Biết Vị Ký

Chương 215: Chương 215: CHUỘC THÂN




Nhưng mà dù khó nói thế nào, có những chuyện vẫn nên nói rõ ràng, dây dưa chi bằng dứt khoát, có khi không nói ra lại đả thương người còn sâu sắc hơn. Vì thế Lâm Tiểu Trúc sắp xếp lại suy nghĩ, ngẩng đầu nói” ta cảm giác hai chúng ta là người của hai thế giới. Tỷ như ngươi thành thân sẽ có chính phi, trắc phi, sau này còn nhiều thị thiếp mà ta hi vọng nam nhân cưới ta chỉ biết một mình ta, cả đời bên nhau, không xa không rời. Lại như, ngươi giống như một ngọn núi cao làm cho người ta ngưỡng mộ, nắm trong tay hết thảy, khống chế vận mệnh của người khác, quen với việc người khác cúi đầu xưng thần với ngươi, tất cả đều nghe theo lệnh ngươi mà ta chỉ là một bụi cỏ nhỏ, chỉ hi vọng có thể cùng trượng phu tương lai ngang hàng, tôn trọng lẫn nhau, có thể dựa vào năng lực của mình cùng hắn vun vén cho cuộc sống, mưa gió đồng hành, một khi bị phản bội cũng có thể tùy thời rời đi chứ không phải đem vận mệnh của mình phụ thuộc vào vui buồn của đối phương, lên thiên đường hay xuống địa ngục chỉ là một ý niệm của người khác, làm việc gì cũng phải nhìn sắc mặt của người”

Nói tới đây, nàng nhìn thẳng vào mắt hắn” công tử ở các phương diện đều rất vĩ đại, có nhiều nữ tử tha thiết ước mơ ngươi làm phu quân nhưng Tiểu Trúc biết, ta với ngươi đi theo hai hướng khác nhau, nhân sinh quỹ tích cũng không giống nhau nếu cứng rắn ở cùng một chỗ, kết quả chỉ là sự thống khổ, mà ở phương diện này, một nữ nhân như ta không chịu nổi”

Viên Thiên Dã yên lặng nhìn Lâm Tiểu Trúc, tựa hồ như muốn phân tích tâm lý của nàng, muốn xem những lời nàng nói có thật lòng hay không. Thật lâu sau hắn dời mắt, vô lực nở nụ cười” ngươi cũng biết cha và huynh trưởng ta vì kiêng kỵ ta mà không tiếc lợi dụng ta, muốn dùng tộc nhân của thê tử ta để áp chế ta ? bọn họ xúi giục mẫu thân cho ta đính hôn với trưởng nữ của An Viễn hầu, thứ nữ của Đại học sĩ cũng chẳng qua là muốn trói tay trói chân ta, có thể áp chế lẫn nhau. Hôm nay ta đáp ứng mối hôn nhân này chẳng qua là muốn bọn họ yên tâm. Ta không có dị tâm càng không muốn ngồi lên ngôi vị hoàng đế cho nên quốc gia này phải có người thống trị, mà huynh trưởng của ta không phải công thành chi tướng cũng muốn là chi quân gìn giữ cái đã có. Hắn là một thế hệ thanh niên ưu việt, nhiều năm qua, cha ta luôn bồi dưỡng hắn thành một đế quân. Hắn cũng không phụ lòng kỳ vọng, đưa ra nhiều sách lược trị quốc rất tốt, nếu đưa vào thực hiện nhất định sẽ làm Bắc Yến hưng thịnh. Nhưng ta đoạt lấy ngôi vị hoàng đế cũng không nghĩa đem lại quyền lợi như vậy cho hắn. Giường lung lay, người làm sao ngủ yên ? một khi ta giao quyền lực cho hắn, hắn sẽ tiến hành đuổi giết ta, cho nên cách tốt nhất hiện tại là cân bằng, chính là giao thê tộc của ta vào tay hắn để cho hắn an tâm”

Hắn ngước mắt nhìn Lâm Tiểu Trúc” cho nên hai nữ nhân kia, dù là dạng người gì, ta đều cưới. Nếu ngươi nguyện ý, ta có thể cưới ngươi làm chính phi, còn các nàng nạp làm trắc phi. Ta cam đoan, nạp các nàng nhưng sẽ không chạm vào các nàng, nữ nhân chân chính của ta chỉ có một mình ngươi” . Hắn vươn tay nắm chặt tay nàng” Tiểu Trúc, đừng rời khỏi ta, được không ?”

Lâm Tiểu Trúc kinh ngạc nhìn hắn, trong mắt hắn ngoài trừ tình yêu nồng đậm say đắm còn có thống khổ chờ đợi. Hắn khát vọng giữ nàng lại như vậy, đau xót trong mắt hắn khiến nàng không đành lòng. Thế nhưng vẫn phải tàn nhẫn mà nói lời từ chối thôi, nếu hôm nay nàng thương hại hắn thì nàng đặt mình ở chỗ nào ? chẳng lẽ sau này cùng các nữ nhân của hắn lục đục, tranh giành một trượng phu ? lời nói ngọt ngào của nam nhân sao có thể tin ? những nữ nhân kia xinh đẹp như hoa, ở cùng nhà với hắn, sớm chiều chung đụng, hắn sao có thể không động tâm ? đến lúc đó cả tinh thần và thể xác của mình đều bị tổn thương thì tính thế nào ? nếu như có con, chẳng lẽ muốn dẫn con bỏ đi ?

Nàng dùng sức rút tay lại, nhẹ giọng nói” thật xin lỗi, ta không thể”

Cho dù là dò xét hay hôm nay hỏi thẳng thì đáp án đều như nhau, Viên Thiên Dã chậm rãi nhắm mắt, trong lòng cực kỳ đau khổ. Thật lâu sau hắn mới mở to mắt nhìn Lâm Tiểu Trúc, cố vớt vát” nếu ta chỉ cưới một mình ngươi, không có ai khác thì sao ?”

Lâm Tiểu Trúc nhìn gương mặt anh tuấn của hắn, nhớ tới mấy năm qua, nếu không có hắn đặc biệt chiếu cố và cẩn thận che chở, không biết hiện tại nàng đã lưu lạc đến phương nào ; nhớ tới bộ dáng lo lắng khẩn trương của hắn khi ở Thẩm viên, nàng cùng Thẩm Tử Dự đi ra gặp hắn ; nhớ tới đêm đó ở Đoan vương phủ, hắn mạo hiểm tiến vào chỉ để nói cho nàng biết hắn nhất định sẽ bảo vệ nàng chu toàn ; nhớ tới nụ hôn vừa rồi khiến lòng rung động. . .

Nghĩ đến đây, trong lòng nàng run lên, dời mắt đi, rũ mắt xuống, có chút tối nghĩa nói:” Ta không biết, ta hiện tại. . . Không rõ lắm.”

Viên Thiên Dã không nói gì nữa, trong xe rơi vào trầm mặc.

Xe ngựa đã sớm dừng lại nhưng Viên Thập tai thính mắt tinh vẫn ngồi yên phía trước xe, sợ quấy rầy công tử và Lâm Tiểu Trúc nói chuyện. Lúc này thấy trong xe không có động tĩnh mới nhẹ giọng nói” công tử, đã tới”

Hai người lâm vào trầm tư mới giật mình tỉnh mộng, nhìn thoáng nhau một cái rồi không hẹn mà cùng dời mắt đi. Lâm Tiểu Trúc đứng dậy, nhường cho Viên Thiên Dã xuống xe trước, rồi nàng mới xuống xe. Đi vào ngõ nhỏ, bước vào đại môn đã thấy Trương quản gia mang theo hạ nhân trong viện chờ từ sớm, thấy Viên Thiên Dã và Lâm Tiểu Trúc đi vào, tất cả đều quỳ xuống, lớn tiếng hô” chúc mừng Vương gia, chúc mừng Vương gia”

Viên Thiên Dã nhếch miệng cười” đều đứng lên đi. Trương quản gia, thưởng cho mỗi người một tháng tiền công”

“Tạ Vương gia.” Nghe có thưởng, ai nấy đều vui mừng, dập đầu cảm tạ.

Trương quản sự lại khom người nói với Viên Thiên Dã” Vương gia, không biết khi nào chúng ta chuyển nhà ? sau khi Vương gia xuất môn, người gác cổng nhận được rất nhiều bái thiếp, Vương gia xem phải xử trí thế nào ?”

Viên Thiên Dã nhíu mày” Ngày mai chuyển nhà đi. Về phần bái thiếp, ngươi sắp chút lễ vật, phái người đến thăm đáp lễ là được rồi”

Trương quản gia bản còn có rất nhiều chuyện muốn hỏi, nhưng thấy vẻ mặt không kiên nhẫn của Viên Thiên Dã, đành lui xuống.

Lâm Tiểu Trúc thấy Viên Thiên Dã đi về viện của hắn, do dự một lát rồi đi theo. Nếu đã nói rõ mọi chuyện, nàng cũng không muốn kéo dài nữa, muốn ngay hôm nay lấy lại khế ước bán mình. Biết rằng lúc này Viên Thiên Dã thương tâm khổ sở nhưng nàng thực sự không tìm được cơ hội nào khác, ai biết sắp tới sẽ xảy ra chuyện gì làm ảnh hưởng tới kế hoạch của nàng.

Nghe có tiếng bước chân đi theo mình, Viên Thiên Dã dừng lại, quay đầu nhìn thấy Lâm Tiểu Trúc cũng không nói gì lại xoay người đi vào trong

Lâm Tiểu Trúc cũng đi theo, nhìn bộ dáng của hắn,cắn cắn môi.

Viên Thiên Dã đi đến chính sảnh, ngồi xuống, không để ý tới Lâm Tiểu Trúc mà quay đầu nói với Viên Thập” đi mang khế ước bán mình của Lâm Tiểu Trúc đến đây”

Lâm Tiểu Trúc vui vẻ.

Giao tiếp với người thông minh thật đỡ mất thời gian. Nàng không nói gì, hắn cũng biết được nàng muốn gì. Lâm Tiểu Trúc sờ sờ ngân phiếu trong lòng, liếc mắt nhìn Viên Thiên Dã một cái, nghĩ nghĩ lại bỏ tay xuống. Viên Thiên Dã không nói gì tới chuyện tiền bạc đã bảo Viên Thập mang khế ước đến, cho thấy sẽ để nàng ra đi. Tuy nàng có thể dùng tiền để thanh toán, nhưng con người luôn có lòng ghen tỵ, nếu Viên Thiên Dã biết nàng mượn tiền của Thẩm Tử Dực không biết sẽ phản ứng thế nào, chờ Viên Thập mang khế ước đến rồi tính sau.

Gió mùa thu thổi qua khung cửa mang theo chút hơi lạnh, làm bay bay vạt áo của hai người. Cả hai đều không nói tiếng nào, im lắng chờ Viên Thập.

Viên Thập cũng không phụ sự mong đợi, rất nhanh đã mang khế ước đến. Hắn đưa khế ước cho Viên Thiên Dã, liếc mắt nhìn hai người một cái, nghĩ nghĩ rồi vẫn đi ra ngoài. Tâm tư của công tử hắn rõ nhất, lúc này để Lâm Tiểu Trúc rời đi, khó chịu thế nào, hắn có thể nghĩ ra. Sắp tới không biết còn hành động gì nữa, cũng không biết có giận cá chém thớt hay không, hắn tốt nhất vẫn nên tránh đi.

Làm tùy tùng cận thân là phải có mắt nhìn.

Viên Thiên Dã cầm lấy khế ước, nhìn thoáng qua cái tên trên mặt rồi đặt lên bàn, đẩy đến trước mặt Lâm Tiểu Trúc” thứ ngươi vẫn thiết tha mơ ước, trả lại cho ngươi”

Lâm Tiểu Trúc cầm lấy khế ước, thấy bên trên có viết tên mình cùng số tiền bán thân, còn có dấu tay nho nhỏ. Nàng thở phào một hơi nhẹ nhõm, cẩn thận cất khế ước vào lòng, cung kính thi lễ với Viên Thiên Dã” đa tạ đại ân của công tử, còn mong công tử sai người đến quan phủ trừ bỏ nô tịch cho Tiểu Trúc”

“Yên tâm.” Viên Thiên Dã thản nhiên đáp, lại hô to với bên ngoài” lấy ba ngàn lượng bạc đến đây ?”

“Dạ,công tử” Viên Thập cực kỳ bất mãn.

“Công tử?” Lâm Tiểu Trúc ngẩng đầu lên, nhìn Viên Thiên Dã, khó hiểu.

Viên Thiên Dã không lên tiếng, chờ Viên Thập mang ba tờ ngân phiếu ra, bảo hắn trực tiếp đưa cho Lâm Tiểu Trúc rồi nói” đây là hoa hồng của hai căn tiệm, cầm cái này trước, sau này đúng hạn sẽ đưa cho ngươi”

Lâm Tiểu Trúc nhìn ngân phiếu, không chịu lấy mà nhét trở lại trong tay Viên Thập” công tử, ngài bồi dưỡng ta nhiều năm, cho ta cơm ăn áo mặc, lại cho người dạy ta trù nghệ, hết thảy đều cần tiền. Lúc trước ở sơn trang, ta đã từng nói với công tử, sau khi trợ giúp công tử hoàn thành đại sự sẽ dùng năm ngàn lượng để chuộc thân. Tiểu Trúc dù không phải là công tử nhưng cũng biết lời nói đáng giá ngàn vàng, nay đại sự đã thành, năm ngàn lượng bạc, Tiểu Trúc nhất định sẽ không thiếu công tử một xu”

Viên Thiên Dã nhíu mày, đoạt lấy ba tờ ngân phiếu trong tay Viên Thập nhét vào lòng Lâm Tiểu Trúc” sao lại nhiều lời vô nghĩa như vậy ? ta cho thì ngươi cứ lấy, cầm khế ước bán thân, cầm ngân phiếu, ngươi cũng có thể ở lại trong phủ, muốn ở bao lâu thì lâu. Còn tiền chuộc thân gì đó, không cần nói nữa, lúc trước chẳng qua là trêu chọc ngươi thôi, không cần tin là thật. Hơn nữa, ngươi lấy đâu ra nhiều bạc như vậy ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.