉ là nói với bác sĩ mà phần lớn là tự nói với chính mình.

“Được rồi, tôi hiểu rồi! Cậu đừng quá kích động. Tôi ra ngoài, có chuyện gì thì gọi tôi!” Bác sĩ thấy tôi ngày càng không khống chế được cảm xúc, vội vàng trấn an tôi.

Dù bác sĩ đã rời khỏi phòng bệnh, tâm trạng tôi vẫn không thể bình tĩnh trở lại. Tôi không biết mình đang bị gì, giống như còn đang do dự việc ra toà làm chứng lần này, trong lòng lúc nào cũng có một tảng đá đè nặng. Tôi hoàn toàn không rõ rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra với chính mình, nhưng tôi lại không dám để tâm đến tiếng lòng của chính mình, không muốn đối mặt với tình cảm thật sự chôn sâu tận tâm can. Bởi tôi sợ, sợ một khi đã hiểu rõ thứ ở sâu trong tâm khảm kia, tôi sẽ đem chính mình trói chặt lại, vứt bỏ tự do.

Tính dễ nổi nóng cũng ảnh hưởng tới cảm xúc của tôi, nên mới nói những lời khó nghe như vậy với bác sĩ. Rõ ràng chính mình là nguyên nhân lại còn đi giận chó đánh mèo.

Tới tối, Landry Faustin lại tới bệnh viện, hắn vẫn còn lo lắng cho tôi, vậy nên đêm nay hẵn tiếp tục ngủ lại phòng bệnh của tôi.

“Yang, chín giờ sáng ngày mốt sẽ mở phiên tòa.” Ban đêm ở bệnh viện yên lặng đến kỳ lạ, tuy tiếng của Landry không lớn nhưng tôi vẫn nghe được rất rõ ràng.

“Ừ, tôi biết rồi!” Tôi không ngờ phải ra tòa nhanh như vậy, đứng trước bao người.

“Có sợ không?” Hắn ân cần hỏi han.

“Tôi… không… Không sợ!” Tôi không muốn nói ra nỗi sợ trong lòng.

Landry đứng dậy khỏi sô pha, chậm rãi đi tới bên giường tôi, ngồi ở mép giường chăm chú nhìn tôi, đôi mắt sắc sảo của hắn đã nhìn thấu tất cả.

“Không sao cả, nếu thực sợ hãi cứ nói ra đi!” Hắn nhẹ nhàng cầm lấy taytôi, bàn tay to ấm áp bao lấy đôi tay đầy bất an của tôi, hắn khiến tôi thoáng nghĩ tới cha.

“Tôi…” Tôi không thể biểu đạt được ý nghĩ của mình qua lời nói, bởi nước mắt phía trong cũng không chịu thua kém mà chực tuôn trào. Có thể đàn ông rơi nước mắt không hẳn vì thống khổ mà bởi quá mức cảm động! Tôi thật sự cảm thấy rất mệt mỏi, thực sự mệt, thấy chính mình sắp không thể chống đỡ nổi nữa.

“Muốn khóc thì hãy khóc đi! Em trai tôi trước kia cũng rất hay khóc.” Lời nói ôn nhu của hắn như chất xúc tác, nước mắt của tôi càng lúc càng nhiều.

Tôi khóc không ra tiếng, từng giọt lệ rơi xuống yên lặng. Dùng hai tay che đi gương mặt đã ướt mèm vì nước mắt, tôi không muốn bất cứ ai nhìn thấy bộ dạng yếu đuối của chính mình. Cả người vì kích động mà run nhè nhẹ.

“Khóc đi, khóc được thì tốt rồi. Nếu còn cố nén thì anh sẽ thực sự nguy mất!” Cái ôm rộng lớn, ấm áp của hắn bao lấy cõi lòng trơ trọi của tôi. Lúc này tôi mới nhận ra tôi đã cô đơn đến chừng nào. Từ trước giờ tôi chưa từng tin vào ai, không phải không muốn tin mà là sợ sẽ bị tổn thương, giờ hắn trở thành nơi dựa vào duy nhất mỗi khi tôi cảm thấy bất lực. Liệu tôi có thể tin tưởng hắn không? Hắn một bên an ủi tôi, một bên lại coi tôi như đứa nhỏ, nhẹ nhàng vỗ lưng tôi, mà kể ra, tôi lúc này cũng quả thực rất giống đứa nhỏ.

Tôi không biết mình ngủ từ lúc nào, nhưng tôi mơ hồ biết được cho dù khi đang ngủ tôi cũng không chịu buông Landry ra. Tôi nắm chặt quần áo hắn, cái ôm của hắn khiến tôi dần chìm vào giấc ngủ sâu.

***

Chớp mắt đã tới ngày ra tòa, tâm lý của tôi vẫn chưa được tốt lắm.

“Yang, đã sẵn sàng chưa?” Landry tới đón tôi. “Chúng ta xuất phát thôi!”

Mọi thứ đều như còn trong mộng, chờ đến khi tôi hoàn toàn thanh tỉnh thì mới phát hiện mình đã được Landry giúp đẩy xe lăn đi vào tòa án.

Tôi theo trình tự đến chỗ dành cho nhân chứng.

“Tôi… Xin thề: Tất cả những lời nói ra…tuyệt không có nửa điểm giả dối!” Tôi đưa tay đặt lên thánh kinh thề thốt, vậy nhưng cơ thể đã lại cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Tusitante xâm nhập vào. Tôi khẩn trương nuốt nước bọt.

“Xin hỏi nhân chứng, Mr. Yang. Anh có quen biết bị cáo không?” Luật sư khởi tố đã bắt đầu đặt câu hỏi với tôi, tựa hồ hắn cảm thấy ván này rất có hy vọng thắng được.

“Quen… Quen biết!” Tôi nhút nhát không dám ngẩng đầu lên nghênh đón ánh mắt hắn.

“Thỉnh anh ngẩng đầu lên nhìn vào bị cáo rồi nói lớn cho mọi người đều rõ!” Hình như luật sư không hài lòng với thái độ của tôi.

Tôi miễn cưỡng nặng nề nâng đầu lên, liếc nhanh Tusitante một cái, trong mắt hắn biểu lộ vẻ nghi hoặc phức tạp. Hướng về phía mọi người, tôi nói lớn: “Tôi biết hắn!”

“Vậy anh có thể kể lại sự tình đã phát sinh khi ở cùng hắn trong biệt thự không?” Luật sư đưa ra vấn đề khiến tôi khó mở miệng nhất.

Tôi yên lặng không nói gì. Tôi không muốn nhớ lại những chuyện đau khổ kia nữa, cũng không muốn ở trước công chúng nói ra chuyện sỉ nhục của mình, nhưng tôi tới đây là để nói ra những điều đó. Tôi do dự, hai tay khẩn trương bấu chặt vào nhau.

“Mr. Yang, mờianh tự thuật lại những chuyện đã phát sinh giữa anh với bị cáo tại biệt thự! Nói cho mọi người, anh ta – bị cáo, đã làm gì với anh!” Luật sư gặp phản ứng chậm chạp của tôi, có chút gấp gáp lên.

Thế nhưng tôi vẫn không có dũng khí mở miệng, vô luận luật sư thúc giục như thế nào cũng không chút tác dụng.

“Thực xin lỗi, thưa quan tòa. Vì tình trạng tinh thần của nhân chứng, xin cho phép tạm ngừng giây lát!” Luật sư chỉ có thể bất đắc dĩ mà ra hạ sách này.

Giữa lúc quan tòa cho phép nghỉ giữa giờ, Landry lập tức đến trước mặt tôi.

“Anh rốt cuộc làm sao vậy? Vì cái gì lại không mở miệng?” Giọng nói có chút phẫn nộ khiến cho tôi sợ hãi cùng giật mình, Landry như vậy thực xa lạ.

“Thực xin lỗi, tôi không nên nổi giận với anh!” Landry nhìn ra vẻ hoảng sợ trong mắt tôi, vội vàng giải thích với tôi. “Anh không cần nghĩ nhiều quá, chỉ cần nói ra sự thật là được rồi!”

“Nhưng… Nhưng tôi thực sự rất sợ!” Thân thể run rẩy đã nói ra hết sợ hãi trong lòng tôi, nỗi sợ không chỉ vì Tusitante mà phần nhiều bởi phải đối mặt với quần chúng gây nên.

“Yang, nhìn tôi đi!” Hắn kéo taytôi lại, mắt nhìn vào đôi mắt khiếp đảm của tôi. “Không cần nghĩ nhiều như vậy, Tusitante không thể tổn thương anh được nữa, không ai có thể lại tổn thương anh, chỉ cần ngươi đem tất cả nói ra hết!”

“Hãy tin vào bản thân, cũng tin tưởng tôi nữa! Chúng ta không phải đã luôn chờ đợi ngày này sao?” Ánh mắt kiên định của Landry có thể cổ vũ lòng người, bàn tay to ấm áp có thể xua tan nỗi sợ hãi cùng bất an.

“Phiên tòa sắp tiếp tục rồi!” Luật sư khởi tố nhắc nhở tôi cùng Landry.

“Biết rồi!” Landry đáp lại hắn một câu. “Đừng lo lắng, tôi sẽ ở ngay bên cạnh nhìn anh!” Hắn vừa nói vừa nhẹ nhàng in một dấu hôn trên trán tôi.

“Landry!” Tôi bị nụ hôn bất ngờ của hắn làm cho lắp bắp kinh hãi, đến khi tôi phản ứng lại thì Landry đã giúp tôi tới nơi dành cho nhân chứng.

“AndrewYang, mờianh thuật lại tất cả những chuyện đã phát sinh giữa anh cùng bị cáo ở biệt thự, được không?” Luật sư lại một lần nữa đưa ra câu hỏi đó.

“Tôi quen biết… quen biết bị cáo qua một hợp đồng thuê nhà…” Tôi hơi hơi gật đầu, ngập ngừng bắt đầu kể ra những chuyện bi thảm đã trải qua. “Hắn… Hắn… xâm phạm tôi…” Từ lúc kể ra, tôi phát hiện bản thân ngày càng khó thuật lại những điều mình đã trải qua. Nếu không nhờ ánh mắt kiên định nơi Landrytôi thật sự cảm thấy chính mình không thể chống đỡ nổi nữa. Tôi không dám di chuyển tầm mắt, sợ sẽ nhìn phải những ánh mắt khinh miệt cùng ánh mắt sắc nhọn của Tusitante. Giờ Landry là trụ cột tinh thần duy nhất của tôi.

“Thưa quan tòa, tôi đã hỏi xong!” Luật sư chờ tôi nói ra toàn bộ câu chuyện, lập tức tiếp lời…

Cuối cùng cuộc tự thuật chiếm gần như cả cuộc đời tôi cũng đã kết thúc, tức thời nhẹ nhàng thở ra.

“Giờ mời luật sư biện hộ bên bị cáo bắt đầu hỏi.” Thanh âm lãnh khốc vô tình của quan tòa giống như ám chỉ bắt đầu “dụng hình” đối với tôi.

“Cám ơn, quan tòa!” Luật sư biện hộ tôio nhã đứng dậy, đi đến gần tôi. “Mr. Yang, anh nói anh hoàn toàn không tự nguyện với thân chủ tôi nên trong tình huống kia được gọi là xâm phạm, phải không?”

“Đúng… Đúng vậy.” Tôi gật đầu khẳng định.

“Vậy xin hỏi anh, sau khi bị thân chủ tôi xâm phạm anh có nghĩ đến việc rời đi hay bỏ trốn không?”

“Có… Có nghĩ tới!” Kỳ thật khi tôi thật sự muốn chạy trốn chính là lúc chính mắt thấy Tusitante giết người.

“Vậy anh đã làm qua chưa?” Luật sư biện hộ nói ra vấn đề.

“Chưa, bởi vì…” Bởi vì căn bản tôi trốn không thoát.

“Vậy anh có báo cảnh sát không?” Luật sư biện hộ hoàn toàn không để tôi có cơ hội giải thích.

“Không có, vì Tusitante…” Tôi tính nói hắn hoàn toàn không cho tôi cơ hội để làm.

“Thưa quan tòa, tôi phản đối. Luật sư biện hộ đang vặn vẹo sự thật, làm sai lệch chứng nhân của tôi!” Luật sư khởi tố cuối cùng nhịn không được.

“Thưa quan tòa, tôi chỉ căn cứ theo sự thật, vấn đề đó và vụ án có liên quan mật thiết với nhau!” Luật sư biện hộ cũng không chịu yếu thế.

“Phản đối vô hiệu!” Những lời này của quan tòa giống như quyết định thành bại của lần thẩm án và phán quyết này. “Mời tiếp tục!”

“Cám ơn!” Luật sư biện hộ cười cười, tiếp tục nói. “Theo thân chủ tôi nói, anh cùng anh ấy lúc đó có thỏa thuận, anh ấy giúp anh sáng tác, mà anh cũng không báo cảnh sát, đúng không?” Lời của luật sư giống như cơn ác mộng, tất cả những điều này tôi đều không thể ngờ tới.

“Đúng vậy, nhưng tôi lúc đó chưa biết hắn…”

“Anh chỉ cần trả lời ‘Đúng’ hoặc ‘Không đúng’!”

“Đúng là có chuyện đó, nhưng vì tôi chưa biết hắn như vậy…” Tôi trước sau vẫn không kịp nói cho hết lời, bởi luật sư biện hộ hoàn toàn không cho tôi có cơ hội giải thích.

“Thưa quan tòa, thưa các vị bồi thẩm, tất cả mọi người đều đã nghe thấy. Đây chính là bằng chứng xác thực nhất người đó không phải kẻ bị hại, người đó cam tâm tình nguyện cùng thân chủ của tôi làm chuyện tốt. Thân chủ tôi giúp người đó sáng tác, chịu cùng hưởng vinh hoa phú quý với người đó, mà người ‘bị hại’ cũng đã đáp ứng. Cho nên, cái gọi là xâm phạm hay bắt nhốt đều không thể có. Tất cả đều vì nhân chứng nói dối, muốn vu khống hãm hại thân chủ của tôi.”

Bồi thẩm cùng quần chúng bỗng phát ra những âm thanh miệt thị vang khắp thính phòng.

“Không ~~ không phải. Là hắn cưỡng gian tôi, là hắn giết Di Dian, là hắn giết cảnh sát, hắn còn từng nói với tôi là đã giết cả nhà Green!” Tôi không còn khống chế nổi cảm xúc nữa, tôi không hề muốn nói ra chuyện giết người kia, nhưng giờ phút này tôi đã không còn khống chế được chính mình. Tôi chỉ biết Tusitante có tội, hắn có tội! “Tôi thấy hắn cắt lấy môi của Di Dian, thấy hắn cắt lấy ngón taycô. Tôi nhìn thấy hắn dùng tảng đá đập vỡ đầu vị cảnh sát kia. Những điều tôi nói đều là sự thật, đều là sự thật!” Tôi phát điên gào thét ngay giữa tòa án.

“Thưa quan tòa, đúng là bọn tôi đã phát hiện vết máu của cảnh sát Dell ở biệt thự đó. Điều này phải giải thích thế nào đây?” Luật sư khởi tố đưa ra nghi vấn.

“Theo thân chủ tôi nhớ lại, lúc ấy ngón tay của Dell không biết vì sao lại bị đứt, còn đang chảy máu, nên mới lưu lại vết máu đó!” Luật sư biện hộ của Tusitante hoàn hảo giải thích nơi vết máu phát sinh, chỉ cần cảnh sát không tìm được thi thể của Di Dian cùng cảnh sát Dell thì chỉ như vậy không thể phán Tusitante có tội.

“Không, không phải thế, là Tusitante, là hắn giết! Hắn thực sự đã giết vị cảnh sát ấy!” Tôi giống như kẻ điên la to giữa tòa án.

“Im lặng, thỉnh nhân chứng im lặng!” Thanh âm uy nghiêm của quan tòa vẫn không thể giúp tôi tỉnh táo lại.

“Vì cái gì các người không tin tôi? Vì cái gì?!” Thanh âm bất lực của tôi tràn ngập bi ai.

“Đem nhân chứng dẫn đi!” Quan tòa không thể chịu đựng được ‘kẻ điên’ nhiễu loạn sự uy nghiêm cùng tĩnh lặng của tòa án, ra lệnh cảnh vệ đem tôi ép buộc mang ra ngoài. Tôi liều mạng phản kháng trên xe lăn, tay dùng sức giữ chặt bánh xe không cho cảnh vệ lôi tôi ra ngoài.

“Không! các ngươi buông ra. Các ngươi không thể để tôi ra ngoài!” Tôi phải giải thích, tôi muốn đi gặp từng người một giải thích là tôi vô tội, không hề giống như mọi người cho là tôi vì tham hư vinh mà làm ngụy quân tử.

“Thưa quan tòa, đây là hồ sơ trị liệu của thân chủ tôi. Căn cứ theo ghi chép trên, thân chủ tôi vì trải qua nguy hiểm thời thơ ấu mà mắc phải chứng suy tưởng. Anh ấy thường nói với người xa lạ mình là kẻ giết người linh tinh không hề có căn cứ, nói dối không chút thực tế, nên thân chủ tôi đối người khác nói mình đã giết cả nhà Green là hoàn toàn không thể tin.” Luật sư biện hộ ngay lập tức đánh tan lời chứng của tôi.

“Không ~~ hắn hoàn toàn không có thứ bệnh đó, tôi thề! Hắn chính là hung thủ!”Tất cả đều là nói dối, tất cả đều là bẫy rập, không ai tin lời tôi nói, quần chúng lộ ra ánh mắt khinh thường cùng miệt thị, Tusitante đang giận dữ, còn có ánh mắt thất vọng của Landry. Thế giới của tôi đã hoàn toàn sụp đổ, trời đất quay cuồng, ý thức dần dần rời xa tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.