“Ân.” Viên Thiên Dã đã khôi phục bộ dáng thản nhiên như trước, hừ một tiếng, mặ chẳng có nụ cười đi thẳng vào trong.
Ánh mắt của nữ tử kia vẫn dán lên người Viên Thiên Dã, không hề nhìn
thấy Lâm Tiểu Trúc đứng sau Viên Thập, vẻ mặt tươi cười nhìn theo hướng
Viên Thiên Dã rời đi, còn ân cần hỏi han.
Viên Thiên Dã đi được hai bước, không nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng phía sau liền dừng lại,
xoay người nhìn Lâm Tiểu Trúc. Vị nữ tử kia theo ánh mắt của hắn mới
phát hiện ngoại trừ Viên Thập còn có một cô nương thanh lệ, tươi cười
trên mặt lập tức cứng lại, ngẩng đầu, dùng mắt nhìn Viên Thiên Dã như
hỏi
Viên Thiên Dã không để ý tới nàng, nhìn Lâm Tiểu Trúc giúp Viên Thập dỡ hành lý mới yên tâm xoay người đi vào
Mái ngói lưu ly, ảnh bích ở giữa chạm rỗng điêu khắc hình sóng nước,
mây mờ lượn lờ đỉnh núi, một chiếc thuyền nhỏ bé thoáng hiện trong vân
sơn vụ hải. Ảnh bích này dường như thường xuyên được người lau chùi nên
không dính một hạt bụi. Bên dưới ảnh bích là mấy bồn hoa tươi tốt, cây
cối bao quanh làm cho ảnh bích càng thêm siêu phàm thoát tục.
Đi qua ảnh bích là một cái sân không có gì đặc biệt lắm, hành lang bằng
gỗ sơn màu đỏ sậm, đem ba mặt đông, tây, bắc nối liền một chỗ. Một dòng
suối nhỏ từ tiền viện chảy xuyên qua, đổ vào một cái ao bên cạnh sân.
Trong ao có mấy chục đóa hoa sen đang nở rộ, hương thơm phiêu lãng trong không khí, như có như không.
Lâm Tiểu Trúc đi theo Viên Thập, đi qua viện chính, qua kim thủy kiều, lại qua hai dãy phòng, vẫn còn tiếp tục đi.
Nữ tử vẫn đi theo Viên Thiên Dã thấy Lâm Tiểu Trúc cũng đi vào viện, mà Viên Thiên Dã cũng không bảo cho nàng lui xuống, nhịn không được mà lên tiếng” công tử, người tính đem cô nương đi cùng Viên Thập an bài ở sân
nào?”
Viên Thiên Dã vẫn không dừng bước, đi vào chính sảnh của
sân thứ ba mới ngồi xuống, nói với trung niên mập mạp” Lâm Tiểu Trúc là
đầu bếp chuyên dụng của ta. Ta nhớ bên cạnh viện này có một tiểu viện,
để nàng ở đó đi” lại chỉ vào trung niên mập mạp mà nói với Lâm Tiểu
Trúc” đây là Trương quản gia, sau này ngươi có chuyện gì, cần nguyên
liệu thức ăn hay thiếu cái gì thì có thể tìm hắn”
“Dạ”
Trương quản gia khom người đáp lại Viên Thiên Dã, sau đó xoay người vẫy tay một bà tử ở gần đó” Ngô ma ma, ngươi đưa Lâm Tiểu Trúc tới tiểu
viện đi”
Lâm Tiểu Trúc đưa hành lý cho Viên Thập, thi lễ với Viên Thiên Dã rồi theo Ngô ma ma đi xuống.
Từ cửa nách đi ra ngoài, xuyên qua một ngõ nhỏ, đi qua một cánh cửa
liền thấy một tiểu viên. Sân tuy nhỏ, ở giữa lại có một toàn núi nhỏ,
bên trên cây cối xanh um, bên cạnh còn có một cây táo, trên cành chi
chít quả, rất là náo nhiệt.
Lâm Tiểu Trúc vừa thấy đã thích cái sân này, liền hỏi” Ngô ma ma, sân này ngoài ta còn ai nữa không?”
Ngô ma ma là một phụ nhân chừng bốn mươi tuổi, dung mạo đoan trang tú
lệ, cử chỉ ưu nhã, biểu tình hiền lành, mỉm cười đáp” công tử thích an
tĩnh, không muốn nhiều người, cho nên tòa nhà này tuy lớn, người lại
không nhiều lắm, ngoài ngươi và ta chỉ có khoảng mười hạ nhân khác. Tiểu viện này trước kia không có người ở. Cô nương tới thì cũng chỉ có mình
cô nương ở”
Một mình một sân nha.
Nhớ tới ở trong sơn
trang mấy người cùng chen chúc trong một phòng, lại nhìn tiểu viện u
tĩnh này, trong lòng Lâm Tiểu Trúc vui như mở hội. Tuy rằng chính sảnh
quá cầu kỳ khiến nàng không thích nhưng lại cực kỳ hài lòng chỗ mình ở.
Sau này muốn luyện công thế nào cũng được, không sợ người khác quấy rầy
Lâm Tiểu Trúc biết quan hệ giao tế là quan trọng nhất, ảnh hưởng tới
cuộc sống sau này nên liền thi lễ với Ngô ma ma” vừa rồi ngài nói trong
viện còn có mười hạ nhân khác, không biết là những ai? Ta mới tới, cái
gì cũng không biết, sợ không biết lại có va chạm, xin Ngô ma ma chỉ điểm giúp cho. Tiểu Trúc bất tài, chỉ biết làm chút điểm tâm, hôm nay được
Ngô ma ma chiếu cố như vậy, ngày khác xin mở tiệc tạ ơn”
Ngô ma ma đỡ nàng nói” cô nương mau đứng lên đi, chỉ là giới thiệu tình huống
thôi, ta không nói, sau này ngươi cũng biết, không dám nhận cảm tạ của
cô nương, càng không dám nhận tiệc rượu gì đó”
Lâm Tiểu Trúc
thấy tươi cười đúng tiêu chuẩn của Ngô ma ma, trong lòng có chút cảm
thán. Ngô ma ma này là người biết nhìn sắc mặt người khác, không phải
như đại thẩm trong núi, chỉ cần tươi cười, nói vài lời hay là có thể moi gan móc ruột ra mà đối đãi với mình. Xem ra sau này cần phải đầu tư
nhiều hơn trong quan hệ giao tế a.
Ngô ma ma vừa đi vừa nói”
vừa rồi người công tử phân phố bố trí chỗ ở cho ngươi là Trương quản
gia, chuyện lớn nhỏ trong phủ đều do hắn quản. Khi công tử không ở đây,
mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà đều nghe theo hắn, nếu hắn cùng công tử ra
ngoài thì do Vũ cô nương quản. Nghe nói Vũ cô nương là nha hoàn hầu hạ
công tử từ nhỏ, ngoài nàng còn có Tảo Tuyết và Thập Dương, hai tiểu nha
đầu này là do ta quản. Viên Thập thì cô nương đã biết rồi. Ở phòng bếp
có lão Vương, Mã bà tử và Lý bà tử. Sau này ngươi nấu cơm, cần sự trợ
giúp của bọn họ. Ngoài ra còn có quản sự phòng bếp là vợ chồng Chu thúc
và Chu tẩu, hai con trai của bọn họ là Chu Thanh mười tám tuổi, Chu Vân
mười sáu tuổi trông coi hoa cỏ trong phủ. Giặt đồ, may vá thì có Vương
bà tử, Trương tẩu, còn có hai lão hán chuyên làm việc nặng”
Lâm Tiểu Trúc tính toán, âm thầm cả kinh. Sơ sơ cũng có tới mười bảy hạ nhân, mà Ngô ma ma lại nói nhẹ như không.
“Đến, chúng ta vào xem.” Ngô ma ma đi đến trước cửa, lấy chìa khóa ra mở cửa
Đối diện là một tiểu thính, có bàn bát tiên, án đài, ghế đẩu. Hai bên
trái phải là sương phòng. Ngô ma ma mở cửa sương phòng bên trái” sau này ngươi ở gian này”
Bên trong tuy bài trí đơn giản, chỉ có
giường gỗ khắc hoa, đầu giường có cái bàn vuông, bên góc tường có một tủ áo nhỏ, một cái bàn tròn, vài cái ghế nhưng cũng sạch sẽ, hiển nhiên là thường được quét dọn nhưng mà trên giường lại không có gì.
Ngô ma ma giải thích” công tử thích sạch sẽ, dù có ai ở hay không thì chung quanh cũng phải được quét dọn sạch sẽ. Viện này hôm qua mới được quét
tước, chút nữa ngươi đi nhận vật dụng, chăn màn, đệm trải giường. . .
đều có hết”
Nói xong lại chỉ giếng nước trong sân cùng khu nhà
vệ sinh, tắm rửa cách đó không xa cho Lâm Tiểu Trúc” đi thôi, ta mang
ngươi đi nhận vật dụng”
Thanh âm chưa dứt, chợt nghe ngoài cửa
một thanh âm thanh thúy” Ngô ma ma, Trương quản gia sai ta mang vật dụng đến cho Tiểu Trúc cô nương”
Chuyện này rất không hợp quy, Ngô ma ma kinh ngạc nhìn Lâm Tiểu Trúc một cái mới nói” vào đi”
Một tiểu cô nương mười ba, mười tuổi, mắt tròn, mặt cũng tròn mang theo một đống vật dụng còn cao hơn nàng tiến vào, cười nói” Ngô ma ma”
Lâm Tiểu Trúc vội tiến lên đỡ lấy vật dụng mang vào phòng giúp nàng” vất vả cho ngươi, cảm ơn”
“Không có gì” tiểu cô nương cười rộ lên còn có hai lúm đồng tiền, hai má tròn tròn, hồng nhuận đáng yêu
“Nàng là Tảo Tuyết” Ngô ma ma giới thiệu” ngươi sắp xếp đồ đạc đi. Công tử vừa về, có nhiều việc cần thu xếp, chúng ta trở về đây”
“Cảm ơn Ngô ma ma, cảm ơn Tảo Tuyết” Lâm Tiểu Trúc tiễn các nàng ra
ngoài, múc một ít nước rải trên sân để giảm nóng sau đó mới đi vào
phòng, thấy vật dụng mang tới đều là đồ mới, chăn mền còn tỏa mùi nắng,
hiển nhiên là mới được phơi nắng không bao lâu. Nàng vừa lòng sắ xếp vật dụng, trải chiếu, xếp mền, nhìn căn phòng vì có người ở mà trở nên có
sinh khí, cực kỳ hài lòng.
Sắp xếp xong, mặt trời cũng gần lặn, Lâm Tiểu Trúc cầm lấy bọc hành lý, cảm thấy may mắn vì lúc mình rời sơn trang là đang lúc chuẩn bị tắm rửa nên thuận tiện mang theo quần áo bên người. Nếu không, dưới trời nắng nóng này mà hai, ba ngày không tắm rửa lại lặn lội được xa, người nàng đã bay mùi giấm a.
“Tiểu Trúc cô nương.” Ngoài cửa vang lên thanh âm của Tảo Tuyết.
“Tảo Tuyết, vào đi.” Lâm Tiểu Trúc đi ra ngoài đón.
Tảo Tuyết vừa vào, đưa một gánh nặng cho Lâm Tiểu Trúc” Ngô ma ma nói
dáng người của ngươi cũng Thính Vũ không khác lắm, đồ này là quần áo mùa hè dành cho nàng, còn chưa phát xuống, chưa có mặc vào, ngươi mặc trước đi, ngày mai lại làm thêm cho ngươi hai bộ”
“Không cần đâu, ta có mang theo quần áo” Lâm Tiểu Trúc vừa nghe là quần áo của người khác
liền không chịu nhận, thấy Tảo Tuyết vẻ mặt khó xử, lại nói” ngươi về
nói lại với Ngô ma ma, nếu là quần áo dành cho Thính Vũ cô nương, ta lấy mặc thì không hay lắm, dù sao ta cũng có quần áo, chờ ngày mai làm xong quần áo khác, ta nhận cũng được”
“Vậy cũng được” Tảo Tuyết do dự một lát rồi cầm bọc xiêm y đi ra ngoài.
Làm nô bộc, không có thời gian nhàn rỗi, chỉ cần được gọi là phải đi.
Cho nên Lâm Tiểu Trúc không dám trì hoãn, cầm lấy quần áo đi tắm rửa.
Nàng vừa cho quần áo vào thay giặt, Tảo Tuyết lại tới” Tiểu Trúc cô
nương, công tử cho gọi ngươi”
“Đến đây.” Lâm Tiểu Trúc chải
đầu, lấy dây buộc tóc buộc mái tóc ẩm ướt thành một cái đuôi ngựa rồi
theo Tảo Tuyết đến chính viện
Viên Thiên Dã cũng đã tắm rửa
xong, trên người mặc trường bào lam sắc, mái tóc buông xõa, đang ngồi
trong sảnh uống trà, liếc mắc thấy Lâm Tiểu Trúc vẫn còn mặc bộ quần áo
màu xanh khi còn ở sơn trang, nhăn mi nói với Thính Vũ ở bên cạnh” không phải ta đã bảo Ngô ma ma cấp quần áo cho Lâm Tiểu Trúc sao? Chẳng lẽ
trong nhà không có nổi một bộ quần áo?”