Biết Vị Ký

Chương 229: Chương 229: XEM BỆNH




“Vương gia, chuyện gì?” Lâm Tiểu Trúc mở cửa phòng.

“Ngươi không có việc gì chứ ?” Viên Thiên Dã và Thẩm Tử Dực đều đứng trước cửa, thấy nàng đi ra, cao thấp đánh giá một cái, biết nàng không có việc gì nhưng vẫn lo lắng mà cùng hỏi một câu

“Không có việc gì, ta không sao” Lâm Tiểu Trúc cười đáp, đưa mắt nhìn chung quanh thấy đứng sau Viên Thiên Dã và Thẩm Tử Dực, ngoài trừ Thẩm Quý, Viên Thành và Viên Thập còn có Nhuận Nhi cùng bà tử ở phòng bếp . Nhuận Nhi hai mắt đỏ hồng, vẻ mặt bi thương, lo lắng.

Thấy Viên Thiên Dã dường như muốn nói tiếp với Lâm Tiểu Trúc, Nhuận Nhi vội chạy lên dập đầu trước mặt hắn” Vương gia, Vương gia, ngài làm ơn đi nhìn tiểu thư nhà ta một cái đi. Nàng rất khó chịu, bệnh đến sắp chết rồi. Cầu xin ngài mà”

Viên Thiên Dã không để ý nàng, ngẩng đầu nhìn Lâm Tiểu Trúc” Đi thôi, cùng ta đi xem bệnh nhân.”

“Ta?” Lâm Tiểu Trúc kinh ngạc chỉ vào mình.

'Đúng, ngươi là nữ, có gì cũng tiện giúp ta một tay”

“Được rồi.” Lâm Tiểu Trúc chỉ phải thuận theo. Dư Ngọc có nhiều tỳ nữ như vậy, lại muống nàng đi theo là sao ? nhưng yêu cầu của Viên Thiên Dã không quá mức, Dư Ngọc tuy đáng ghét nhưng tội không đáng chết, nếu nàng bị bệnh thì mình cũng thấy áy náy nha.

Đoàn người đi tới căn phòng phía tây, Thẩm Tử Dực dừng bước nói với Viên Thiên Dã” được rồi, ta đi với ngươi tới đây thôi, coi như đã thấu tính. Ngươi đã mời Lâm Tiểu Trúc, ta sẽ không cùng ngươi đi vào”

Viên Thiên Dã bất đắc dĩ nhìn hắn một cái rồi quay đầu nói” Lâm Tiểu Trúc, Đinh đại thẩm, Viên Thành, Viên Thập cùng đi vào với ta”

“Vương gia.” Nhuận nhi từ sau chạy lên, ngăn trước cửa, ai oán nhìn Viên Thiên Dã” tiểu thư chúng ta là cô nương chưa xuất giá, sao có thể để cho nam nhân vào phòng ngủ. Vương gia là đại phu thì không tính, còn hai vị đại ca đại thúc này có thể ở bên ngoài hay không ?”

Viên Thiên Dã chau mày, thản nhiên nói” như thế mời cô nương thỉnh đại phu khác đi” nói xong liếc nhìn quản lý dịch trạm một cái.

Dịch trạm sao có thể bao đại phu lâu dài, khi nào cần thì mới đến thôn trấn phía trước mời về, mà đi như vậy cũng phải mất thời gian hai ly trà. Có điều ý của Viên Thiên Dã cũng không thực sự muốn đi mời đại phu, nói vậy chỉ để mang theo hai nam tử vào phòng mà thôi, Quản lý trạm dịch cũng là người biết nhìn sắc mặt người khác, đương nhiên hiểu được ý Viên Thiên Dã, lập tức nói” Vương gia, xin chờ một chút, tiểu nhân lập tức lên trấn trên mời đại phu”

“Vậy. . . »Nhuận Nhi không ngờ Vương gia ý chí sắt đá với tiểu thư nhà mình như vậy, đành phải lau nước mắt, tránh đường” vậy xin mời Vương gia mau chóng xem bệnh cho tiểu thư đi, trấn trên cách xa như vậy, đợi đại phu đến chỉ sợ tiểu thư. . .” nói xong nhịn không được che mặt khóc.

Viên Thiên Dã bình thường rất có y đức, lúc này lại chậm chạp như thế là do tâm tư của Dư Ngọc không giấu được ánh mắt của hắn. Nàng muốn tiếp cận hắn thì cũng chỉ có thể theo đoàn xe cùng đi đến Nam Việt quốc, mà sinh bệnh là biện pháp tốt nhất để ở lại. Cho nên hắn rất hoài nghi với việc Dư Ngọc bị bệnh, do đó mới tìm đủ cách phòng bị. Không muốn người khác có cớ nói hắn hủy trong sạch của nàng, dù sao mấy chuyện này cũng khó mà nói cho rõ được.

Thấy Nhuận Nhi đã tránh đường, hắn nhìn Lâm Tiểu Trúc một cái rồi đi vào phòng.

“Vương gia, mời vào trong” Nhuận Nhi lúc này cũng đã ngừng khóc, đi theo.

Đây là một căn phòng kép, Dư Ngọc ngủ ở phòng trong, Viên Thiên Dã ngồi ở gian ngoài” không cần, ta ở đây là được rồi” Viên Thành và Viên Thập đứng sau lưng hắn, cũng không có vào trong.

“Vương gia không cần bắt mạch sao?” Nhuận Nhi sửng sốt.

Viên Thiên Dã không để ý tới nàng, nói với Lâm Tiểu Trúc và Đinh bà tử” các ngươi vào trong xem sắc mặt và bệnh trạng của nàng” lại cao giọng nói tiếp” Dư cô nương, ngươi khó chịu thế nào, nói cho ta biết là được”

“Ta. . . Ta đau bụng, ôi, đau chết ta .” trong phòng truyền ra thanh âm nức nở của Dư Ngọc.

“Tiểu thư, Lâm cô nương vào nhìn ngươi” Nhuận Nhi thấy Lâm Tiểu Trúc nghe lệnh đi vào, không tiện ngăn cản, chỉ có thể lên tiếng nhắc nhở.

Lâm Tiểu Trúc và Đinh bà tử đi vào trong phòng, thấy màn cũng không buông xuống, Dư ngọc đang nằm trên giường, nha hoàn đế phòng bếp yêu cầu làm canh gà đang luống cuống đắp chăn cho nàng. Lâm Tiểu Trúc liếc mắt thấy nàng chỉ mặc tiểu y màu đỏ, dáng người linh lung phập phồng, vừa ôm chăn vừa không ngừng rên rỉ.

Lâm Tiểu Trúc thấy Dư Ngọc dùng cả chiêu sắc dụ, trong lòng có chút khinh thường, đùa giai hỏi” Dư cô nương, không thoải mái thế nào ? ngươi nói cho ta biết, ta giúp ngươi chuyển lời với Vương gia” biết Dư Ngọc không thích nàng, nàng nói vậy đương nhiên là cố ý.

“Ôi, ta đau đến chết mất” Dư Ngọc nghiêng người vào trong, vừa ôm bụng vừa khóc.

Nàng cũng không phải hoàn toàn giả bệnh, vì sợ Viên Thiên Dã đến bắt mạch phát hiện ra nàng không có bệnh nên đã hạ chút dược trong canh gà. Nếu canh gà này do Lâm Tiểu Trúc làm, nàng sẽ đổ hết tội danh lên đầu nàng ta, tiếc là Lâm Tiểu Trúc lại không cho nàng cơ hội. Nàng lại sợ lộng xảo thành chuyên khiến cho Viên Thiên Dã tức giận, cho nên buông tha cho Lâm Tiểu Trúc, nghĩ nếu Vương gia biết thương hương tiếc ngọc, tự mình đến hỏi thăm nàng, ngày mai ở lại vì nàng hoặc mang nàng đi cùng thì lần này nàng bị bệnh cũng đáng giá. Nào ngờ Viên Thiên Dã không mắc mưu của nàng, chẳng những kêu Lâm Tiểu Trúc đi vào mà còn phòng nàng như mãnh thú hồng thủy. Chẳng những mang theo tùy tùng, quản sự đến làm chứng mà ngay cả bắt mạch cho nàng cũng không làm. Dư Ngọc cảm thấy cực kỳ thương tâm, khóc rống lên.

Lâm Tiểu Trúc liếc nhìn, thấy sắc mặt của nàng tái nhợt, trán đầy mồ hôi, một tay ôm bụng, một tay che mặt khóc, vẻ mặt thống khổ liền biết nàng thực sự bị đau bụng.

Nàng đi ra ngoài, nói lại bệnh trạng với Viên Thiên Dã. Viên Thiên Dã lại hỏi Đinh bà tử cơm chiều của Dư Ngọc ăn những gì, sau đó mới nói với Lâm Tiểu Trúc” ta muốn vào trong bắt mạc cho nàng, ngươi vào trước sửa sang lại một chút”

Lâm Tiểu Trúc cố nén cười, lén lút dặn dò Đinh bà tử vài câu rồi đi vào phòng, buông màn xuống, kéo tay Dư Ngọc ra ngoài màn, kê lên một cái mạt tử rồi mới nói” Vương gia, mời vào đi” còn nàng thì ngồi bên giường, đề phòng Dư Ngọc đứng lên nhào về phía Viên Thiên Dã, Đinh bà tử thì tìm cách ngăn cản hai nha hoàn của Dư Ngọc.

Nghe tiếng bước chân của Viên Thiên Dã, Dư Ngọc lập tức ngừng khóc, cố muốn đứng lên nhưng lại bị Lâm Tiểu Trúc ra sức đè lại, không thể động đậy, đành phải đề cho Viên Thiên Dã bắt mạch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.