Khi Viên Thiên Dã nói chuyện, trong phòng không ai dám lên tiếng, đều nghe rất rõ những lời
hắn nói, lúc này ánh mắt nhìn tổ ba chưa đầy hâm mộ. Dương Vũ cũng không còn bộ dáng lười biếng, mơ mơ màng màng nữa mà đầu ngẩng cao, tinh thần phấn chấn. Nhờ ngày đó, không ai muốn nhận hắn, hắn nhất thời tức giận, xung phong đến tổ ba, không ngờ rằng tổ được đánh giá là thấp nhất lại
thắng liên tiếp ba kỳ tỷ thí, được ăn thức ăn do ba vị đầu bếp đích thân làm. Được ở trong một tổ như vậy, thật tốt.
Nam sinh lúc
trước bị giáo tập điểm danh đến tổ ba lại cự tuyệt thì giờ trong lòng
đang hối hận muốn chết. Đi theo tổ của Lâm Tiểu Trúc có rất nhiều điều
tốt nha. Không chỉ cả ngày có mỹ nữ làm bạn mà còn được ăn ngon. Ngày đó cơ hội bày ra trước mắt vậy mà mình lại bỏ lỡ, thật là tiếc nuối ah.
“Lâm Tiểu Trúc, bây giờ có phải chúng ta sẽ cùng các giáo tập đi ra ngoài
không ? “ Chu Ngọc Xuân luôn không kiềm chế được tâm trạng, lúc này cũng vậy, ai cũng thấy được nàng đang rất hưng phấn. Nếu Lâm Tiểu Trúc không dặn trước, thắng không được vênh váo thì thế nào nàng cũng đã hoan hô
vài tiếng.
Lâm Tiểu Trúc nhìn ba vị giáo tập tiễn Viên Thiên Dã xuất môn, lắc đầu “ chút nữa còn phải học, cứ chờ xem các giáo tập
bảo chúng ta phải làm gì “
Quả nhiên, Mã giáo tập tiễn Viên
Thiên Dã và Đường Viễn Ninh ra cửa xong, liền tuyên bố tiếp tục học, làm mẫu cho mọi người một lần, sau đó để bọn họ tự học. Nhìn Lâm Tiểu Trúc
vẫn tập trung nghe giảng, chăm chỉ luyện tập như chưa có xảy ra chuyện
gì, Mã giáo tập âm thầm gật đầu
Trên đời này có rất nhiều
người thông minh mà người thông minh thường không chăm chỉ, có chút
thành tích liền kiêu ngạo, tự cho mình là đệ nhất thiên hạ. Nhưng Lâm
Tiểu Trúc lại không kiêu không nóng nảy, chăm chỉ hiếu học, tính cách
trầm ổn, có nghị lực, ham học hỏi. Đứa nhỏ như vậy, không giỏi cũng khó
nha.
Ngô Thái Vân thấy Ngô Bình Cường nhếch miệng, vùi đầu
tận lực cắt, giống như có thù với củ cải liền lên tiếng an ủi “ ca ca,
đừng khổ sở. Lúc này chúng ta thua bởi tổ ba chứ không phải ngươi thua
Lâm Tiểu Trúc. Ngươi thế nào cũng giỏi hơn Lâm Tiểu Trúc, nếu đơn đả độc đấu thì nàng nhất định không thể vượt qua ngươi. Ngươi xuất sắc, công
tử cũng nhìn thấy. Hơn nữa, tháng sau còn có kỳ sát hạch, nàng tuyệt đối không qua được cửa điên chước, đến lúc bị đuổi khỏi trù nghệ ban, xem
nàng còn nói gì được nữa “
Ngô Bình Cường ngẩng đầu, trừng
mắt nhìn Ngô Thái Vân, sắc mặt cực kỳ khó coi làm Ngô Thái Vân sợ tới
mức vội ngậm miệng lại. Ngô Bình Cường thu hồi ánh mắt, thản nhiên nói “ ngươi lo cắt củ cải đi “
“Nga.” Ngô Thái Vân mếu máo không dám nói nữa.
Ngô Bình Cường nhìn chằm chằm củ cải trước mặt, dùng hết khí lực toàn thân
mà cắt xuống. Trong lòng hắn cảm thấy rất khủng hoảng, toàn thân đều khó chịu. Nhớ ngày đó được công tử chọn mang rời khỏi núi, lại nghe những
lời công tử nói trong lần gặp mặt, hắn đã lập lời thề, nhất định phải
trở thành người công tử nể trọng nhất, nhất định phải đưa cha mẽ rời
khỏi núi, để bọn họ được sống những ngày sung sướng. Nhưng từ khi vào
trù nghệ ban, hắn cảm giác mình luôn bị Lâm Tiểu Trúc đè đầu, không có
ngày ngóc cổ lên được. Lâm Tiểu Trúc tuy chỉ là nữ hài tử nhưng lại giải được nan đề của Mã giáo tập, biểu hiện khi ăn cơm cùng công tử hay ở
trong ba cuộc tỷ thí đều biểu hiện cực kỳ xuất sắc, cả người chói sáng,
được mọi người tán thưởng trầm trồ. Mà những tán thưởng, hâm mộ, vinh dự đó đều là của hắn khi hắn chưa ở cùng một ban với nàng, giờ hắn đã bị
che lấp dưới ánh hào quang của nàng, trở thành một cái bóng mơ hồ.
Hắn làm sao cam tâm cho được.
Hắn nhất định phải đánh bại Lâm Tiểu Trúc, đoạt lại hết thảy vinh quang thuộc về mình.
Hắn nhất định phải trở nên nổi bật.
Nhìn mọi người luyện đao công một lát, Mã giáo tập đi tới, nói với Lâm Tiểu
Trúc “ Du giáo tập một mình làm điểm tâm cho hai vị công tử, cơm chiều
thì do ta và Tần quản sự làm. Một mình hắn sẽ rất bận, giờ các ngươi qua giúp hắn đi. Buổi tối thì không cần các ngươi “ biểu tình dù vẫn nghiêm khắc như trước nhưng thanh âm ôn hòa hơn nhiều.
“ Dạ “ Lâm
Tiểu Trúc buông đao, cực kỳ cao hứng. Nàng vừa rồi còn lo mấy vị giáo
tập sẽ bảo các nàng đến hỗ trợ làm cơm chiều. Đến lúc đó nàng sẽ không
thể tranh thủ thời gian đi kiếm củi mà đến Thanh Khê trấn, còn lo không
uống thuốc một ngày không biết có ảnh hưởng gì không. Bây giờ chỉ bảo
các nàng đến hỗ trợ làm điểm tâm, quả là không gì tốt hơn
“Chúng ta đi thôi.” Chu Ngọc Xuân buông đao,chuẩn bị đi.
“Còn có Ngô Thái Vân.” Tô Tiểu Thư nhắc nhở nói.
Chu Ngọc Xuân chu miệng “ rõ ràng là chúng ta thắng, mắc gì phải gọi Ngô
Thái Vân đến hỗ trợ ? nếu muốn thì cũng nên gọi Hạ Sơn và Dương Vũ nha,
tính tình của nàng, ta nhìn thấy đã ghê tởm “
Lâm Tiểu Trúc
mỉm cười “ chúng ta thắng, công tử ban cho chúng ta ba món ăn đã là
tưởng thưởng rồi, nếu bảo cả tổ chúng ta đến phòng bếp hỗ trợ, chẳng
phải là quá mức sao ? công tử không thể xử lý không công bằng được, nếu
không làm sao phục chúng ? Thêm một Ngô Thái Vân cũng đâu có gì, nói
cách khác thì nữ hài tử luôn thận trọng lại có kinh nghiệm nấu ăn, làm
trợ thủ là thích hợp nhất. Tình huống đặc thù có an bài đặc thù, không
ai phản đối được “
“Lâm Tiểu Trúc, ngươi thật thông minh,
công tử nghĩ gì, ngươi đều biết' Chu Ngọc Xuân sùng bái nhìn Lâm Tiểu
Trúc, rồi đột nhiên nhớ tới nợ cũ với Dương Vũ, liếc mắt nhìn hắn “
không giống Dương Tiểu Lại, đầu người óc heo “
“Ngô Thái Vân lại đây, chúng ta đi thôi.” Lâm Tiểu Trúc sợ hai oan gia này lại cãi nhau nên vội thúc giục mọi người
Thanh âm chưa dứt, Ngô Thái Vân đã đi tới, bộ dáng khiếp sợ, nhỏ giọng nói “
Lâm Tiểu Trúc, Mã giáo tập kêu ta và các ngươi cùng đến phòng bếp hỗ trợ “
“ Vậy cùng nhau đi thôi “ Lâm Tiểu Trúc kéo Chu Ngọc Xuân đi ra cửa trước. Nàng biết Chu Ngọc Xuân sẽ nhịn không được mà nói Ngô
Thái Vân vài câu, có điều nơi này cũng không phải chỗ cãi nhau, nếu muốn thì đi ra ngoài, đừng để Mã giáo tập nghe được. Đánh răn phải đánh giập đầu, nàng không có hứng thú nhưng nàng cũng không ngại để Chu Ngọc Xuân chỉnh Ngô Thái Vân một chút.
Còn Tô Tiểu Thư tính cách trầm ổn, không cần phải lo.
Quả nhiên, vừa ra khỏi cửa, Chu Ngọc Xuân đã không nhịn được mà nã pháo về
phía Ngô Thái Vân “ Ngô Thái Vân, ta mà là ngươi đã tìm một khối đậu hủ
đập đầu chết đi cho xong, sao còn mặt mũi mà theo chúng ta đến phòng bếp hỗ trợ được chứ. Có điều ta không phải ngươi, da mặt không có dày như
vậy, vừa hãm hại người còn tủm tỉm cười. Ta phi “
“ Ta hãm
hại ngươi thế nào ? chúng ta khiêu chiến quang minh chính đại, thắng
thua là chuyện bình thường, có gì phải xấu hổ. Nếu hôm nay các ngươi
thua, ngươi liền đi chết sao ? chậc, chậc, ta khuyên ngươi không nên
hành hạ bản thân như thế “ Ngô Thái Vân cũng không phải dạng vừa, lập
tức cãi lại
“ Cha, quang-minh-chính-đại, nói nghe thật hay
nha. Ai chẳng biết ngươi tâm tư xấu xa. Không phải ngươi thừa dịp không
có các giáo tập, muốn khi dễ chúng ta sao ? nghĩ chúng ta sẽ thua chắc ? nghĩ chúng ta sẽ mất mặt chắc ? kết quả thế nào ? là ai nói nghe rất
hay cuối cùng lại tự mình vả miệng mình vậy ? thua thảm hại còn mất mặt
trước mọi người ? nhìn ca ca ngươi kìa, mặt xanh như đít nhái nha. Ngươi muốn lấy lòng ca ca ngươi, nào ngờ lại làm hắn mất mặt trước công tử
nha. Còn ngươi nữa, hôm nay thể diện gì cũng không còn rồi, tự mình đánh vào mặt mình mà còn đánh rất kêu nha. Chuyện khoái trá như vậy, phiền
ngươi làm thêm vài lần nữa nha “
“Tiểu Thư, chúng ta đi
nhanh chút đi.” Lâm Tiểu Trúc không thích cãi nhau với mọi người, cũng
không thích nghe mọi người cãi nhau. Mà Ngô Thái Vân thế nào cũng không
chiếm được tiện nghi miệng với Chu Ngọc Xuân cho nên lôi kéo Tô Tiểu Thư đi nhanh một chút, bỏ lại hai người cãi vã ở phía sau.
Phòng bếp nhỏ ở gần sân của Viên Thiên Dã, cách trù nghệ viên một đoạn. Khi
đi đến tiểu phòng bếp, Chu Ngọc Xuân tinh thần phấn chấn, vẻ mặt thỏa
mãn mà Ngô Thái Vân thì mặt mày đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi, ngực
phập phồng lên xuống, xem ra là tức giận không ít.
Lâm Tiểu
Trúc cười thầm, cùng Tô Tiểu Thư vào sân, hướng về phía bên trong hô:
”Du giáo tập, ngài có ở đây không ? chúng ta đến đây “
“Lâm Tiểu Trúc a, mau vào đi.” Du giáo tập mập mạp từ trong phòng đi ra, nhìn thấy Lâm Tiểu Trúc đến thì cười đến híp mắt
“Du giáo tập hảo.” Mọi người đều khom người, vấn an hắn
“ Tốt, mọi người vào trong đi “ Du giáo tập đưa mọi người vào phòng, chỉ
nguyên liệu nấu ăn trên đài nói “ hôm nay Đường công tử mới tới, chưa
kịp làm món ăn công phu, ngoại trừ tổ yến mà ta đã làm cho công tử thì
chúng ta sẽ làm thêm mấy món: tôm nõn long hồ, gà hầm linh chi, phi lê
cá chuối nướng, gỏi ngó sen, rau trộn giấm, bí đỏ chưng trứng muối, rau
muống xào “
Nói xong liếc mắt nhìn các nàng một cái rồi bổ
sung “ tổ yến với canh gà đã làm xong, những món khác thì chia nhau mà
làm việc đi. Tô Tiểu Thư tước măng, rau diếp; Chu Ngọc Xuân cắt bí đỏ và ngó sen, Ngô Thái Vân rửa rau muống, Lâm Tiểu Trúc đi theo ta, đầu tiên chúng ta nêm nếm phi lê cá chuối, sau đó đến tôm “
Ngô Thái Vân nghe vậy, mặt đen như đít nồi nhưng biết không thể so đo được với
Lâm Tiểu Trúc. Du giáo tập thích ai thì sẽ chiếu cố người đó thật tốt,
mình có ghen tỵ cũng chẳng ích gì, mà mấy người khác cũng không có làm
việc kém cỏi như nàng. Rửa rau muống, nghe mọi người nói đây là việc hạ
đẳng nhất ở phòng bếp, chỉ có mấy người tạp vụ mới làm. Như vậy không
phải là khi dễ nàng sao ? hơn nữa, khi làm xong, các nàng còn được theo
giáo tập nấu ăn, mà nàng thì làm xong phải trở về. Quá thê thảm.
Xem ra công tử kêu nàng cùng tổ ba đến hỗ trợ, nhìn thì công bằng nhưng
thật ra là muốn trừng phạt nàng. Suy nghĩ cần thận dụng tâm của Viên
Thiên Dã, tâm tình của Ngô Thái Vân như rơi xuống đáy cốc.