Nhưng giấu diếm lâu như vậy, không thể bại lộ thực lực được nên điên thêm vài cái, xem như
là đã đến cực lực, tay của Lâm Tiểu Trúc liền run lên, làm Chu Ngọc Xuân lo lắng vô cùng.
Viên Thiên Dã đang thản nhiên ngồi xem cũng
nhịn không được mà đứng lên, tuy không tiến lên phía trước cũng không
lên tiếng nhưng ánh mắt gắt gao nhìn thiết oa trong tay nàng, biểu tình
ngưng trọng, khiến cho tiếng đếm cũng nhỏ hơn.
Ách, đại gia,
không cần biểu hiện khẩn trương như vậy nha. Lâm Tiểu Trúc liếc thấy
Viên Thiên Dã như vậy, trong lòng tràn đầy bất đắc dĩ. Từ lúc tới sơn
trang đến giờ, thái độ của Viên Thiên Dã đối với nàng rất đặc biệt,
trong đám đệ tử, hắn lại luôn khẩn trương vì nàng, cũng để ý đến nàng,
thường xuyên kêu nàng đến sân hắn hỏi chuyện, mỗi tối bắt nàng múc nước, mỗi lần có tỷ thí hay kỳ thi, hắn không đến tổ khác nhìn mà chỉ tới trù nghệ ban. Nhất là vì để nàng vào được trù nghệ ban, hắn còn phá lệ cho
nữ sinh được tham gia, còn gia tăng thêm số lượng. Biểu hiện như thế,
trong mắt người khác là cực kỳ ái muội. Nhưng nàng hiểu, hắn làm như
vậy, chẳng qua đem nàng như cây gậy khuấy vũng nước đục lên để nhìn rõ
bộ mặt của mọi người mà thôi. Tuy nhiên hiện giờ tình hình đã thay đổi,
từ lúc nàng hiển lộ tài hoa, mọi người từ hâm mộ, ghen tỵ cuối cùng là
chấp nhận, nên dự định của hắn cũng đã không còn hiệu quả. Thế như người này dường như đến đây riết thành nghiện, ngay lúc này còn biểu hiện
thái độ đặc biệt với nàng. Dù trong cảm nhận của hắn, thân phận của nàng đã có thay đổi, trở thành nhân tài cần được bồi dưỡng nhưng cũng không
cần phải chú ý tới nàng như vậy mới phải, mắc công lại làm những đệ tử
khác chạnh lòng ah.
Có lẽ tiểu hồ ly này lại có chủ ý quái quỷ
gì đây, làm cho nàng nghĩ không ra. Nhưng vì để có được viên thuốc thứ
ba, nàng không thể không dụng thêm chút tâm tư với hắn, nhân tài giống
như nàng cũng không phải dễ có nha.
Miên suy nghĩ đã nghe thanh âm tiếng đếm to lên, đã đếm tới bốn mươi chín, thấy tay Lâm Tiểu Trúc
không kiên trì được nữa, khóe miệng cong lên, chuẩn bị biểu tình vui
sướng khi người gặp họa. . .
Còn Ngô Bình Cường, biểu hiện lúc
trước đã đả kích hắn nghiêm trọng, ánh mắt mờ mịt, không còn quan tâm
tới cuộc thi nữa. Lâm Tiểu Trúc biểu hiện được hay không thì quan trọng
gì đâu ? Hạ Sơn đã đạt thành tích đệ nhất, mà hắn bị đánh giá phẩm đức
kém cỏi, biểu hiện trong cuộc thi cũng không xuất sắc, sau này còn ai để mắt tới hắn nữa. Công tử còn muốn một người như hắn sao ?
“Lâm Tiểu Trúc, kiên trì đi, còn một chút nữa thôi, chỉ một chút nữa thôi là sẽ vượt qua được” Tô Tiểu Thư bất chấp sự có mặt của Viên Thiên Dã, lớn tiếng cổ vũ.
Lâm Tiểu Trúc cố gắng tươi cười, sau đó cắn môi, tiếp tục điên chước.
“Oa, thành công !” Chu Ngọc Xuân cao hứng nhảy dựng lên, suýt chút nữa là đụng trúng Dương Vũ
“Chậm đã chậm đã, đừng nóng vội ồn ào.” Dương Vũ đẩy nàng, mắt nhìn
chằm chằm tay Lâm Tiểu Trúc” xem ra Lâm Tiểu Trúc có thể điên thêm vài
cái nữa”
“Lâm Tiểu Trúc, kiên trì.” Hạ Sơn vẫn đứng gần chỗ
Lâm Tiểu Trúc nhất, lúc này cũng lên tiếng động viên, thanh âm trầm thấp khiến người ta an tâm
“. . . Năm mươi mốt, năm mươi hai, năm
mươi ba.” Tiếng đếm của hắn như rót thêm năng lượng cho Lâm Tiểu Trúc,
bàn tay của nàng dần an ổn hơn, tinh thần càng thêm hăng hái, làm thêm
ba cái nữa mới buông thiết oa, lau mồ hôi trán, hướng về Viên Thiên Dã
và các vị giáo tập thi lễ rồi mới xuống đài, đi về phía Tô Tiểu Thư và
Chu Ngọc Xuân
“Lâm Tiểu Trúc, ngươi quá tuyệt vời!” Chu Ngọc
Xuân hưng phấn vô cùng, ôm nàng thật chặt. Hạ Sơn cũng cười toét miệng,
cao hứng còn hơn biểu hiện vừa rồi của mình.
“Nha đầu, rất khá” ba vị giáo tập cũng cao hứng không kém.
Biểu tình trên mặt Viên Thiên Dã cũng lơi lỏng hơn, mỉm cười ngồi xuống
“Nha đầu kia vậy mà làm được nha” Đường Viễn Ninh cũng thấy hưng phấn
theo, nhìn chằm chằm Lâm Tiểu Trúc, ánh mắt lộ vẻ tán thưởng
“Lúc trước, khi mang nàng từ rời khỏi núi cũng giống vậy. Bộ dạng nhỏ
gầy nhưng so với cổ thu còn chứng hơn, chống đỡ đi cùng những người
luyện võ chúng ta hơn một trăm dặm đường núi” Viên Thiên Dã nhìn về phía Lâm Tiểu Trúc, ánh mắt ngoại trừ thưởng thức còn có một chút nhu tình.
Đường Viễn Ninh gật đầu” giờ ta rốt cuộc cũng biết vì sao biểu ca luyến tiếc đem nàng cho ta, hơn nữa còn ban thuốc cho nàng. Một người kiên
nghị lại thông minh như vậy, có thể giúp ngươi hoàn thành đại sự”
Viên Thiên Dã mỉm cười không lên tiếng
Đường Viễn Ninh bỗng chú ý tới tiểu cô nương vừa rồi ôm lấy Lâm Tiểu
Trúc, quay đầu nhìn một nữ tử xinh đẹp bên cạnh, thấy nàng biểu tình so
với khóc còn khó coi hơn, nhất thời cao hứng liền làm một cái mặt quỷ
với nàng ta.
“Ha, ha, nha đầu này thật thú vị” Đường Viễn Ninh bật cười
Viên Thiên Dã thu hồi ánh mắt khỏi Hạ Sơn, nhìn thoáng qua bên kia rồi
nói” nếu ngươi nhìn trúng nha đầu kia thì ta tặng nàng cho ngươi”
“Thôi đi, chẳng qua chỉ là một tiểu nha đầu tính tình hoạt bát” Đường
Viễn Ninh cũng không thực sự thấy hứng thú lắm” Lâm Tiểu Trúc tuy luôn
ra vẻ nghiêm trang, không chút thú vị nhưng so sánh với nha đầu kia thì
nàng giống như thanh trà, vừa vào miệng dù đạm nhưng về sau hương vị lại thấm nhuần, thanh thoát nơi cỗ họng nha” nói xong duỗi tay, vỗ vỗ bả
vai Viên Thiên Dã” ta nói biểu ca này, nếu ngày nào đó ngươi chán nàng
hoặc nàng không thích ở với ngươi thì ngươi nhất định phải tặng nàng cho ta đầu tiên đó nha”
Viên Thiên Dã như không để ý hắn lại có
cử chỉ bất nhã trước mặt thuộc hạ, cũng như không nghe hắn có tư tâm,
đưa mắt nhìn ngoài cửa sổ, nhíu mi nói” Viễn Ninh, trong khoản thời gian này ta đã nghiên cứu, chế tạo được một loại thuốc mới, hiệu quả như thế nào còn chưa biết” nói xong quay sang nhìn Đường Viễn Ninh” hay chúng
ta thử thuốc đi”
“A, đừng, biểu ca, ta sợ ngươi rồi” như sợ
trên người Viên Thiên Dã có độc, Đường Viễn Ninh vội vàng rút tay, sau
đó không chút hình tượng mà ngồi phịch xuống ghế, ai óa nói” Đường Viễn
Ninh ta dù sao cũng có chút tiếng tăm, được người ta ngưỡng mộ nhưng ở
trước mặt biểu ca ngươi thì không có ngày ngóc đầu lên được ah”
“Xuy” Viên Thiên Dã bật cười thành tiếng, đứng lên nói” về đi” cũng không quay đầu mà đi thẳng ra cửa.
“Này, đợi ta với nha.” Đường Viễn Ninh vội đuổi theo, đi tới cửa, quay
đầu lại nói” Lâm Tiểu Trúc, công tử nhà ngươi có việc tìm ngươi”
“Dạ” Lâm Tiểu Trúc đang xem người cuối cùng là Dương Vũ thi điên chước, nghe vậy, biết Viên Thiên Dã muốn thực hiện lời hứa, ban thuốc cho
nàng, liền vội vàng đi theo. Đường Viễn Ninh thấy vậy, nhếch miệng, bước nhanh ra cửa.
Ra ngoài, không thấy Viên Thiên Dã đâu nhưng lại gặp biểu công tử cùng gã sai vặt bị bệnh tim lần trước đang đi phía
trước. Lâm Tiểu Trúc tuy không muốn ở chung với Đường công tử ngốc nhưng không thể không đi theo hắn.
Tuyết rơi suốt đêm đã bao phủ mặt đất một màu trắng xóa. Về vị trí địa lý, nơi này tương đương Giang Nam ở Trung Quốc, tuy đa phần là đồng bằng nhưng thảm thực vật lại là lục
sắc. Lâm Tiểu Trúc mang guốc gỗ, bước chân trên tuyết phát ra tiếng kẽo
kẹt.
Đường Viễn Ninh nhìn hai dấu chân biểu ca lưu lại phía
trước, lại nghe thanh âm có tiết tấu ở phía sau, cảm thấy rất thú vị,
cước bộ cũng chậm lại, chờ Lâm Tiểu Trúc đến gần nói” Lâm Tiểu Trúc,
hiện giờ công tử nhà ngươi không co ở đây, ngươi nói thực đi, có muốn
theo ta rời khỏi nơi này không ? đi theo Đường công tử ta, được ăn ngon
mặc đẹp, cả ngày chỉ phải là một chuyện là bưng tà rót nước mà thôi. Một nữ hài tử xinh đẹp như ngươi, chỉ cần học pha trà, nghĩ khi nào thì có
thể pha trà cho công tử ta uống thôi, không cần làm gì hết. Thế nào, có
muốn không ? nếu ngươi đồng ý, ta sẽ đi nói với công tử nhà ngươi, tuyệt đối không để ngươi bị liên lụy”
Lâm Tiểu Trúc rất buồn bực.
Đường công tử này sao mãi vẫn chưa chịu từ bỏ ý định chứ ? Nàng cũng đâu phải dạng người gặp người thích, hoa gặp hoa nở đâu, chẳng qua là mới
mẻ chút thôi” hồi Đường công tử, Tiểu Trúc thích nấu ăn, cảm thấy ở lại
sơn trang học trù nghệ là thích hợp nhất. Cho nên chưa từng nghĩ sẽ cùng công tử rời núi. Nhưng nếu ngài cần một nha đầu pha trà thì tam ban có
rất nhiều cô nương xinh đẹp, tài pha trà cũng rất tốt nha, hay như cô
nương xinh đẹp nhất trong ban ta là Ngô Thái Vân, rất thông minh lanh
lợi, tin rằng công tử sẽ thích”
“Ngô Thái Vân?” Đường Viễn
Ninh lắc đầu nghĩ nghĩ, lại thấy Lâm Tiểu Trúc đang nhìn hắn đầy chờ
mong, như muốn hắn nhanh chóng mang Ngô Thái Vân kia đi, trừng mắt nói”
chính là cái người cùng ca ca của mình đã gây phiền phức cho ngươi, thấy ngươi điên chước quá quan thì mất hứng đó sao ?”
“Ách.” Tuy
từ sau chuyện tối qua, biết tính tình Đường công tử này cũng không tệ
lắm, cho nên Lâm Tiểu Trúc mới dám nói với hắn vài câu, không ngờ hắn
cái gì cũng biết, chỉ cười nói” nàng ta chẳng qua là hiếu thắng tranh
cường, không muốn ca ca mình thua ta, nên mới làm vậy, thực ra cũng
không phải là người xấu”
“Hừ.” Đường Viễn Ninh tà nghễ liếc
nàng một cái” ta mang nàng ra ngoài, không sợ về sau nàng sẽ gây phiền
toái cho ngươi sao ? ngươi thật đúng là, xem bản công tử là thùng rác,
muốn vứt bỏ thứ gì thì đem tới chỗ bản công tử sao ?”
“Không
dám không dám, không phải ban đầu Tiểu Trúc đã đề cử các nữ tử ở tam ban sao ? còn về phần Ngô Thái Vân, chỉ là thấy nàng xinh đẹp, hơn nữa ở
ban chúng ta cũng nổi bậc nên mới nhắc tới” muốn chụp mũ cho nàng sao ?
chết cũng không nhận.