Bởi vì mợ hà khắc, cho nên nàng luôn phòng ngừa chu đáo, luôn mang theo bên người những thứ nàng cho là hữu dụng, nên trừ bỏ trong lòng còn cổ tay, túi áo hay đai lưng của nàng luôn có thứ này thứ nọ. Đai lưng này hôm
trước nàng đã kiểm tra qua, tuy hơi cũ nhưng cũng không đến nỗi đụng cái liền rách như vậy.
Biết nàng giấu tiền ở đai lưng chỉ có Viên Thiên Dã, như vậy va chạm vừa rồi của Viên Ngũ tuyệt đối là có vấn đề.
Nhìn chằm chằm cặp mắt đen bóng thâm thúy của tiểu hồ ly, ánh mắt hai người
lại như điện quan hỏa thạch chạm nhau, trong không trung lại lần nữa
tràn ngập mùi thuốc súng.
Ngủ thẳng tự nhiên tỉnh, đếm tiền nhiều đến tay rút gân trước giờ là lý tưởng mà Lâm Tiểu Trúc theo đuổi,tuy
rằng một trăm chín mươi văn tiền không đủ đếm cho đã ghiền nhưng đối với nàng cũng là toàn bộ gia tài. Cho nên nàng không thể không đếm cho kỹ,
chút tiền đó đối với đám đại hán chẳng bõ bèn gì cho nên có gì mà sợ mất mặt, lập tức không quản Viên Ngũ lấy nước sao lâu trở lại hay Viên
Thiên Dã có đói bụng hay không, nàng lập tức ngồi bệt xuống đếm tiền.
“không thiếu chứ?’ Viên Ngũ đặt nồi nước lên tên lửa, rồi nhìn Lâm Tiểu Trúc
đếm tiền, thấy nàng đã tính toán xong liền hỏi. Chủ tử đang đói bụng mà
nàng đếm đi đếm lại đến hai lần, thật đáng ghét. Có điều do công tử kêu
nàng đếm, cho nên dù nàng đếm chậm cũng không thể thúc giục.
“Hình như còn thiếu ba đồng” Lâm Tiểu Trúc trong lòng xem thường. Nàng chính
là cố ý, một tiểu oa nhi sơn thôn không biết tính cũng là bình thường
thôi. Một trăm chín mươi đồng tiền, rất có thể sẽ đếm sai, cho nên phải
từ từ đếm cũng là bình thường thôi.
Viên Ngũ lấy từ trong lòng ra mười đồng tiền đưa cho Lâm Tiểu Trúc “đừng đếm nữa, đây là bồi thường cho ngươi”
“Không cần.” Lâm Tiểu Trúc cũng không ngẩng đầu lên, “Nhất định là rơi trong
bụi cỏ, tìm là được rồi” nói xong còn nhìn đông ngó tây.
Viên Ngũ quay đầu nhìn Viên Thiên Dã, thấy hắn cực kỳ hưng trí nhìn chằm chằm
Lâm Tiểu Trúc, giống như người đang bị đói không phải là hắn liền nhún
vai, cất tiền, cũng không hối thúc Lâm Tiểu Trúc nữa, để nàng tự tìm.
Chuyện ăn, mặc, đi lại của Viên Thiên Dã đều do Viên Lâm lo, tuy bị biếm là hạ dịch nhưng vẫn không yên lòng lại không dám ra tay nấu cháo lần
nữa, đành phải tiến lên giúp Lâm Tiểu Trúc tìm tiền. Mọi người thấy vậy
cũng đứng dậy giúp đỡ nàng.
Nhiều người lực lượng lớn, chốc lát sau đã tìm được hai đồng bị văng ra phía xa xa nhưng vẫn còn một đồng chưa tìm được.
“Ân, có lẽ ta đếm nhầm, để ta đếm lại thử” Lâm Tiểu Trúc cố giấu ý cười
trong mắt, nhanh chóng đổ túi tiền ra đếm lại lần nữa. Đếm xong còn
chống cằm suy nghĩ hồi lầu rồi gật gật đầu ‘hình như đủ rồi”
“Vậy nhanh đi nấu cháo đi, chờ ngươi nấu xong chắc cũng đã nửa đêm” Viên Lâm rốt cuộc nhịn không được nữa liền lên tiếng thúc giục.
Làm cho
Viên Thiên Dã đói bụng đã lâu, tức giận của Lâm Tiểu Trúc cũng tiêu tan
gần hết liền cất túi tiền vào lòng, vén tay áo, kêu Viên Ngũ nhấc nồi
nước xuống, bắt tay vào nấu cháo.
Người từng bị đói mới biết thức ăn trân quý cỡ nào, huống chi là người trời sinh yêu thích mỹ thực như
Lâm Tiểu trúc nên dù cháo này không phải nấu cho mình ăn, nàng cũng làm
rất tỉ mỉ, đối đãi tràn ngập nhiệt tình với nguyên liệu nấu ăn trong
tay.
Một lát sau thủ hạ của Viên Thiên Dã đã săn được một con gà
rừng mang về, còn cho nàng mượn đao. Lâm Tiểu Trúc cầm đao, đặt con gà
lên cái thớt giản dị Viên Lâm vừa tạo ra, chặt lấy hai cái đùi gà, còn
loại bỏ khung xương để vào trong nồi nước rồi bắt lên lửa nấu, khi nước
sôi còn cẩn thận vớt bọt ra, sau đó bỏ gạo đã vo kỹ vào, rồi giảm lửa
nhỏ dần.
Viên Thiên Dã nếu không phải thân phận tôn quý thì cũng
rất chú ý tới chuyện ăn uống. Gạo hắn mang tới, Lâm Tiểu Trúc chưa từng
thấy qua. Hạt gạo nhỏ dài no đủ, trong suốt bóng láng còn ẩn chút màu
tím nhạt, để lên mũi còn ngửi được một mùi hương thơm ngát. Khi cho vào
nồi, nước lập tức sôi lên, hương khí thơm nồng mà tươi mát tràn ngập,
hương vị gà rừng làm cho đám nhỏ nuốt nước miếng liên hồi.
Đứng
bên đống lửa ấm áp, ngửi hương khí mê người này, Lâm Tiểu Trúc đột nhiên cảm thấy vui vẻ muốn ca hát lên. Miệng bất giác nở nụ cười, hai mắt đen láy tỏa sáng rạng rỡ, lông minh dài dưới ánh lửa như hai cánh bướm dập
dờn, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên xinh đẹp chói mắt, động tác nhẹ nhàng mà giàu tiết tấu. Ai nấy cũng nhận ra nàng đang rất vui.
“Ngươi rất thích nấu ăn?” Viên Thiên Dã vẫn yên lặng nhìn Lâm Tiểu Trúc tựa hồ như bị vui vẻ của nàng cuốn hút, đôi con ngươi vốn như đầm nước sâu không
thấy đáy lại lộ ra quang mang nhu hòa, thanh âm réo rắt thản nhiên lại
mang thêm một chút vui sướng.
“Đúng vậy.” Lâm Tiểu Trúc mỉm cười
đáp, còn liếc mắt nhìn Viên Thiên Dã một cái, ánh mắt loan loan như ánh
mặt trời ngày xuân làm cho Viên Thiên Dã hơi hoảng hốt, nhất thời quên
mất mình định nói gì.
Lâm Tiểu Trúc vừa đưa tay chặt thịt gà vừa
nói “nhân sinh ở đời cũng chỉ là hai chữ ăn mặc, nếu ngay cả ăn cũng
không có hứng thú thì sống còn có ý nghĩa gì?’
“Nhân sinh ở đời
cũng chỉ là hai chữ ăn mặc” Viên Thiên Dã đang trầm ngâm bỗng bật cười
thành tiếng “lời này là tự ngươi nghĩ ra? Cũng đúng, có điều yêu cầu của ngươi cũng quá thấp đi. Ăn no mặc ấm là chuyện dễ dàng thôi mà” nói tới đây hắn mới nhớ ra cuộc sống của nàng thực không tốt đẹp gì, áo rách
quần manh thì có chút thương tiếc.
Ý của Lâm Tiểu Trúc cũng không chỉ có vậy nhưng nàng cũng không giải thích, chỉ quay đầu hỏi ‘Viên đại thúc chỉ mang theo muối, bỏ vào cháo hương vị cũng được nhưng ở đây ta
có ít gia vị, ngươi có muốn bỏ vào hay không?”
“Gia vị gì?” Viên
Thiên Dã hưng trí bừng bừng, không ngờ nàng lại bày nhiều trò như vậy.
Trước khi nấu cơm là phải rửa tay, khi nấu nướng cũng cực kỳ chú ý vệ
sinh, còn mang theo gia vị bên người, làm việc thì cẩn thận, nói chuyện
lại đâu ra đó. Vừa rồi đếm tiền cũng do nàng cố ý, muốn để mình làm cho
nàng hiển lộ tài năng.
Tiểu cô nương này, có ý tứ.
Viên
Lâm thấy công tử vui vẻ, ánh mắt khóe miệng cũng mang theo ý cười ôn nhu nhưng khi nghe Lâm Tiểu Trúc nói vậy thì biến sắc, khẩn trương đi đến
bên cạnh hắn, nhẹ giọng nhắc nhở “công tử”
Viên Thiên Dã thu hồi ý cười, đưa mắt nhìn Viên Lâm, nhẹ nhàng lắc đầu. Nếu nàng muốn hại hắn
sẽ không ngăn hắn ăn bát cháo kia. Vừa rồi khi Lâm Tiểu Trúc đếm tiền, A Uy đã lặng lẽ đem hồi dại cho con thỏ ăn, quả nhiên thỏ kia tứ chi run
rẩy, không biết còn sống hay đã chết. Hơn nữa, Viên Cửu ở trong thôn
cũng đã kiểm chứng qua, tiểu cô nương này ngoại trừ thông minh dị thường thì cũng không có gì để hoài nghi, dù nàng ngôn hành cổ
quái nhưng nếu nói có lòng hại người thì hắn không tin.
Lâm Tiểu
Trúc đem thần sắc của Viên Thiên Dã và Viên Lâm thu hết vào mắt. Qúy
công tử có lòng phòng bị, nàng có thể hiểu cũng không tức giận nhưng
Viên Thiên Dã tin tưởng làm nàng có chút ngoài ý muốn.
Nàng ngữ
điệu vui nói: “Khương hành đi tinh, cô duẩn đề tiên. Trong thôn chúng ta cũng thường săn bắt được con mồi liền làm thành món ăn thôn quê, để
tiện, chúng ta đem phơi nắng rồi nghiền thành bột, thêm chút muối là
thành gia vị, đựng vào bịch để sử dụng”
‘Thì ra là thứ tốt” Viên Thiên Dã cười cười gật đầu “ngươi cứ bỏ vào đi”