Biết Vị Ký

Chương 82: Chương 82: CỨ RA TAY




Không riêng gì tổ một của Ngô Bình Cường mà tổ hai của Chu Hòe cũng rất khó chịu vì tổ một liên tục đoạt quán quân hai lần. Bị ba nữ nhi cùng một nam nhân lười biếng đè đầu thật không dễ chịu chút nào nha. Lúc này thấy Ngô Thái Vân của tổ một ra mặt khiêu chiến, bọn họ đương nhiên là vui vẻ đứng xem náo nhiệt. Đấu điên chước, tổ bat hua là cái chắc, chèn ép được các nàng thật đúng là chuyện tốt, Chu Hòe lập tức hưởng ứng “ Lâm Tiểu Trúc, đấu đi. Các ngươi đã đứng nhất hai lần, cho dù thua chước công cũng đâu đến nỗi, đúng không ? nhưng nếu không dám nhận lời khiêu chiến của người ta thì thật là tệ nha. Nếu không có can đảm, sau này thi đao công hay là nguyên liệu nấu ăn, các ngươi cũng quên đi. Chỉ muốn thắng mà không chịu thua, không phải là khí khái anh hùng “

“ Các ngươi đúng là khi dễ người mà, thấy tổ chúng ta nhiều nữ nhân liền khiêu khích. Chuyện khó vậy mà ngươi cũng nói ra được, thật không có khí phách nam nhi “ Chu Ngọc Xuân cũng không chịu thua, mặt mày đỏ bừng, nước mắt cũng sắp rơi ra. Thấy Lâm Tiểu Trúc vẫn thản nhiên đứng nhìn liền vội vã đẩy nàng “ Tiểu Trúc, ngươi mau lên tiếng đi “

“Nói chuyện? Nàng còn có mặt mũi nói chuyện sao? Yếu hèn chính là yếu hèn, không dám nhận khiêu chiến thì còn mặt mũi nào để nói chuyện nữa. Nếu đã vậy, sau này chúng ta cũng không cần so tài đao công nữa. Tổ các nàng nhiều nữ hài, thực tiện nghi nha, chúng ta tội gì làm nền cho người khác. Chu Hòe, tổ các ngươi có cố gắng cũng vậy, ta thấy các ngươi cũng đừng so đo với các nàng nữa “ Ngô Thái Vân thấy Lâm Tiểu Trúc không lên tiếng, càng đắc ý.

“ Cũng được “ Chu Hòe reo lên “ các nàng đã nhát gan như thế, chúng ta cũng không thể giống như các nàng “

“ So cái gì, thi thế nào, đều do các giáo tập an bài, đâu đến lượt các ngươi không phục ? không phục có thể đi nói với các giáo tập nha, thừa dịp bọn họ không có mặt thì khi dễ chúng ta thì có bản lãnh gì chứ ? “ Tô Tiểu Thư tuy trầm ổn nhưng dù sao cũng là một tiểu cô nương mười ba tuổi, bị khi dễ như vậy cũng nhịn không được mà lên tiếng.

“ Các giáo tập an bài là trong bài giảng, ngoài bài thì không có quy định không cho so tài ah “ Chu Hòe đáp

Ngô Thái Vân không muốn mọi người dời đề tài, nhìn thẳng Lâm Tiểu Trúc nói “ đừng nhiều lời nữa, Lâm Tiểu Trúc, lên tiếng đi, đấu hay không đấu ? nếu không dám, hãy ngoan ngoãn nhận thua, kêu to ba tiếng : ta vô năng “

Nói xong, nàng cực kỳ đắc ý. Dù sao thì hôm nay Lâm Tiểu Trúc bị mất mặt là cái chắc rồi, không nhận lời thì sẽ tự hủy thanh danh của mình, so với thi đấu bị thua càng nhục nhã hơn, hai chữ vô năng cũng phải đơn giản. Dù thế nào, hôm nay Lâm Tiểu Trúc không thể thoát được.

Lâm Tiểu Trúc không nói gì, chỉ nhìn Ngô Thái Vân, hồi lâu mới nhíu mày nói “ ngươi nói so thì phải so sao? ngươi nói ta vô năng thì ta vô năng sao ? Ngươi không phải là giáo tập cũng không phải là công tử, lời nói ra chính là quy định. Ngươi muốn đấu, ta dựa vào cái gì mà điên với ngươi ? “

Đến lúc này Lâm Tiểu Trúc mới lên tiếng, còn nói những lời như vậy, Ngô Thái Vân cho rằng nàng sợ nhưng ngoài mặt tỏ ra trấn định cũng chỉ là miệng cọp gan thỏ cho nên cười nhạo đáp “ tuy ta không phải là giáo tập, càng không phải là công tử nhưng là bạn cùng trường với ngươi, hạ chiến thư, khiêu chiến ngươi vẫn có thể. Nếu ngươi không nhận lời thì chính là không có gan “

“ Ta có gan hay không, không cần ngươi lo. Có điều, nếu ngươi muốn đấu thì không phải không được, nhưng ngươi đã khiêu chiến thì quy củ thi đấu phải do ta định, nếu không, không cần nhiều lời. Nhưng cũng phải nói cho rõ, không phải ta không dám so mà là ngươi không dám, không phải ta không có can đảm mà ngươi mới là kẻ nhát gan “

“Xuy, chúng ta không dám? Thật sự là cười đến rụng răng! Ngươi muốn định thì cứ định, ta xem ngươi có thể ba hoa tới mức nào “

Thực lực không có bao nhiêu mà còn mạnh miệng, Ngô Thái Vân khẳng định Lâm Tiểu Trúc sẽ thua chắc, vì vậy phải làm sao cho nàng nhận lời khiêu chiến, cho nên lui một bước cũng không sao.

Lâm Tiểu Trúc cao thấp đánh giá Ngô Thái Vân một chút, quay mặt đi: “Chỉ bằng ngươi? Nhân phẩm của ngươi, ta không tin được! Kêu ca ca ngươi Ngô Bình Cường đi ra nói chuyện.”

“Ngươi. . .” khinh thường trắng trợn làm Ngô Thái Vân tức đến đỏ mặt nhưng không thể tiếp tục cãi vã chuyện này, sợ Lâm Tiểu Trúc lôi chuyện cũ ra nói. Chuyện của nàng, đám con gái biết rõ nhưng các nam hài lại không, nàng cũng không muốn thanh danh bị hỏng ở trù nghệ ban.

“Được rồi, quy củ sẽ do ngươi định, muội muội ta nói thế nào thì cũng là lời của ta “ Ngô Bình Cường đứng phía sau vẫn không lên tiếng rốt cuộc đã mở miệng

Lâm Tiểu Trúc quay đầu nhìn Hùng Đại Tráng cười hỏi “ các ngươi có ý kiến gì không ? “

“Không có, chúng ta đều nghe Ngô Bình Cường “ mấy người này đương nhiên là tùy Ngô Bình Cường sai đâu đánh đó.

“Tốt lắm. . .” Lâm Tiểu Trúc đang muốn nói chuyện, lại bị Chu Ngọc Xuân kéo ống tay áo, nhỏ giọng nói “ Lâm Tiểu Trúc, muốn đấu thật sao ? chuyện này không phải chỉ nói vài ba câu khó nghe là xong mà sẽ làm chúng ta mất hết thể diện nha “

Tuy nàng rất muốn kiên cường nhưng đã biết thua mà vẫn còn đấu, không phải cho người ta cơ hội mần nhục mình sao ?

Lâm Tiểu Trúc vỗ vỗ tay Chu Ngọc Xuân, an ủi nàng,quay sang nói với Ngô Bình Cường “ tổ các ngươi năm người, tổ chúng ta cũng năm người, không cần giáo tập chấm điểm, chúng ta liền một chọi một đi, tổ nào thắng ba trận coi như là thắng. Tổ các ngươi lên trước “

Ngô Bình Cường do dự một chút. Hắn biết Lâm Tiểu Trúc rất thông minh, đưa ra quy định như vậy nhất định là có lợi cho các nàng.

Lâm Tiểu Trúc không để cho hắn có thời gian chần chờ, lạnh giọng nói “ vừa rồi khí bức người ép chúng ta phải đấu, còn đáp ứng quy định do ta quyết sao giờ lại do dự ? sợ rồi sao ? quên đi, vậy thì khỏi đấu. Có điều các ngươi thấy rồi đó, không phải chúng ta không dám mà bọn họ làm rùa đen rút đầu nha “

“Ca ca!” Ngô Thái Vân nóng nảy, vội túm lấy cánh tay của Ngô Bình Cường

“ Đừng do dự nữa, làm theo lời nàng nói đi. So thế nào thì người thua cũng là các nàng “ Hùng Đại Tráng cũng lên tiếng thúc giục

“Không phải chứ. Ngô Bình Cường ngươi sợ Lâm Tiểu Trúc sao ? tổ các ngươi toàn người cao to mà tổ các nàng toàn là nữ tử, người ta đưa ra quy định như vậy cũng không chiếm tiện nghi của các ngươi nha. Vậy mà còn do dự, Ngô Bình Cường, ngươi có phải là nam nhân không ? “ Chu Hòe không quen nhìn Lâm Tiểu Trúc cũng không ưa Ngô Bình Cường liền lên tiếng khích bác. Hai bên giao chiến tất có thương vong, tổ của hắn sẽ là ngư ông đắc lợi nha.

“ Được, làm theo lời ngươi nói đi “ Ngô Bình Cường bị mọi người hối thúc đến hồ đồ, không có cách nào suy nghĩ cẩn thận được nữa liền lên tiếng đáp ứng. Hùng Đại Tráng nói đúng, thực lực như thế, người thua chắc chắn là các nàng, còn do dự nữa sẽ bị người ta chế giễu

“ Giờ nghỉ ngơi, các ngươi không luyện đao công mà ở đây ầm ĩ là sao ? “ Mã giáo tập từ ngoài đi vào, nghiêm khắc nói. Trong phòng nhất thời yêu tĩnh lại, ai nấy đều chạy về chỗ của mình, không dám lên tiếng

“Mã giáo tập, tổ một chúng ta muốn so tài chước công với tổ ba, có thể nhờ ngài bớt chút thời gian mà làm giám khảo được không ? “ Có cơ hội để công kích Lâm Tiểu Trúc, Ngô Thái Vân nhất định không chịu buông tha. Hơn nữa nàng thấy Mã giáo tập không có hảo cảm với Lâm Tiểu Trúc, nếu có thể tranh thủ hắn thì trận đấu này càng thêm thú vị.

Nàng còn chưa nói xong, người đã ngẩn ra, mắt nhìn ra cửa toát lên sự kinh hãi

Viên Thiên Dã đang đứng ngay cửa, bên cạnh hắn là một thiếu niên xa lạ khoảng chừng mười lăm, mười sáu tuổi, mình mặc trường bào nguyệt sắc thêu hoa, gương mặt tuấn tú vô cùng, về dung mạo hay khí chất đều không thua gì Viên Thiên Dã.

Hai người cùng vài tùy tùng đang từ cửa đi thẳng đến chỗ nàng.

Nếu như vừa đến sơn trang, nhìn thấy hai vị nhân tài xuất chúng, nhất là công tử thân phận bất phàm nhìn mình, Ngô Thái Vân nhất định sẽ vui như mở cờ trong bụng. Nàng rất tự tin vào sắc đẹp của mình, mặc kệ hắn là vương tôn công tử gì, nhất định sẽ phải quỳ dưới váy của nàng. Nhưng từ sau sự kiện kia, nàng thực sự rất sợ Viên Thiên Dã, cẩn thận để không chọc giận đến hắn. Lợi khí mỹ mạo dường như cũng không có tác dụng gì với hắn. Cho nên lúc này ở trước mặt Mã giáo tập đưa ra yêu cầu như vậy, nàng không biết có choc giận hắn hay không, sợ hắn mất hứng lại trừng trị nàng.

“Công tử, người xem. . .” Mã giáo tập không trả lời Ngô Thái Vân mà xoay người sang Viên Thiên Dã, chắp tay nói. Nếu là chuyện khác, hắn có thể làm chủ, dù sao đây cũng là thời gian dạy học của hắn. Công tử đưa Đường công tử đến nhìn cũng không gây trở ngại gì nhưng chuyện liên quan tới Lâm Tiểu Trúc, hắn không dám tự quyết. Không biết ý công tử thế nào, vẫn nên hỏi rõ thì tốt hơn.

“So với chước công?” Quả nhiên, Viên Thiên Dã liếc Ngô Thái Vân một cái, nhìu mày hỏi

“ Dạ, Lâm Tiểu Trúc đã đáp ứng sẽ so với chúng ta “ Viên Thiên Dã nhướng mày làm Ngô Thái Vân càng không yên lòng, vội đổ trách nhiệm sang Lâm Tiểu Trúc

“Lâm Tiểu Trúc, nói nói, sao lại thế này?” Tuy nói này trù nghệ ban là do ba giáo tập quản nhưng mọi chuyện lớn nhỏ trong sơn trang, Viên Thiên Dã đều nắm rất rõ. Hắn đương nhiên biết tổ của Lâm Tiểu Trúc có thực lực yếu nhất về chước công, mà nàng lại đáp ứng đấu với tổ của Ngô Bình Cường, ắt là có nguyên nhân.

Lâm Tiểu Trúc thi lễ đáp: “Hồi công tử nói, vừa qua đã diễn ra cuộc thi tài về đao công và nguyên liệu nấu ăn, đều do tổ chúng ta đứng đầu. Tổ một liền đưa ra yêu cầu, muốn tỷ thí chước công với tổ chúng ta, chúng ta cũng đã đáp ứng. Mọi người cũng biết, bọn họ khiêu chiến còn quy định là do chúng ta đưa ra, cho nên Ngô Thái Vân mới muốn mời Mã giáo tập làm giám khảo “

Nàng nói rất khách quan, không giúp tổ một giấu diếm sự đắc ý nhưng lại làm mọi người không thể phản bác. Sự thật là thế mà.

Viên Thiên Dã nhìn chằm chằm Lâm Tiểu Trúc, khóe miệng khẽ nhếch lên, xoay mặt nói với thiếu niên bên cạnh “ Viễn Ninh, không phải ngươi nói nhàm chán sao ? các học đồ muốn tỷ thí, chúng ta liền ở lại xem náo nhiệt đi “

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.