Lâm Tiểu Trúc bất
chấp đồ ăn còn nóng cũng không ngẩng đầu lên mà nhanh nhẹn cắn mấy ngụm, cho đến Tần thị cầm củi gỗ xông đến chổ nàng, nàng mới nhanh như chớp
chạy theo cửa sau ra ngoài. Cũng may phòng bếp Hạ gia ngoài trừ cửa sổ
lớn còn có cửa sau, vì vậy mỗi khi Hạ Xuân Yến và Tần thị vây bắt nàng
vẫn có chỗ cho nàng tránh được đại kiếp nạn.
“Hắc hắc…” nghĩ tới
Tần thị khi nhìn thấy trên đồ ăn có dấu răng mà nổi trận lôi đình, Lâm
Tiểu Trúc lại cười sung sướng. Không cho nàng ăn thì ai cũng đừng hòng
được ăn ngon, muốn nàng làm việc mà không muốn cho nàng ăn cơm, hừ, cửa
sổ cũng không có đâu.
Nàng lấy trong lòng ra một nắm cơm cắn một
ngụm, lại xoa xoa chủy thủ gia gia để lại rồi đi lên triền núi. Lẽ ra
cơm nước xong nàng còn phải cho heo ăn, sau đó lên núi đốn củi nhưng hôm nay Hạ Xuân Yến chọc nàng, nên hôm nay nàng tự cho mìn nghỉ làm. Đây là cũng là quy củ được đặt ra khi nàng mới xuyên đến đời này, gia gia lại
vừa mất và được cậu mang về nhà. Hạ gia thu nhận nàng, cho nàng chỗ ở
cơm ăn thì nàng phảo chăm chỉ giúp việc nhà, nếu đã không cho nàng ăn
thì nàng mới không ngu ngốc mà ôm việc để làm. Chỉ có mẹ con Tần thị mãi cũng không khôn lên, không biết vửa chửi rủa mà vừa mượn sức mình, thật là ngu ngốc.
Có điều nếu lời Tam thẩm nói là thật, nàng nên làm gì bây giờ?
Vừa ăn cơm, Lâm Tiểu Trúc vừa nhăn mi suy nghĩ những ngày tiếp theo nên sống thế nào.
Sơn thôn này cơ hồ ngăn cách với bên ngoài, tất cả đều là tự cấp tự túc,
cho dù cần gì cũng là lấy vật đổi vật. Ở một nơi như thế, dù nàng có cả
đầu thủ đoạn kiếm tiền thì cũng vô dụng.
Mà thân thể nàng, tuy đã mười hai tuổi nhưng vì thiếu chất dinh dưỡng nên suy yếu đến mức một
trận gió thổi qua cũng có thể lung lay, cho dù có đất nàng cũng không
làm gì được. Huống chi nơi này đá núi cằn cỗi, hán tử cường tráng nhất
trong thôn cũng chỉ có thể lên núi trồng ít khoai lang, cao lương cho
trong nhà không đến nỗi đói mà thôi. Nếu nàng rời khỏi nhà cậu, một
không đất, hai không tiền, ba không nhà cửa, muốn sống sót là cả một vấn đề. Đây cũng chính là nguyên nhân nàng để mặc Tần thị mắng chửi mà
không phản kháng lại.
Lúc đó chỉ nghĩ đợi quen thuộc với hoàn
cảnh, chậm rãi điều dưỡng thân thể xong có thể rời khỏi đây hoặc nghĩ
cách ở trong núi tự lập, nếu may mắn có thể thay đổi cuộc sống tốt hơn
nhưng tiếc là cây muốn lặng mà gió chẳng chịu ngừng.
Nửa năm nay
cậu nghiện cờ bạc ngày càng nặng, ngày đó nghe mợ với hắn cãi nhau,
dường như là nợ rất nhiều tiền, tính đem nàng bán vào thâm sơn chắc cũng để kiếm tiền trả nợ. Cậu đã như vậy, mợ thì muốn mau chóng đuổi đi, đến lúc đó e là không ngăn lại được. Thân thể nàng nhỏ như vậy sao có thể
phản kháng lại được? bị người ta ném vào bao tải, khi tỉnh lại thì có lẽ đã ở trong nhà kia. Nàng cũng không phải là tiểu cô nương thời cổ đại
không biết gì, sao có thể tin tưởng những lời an ủi của Thất bà. Mấy năm nay, qua miệng mấy tam cô lục bà trong thôn cũng đã nghe được nhiều
chuyện ở trong núi, bởi vì nữ nhân đều gả ra bên ngoài nên hán tử trong
núi không cưới được vợ, trăm phương nghìn kế mua nữ nhân về, đó chính là cộng sản cộng thê. Địa phương như thế, nghĩ tới đã thấy ghê tởm rồi.
Cho dù nàng thuyết phục được cậu không bán mình vào Hạ gia trì thì chẳng lẽ nàng phải sống hết đời ở đây như Thất bà, Hoa thẩm sao? Lấy một hán tử
thô tục, suốt ngày vì sống tạm mà vất vả, rồi sinh nhi dục nữ cho đến
hết quãng đời còn lại.
Kiếp trước sống nơi phồn hoa đô thị luôn
muốn hướng tới cuộc sống yên tĩnh nơi điền viên, giờ xuyên qua đến đây
mới hiểu ra, tưởng tượng là một chuyện, sự thật lại là chuyện khác. Cả
ngày bận rộn còn ăn không đủ no, ngay cả một chén cơm tẻ cũng là hi vọng xa vời. Nàng tới đây nửa năm, cũng đã quên mất vị cơm thế nào. Mỗi ngày đều ăn cơm khô, một chút canh cũng không có. Đời sống cực kỳ kém, muỗi
nhiều, rắn cũng nhiều, đến mùa đông quần áo đơn bạc mà cái giường duy
nhất lại bị bục bung cả sợi bông ra ngoài, nệm là cỏ tranh, buổi tối
lạnh run cả người. Khi nàng mới xuyên đến đây, đã nghĩ không thể sống
qua mùa đông…
Cho nên nửa năm qua, Lâm Tiểu Trúc nghĩ tới nghĩ
lui vẫn là tìm cách rời khỏi núi. Đời trước sống hai mươi mấy năm, có
thể đếm được mười năm như một ngày, cho đến khi chết đi, hồ tưởng lại
vẫn thấy cuộc đời nàng bình lặng như một ly nước, ngay cả yêu đương cũng chưa từng. Đời này nàng không muốn vẫn tiếp tục như thế.
Lâm
Tiểu Trúc lại cúi đầu nhìn mình rồi thở dài một hơi. Khi nàng cùng cậu
đến Hạ gia thôn phải đi qua hai ngọn núi lớn. Đêm đó ở trong rừng nghe
tiếng sài lang hổ báo kêu, dù có cậu ở bên cạnh lại đang tránh trong sơn động, có đốt lửa mà vẫn sợ hãi suốt đêm. Mà nghe nói đường rời núi
không phải chỉ có đi qua hai ngọn núi như vậy, mà còn phải đi rất xa, có thể bị dã thú ăn đến xương cốt không còn.
Quên đi, xe đến trước
núi ắt có đường, ông trời cho nàng sống lại thì nhất định sẽ có lý do.
Có lẽ hiện giờ thời cơ chưa tới, cho nên hôm nay không có cách biết đâu
ngày mai lại có cơ hội.
Nghĩ tới đây, Lâm Tiểu Trúc liền vung tay lên trời, tự khích lệ bản thân, tiếp tục cắn thêm một ngụm cơm rồi lại
tiếp tục lên núi.
Đi đến chỗ lưng núi mà bình thường rất ít người lui tới, nàng liền dừng lại, nhìn các loại bẫy mà nàng đã đặt dọc đường đi. Những bẫy rập đó đều do nàng thỉnh giáo các thợ săn trong Hạ gia
thôn, nửa năm nay toàn nhờ ít con mồi săn được mà mạng nhỏ của nàng mới
không bị chết vì đói.
“A, thật tốt quá.” Lâm Tiểu Trúc nhìn trong bẫy phía trước có con thỏ đang giãy dụa thì cao hứng hô lên, lấy chủy
thủ trong lòng ra vung lên một cái đã hóa kiếp cho con thỏ rồi nhanh
nhẹn lột da, bỏ nội tạng, thậm chí cả xương sống lưng cũng loại bỏ để
trừ đi mùi tanh, sau lại đến con suối cách đó không xa mà rửa sạch sẽ,
rồi lại lấy trong lòng ra hai bình sứ nhỏ, dùng cành liễu làm bàn chải
chà xát đều lên thịt, sau đó rắc lên gia vị tự chế. Tất cả đều làm rất
lưu loát, sinh động.
Tiếp theo nàng làm một giàn thiêu giản dị,
tước hai cành trúc xuyên qua con thỏ rồi để lên giá. Sau đó lấy đá lửa
ra bắt đầu nhóm lửa, đợi lửa cháy mạnh, nàng vừa đảo tay quay vừa nhìn
chằm chằm vào con thỏ, thấy nước thịt vừa nhỏ ra liền nhanh chóng dùng
thẻ trúc vớt lên hắt lại vào mình thỏ để nước thịt thấm vào thịt thỏ.
Chốc lát sau trong không khí đã nồng đậm vị thịt nướng thơm lừng, hai
mắt Lâm Tiểu Trúc tỏa sáng như trăng rằm, vẻ mặt đầy mỹ mãn.
“Hảo, có thể ăn rồi” nhìn con thỏ sắp tới miệng, Lâm Tiểu Trúc hô một tiếng,
dời giàn thiêu đi, dùng lá cây đựng nước dập tắt lửa sau đó mới ngồi
xuống, cẩn thận xé từng miệng thịt thỏ đưa lên mũi ngửi, nhắm mắt lại,
cảm thụ hương vị của thịt và gia vị dung hòa tạo thành mùi hương mê
người, sau đó mới mở mắt, nhẹ nhàng cắn từng miếng, từng miếng
“Oa, thật thơm, ăn rất ngon”
Tục ngữ nói “chim bay ngon hơn là gà nhốt, thú chạy tốt nhất là thỏ”, thịt
thỏ có thể nói là hương vị tốt nhất trong số các con thú, xứng danh trăm vị thịt, chất thị non mềm lại săn chắc, rất ngon. Nhất là Lâm Tiểu Trúc đã xử lý con thỏ này rất đúng cách, không máu ứ đọng, loại bỏ hết lông, nội tạng,kể cả xương sống lưng nên không có chút mùi tanh, con thỏ này
lại còn nhỏ, mà khi nướng lại không để nước thịt chảy hết ra ngoài,
ngược lại còn thấm đều với gia vị cho nên hương vị càng thêm thơm ngon.
Cắn một miếng, nước thịt ngọ liệm chảy ra thấm vào tận chân răng, hơi
nhấm nuốt, thịt đã hòa tan chảy ra vào yết hầu, chỉ để lại trong khoang
miệng dư vị tuyệt vời, làm cho người ta mống ngừng lại chẳng thể ngừng.
“Lâm Tiểu Trúc, tay nghề không tệ” Lâm Tiểu Trúc tự sướng.
Lúc này nàng cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên đời. Rau dưa trong
vườn, trái cây dại, nấm trong rừng, động vật trên núi…Thức ăn tươi sống
lại tràn đầy hương vị làm cho nàng hiểu mỹ mãn là thế nào. Đại khái là
ông trời đem nàng ném tới nơi thâm sơn cùng cốc này cũng có chút áy náy
nên muốn bồi thường cho nàng, cố ý cho nàng một cái lưỡi mẫn cảm hơn
người khác, có thể thưởng thức hương vị tuyệt vời của đồ ăn. Cổ đại
không khí trong lành, động thực vật đều có linh khí thiên địa tẩm bổ nên chế biến thế nào cũng rất thơm ngon, so với lúc này thì đồ ăn kiếp
trước của nàng chính là đồ bỏ đi.