Biết Vị Ký

Chương 107: Chương 107: KHẮC KHẨU (THƯỢNG)




Lâm Tiểu Trúc không biết suy nghĩ của Viên Thiên Dã, chậm rãi mở to mắt nói 'chính là hoàng sơm mao phong loại một, có pha trộn một ít lá trà già. Còn nước, ngoại trừ tuyết tùng, mai tuyết, còn có giọt sương trên lá sen, người pha trà hẳn là công tử, thủ pháp giống như khi pha lá trà già kia”

Thực ra khi nàng mỉm cười, mọi người đã biết nàng nhất định nhận biết được. Cho nên khi nghe nàng nói đáp án, cũng không có phản ứng quá mức. Viên Thiên Dã chỉ lẳng lặng nhìn Lâm Tiểu Trúc, không nói gì. Đường Viễn Ninh vốn cho rằng mình không thua kém biểu huynh đã sớm bị đả kích, không còn muốn hơn thua với nàng nữa” không cần phải nói, ngươi nói vậy cụng như trả lời rồi”

Nói xong hắn ngồi xuống ghế, để Đường An rót cho hắn ly trà, uống xong mới nói” Đường Uy, ngươi lấy sáu mươi lượng bạc thưởng cho Lâm Tiểu Trúc” lại quay sang nói với Lâm Tiểu Trúc” bởi vì ngươi chỉ uống hoàng sơn mao phong, cho nên hôm nay cũng chỉ pha một loại này. Biểu ca ta còn rất nhiều loại trà ngon, lát nữa ăn cơm chiều xong, chúng ta cùng nhau uống. Người biết phẩm trà như ngươi, công phu pha trà hẳn cũng là bậc nhất, đến lúc đó lại có ta chỉ điểm, học một hồi, ngươi nhất định sẽ pha ngon hơn cả ta”

Thái độ và lời lẽ hoàn toàn khác mấy hôm trước, lúc này trong lòng Đường Viễn Ninh đã xem Lâm Tiểu Trúc là bằng hữu chứ không phải là một hạ nhân.

“Đa tạ Đường công tử.” Lâm Tiểu Trúc vui vẻ nói. Hiện tại nàng nhìn Đường Viễn Ninh, thấy thế nào cũng thuận mắt, so với công tử nhà mình đáng yêu hơn, vừa hào phóng lại vừa rộng lượng.

Nghĩ tới đây, nàng lại suy nghĩ : có nên đáp ứng Đường Viễn Ninh, cùng hắn rời núi không ?”

“Sáu mươi lượng ?” Viên Thiên Dã xoay người, trừng mắt nói với Đường Viễn Ninh” Viễn Ninh, sao ngươi làm việc mà không phân nặng nhẹ vậy ? một tiểu cô nương, ngay cả năng lực tự bảo vệ mình còn không có, ngươi thưởng nhiều tiền như vậy, không sợ nàng bị người ta giết người cướp của sao ? ta thấy thưởng cho nàng mười lượng là được rồi. Nàng là hạ nhân của ta, về sau làm thế nào để kiếm tiền, đã có ta xử lý, không cần ngươi thưởng nhiều như vậy”

Theo lý, hạ nhân nào được thưởng, thưởng bao nhiêu đều có quy định. Thế gia công tử như Đường Viễn Ninh, tự nhiên là biết đạo lý này. Đến nhà người ta làm khách, vừa ra tay đã thưởng trọng cho hạn nhân, không chỉ làm vậy không tốt mà còn khiến gia chủ có thể ghét, hận ngươi. Người ta sẽ cảm thấy ngươi khoe khoang, là nhà giàu mới nổi đồng thời cũng làm cho hạ nhân người ta bất an.

Đường Viễn Ninh tuy có chút bất cần đời nhưng cũng là con nhà thế gia, sao không hiểu sự khó xử của biểu huynh nhưng hắn cũng là thật tình, Lâm Tiểu Trúc tài giỏi như vậy, không chỉ biết làm thơ còn có thể phẩm trà, nếu thưởng ít quá, hắn cảm giác không chỉ vũ nhục nàng mà còn là vũ nhục hắn.

Phẩm trà, không chỉ đơn giản là uống một ngụm, nói mấy lời nịnh hót mà là nhận xét thực sự tinh tế, thậm chí còn nói chuẩn hơn người uống trà từ nhỏ như hắn, làm thơ thì có bài nào không hay đâu. Lâm Tiểu Trúc đạt thành tích như vậy, thưởng sáu mươi lượng bạc cũng là coi thường nàng, nếu không phải bận tâm tới biểu huynh thì hắn đã đưa ngọc bội trị giá mấy ngàn lượng cho nàng, tỏ vẻ sự coi trọng của mình. Cho nên nghe Viên Thiên Dã nói vậy, hắn liền mất hứng” là ta bảo nàng làm thơ, bắt nàng phẩm trà, thưởng cũng do ta nói. Cho dù ta không nói thì bằng lương tâm của mình, ngươi nói xem làm thơ hay như vậy, phẩm trà tuyệt như vậy, có đáng thưởng không ? sáu mươi lượng bạc mà nhiều sao ? ta còn thấy ít à nha” nói xong cởi ngọc bội trên người xuống đưa cho Lâm Tiểu Trúc” nếu không thì đừng lấy sáu mươi lượng bạc, bản công tử tặng cho ngươi khối ngọc bội này”

Viên Thiên Dã vội la lên” vậy càng không được. Ngọc bội này là cô cô tặng ngươi lúc ngươi tròn mười lăm tuổi, ngươi không thể đem đi tặng, còn tặng cho hạ nhân, nếu để cô cô biết được, bà sẽ nghĩ thế nào ? may lấy lại đi”

Lâm Tiểu Trúc chỉ muốn bạc, không muốn ngọc bội, nghe Viên Thiên Dã nói vậy, càng không muốn lấy ngọc bội. Nếu hôm nay nàng nhận lấy, không biết ngày sau sẽ xảy ra chuyện gì. Nàng cũng không muốn cô cô gì đó của Viên Thiên Dã xem nàng là hồ ly tinh mà chém giết nha.

“Cái này không được, cái kia cũng không được, ngươi nói đi, ta nên làm gì ?” Đường Viễn Ninh vung tay áo, thu tay lại, nhếch miệng lên, lộ rõ tính trẻ con.

Lâm Tiểu Trúc thấy hắn như vậy, trong lòng liền lo lắng. Hắn muốn tranh cãi với Viên Thiên Dã thế nào, nàng không quan tâm nhưng nếu hắn không tự chủ được thì rất không ổn. Viên Thiên Dã mưu ma chước quỷ đầy mình, hắn mà đưa ra chủ ý, chắc chắn sẽ không có lợi cho nàng. Cảm giác bạc sáng bóng sắp từ bỏ nàng mà đi, Lâm Tiểu Trúc sao có thể bình tĩnh chờ tuyên án ?

Bởi vậy, Viên Thiên Dã còn chưa lên tiếng, nàng đã tiến lên, khom người nói” trong lòng Tiểu Trúc có nghi hoặc, thỉnh công tử chỉ giáo”

Lâm Tiểu Trúc muốn nói gì, Viên Thiên Dã hiểu rất rõ nhưng không chỉ thuyết phục được Đường Viễn Ninh mà còn phải làm cho nàng tâm phục khẩu phục. Cho nên Lâm Tiểu Trúc này, nhất định phải xử lý. Hắn liền nuốt lại những lời định nói, gật đầu bảo” ngươi nói đi”

“Thân là hạ nhân của công tử, khách nhân kêu làm việc, hạ nhân đều là rất tốt, không làm mất thể diện của công tử, công tử có phải cũng rất vui ? tỷ như ngày đó Du giáo tập làm đồ ăn cho Đường công tử ăn, Đường công tử ăn đến cao hứng, thưởng cho Du giáo tập, Tiểu Trúc nghĩ, trong lòng công tử hẳn là rất cao hứng ?”

Viên Thiên Dã nhìn Lâm Tiểu Trúc chằm chằm, biết rõ nàng đang đào hố nhưng không thể không gật đầu” đúng”

“Công tử đã quy định, làm sai bị phạt, làm tốt sẽ được thưởng. Hiện tại Tiểu Trúc thật không rõ, Đường công tử bảo Tiểu Trúc làm hai chuyện, Tiểu Trúc đều hoàn thành rất tốt. Theo lý, không chỉ có Đường công tử thưởng mà công tử cũng nên thưởng, như vậy mới làm cho thuộc hạ cảm kích, càng thêm tận tâm làm việc cho công tử. Nhưng vì sao công tử chẳng những không thưởng còn ngăn cản Đường công tử, không cho hắn thưởng cho Tiểu Trúc ? làm tốt không được thưởng, làm sai thì bị phạt, nếu chuyện này đồn ra ngoài, công tử không sợ khiến cho thuộc hạ lạnh tâm hay sao ?”

Lời này vừa nói ra, mọi người đều ngây ngẩn cả người.

Thưởng hay không, lúc trước đã nói rõ, đều là chuyện của chủ tử, đâu tới phiên hạ nhân lên tiếng, càng không thể xen vào. Cho dù chủ tử muốn thưởng, hạ nhân còn phải từ chối, đó mới là biết nhận thức tốt xấu, biết đúng mực, biết cảm kích. Đâu có như Lâm Tiểu Trúc, chẳng những nói thẳng ra mà còn bức ép người, lời lẽ cực kỳ sắc bén. Lúc này không riêng gì Đường Viễn Ninh mà ngay cả Viên Thiên Dã đa mưu túc trí cũng không biết nên trả lời thế nào mới phải

“Không phải không cho hắn thưởng, mà sợ một tiểu cô nương trói gà không chặt như ngươi cầm nhiều tiền như vậy không an toàn. Ngươi cầm tiền lại không muốn ta thay ngươi bảo quản. Tuy đây là sơn trang, ta đều có cách kiểm soát nhưng tiền tài làm động lòng người, cẩn thận mấy cũng có sai sót, khó lòng phòng bị. Nếu có người thừa dịp ta không ở sơn trang, xuống tay với ngươi, mưu tài hại mệnh, Viễn Ninh làm như vậy chẳng phải là hại ngươi sao ? Hơn nữa, chi phí ăn mặc của ngươi đều do sơn trang lo liệu, ngươi cũng không cần nghĩ tới tiền làm gì. Hay là sau này, khi nào ta ở sơn trang liền gọi ngươi đến ăn tối cùng, ta nghĩ đối với người thích ăn uống như ngươi, thưởng thức các món ngon do ba vị giáo tập nấu hẳn là có ý nghĩa hơn so với nhận tiền. Với sự thông minh của ngươi, ăn những món đó xong, sau này đứng bếp nấu cơm không cần khổ luyện, tay nghề cũng chắc chắn cao hơn những người khác. Ruộng tốt ngàn khoảnh, không bằng một nghề trong người, huống chi chỉ có sáu mươi lượng bạc. Lâm Tiểu Trúc, ngươi nói xem bản công tử nói đúng hay không ?”

Viên Thiên Dã nói vậy, không chỉ có Viên Thập kinh ngạc nhìn công tử nhà mình mà Đường Viễn Ninh cũng mở to hai mắt nhìn hắn, giống như nhìn cái gì đó rất quái lạ.

Vị biểu huynh này, từ năm mười tuổi được đưa về nước thì hai người vốn tuổi tác tương đương lại hợp tính nên gắn bó gần gũi với nhau. Vì thế hắn rất hiểu tính tình của biểu huynh, có thể nói là thập phần hiểu biết. Vị biểu huynh này rất coi trọng quy củ, cái gì cũng làm theo quy củ. Tuy bên cạnh hắn có mười thuộc hạ thân cận nhưng cũng là trụ cột kỹ luật nghiêm minh. Hắn sao lại dung túng cho một hạ nhân chất vấn mình, còn kiên nhẫn giải thích và khuyên giải như thế ? lẽ ra là phải sầm mặt, răn dạy một phen mới đúng chứ. Xem ra biểu huynh đối với Lâm Tiểu Trúc không giống với người khác a.

Đường Viễn Ninh lắc đầu thở dài, cảm khái nghĩ :nếu Lâm Tiểu Trúc là hạ nhân của mình, mình chắc chắn cũng sẽ đối xử với nàng không như những hạ nhân khác. Một nữ hài tử thông minh như thế, xứng đáng được chủ tử đối xử tốt.

“Tiểu Trúc biết công tử làm như vậy là muốn tốt cho Tiểu Trúc, nhưng Tiểu Trúc thích ăn càng thích bạc hơn. Hơn nữa công tử cũng biết, Tiểu Trúc có tiền liền đem đi cất giấu, cho dù có người phát hiện cũng chỉ trộm tiền đi, không nguy hại gì tới tính mạng Tiểu Trúc. Cho nên công tử cứ yên tâm, Tiểu Trúc sẽ không khinh địch đến nổi đánh mất tính mạng”

“Nói như vậy, ngươi muốn sáu mươi lượng bạc kia mà không muốn nhận mỹ thực bản công tử thưởng ?” Viên Thiên Dã trầm mặt.

Viên Thập vừa thấy sắc mặt công tử không tốt, trong lòng gấp như kiến bò trong chảo, mặt kệ công tử có phát hiện hay không, ra sức nháy mắt với Lâm Tiểu Trúc, muốn nàng thức thời, biết chừng mực mà dừng lại, nhận lấy mỹ thực của công tử.

Lâm Tiểu Trúc lại cúi đầu, không để ý tới Viên Thập, thanh thúy đáp” đúng vậy”

Viên Thiên Dã nổi giận thực sự” Lâm Tiểu Trúc, ngươi đừng tưởng bản công tử không biết ngươi có tính toán gì. Ngươi muốn tích góp đủ tiền rồi chuộc thân sao ? ngươi nói xem, vì sao ngươi muốn rời khỏi đây ? ngươi ở đây lâu như vậy, ta có để ngươi bị đói hay bị rét chưa ? ngươi vô tình vô nghĩa như vậy, ta nói cho ngươi biết, ngươi đã ký tử kế, muốn rời khỏi nơi này sao ? nghĩ cũng đừng nghĩ”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.