Làm cho Hồng đại trù và béo chưởng quầy nghi ngờ bản lĩnh và nhân phẩm của mình phải á khẩu, mà thức ăn mình làm lại được mọi người tán thưởng, Lâm Tiểu Trúc trong
lòng rất vui. Nhìn thấy Trương Đông vừa rồi vì mình mà ra mặt, nàng liền tiến lên nhận lấy mộc dùng trong tay hắn, cẩn thận lấy một bình rượu ra để lên bàn.
Đây là cái gì? Lấy rượu ra để làm gì chứ ? mọi
người ngạc nhiên nhìn Lâm Tiểu Trúc, tiếng bàn tán cũng ngừng hẳn, mắt
nhìn chằm bình rượu hoa điêu trên bàn, trong lòng thầm nghĩ: hai thầy
trò này trù nghệ cao siêu, chắc sẽ không vô duyên vô cớ mà mang bình
rượu này tới, chẳng lẽ trong bình rượu này có chứa càn khôn, là món ăn
ngon nào khác chăng? Nhưng nếu trong có đồ ăn ngon thì sao không ngửi
thấy mùi thơm?
Tiết lão gia đắc chí nhìn vẻ mặt kinh ngạc
của mọi người, vuốt râu nói “nha đầu, đây là thức ăn ngươi làm, ngươi tự mở ra đi”
“ Dạ “ Lâm Tiểu Trúc nhìn vò rượu hoa điêu, biểu
tình cực kỳ phức tạp. Mấy ngày qua, mỗi ngày nàng đến Thanh Khê trấn thì một nửa thời gian là để học nấu ăn. Tuy rằng nàng thích ăn uống nhưng
chế biến thức ăn phức tạp như vậy, nàng thực hoài nghi, không biết có
cần thiết hay không. Nhưng cũng nhờ thế, nàng lại học được rất nhiều
điều, hiểu biết rất nhiều nguyên liệu trân quý, bây giờ bảo nàng làm
lại, nàng nhất định sẽ không nhầm lẫn. Giống như vừa rồi Tiết lão gia có nhắc tới gạch cua vi cá, hắn cũng chỉ dạy nàng có một lần nhưng theo
hắn đánh giá thì hương vị cũng không tệ lắm. Mà lúc này, nàng lại đem
thành quả mấy ngày vất vả ra trình làng. Chính là món Phật nhảy tường mà kiếp trước chỉ nghe tên chứ chưa được nếm. Dùng nhiều nguyên liệu trân
quý lại mất mười ngày chuẩn bị, nấu tới ba, bốn canh giờ, không biết sẽ
là cái dạng gì.
“Nha đầu, mở ra đi.” Tiết lão gia tử dường như hiểu được suy nghĩ của Lâm Tiểu Trúc, nhìn nàng cổ vũ.
Lâm Tiểu Trúc gật đầu, vươn đôi tay bé nhỏ cẩn thận mở nắp ra, rồi lại lại
cẩn thận nhấc lớp lá sen dày đặc phủ bên trên lên. . .
Một mùi thơm nồng đậm lạ lùng từ trong vò rượu bay ra, trong nháy mắt đã tràn ngập khắp tửu lâu.
Tửu lâu nhất thời sôi trào hẳn lên, có nhiều người vừa rồi không muốn giúp
vui, không ăn thử lưu can tiêm cũng ngửi được mùi thơm mà chạy tới, nhìn chằm chằm bình rượu trên bàn rồi nuốt nước miếng. Không có cách nào
khác, mùi thơm này quá mức dụ hoặc, dù là người có giáo dưỡng tốt cũng
không kiềm chế được a.
“A, đây là mùi gì?”
“ Trời ạ, thơm quá. Cho tới giờ, ta chưa từng ngửi qua mùi gì thơm như vậy “
“” Như là có mùi rượu, còn có gì khác nữa. . . Ân, tựa hồ vị gì cũng có
nhưng lại không nhận ra được. Kỳ diệu, rất kỳ diệu “ có người nhắm mắt
nói như đắm chìm trong mùi thơm lạ lùng này
“Mới ngửi đã
thơm như vậy, không biết ăn vào có tư vị gì?” có người nuốt nước miếng
ừng ực, tiết theo là hàng loạt tiến nuốt nước miếng vang lên.
Mọi người như vậy, Lâm Tiểu Trúc đứng gần vò rượu nhất đương nhiên cũng
không ngoại lệ. Nàng đã sớm bị mùi thơm này làm choáng váng, đến đầu óc
mơ hồ. Hồi lâu, nàng mới hưng phấn đưa khuôn mặt nhỏ hắn, hai mắt sáng
bừng nhìn về phía béo chưởng quầy đang đứng ngẩn ngơ “ xin chưởng quầy
sai tiểu nhị mang vài cái chén, muỗng đến đây “
“Dạ,dạ” Béo
chướng quầy như là tỉnh mộng, vội nuốt nước miếng ừng ực, cũng cảm thấy
may mắn vì vừa rồi mình không quá mức ác ngôn với hai thầy trò này. Nếu
không đồ ăn ngon như vậy sẽ không có phần mình. Đồ ăn ngon như vậy, lại
bày ra trong chính tửu lâu nhà mình mà mình lại không được thưởng thức
thì chi bằng tìm một khối đậu hủ đâm đầu chết cho rồi.
Không đợi hắn phân phó đã có người mang chén muỗng vào.
Lâm Tiểu Trúc dùng muỗng múc cái gì đó bên trong ra, mọi người lại trầm trồ bàn tán. Chỉ thấy nước canh màu nâu, nguyên liệu nấu ăn bên trong dù đã được chế biến vẫn có thể nhìn ra nguyên gốc. Lão Thao vốn sành ăn liền
tiến gần đến nhìn rồi cao giọng nói “ gà,vịt, chân dê, bụng heo, chân
giò hun khói, môi cá nhám, vi cá, hải sâm, cá muối, ốc khô, trứng cá,
nấm hương, măng,trúc tôn. . . “
Lâm Tiểu Trúc không để ý mọi người bàn tán, múc một chén, cung kính đưa cho Tiết lão gia tử “sư phụ, ngài nếm thử đi, xem hương vị đồ nhi làm thế nào”
“Hảo,
Hảo.” Lão đầu nhi rất hài lòng với biểu hiện của Lâm Tiểu Trúc, cầm bát
uống một ngụm, nhấm nháp nguyên liệu, gật gật đầu “tuy vẫn còn chút
khiếm khuyết nhưng ngươi mới làm lần đầu, vậy là tốt rồi”
“
Lão gia, không biết chúng ta có thể nếm thử hay không ? “ thấy lão đầu
nhi chậm rãi thưởng thức, mọi người đã sớm không nhịn được nữa liền mở
miệng cầu xin. Mỹ thực ngay trước mắt, quản chi da mặt dày hay mỏng, có
ăn là quan trọng nhất. Thà mất mặt còn hơn mất ăn mà.
Tiết
lão gia tử liếc nhìn béo chưởng quầy một cái “ngươi lấy mấy cái chén lớn đến đây, múc hơn một nửa đi, còn việc các ngươi phân thế nào, cho ai
ăn, ta không can thiệp”
“Được, được, được” béo chưởng quầy
vừa nghe nói có ăn là mừng rồi, đâu ngại ít hay nhiều, vội vàng phân phó “ mau lấy bát tới đây “
“Đến đây đến đây.” Lập tức đã có người lên tiếng đáp lại.
Béo chưởng quầy cũng không dám tham, chỉ múc chưa được một nửa liền cẩn
thận mang ra ngoài, đặt xuống cái bàn trước mặt mọi người
“ Ta muốn một ngụm, ta muốn một ngụm “
“ Ta cũng muốn, không được giành, cho ta một ngụm “
Trong tửu lâu bây giờ không quản là chưởng quầy, đầu bếp hay là khách nhân, người nào cũng chìa bát lớn tiếng tranh giành.
“ Không cần giành, không cần giành, mỗi người đều được một muỗng nhỏ, chưởng quầy sẽ phân “
“ Hương thuần thơm ngọt, mùi vị đậm đà, thức ăn mềm mà không nát. . . quả thực là mỹ vị nhân gian, hương thơm thấm tận chân răng ah “ có người
vừa đưa vào miệng đã lớn tiếng cảm khái.
Hồng đại trù cũng nhận được một phần, vừa bỏ vào miệng, ánh mắt hắn đã đờ đẫn, hồi lâu cũng chưa phục hồi.
Ngoại trừ cảm khái đồ ăn mỹ vị kia, trong đầu còn có ý nghĩ : công phu học vài chục năm đều bỏ đi rồi.
Lâm Tiểu Trúc cùng Trương Đông cũng không để ý tới người khác, tự múc cho mình một chén rồi vùi đầu ăn.
Cho một ngụm vào miệng, Lâm Tiểu Trúc chấn động mạnh, hai mắt nhắm lại thật lâu vẫn không mở ra.
Mấy ngày qua nàng đã ăn không ít nguyên liệu nấu ăn trân quý nhưng dung hợp tất cả lại một chỗ lại giống như các loại nhạc khí cùng hợp thành một
hòa âm, cái loại âm luật nhiều trình tự hay thay đổi nhiều cung bậc tạo
nên một hòa âm rung động linh hồn mà không một loại nhạc khí nào tự
riêng nó có thể thể hiện được. Hương vị quanh quẩn trong khoang miệng,
cảm giác này giống như sợi tơ xẹt qua đầu lưỡi, như gió phất qua bầu
ngực làm cho người ta cảm thấy kinh diễm, trong kinh diễm lại có chút
buồn bã thoáng qua rồi biến mất, làm cho người ta không kịp hồi tưởng,
hối hận khó quên, chỉ muốn đem nháy mắt kinh diễn kia khắc sâu trong
xương cốt, vĩnh viễn lưu giữ trong tim
Thì ra đây mới là mỹ vị
Thì ra như thế này mới gọi là mỹ thực
Thì ra đây mới là điều kỳ diệu của cuộc sống, làm cho người ta say mê không muốn tỉnh.
Thì ra đây là dư âm còn văng vẳng bên tai, ba ngày không dứt.
Thì ra đây cảm giác ba tháng không biết vị thịt.
Miệng vẫn còn đong đầy dư vị, nàng đã bắt đầu hoài niệm, tựa như chỉ cần nghĩ tới chia lìa dù là chưa chia lìa cũng đã tương tư khắc cốt, trằn trọc
khó ngủ.