Đến bữa điểm tâm, Nhược Trần vẫn không thấy xuống lầu dùng cơm, ông Nghị bảo bà Lý lên gọi, một lúc bà Lý trở xuống nói.
- Cậu Ba nói không ăn, để cậu ngủ một chút,
Ông Nghị chau mày liếc nhanh về phía Vi.
Vũ Vi đỏ mặt bất giác. Tại sao ông Nghị lại hỏi ta. Nàng giả vờ nhún vai, lánh tia nhìn ông Nghị
- Có lẽ tại giấc mơ xuân "không biết sáng đấy"
- Hừ.
Ông Nghị hừ nhẹ.
- Còn trẻ mang tật ngủ trưa là không khá, ông quản lý đợi nó ở hãng mà nó cũng không màng.
Ông cầm đũa lên và lại quay sang Vi:
- Hồi tối cô về khuya lắm phải không?
Vũ Vi bối rối:
- Vâng...
- Vẫn là... Đi chơi với bác sĩ Ngô chứ?
Cái gì nữa đây trời! Vũ Vi chau mày, nhưng lấy lại bình tỉnh thật nhanh.
- Vâng chúng tôi đi nhảy ở vũ trường Hoa quốc tế đến hơn hai giờ khuya mới về.
- Thế à?
Ông Nghị hỏi. Vũ Vi cầm đũa lên bất giác ngáp dài, cái ngáp của nàng không qua được mắt ông Nghị
- Mấy người trẻ ở nhà nầy gần như chẳng bằng.
Suốt đêm qua tôi có ngủ được chút nào đâu? Vũ Vi muốn cãi lại nhưng thôi.
Nàng nâng chén cơm lên mà hồn bỏ tận đâu đâu....
- Cô muốn gắp gì trong chén nước chấm đó?
Tiếng ông Nghị đánh thức, Vi bối rối đỏ mặt
- Chú ý một tí nhé cô Vi, đừng đưa cơm vô mũi ngộp thở lắm đấy.
Lời khôi hài của ông Nghị càng khiến Vi thẹn thùng. Một buổi điểm tâm đơn giản rồi cũng trôi qua. Vũ Vi vẫn ở trong trạng thái ngơ ngẩn nàng không hiểu mình sẽ tỏ thái độ thế nào lúc gặp Nhược Trần khi câu chuyện tối qua đã xảy ra. Giả vờ như chẳng có chuyện gì ư? Hay lạnh lùng? Tại sao ta lại phải trốn tránh hắn? Vi cứ quay cuồng với bao ý nghĩ.
Mười giờ hơn, bác sĩ Hoàng đến, sau khi chẩn mạch cho ông Nghị xong, ông có vẻ hài lòng.
- Khá lắm cứ tiếp tục dùng thuốc như cũ.
Chợt bà Lý trên lầu chạy xuống.
- Bác sĩ, bác sĩ làm ơn khám bệnh luôn cho cậu ba tôi đi!
Lời bà Lý khiến Vi giật mình, trong khi ông Nghị quay nhanh sang.
- Nó thế nào đấy?
- Dạ đang sốt.
À thì ra hắn ngã bệnh! Vũ Vi cắn nhẹ môi. Cũng người bằng xương bằng thịt như ai mà chẳng biết giữ, dầm mưa suốt đêm làm gì chẳng ngã bệnh? Đúng là điên!
- Cô Vi!
Tiếng bác sĩ Hoàng đánh thức Vi:
- Cô cùng tôi lên trên ấy xem.
- Dạ...dạ...
Vi bối rối, bác sĩ Hoàng ngạc nhiên.
- Sao thế?
- Dạ không sao cả.
Vi hấp tấp đáp:
- Thôi đi bác sĩ,
Ông Nghị có vẻ lo lắng định đứng dậy, bác sĩ Hoàng khuyên.
- Tốt nhất ông ở đây. Cơ thể ông yếu lắm coi chừng bị truyền nhiễm thì mệt.
- Chắc không có gì đâu.
Ông Nghị nói:
- Cao lắm là cảm mạo cộng thêm một chút tâm bệnh thôi.
Vũ Vi có vẻ lúng túng, nàng nghi ngờ không hiểu ông Nghị có thấy chuyện xảy ra đêm qua không.
Khi bước vào phòng Trần, họ nhìn thấy gã thanh niên nằm yên trên giường, hai mắt mở to. Vừa nghe tiếng động, Trần đã quay lại khoát tay.
- Bác sĩ tôi không sao cả, tôi không bệnh hoạn gì hết, đừng nghe lời nói nhảm của bà Lý.
Bác sĩ Hoàng cười.
- Thì để tôi lấy thử nhiệt độ xem.
Vũ Vi mang nhiệt kế đã khử trùng đưa cho Trần. Đôi mắt chàng có một chút tư lự. Phiền muộn dán chặt nàng, khiến Vi bối rối, và... Trần đã mở miệng ngậm lấy. Vi cầm tay chàng, mạch đập nhanh và không đều, nàng chau mày quay sang bác sĩ Hoàng.
- Một trăm lẻ tám nhịp, bác sĩ ạ?
Bác sĩ Hoàng gật đầu. Vi gắp ống thủy ra.
Ồ! 39 độ rưỡi, thế mà Trần vẫn bướng là không hề bệnh. Trao ống đo thân nhiệt lại cho bác sĩ Hoàng. Bác sĩ Hoàng vừa liếc qua đã vội rút ống nghe ra đặt lên ngực Trần, nhưng Trần bướng.
- Tôi chẳng có bệnh gì cả, nếu có chẳng qua chỉ là biến ứng tạm thời thôi, quí vị đừng quan trọng hóa như vậy.
Bác sĩ Hoàng tảng lờ như không nghe, cứ tiếp tục công việc rồi ông vẫy tay gọi Vi ra cửa.
- Hắn bị cảm nặng lắm đấy, nếu không điều trị đúng có thể đưa đến biến chứng sưng phổi, mệt.
Ông lấy toa kê mấy nón thuốc đưa cho Vi.
- Món đầu chích thịt nhé, hai món kia thuớc uống, ngày bốn lần, nếu mai mà vẫn chưa bớt sốt, cô điện thoại ngay cho tôi.
Bác sĩ Hoàng về xong, ông Nghị bảo ông Triệu đi mua thuốc ngay, rồi quay sang Vi nói.
- Cô làm ơn chăm sóc nó hộ tôi nhé!
Vũ Vi bối rối nhìn ông chủ nhà. Nàng không hiểu ông ấy muốn nói gì. Một sự chăm sóc đơn thuần hay là... Vi lắc đầu xua đuổi những hình ảnh thoáng hiện trong óc. Chú ý! Thôi nhé! Vi tự nhủ.
Thuốc mua xong, Vũ Vi mang ngay lên phòng Trần, vừa trông thấy nàng anh chàng đã rỏ ra khó chịu.
- Lại cô nữa! Cô vào phòng tôi không sợ bị mất danh giá sao? không lẽ một đứa hoang tàng như tôi lại có diễm phúc như thế này à?
Vũ Vi cố nhẫn nhịn, yên lặng bơm thuốc vào ống, nhìn gã con trai trước mặt.
- Tôi là y tá, nhiệm vụ của tôi là chăm sóc cho con bệnh, cha anh mượn tôi giúp anh, làm ơn để tôi làm tròn bổn phận.
Nhược Trần kêu lên:
- Trời ơi cha tôi nhờ cô à? Thế này thì miễn cưỡng lắm cô mới đến đây phải không? Người quân tử khi xưa chẳng vì năm đấu gạo mà còng lưng thì không lẽ bây giờ chỉ vì một chút tiền phụ trội, cô chịu hạ mình thế này sao?
Câu nói của Trần suýt chút đã làm ống kim chích trên tay Vi rơi xuống đất. Nàng trợn mắt nhưng lại xoa dịu cơn nóng ngay. Đừng, đừng bao giờ gây sự với hắn. Hắn đang sốt cao độ, hắn nói nhảm và có lẽ chẳng biết mình đã nói gì.
Đừng giận. Vi tự nhủ. Nàng nghĩ ngay đên bài học đầu tiên khi bước chân vào nghiệp y tá. Chớ bao giờ phiền muộn con bệnh. Xoa một tí cồn lên thịt Trần rồi đâm mạnh mũi kim.
Sau cùng công việc cũng xong. Nhược Trần chẳng cám ơn lại nói.
- Thôi xong rồi, cô có quyền ra ngay, ở đây lâu coi chừng con người cao quí của cô bị lấm bây giờ.
- Nhưng anh còn phải uống thuốc nữa.
Vũ Vi không dấu được sự xúc động:
- Bao giờ anh uống xong tôi sẽ ra ngay.
Trần vẫn còn hờn, chàng khó chịu như một đứa bé:
- Tôi không uống trong tay cô đâu, cô gọi dùm Thúy Liên vào đây.
- Cũng được. Vi đáp, nàng quay lưng lại.- Để tôi đi gọi Thúy Liên.
Nhưng Vi chưa kịp bước thì Trần đã giữ tay nàng lại... bàn tay nóng như lửa đốt của chàng khiến nàng bất giác quay sang, hai giọt nước mắt trên má nàng, khiến Trần hoảng hốt ngồi bật dậy.
- Sao vậy, tại sao cô khóc? Tôi có làm gì cô đâu?
Vi lắc đầu ấn Trần nằm xuống.
- Bây giờ tôi có thể cho anh uống thuốc được chứ?
- Nhưng cô phải hứa là không giận tôi chứ?
- Vâng.
- Vậy thì tôi uống.
Nhược Trần ngoan ngoãn như con cừu. Vũ Vi rót nước và mang thuốc đến cạnh giường, nâng đầu Trần lên, hai tay chàng rụt rè một chút rồi đặt lên mặt Vi sờ nhẹ.
- Đừng khóc nữa Vi nhé, đừng giận tôi nữa, chính tôi, tôi cũng hiểu mình hoang đàng, du đãng xấu xa... Tôi không xứng với ai cả... Tôi hứa vớí Vi là tôi sẽ cố gắng không để thảm kịch như ngày hôm qua xảy ra nữa Vi nhé...
Vũ Vi ngồi yên, mãi đến lúc Trần ngủ yên, nàng đặt tay lên trán chàng. Sốt quá! thế nầy thì khổ. Vi đứng dậy với những giọt nước mắt chưa khô vừa định bước ra cửa thì đụng ngay ông Nghị.
- Sao thế?
Ông Nghị nhìn Vi ngỡ ngàng:
- Nó bệnh nặng lắm sao mà cô lại...
- Dạ không phải.
Vi đáp nhanh:
- Anh ấy không sao cả, ngủ rồi.
- Nhưng mà....
- Dạ không có chi cả, tại trong người tôi không khỏe.
Vi không đợi ông Nghị hỏi thêm, nàng bước nhanh ra cửa.
Về tới phòng, Vi ngã người ngay lên giường, nước mắt tuôn như mưa, Vi không hiểu tại sao mình lại khóc. Nụ hôn đêm qua? Những lời khinh miệt sáng nay của chàng? Hay sự van xin trước lúc uống thuốc? Vi cũng không rõ, lau hết nước mắt nhìn lên trần, Vi bắt đầu phân tách những rắc rối của lòng, nàng cố nhớ lại chuyện xảy ra giữa khu vườn đêm qua, rồi sự hờn dỗi và làm hòa sau cùng một ý niệm thoáng nhanh qua óc. Không lẽ... Đó là tình yêu sao? Ta đã yêu rồi ư?
Vi bàng hoàng, mở to mắt nhìn ngọn đèn treo cao trên trần. Có thể như thế sao? Như thế thì tình yêu đâu phải như ta tưởng. Đã lâu vi cứ nghĩ rằng tình yêu là tràn ngập nắng và lửa, chớ nàng đâu có ngờ nó lại chua cay và khổ tâm như thế này. Tình yêu là thế này đây sao? Vi nghĩ đến lúc gặp Trần lần đầu. Hơn ba tháng rồi... Những chiếc áo của chàng vẽ kiểu... Nàng chợt thấy mình như quay cuồng bên gã con trai khó tính, không như thế nàng còn luôn luôn đứng bên chàng, bênh vực cho chàng mỗi lúc Trần bị Bồi Trung và Bồi Hoa tấn công... Thật không ngờ... Vi chợt phát giác ra mình như dính chặt với đời gã con trai thân mà xa lạ ấy.
Sự phát giác đó khiến Vi lo âu, khi nghĩ đến những lời tuyệt tình giận dữ của mình đêm qua. Ta bậy quá! Tại sao ta lại đưa chàng vào ngõ hẹp?
Vi ngồi choàng dậy, hai tay ôm đầu nàng cố xô đuổi hết tất cả ám ảnh trong đầu.
Xuống lầu. Vi đã thấy bàn cơm dọn sẵn từ bao giờ. Nhìn vào đồng hồ. Sắp mười hai giờ rồi. Ông Nghị đã ngồi bên ghế Salon, vừa trông thấy ông, Vi cố vồn vã.
- Anh Trần vẫn còn ngủ hả bác?
- Vâng, tôi mới nhờ bác Lý ghé qua trông đấy.
- Thế thì hay lắm.
Vi bước đến bàn cơm nói.
- Không có gì đáng lo cả bác ạ, chẳng qua đêm hôm anh ấy dầm mưa nên bị nhiễm lạnh. Vỉ thuốc ban nãy để anh ấy ngủ yên một ngày là hết ngay, mạnh như anh Trần thì bệnh tật làm sao quật ngã được.
Câu nói của Vũ Vi trấn an được phần nào ông Nghị, cả hai cũng ngồi vào bàn bắt đầu bữa cơm trưa. Ông Nghị thỉnh thoảng đưa mắt sang như dò xét nàng.
- Cô Vi, thằng con trai hư đốn của tôi có làm gì khiến cô buồn không?
Vũ Vi bối rối, nhưng lấy lại bình tĩnh được ngay.
- Cũng có chút đỉnh, nhưng chuyện qua rồi.
- Thế thì tốt lắm.
Ông Nghị gật gù:
- Cô đừng hiền quá với nó.
Tại sao vậy? Vi cầm đũa lên. Bao nhiêu nổi buồn phiền cất cánh bay ra cửa.
Cơm xong là lại đến giờ cho Trần dùng thuốc, Vũ Vi lại trở lên phòng Trần.
Chàng vẫn còn mê ngủ, Vi dùng tay vén nhẹ những sợi tóc trên trán Trần.
Chàng hãy còn nóng nhưng đã giảm thật nhiều. Những giọt mồ hôi đọng trên cổ, trên trán. Gương mặt mê ngủ bình yên một cách dễ thương. Ngắm một lúc Vi mới lay.
- Anh Trần thức dậy đi! Đến giờ dùng thuốc rồi.
Trần trở mình nhưng vẫn ngủ yên, Vi phải lay lần thứ hai.
- Thức dậy anh Trần, đến giờ dùng thuốc rồi.
Trần thở hắt, rồi choàng mắt ra.
- Thật em sao đây Vũ Vi?
- Vâng, Vũ Vi cố mỉm cười:
- Đến giờ dùng thuốc rồi, uống đi rồi cứ ngủ tiếp.
Nhược Trần ngoan ngoãn dùng thuốc, xong nằm yên nhìn Vi.
- Ngủ tiếp đi, bao giờ đến dùng thuốc tôi sẽ đánh thức anh dậy.
Vũ Vi nói dợm đứng dậy bỏ đi thì Trần van.
- Khoan. - lại một tí đi Vi.
Vi đứng lại.
- Cho tôi xin lỗi chuyện đêm qua Vi nhé, đừng để ý chuyện nữa và nếu Vi muốn tôi sẵn sàng làm tất cả những gì Vi muốn để đền bù lại.
Vũ Vi lắc đầu.
- Thôi đừng nhắc chuyện đó nữa tôi bỏ rồi... Anh cũng tha thứ những câu nói hàm hồ của tôi đêm qua đi nhé?
- Không, không có gì hết.
Nhược Trần xua tay:
- Cô nói đúng lắm, cô hành động như thế là phải lắm chứ. Vũ Vi, tôi muốn nói một câu nữa, cô có muốn nghe không?
Vi hồi hộp chờ đợi.
- Tôi muốn nói là... Xin chúc mừng chuyện giữa cô với ông bác sĩ.
Cái gì? Vũ Vi ngạc nhiên như rơi từ trên cao xuống, nàng bước nhanh ra khỏi phòng, đóng sầm cửa lại. Tại sao chàng có thể hàm hồ như thế được. Bác sĩ? Cái con khỉ!