“Tần
quản sự.” Ngô Bình Cường thấy Tần quản sự chỉ nói vậy rồi muốn rời đi,
không khỏi có chút gấp gáp liền nói” không biết người nọ thích ăn món
gì, kiêng những thứ gì ?” nếu là trước kia, hắn sẽ hỏi riêng Tần quản sự nhưng lúc này lại hỏi ngay trước mặt Lâm Tiểu Trúc và Hạ Sơn, coi như
có tiến bộ rất nhiều.
“Khi hắn tới sẽ cho các ngươi gặp mặt một lần, còn có hỏi ra được gì thì tùy vào bản lĩnh của các ngươi” Tần quản sự cũng không nhiều lời, nói xong liền bỏ đi
Ba người nhìn
nhau. Người kia chắc hẳn là nhân vật lớn, nhất định chỉ tới sơn trang
trước trận đấu một ngày hoặc nói cách khác, ngày thi đấu là dựa theo
hành trình của nhân vật thần bí kia mà định ra, là vị nghênh đón hắn mà
được vào liệt vào hoạt động hạng nhất. Xem ra thời gian để bọn họ chuẩn
bị có lẽ còn chưa đến một ngày.
“Nhưng mà mấy món vi cá, tổ
yến, nếu không mất mấy ngày chuẩn bị thì không thể nào làm được” Hạ Sơn
có chút buồn rầu. Đứng đầu vòng loại đã làm hắn tự tin rất nhiều cũng
càng khát vọng danh hiệu đệ nhất của vòng chung kết.
“Hiện giờ
đành phải tìm các giáo tập lãnh nguyên liệu nấu, chuẩn bị trước rồi tính tiếp. Nếu vị quý nhân kia không ăn thì chúng ta làm cho công tử ăn” Ngô Bình Cường nói xong quay sang nhìn Lâm Tiểu Trúc” Lâm Tiểu Trúc, ngươi
có thể nói chuyện với công tử, có thể nhắc lại yêu cầu này với công tử
không ?”
Vừa rồi còn khen hắn, bây giờ đã chứng nào tật đó.
Người này, lúc nào cũng thích nấp sau lưng người khác chỉ huy. Ngô Bình
Cường thấy ánh mắt không vui của Lâm Tiểu Trúc, lúc này mới ý thức được
người ở trước mặt mình không phải là Hùng Đại Tráng vội tươi cười nói”
đương nhiên, nếu ngươi cảm thấy khó nói thì để ta nói vậy”
“Vậy làm phiền ngươi rồi” Lâm Tiểu Trúc thản nhiên đáp lại.
Ngô Bình Cường có chút buồn bực, hắn còn tưởng Lâm Tiểu Trúc sẽ khách
khí với hắn vài câu nào ngờ nàng cũng không vòng vo mà ném trả lại cho
hắn. Coi như lần này hắn lỗ vốn rồi, nhưng cũng tại hắn mở miệng đề cập
trước, bụng làm thì dạ chịu thôi.
Có điều, Ngô Bình Cường rất
nhanh đã có chủ ý khác” thật ra, chút việc nhỏ đó cũng không cần phải
quấy rầy công tử, ta đi nói với Tần quản sự là được rồi” nói xong chạy
theo Tần quản sự.
Hạ Sơn thấy hắn chạy đi mới quay đầu nhìn Lâm Tiểu Trúc” sáng nay ta nghe Tô Tiểu Thư nói Ngô Bình Cường làm mì lạnh, mà ngươi cũng tính làm. Đã xảy ra chuyện gì ?”
Nói đến chuyện này, Lâm Tiểu Trúc lại thấy vui mừng. Nàng tiết lộ chuyện mì lạnh cho
Tô Tiểu Thư là muốn thử nàng, không ngờ Tô Tiểu Thư vẫn xem nàng là bạn
thân, không có kể lại cho Hạ Sơn nghe. Nếu không ngày đó thi đấu, Hạ Sơn sẽ không có biểu hiện giật mình, ngoài ý muốn khi thấy Ngô Bình Cường
làm món mì lạnh.
“Đúng vậy, ta và Ngô Bình Cường đều muốn làm
mì lạnh, nhưng ta bốc thăm sau, nguyên liệu nấu ăn đã không còn, cho nên mới đổi thành bánh đúc đậu” Lâm Tiểu Trúc đáp.
Nếu Viên Thiên
Dã muốn thu tâm của Ngô Bình Cường, ở trước mặt ba vị giáo tập đã kiểm
điểm huynh muội bọn họ, cho thấy hắn muốn mọi việc dừng lại ở đây, không muốn làm lớn chuyện, cho nên nàng cũng không tiện nói rõ với Hạ Sơn.
Hạ Sơn nhìn chằm chằm Lâm Tiểu Trúc, tuy không lên tiếng nhưng ánh mắt đã thể hiện rõ sự hoài nghi.
Lâm Tiểu Trúc cũng không muốn giải thích thêm, xoay người tính rời đi
thì Hạ Sơn ở phía sau đã thấp giọng nói” Tiểu Trúc, ngươi đừng quên ước
định của chúng ta. Ai lấy được đệ nhất danh phải nói với công tử yêu cầu kia”
“Hạ Sơn ca” Lâm Tiểu Trúc xoay người” ta không biết ngươi có biết tâm ý của Tô Tiểu Thư đối với ngươi không ?”
“Cái gì?” Hạ Sơn sửng sốt.
“Nàng thích ngươi, ngươi không thấy sao?” Lâm Tiểu Trúc quyết định đi
thẳng vào vấn đề. Nàng muốn có một người ca ca như Hạ Sơn ở bên cạnh
chăm sóc lẫn nhau nhưng muốn vậy thì trước hết phải nói rõ mọi chuyện.
Hạ Sơn cắn môi, không lên tiếng, khuôn mặt phút chốc đỏ bừng. Xem ra hắn biết được tình ý của Tô Tiểu Thư.
Lâm Tiểu Trúc thở dài nhẹ nhõm một hơi, chân thành nói:” Ta biết, chúng ta cùng một thôn đi ra, ngươi muốn thay cậu ta chiếu cố cho ta, ta rất
cảm kích cũng hi vọng bên cạnh có một ca ca giống như ngươi vậy, có thể
chăm sóc lẫn nhau. Nhưng cũng không thể không nghĩ tới ngươi, ngươi ở
cùng một chỗ với ta vậy Tô Tiểu Thư thì sao ? ta cảm thấy, ngươi nên ở
cùng một chỗ với nàng mới phải. Về phần ta, ngươi yên tâm, ta sẽ chăm
sóc tốt cho mình”
“Không phải, Tiểu Trúc, ngươi đừng hiểu lầm. Ta cùng Tô Tiểu Thư, không phải như ngươi nghĩ” Hạ Sơn càng nghe càng
thấy không thích hợp, trong lòng càng thêm bối rối, bất chấp mọi việc,
vội vàng giải thích” ta, ta. . . cũng không có đối đãi với ngươi như
muội muội bình thường, ta cũng không phải thay cậu ngươi chiếu cố ngươi”
Lâm Tiểu Trúc mở to hai mắt. Nàng đã đoán được chút ít tâm tư của Hạ Sơn. Chẳng phải người cổ đại nói chuyện hàm súc, ý tứ uyển
chuyển sao? Không ngờ thiếu niên mười sáu tuổi luôn trầm mặc lại có thể
hiểu được rất nhanh cũng nói rõ ràng như vậy.
Nhưng mà nói rõ
vậy mới hợp ý nàng. Nói rõ, nàng có cớ để cự tuyệt. Không giống như Viên Thiên Dã, dường như, có lẽ muốn nàng trở thành nữ nhân của hắn nhưng vì hắn không nói ra, nàng cũng không có lý do để nói rõ tâm tư của mình,
làm cho hắn đánh mất ý niệm trong đầu.
Hạ Sơn cũng không nghĩ mình lại nói như vậy, lúng túng không biết nên làm gì, đưa mắt nhìn sang chỗ khác, sắc mặt đỏ bừng
“Ta chỉ xem ngươi như ca ca mà đối đã” Lâm Tiểu Trúc biết những lời này của mình khá tàn nhẫn nhưng không thể không nói
“Tiểu Trúc. . .” sắc mặt Hạ Sơn chuyển sang trắng bệch,ánh mắt nhìn Lâm Tiểu Trúc không thể tin, cảm thấy có gì đó đang bùng nổ trong lòng,
muốn nói nhưng lại không thể thốt nên lời.
“Các ngươi đang nói
gì vậy?” thanh âm của Tô Tiểu Thư từ xa truyền đến. Sauk hi Tần quản sự
tuyên bố danh sách vào chung kết, những người khác đều đã rời đi, vừa
rồi Ngô Bình Cường cũng bỏ đi, trong viện chỉ còn lại Hạ Sơn và Lâm Tiểu Trúc, vì thế lúc này Tô Tiểu Thư bước vào, hẳn là muốn tìm Hạ Sơn.
“Đang nói chuyện trận đấu” Lâm Tiểu Trúc âm thầm thấy may mắn vì đã nói rõ mọi chuyện, quay đầu cười với Tô Tiểu Thư rồi lại nói với Hạ Sơn” ta đi đây” cũng không chờ xem hắn phản ứng thế nào đã rời khỏi trù nghệ
viện.
Hạ Sơn nói gì với Tô Tiểu Thư, nàng không có hứng thú
quan tâm. Có nhiều chuyện, thuận theo tự nhiên sẽ tốt hơn, nàng chỉ cần
không thẹn với lòng là được. Nếu nàng thật tình thích Hạ Sơn, hắn cũng
thích nàng, nàng sẽ không vì Tô Tiểu Thư mà nhượng bộ lui binh, đem
người mình thích tặng cho nàng. Nhưng hiện giờ nàng không thích Hạ Sơn,
cho nên phải nói rõ ràng.
Tô Tiểu Thư và Hạ Sơn nghĩ thế nào,
hai người đó có vì vậy mà đoạn tuyệt với nàng hay không, nàng không thể
khống chế được, cho nên nghĩ cũng vô dụng, chi bằng không nghĩ.
Mãi cho tới lúc ăn cơm chiều, Tô Tiểu Thư mới trở về, hai mắt hồng
hồng, giống như vừa khóc. Lâm Tiểu Trúc hỏi nàng, nàng cũng không để ý;
lấy cơm cho nàng, nàng cũng không ăn. Bị mọi người hỏi đến phiền liền
lên giường trùm chăn phủ đầu.
Lâm Tiểu Trúc biết là Hạ Sơn đã
cự tuyệt nàng. Chuyện này nói thế nào cũng có liên quan tới nàng, nàng
cũng không muốn người bên ngoài biết chuyện, dặn dò Chu Ngọc Xuân quan
tâm Tô Tiểu Thư còn mình ăn xong, tính đến phòng bếp chờ Ngô Bình Cường
man nguyên liệu nấu ăn về sẽ đem đi xử lý nhưng nghĩ có thể gặp được Hạ
Sơn. Nàng cùng Hạ Sơn đi cùng nhau chắc chắn sẽ làm Tô Tiểu Thư càng
thương tâm, cho nên chỉ đi tắm rửa, giặt quần áo.
“Lâm Tiểu Trúc, Tô Tiểu Thư bị làm sao vậy?” Chu Ngọc Xuân là người thẳng tính, không hỏi rõ sự tình thì không chịu được
“Ta cũng không rõ, khi ta rời đi, nàng đang ở cùng một chỗ với Hạ Sơn,
có lẽ Hạ Sơn nói gì đó với nàng. Chuyện này, ngươi ở bên cạnh khuyên nhủ là được, đừng làm nàng thương tâm hơn nữa” Lâm Tiểu Trúc lắc đầu, âm
thầm thở dài
Trong lòng cũng âm thầm cảnh giác bản thân : ở
thời hiện đại, tự do yêu đương còn chưa chắc đã có kết cục viên mãn nói
gì ở xã hội nam tôn nữ ti, nam tam thê tứ thiếp này. Bản thân nàng hiện
còn chưa được tự do, điều duy nhất có thể tự chủ chính là trái tim của
mình, cho nên nếu không muốn bị tổn thương thì tốt nhất không nên động
tình.
Tô Tiểu Thư ngủ một giấc dậy liền khôi phục bộ dáng như
bình thường, vẫn nói chuyện cùng Lâm Tiểu Trúc và Chu Ngọc Xuân, chỉ là
không ở bên cạnh Hạ Sơn nữa, tính tình cũng trầm mặc hơn.
Người khác nhìn không ra, nhưng Lâm Tiểu Trúc cảm nhận được rất rõ, Tô Tiểu Thư đang xa cách nàng.
Lâm Tiểu Trúc thở dài một hơi nặng nề rồi tập trung toàn bộ tinh thần
và sức lực cho cuộc thi sắp tới, không vì lảng tránh Hạ Sơn mà không đi
phòng bếp cũng không chủ động nói chuyện với Tô Tiểu Thư. Chuyện nên nói đã nói rồi, Tô Tiểu Thư muốn giận chó đánh mèo, chủ động cắt dứt tình
nghĩa, nàng cũng không có gì để nói cũng không luyến tiếc.
Hết thảy tùy duyên.
Thể theo yêu cầu của ba người, Viên Thiên Dã đã cho Tần quản sự phát
cho bọn họ những nguyên liệu nấu ăn trân quý như tổ yến, vi cá, cá muối, hải sâm. . . nhưng số lượng cũng không nhiều lắm, chỉ đủ ba người làm
thức ăn. Ba người hiểu được những nguyên liệu trân quý này không thể
lãng phí.
Trấn đấu trước chỉ là chuyện trong nhà, lần này mới
là thi đấu thật sự. Cho nên Lâm Tiểu Trúc tập trung toàn bộ tinh thần,
sắp xếp lại những gì lão gia tử và ba vị giáo tập đã dạy mình, định ra
phương án tốt nhất, sau đó đem nguyên liệu nấu ăn trân quý bắt đầu đi
ngâm chế.
Vị khác thần bí kia, đúng hẹn đã đến sơn trang vào chiều ngày thứ năm
Chiều hôm đó, Viên Thiên Dã cũng không cho gọi ba người, chỉ có Tần
quản sự đến thông báo, nói với bọn họ khách nhân thân thể không khỏe,
trận đấu phải chờ hắn hết bệnh mới tiến hành được.
Ngô Bình
Cường nghe vậy thì nhíu mày, nhìn Lâm Tiểu Trúc và Hạ Sơn, thấy cả hai
người vẫn không có động tĩnh gì mà Tần quản sự lại chuẩn bị rời đi, nhịn không được tiến lên hỏi” không biết Tần quản sự có biết khách nhân bị
bệnh gì không ?”