Lâm Tiểu Trúc không
để ý tới ánh mắt của mọi người, nhíu mày suy nghĩ: Viên Thiên Dã sai
Viên Thập đến gọi nàng, hiển nhiên là có liên quan tới Ngô Thái Vân
nhưng hắn muốn gì đây?
Đi theo Viên Thập đến viện của Viên Thiên
Dã, Lâm Tiểu Trúc thấy hắn vẫn ngồi trong rừng trúc uống trà, chẳng qua
trên người không mặc y bào màu trắng tao nhã nữa mà là màu lam hắn
thích.
Nghe Viên Thập bẩm báo, Viên Thiên ngẩng đầu, hai mắt sáng như sao nhìn thẳng Lâm Tiểu Trúc mà không nói lời nào.
Lâm Tiểu Trúc không ngẩng đầu lên, thực tiêu chuẩn hành lễ “ra mắt công tử” nói xong lại cúi đầu đứng một bên, không lên tiếng.
Thấy Lâm Tiểu Trúc biểu hiện như thế, Viên Thiên Dã hài lòng lên tiếng ‘ta
nghe nói Ngô Thái Vân hại ngươi rất nhiều, chẳng những làm ngươi bị phạt ở lớp học viết chữ, ngay cả công việc ở phòng bếp cũng bị nàng giật
mất. Hiện tại ta đã bắt nàng lại, xử trí thế nào thì ta muốn nghe ý kiến của ngươi”
“Xử trí hạ nhân như thế nào, công tử đã có chủ
trương, Tiểu Trúc sao có tư cách xen mồm vào” Lâm Tiểu Trúc vẫn cúi mặt, bình tĩnh trả lời
Viên Thiên Dã giọng điệu cực kỳ nhẹ nhàng “ngươi không muốn ta nghiêm trị nàng để trút giận sao?”
Lâm Tiểu Trúc ngạc nhiên nhìn hắn, thấy hắn khóe miệng loan loan, hai mắt
tỏ sáng như đứa nhỏ làm chuyện tốt đang chờ người lớn khen ngợi, không
khỏi có chút buồn cười “không dám phiền công tử lo lắng, Tiểu Trúc đã
trút giận cho mình rồi”
Hừ, nếu bị biểu tình này của hắn lừa gạt
thì nàng đãu uổng phí hai đời làm người rồi. Tiểu hồ ly này chẳng qua
muốn biết ý nghĩ thực sự trong lòng nàng mà thôi. Muốn xem nàng bỏ đá
xuống giếng hay là tha thứ cho Ngô Thái Vân, qua đó biết được tâm địa
nàng thế nào.
Giống như nhớ tới chuyện Lâm Tiểu Trúc đã làm, Viên Thiên Dã bật cười thành tiếng, biểu tình cực kỳ vui sướng, thanh âm réo rắt như tiếng suối, rất dễ nghe, rất cuốn hút. Lâm Tiểu Trúc bị hắn ảnh hưởng, cũng nhịn không được mà mỉm cười
Thấy hắn tâm tình tốt,
Lâm Tiểu Trúc liền nói ra thỉnh cầu của mình “nhưng nếu công tử thực
muốn nghe ý kiến của Tiểu Trúc, Tiểu Trúc mong công tử khi xử lý Ngô
Thái Vân có thể thủ hạ lưu tình. Nếu thực sự muốn bán nàng thì xin công
tử chọn nơi tốt một chút”
Viên Thiên Dã cầm bình trà, chậm rãi
rót cho mình một ly “ngươi cũng biết quy định của sơn trang, cầu tình
cho đồng bạn phạm sai là nghi ngờ quyết định của chủ tử, sẽ bị phạt. Nếu ta chấp nhận thỉnh cầu của ngươi, ngươi có bằng lòng chịu phạt?”
Lâm Tiểu Trúc chớp chớp mắt “công tử hỏi Tiểu Trúc, Tiểu Trúc chỉ nói suy nghĩ của mình, điều này sao có thể tính là cầu tình?”
“Ha ha ha…” Viên Thiên Dã lại bật cười thành tiếng lần nữa “nói có lý, vậy
thì không tính nữa” nói xong lại hỏi “sao lại có ý nghĩ như thế?”
Lâm Tiểu Trúc cúi mắt, thanh âm thanh thúy nói: “Thỏ chết cáo cũng bị nấu.”
Viên Thiên Dã co rút ánh mắt, thu hồi tươi cười, lẳng lặng chăm chú nhìn Lâm Tiểu Trúc, hồi lâu mới cúi mắt nhìn ly trà trong tay, khóe miệng cong
lên, tựa tiếu phi tiếu nói “ngươi cũng biết không có quy củ tất sẽ loạn, chuyện Ngô Thái Vân đã làm, không có chủ tử nào dễ dàng cho qua. Ta
không định bán nàng nhưng phạt roi là không thể tránh khỏi”
Viên
Thiên Dã tuy vẫn phúc hắc như thế nhưng hôm nay hắn cười trông rất đáng
yêu, xử trí Ngô Thái Vân cũng xem như đã quá khoan dung. Lâm Tiểu Trúc
quyết định nịnh nọt hắn một chút” công tử độ lượng là phúc của chúng ta”
Viên Thiên Dã vui vẻ tươi cười đứng lên “ngươi đi theo ta” nói xong liền đi
về phía cửa viện, Lâm Tiểu Trúc không chút do dự mà nối gót theo sau.
Ra khỏi cửa viện, đi qua một cây cầu nhỏ, đến một viện khác, Lâm Tiểu Trúc ngoài ý muốn nhìn thấy Mai quản sự và Nguyễn giáo tập cùng hai bà tử
phụ trách phân cơm cũng đang ở trong này. Có lẽ đã có người thông truyền nên các nàng đều tù trong phòng ra ngoài, hành lễ với Viên Thiên Dã.
Viên Thiên Dã hơi gật đầu, chỉ vào Lâm Tiểu Trúc nói “Mai quản sự, ngươi mang nàng đi vào”
“Dạ” Mai quản sự ngẩng đầu liếc nhìn Lâm Tiểu Trúc một cái rồi quay ngươi đi vào sương phòng, Lâm Tiểu Trúc vội vàng đuổi theo.
Viên Thiên dã hơi gật đầu, chỉ vào Lâm Tiểu Trúc nói: “Mai quản sự, ngươi mang nàng đi vào.”
Vào phòng, đúng như Lâm Tiểu Trúc dự đoán, Ngô Thái Vân đang bị trói tay
sau lưng cột vào một cây cột, tóc tai, quần áo có chút hỗn độn, ánh mắt
hồng hồng, không ngừng rơi lệ. Có lẽ vì quá sợ hãi nên cả người run rẩy, nếu không bị tối e là không thể đứng nổi.
Nghe được tiếng bước
chân, Ngô Thái Vân quay đầu nhìn thấy Lâm Tiểu Trúc thì hai mắt sáng
ngời, lộ rõ vẻ tức giận và phẫn hận. Nàng nhìn Mai quản sự, nhếch miệng
nhưng không dám lên tiếng.
Mai quản sự thản nhiên nói “được rồi, muốn nói gì thì các ngươi mau nói đi”
Ngô Thái Vân vừa nghe, giống như đã nghẹn lâu ngày, lập tức la lên “Lâm
Tiểu Trúc, kẻ tiểu nhân âm hiểm này, ngươi tới làm gì? Được lắm, thấy ta chết, ngươi hài lòng chứ? Người hãy đợi đó, Ngô Thái Vân ta có thành
quỷ cũng không tha cho ngươi”
Lâm Tiểu Trúc thở dài. Ngô Thái Vân này, không biết đầu óc chắc không bình thường, nàng làm sai nhưng luôn
không nhận ra mà luôn đổ hết mọi sai lầm lên đầu người khác.
Lúc
này, nàng cũng hiểu được dụng ý của Viên Thiên Dã, nhương mày nói “Ngô
Thái Vân, ta thực không hiểu, ngươi làm sai nên mới bị trừng phạt, vì
sao lại hận ta? Ngươi có ngày hôm nay cũng không phải do ta làm hại”
“Nếu không ngươi, ta sao có thể như vậy? Không có ngươi, ta làm sao có thể
như vậy…” Ngô Thái Vân cảm xúc kích động, gào khóc không ngừng, rồi như
nghĩ tới chuyện gì mà ngừng khóc, nhìn chằm Lâm Tiểu Trúc “Tiểu Trúc, có phải ngươi có thể nói chuyện với công tử không? Ngươi thay ta cầu tình
với công tử đi, sau này ta sẽ không bao giờ oán trách ngươi nữa, thực
sự, ta sẽ đối với ngươi giống như thân tỷ muội, không bao giờ để người
khác khi dễ ngươi. Ngươi mau thay ta cầu tình với công tử đi, cầu
ngươi…”
Lâm Tiểu Trúc dở khóc dở cười. Ngô Thái Vân này thật
là…cầu xin người ta mà bộ dáng vẫn cao cao tại thường như thế, thực
không biết cha mẹ nàng đã dạy nàng thế nào nữa.
“Ta sẽ đi nhưng
có thể gặp được công tử hay không, ta không biết” Lâm Tiểu Trúc không
nhiều lời vô nghĩa nữa, xoay người đi ra ngoài”
Viên Thiên Dã để
nàng đi vào chính là muốn cho Ngô Thái Vân thêm một cơ hội, xem nàng có
biết cái sai của mình không. Nếu nàng vẫn nghĩ đến tình nghĩa mà Ngô
Thái Vân lại luôn ghen tỵ nhắm vào nàng thì nàng ta không thể cứu được
rồi.
Ra đến bên ngoài, Viên Thiên Dã đưa nàng đến chính sảnh.
Viên Thiên Dã ngồi yên, không biết đang nghĩ gì, thấy Lâm Tiểu Trúc tiến vào, hắn chỉ liếc nhìn một cái “bây giờ ngươi vẫn kiên trì với ý định
vừa rồi sao?”
“Dạ.” Lâm Tiểu Trúc nói.
Viên Thiên Dã ngẩng đầu nói với Mai quản sự “ ngươi đi nói với Ngô Thái Vân, lẽ ra nàng
phải bị bán đi nhưng Lâm Tiểu Trúc thay nàng cầu tình, vì vậy chỉ phạt
đánh hia mươi roi, thực hiện trong Lan Cúc viện ở trước mặt mọi người để răn đe “. Mai quản sự lĩnh mệnh rời đi, hắn lại quay sang nói với Lâm
Tiểu Trúc “mặc dù ngươi không phạm tội cầu tình nhưng lại nghi ngờ quyết định của bản công tử, phạt ngươi mỗi ngày sau giờ cơm chiều đến viện
của bản công tử, đổ đầy nước trong viện, có phục hay không?”
“ Tiểu Trúc khâm phục “
“Ân, đi thôi.” Viên Thiên Dã phất phất tay.
Lâm Tiểu Trúc cung kính thi lễ rồi lui ra ngoài, ngửi mùi hoa quế trong viện, cảm thấy rất vui vẻ, thoải mái.
Sau chuyện này, các nữ hài tử chắc sẽ biết mà không tùy hứng làm bậy, thu
liễm các động tác nhỏ, nàng cũng sẽ có những ngày tháng yên ổn.