Chỉ Lan ngồi trong xe ngựa, Dận Tự và Dận Chân lần lượt ngồi hai bên trái phải, đối diện là Phúc Bảo và Dận Nhưng. Xe ngựa rất lớn, còn ngăn làm hai gian, gian bên trong có giường, mệt mỏi có thể nghỉ tạm, gian ngoài là hai hàng ghế có bọc đệm, thậm chí có thể ngồi khoanh chân rất thoải mái. Chính giữa là một bàn nhỏ, trên mặt bàn là đồ ăn vặt và sách du ký, bốn phía đều có ngăn kéo, trong ngăn kéo chất đầy đồ ăn vặt. Toàn bộ xe ngựa như một căn phòng nhỏ, dưới sàn trải thảm lông dê, bốn phía cũng chạm khắc tinh xảo tỉ mỉ, chỉ có thể dùng từ xa hoa để mô tả.
"Ngạch nương, rốt cuộc Giang Nam đẹp đến mức nào?" Dận Tự gối đầu trên đùi Chỉ Lan, nằm trên băng ghế dài, ôm một cái gối ôm thật to, đắp hờ một tấm chăn mỏng.
" 'Giang Nam đẹp nhất mùa sen. Xanh xanh phiến lá, lăn tăn sóng hồ. Uyên ương bịn rịn quên đường.' đấy là mùa hạ ở Giang Nam." Tiểu Bối đọc mấy câu thơ, Giang Nam mùa sen cũng như hiện lên trước mắt.
"Chúng ta có thể chiêm ngưỡng không?" Dận Chân ôm tay trái Chỉ Lan, ngả đầu lên vai nàng, lắc lắc đôi chân nhỏ trắng trẻo bụ bẫm.
"Ngạch nương cũng không biết." Chỉ Lan hôn lên trán Dận Chân, "Chân nhi đi tất vào đi, cẩn thận kẻo ốm."
"Con không muốn đi tất." Dận Chân lắc đầu, trời hơi nóng, trong xe có khối băng, Dận Chân từ nhỏ chỉ sợ nóng, lên xe ngựa liền cởi tất, cậu bé thích để chân trần trên thảm, cảm giác mềm mại rất thoải mái.
"Vậy đặt chân lên đây." Chỉ Lan vỗ vỗ xuống đệm.
Dận Chân bĩu môi suy nghĩ một hồi rồi dựa lưng vào người Chỉ Lan, ôm chân trên đệm.
"Hai đệ đệ thật hạnh phúc." Dận Nhưng cũng muốn dựa vào người Chỉ Lan ngủ, nhưng bất đắc dĩ là bên cạnh chỉ có Tiểu Bối phụng phịu.
Tiểu Bối nhìn Dận Nhưng khinh bỉ, rồi lại cúi đầu xem sách du ký, trong xe ngựa có gắn mấy viên dạ minh châu, chỉ cần đường đi không xóc nảy nhiều, đọc sách không phải việc quá mệt nhọc.
Dận Nhưng vén rèm định nhìn cảnh bên ngoài, ai ngờ xung quanh chỉ toàn người là người, một thị vệ cưỡi trên một con ngựa cao to thấy Dận Nhưng vén rèm, nhanh chóng thúc ngựa tới hỏi.
"Đại aka có chuyện gì sao?" Hoàng thượng đã căn dặn, người trên xe ngựa còn quan trọng hơn cả thánh giá, phải bảo vệ thật tốt, có yêu cầu gì phải nhanh chóng thỏa mãn.
"Không có gì, bao lâu nữa sẽ dừng lại?" Dận Nhưng nhìn sắc trời u ám, lo lắng hỏi.
"Hồi Đại aka, còn khoảng nửa canh giờ nữa." Thị vệ tính toán thời gian rồi trả lời.
"Uh." Dận Nhưng xoay người lại, xoa xoa lông mày, hắn có chút chút tâm thần không yên, có lẽ là do đêm qua ngủ không ngon giấc.
"Nhưng nhi mệt mỏi sao? Vào bên trong nghỉ ngơi đi, đến nơi ngạch nương sẽ gọi con."
"Vâng." Dận Nhưng cũng biết nghe lời đứng lên, "Dận Tự vào cùng ta đi, đừng làm tê chân ngạch nương."
"Em không vào." Dận Tự xoay người vào trong, vùi đầu vào lòng Chỉ Lan, còn giơ tay cù cù bên eo nàng.
"Tự nhi đừng cù, ngứa." Chỉ Lan bật cười, nàng vốn sợ ngứa.
"Eo ngạch nương không có thịt, khó sờ." Dận Tự cau mày, hít một hơi, "Ngạch nương vừa thơm vừa mềm, đại ca vừa cứng vừa hôi, con không muốn ngủ cùng đại ca."
"Xú tiểu tử!" Dận Nhưng nghe xong đi tới phát vào mông Dận Tự, Dận Tự ôm mông ngồi dậy, trốn vào lòng Chỉ Lan.
"Ngạch nương xem đại ca kìa, bắt nạt con, con không ngủ cùng anh ấy."
"Được rồi được rồi, con không cần ngủ cùng đại ca." Chỉ Lan ôm Dận Tự, vỗ nhẹ lên mông cậu bé, "Đại ca nói thế là vì muốn tốt cho con, nằm vặn vẹo lâu sẽ đau lưng."
"Chỉ có ngạch nương hiểu con." Dận Nhưng ngồi xuống bên cạnh Dận Tự, "Tam đệ chưa mệt sao?"
"Không mệt." Dận Tự thấy kẻ địch tới gần, lắc đầu lia lịa, "Chắc nhị ca mệt rồi, anh ấy vẫn thức suốt tới giờ."
Dận Chân nghe vậy xoay người lại, không ngờ bất cẩn lại liên lụy đến cậu bé, nhưng cậu bé không sợ đại ca, "Em cũng không mệt, đại ca đi ngủ một mình đi."
"Ngạch nương có mệt không ạ?" Dận Nhưng nhíu mày hỏi.
"Con đi ngủ đi!" Chỉ Lan kéo một cái gối gần đấy đưa cho Dận Nhưng.
"Lâu lắm rồi con không được ngủ cùng ngạch nương." Dận Nhưng giả vờ ấm ức.
"Em cũng lâu rồi không được ngủ cùng ngạch nương, đại ca là người lớn sao có thể ngủ cùng ngạch nương, thật không biết xấu hổ." Dận Tự lên tiếng.
Trong xe vang vọng tiếng nói cười, thị vệ chung quanh cũng như bị cuốn hút, ai nấy đều ngồi thẳng lưng hơn.
"Lan nhi mất ngủ sao?" Đêm hôm đó, tại tư dinh quan địa phương tiếp đón, Huyền Diệp ôm Chỉ Lan, lo lắng hỏi.
"Chắc do lạ giường." Chỉ Lan cười khổ, nàng biết không phải vì lạ giường, mà là vì sắp có chuyện sắp phát sinh, trước giờ dự cảm của nàng rất chuẩn xác.
"Uh, tôi chờ em ngủ rồi ngủ sau, đừng sợ." Huyền Diệp ôm Chỉ Lan chặt hơn, quấn quít lấy nàng như đôi chim uyên ương.
"Biểu ca thật tốt." Chỉ Lan mỉm cười hôn Huyền Diệp.
"Nếu không phải ngày mai phải lên đường sớm nhất định phải xử em bây giờ." Huyền Diệp thì thầm bên tai Chỉ Lan, hơi thở ấm áp khiến Chỉ Lan run lên.
"Ha ha, thật nhạy cảm." Huyền Diệp day nhẹ vành tai Chỉ Lan, cảm nhận người trong lòng đã bị kích thích mới dừng tay.
"Biểu ca anh là đồ xấu xa." Chỉ Lan vòng tay qua cổ Huyền Diệp, cọ người vào hắn, Huyền Diệp thỏa mãn thở dài một hơi, không kiềm chế được hôn say đắm.
"Có chuyện gì?!" Huyền Diệp đang chìm đắm trong nhuyễn ngọc ôn hương bất ngờ tung chăn che lên người Chỉ Lan, vươn tay lấy áo khoác lên người, đã thấy bên ngoài ánh lửa bốn phía, không khí nóng rực lên, mùi khét khắp nơi.
"Nô tài tham kiến Hoàng thượng, hậu viện phủ Lý đại nhân có hỏa hoạn, đám cháy khó lòng khống chế, thỉnh Hoàng thượng nhanh thay quần áo, xe ngựa đã chờ ngoài cửa, đội thị vệ đã sẵn sàng."
"Chờ một chút." Huyền Diệp không màng chuyện mình quần áo chưa chỉnh tề, nhanh chóng lấy xiêm y cho Chỉ Lan, thấy nàng đã mặc đồ ngay ngắn mới chỉnh lý y phục bản thân.
"Lan nhi đừng sợ, có thể có kẻ sẽ nhân thời cơ rối loạn mà gây rối, em đừng rời khỏi tôi, phải nắm chặt lấy tôi, biết không?" Huyền Diệp bình tĩnh nói, vẫn nắm chặt tay Chỉ Lan, gắn bó như hai mươi năm trước.
"Vâng, Lan nhi không sợ." Chỉ Lan cũng bị Huyền Diệp thu hút, chút sợ hãi như tan biến trước sự bình tĩnh trấn an của Huyền Diệp. "Còn các con?"
"Đừng sợ, chắc chắn có người đưa các con ra ngoài an toàn rồi, chúng ta cũng ra thôi." Tay trái Huyền Diệp cầm tay Chỉ Lan, tay phải cầm kiếm, bước từng bước vững chãi, vừa ra đến cửa đã thấy hơn hai mươi thị vệ quỳ gối.
"Tham kiến Hoàng thượng!" Tư thế đồng nhất lại đồng thanh lên tiếng tạo ra khí thế mười phần, Chỉ Lan cũng thấy yên tâm hơn.
"Hoàng thượng, ngài nên ra ngoài, các aka cách cách đã vào trong xe ngựa, ngài nên đi nhanh chút, nô tài che cho ngài." Tiểu Lý Tử lo lắng đứng chờ, hắn không dám vào nhà trong, ai chẳng biết Hoàng thượng có lòng chiếm hữu Hoàng hậu mạnh thế nào, ngay cả thái giám cũng không được xớ rớ tới gần.
"Uh." Huyền Diệp gật đầu, thái độ bình tĩnh khí độ ung dung dù vừa gặp hỏa hoạn của hắn khiến Chỉ Lan không tự giác mà nảy sinh lòng tin cậy dựa dẫm.
Huyền Diệp đi giữa, trước mặt sau lưng đều có thị vệ, bọn họ cầm đao, cảnh giác nhìn bốn phía, Chỉ Lan thì bị Huyền Diệp ôm vào trong ngực, hắn giơ kiếm chắn cho nàng, ánh mắt sắc bén như chim ưng, cơ bắp toàn thân gồng lên nhưng vẫn nhìn nàng cười trấn an.
Trong đêm đen chỉ có ánh lửa sau lưng, vầng trăng giấu mình sau tầng mây, bầu trời u ám không một vì sao. Thi thoảng lại có tiếng phụ nữ la hét chói tai, gió thổi xào xạc qua tán lá, cành cây dao động trong gió hắt bóng lên tường như những con quái thú.
Chỉ Lan sợ hãi tránh trong lòng Huyền Diệp, nhưng không dám giữ tay Huyền Diệp vì sợ làm hắn vướng tay. Có tiếng binh khí va chạm, còn có tiếng bước chân của rất nhiều người, nàng che kín miệng, không dám phát ra tiếng động, nàng chưa từng thấy quãng đường nào dài đến thế, như thể đi mãi vẫn không đến được đích.
"Lan nhi đừng sợ, biểu ca ở đây." Huyền Diệp hôn phớt lên trán nàng, xiết chặt tay nàng hơn.
"Nạp mạng đi!" Một người đàn ông gào lên khi lao tới, quá nửa số thị vệ đi sau quay ra đối phó với nhóm thích khách, Huyền Diệp không quay đầu lại, còn rảo bước nhanh hơn.
Không gian tràn ngập tiếng la hét đau đớn của thị vệ và thích khách, máu me bắn ra bốn phía.
"Đừng sợ, đừng sợ, chúng ta đến rồi." Nhìn cổng lớn trước mắt, Huyền Diệp cúi đầu nói, như tiếng nỉ non của tình nhân, trấn an trái tim căng thẳng của Chỉ Lan như kỳ tích.
Ngoài cổng lớn là vài xe ngựa, thị vệ vây kín, thấy Huyền Diệp đến, một nhóm thị vệ đi đến hộ giá, Huyền Diệp đi trước, nhóm thị vệ bọc hậu theo sau.
"Hoàng ngạch nương! Người mau lên xe!" Giọng của Dận Nhưng có vẻ sợ hãi, Chỉ Lan vừa định trả lời, đã thấy có chất lỏng nóng ấm bắn lên mặt, nàng quay sang thì thấy một thị vệ cầm đao chém về phía nàng và Huyền Diệp, Huyền Diệp giơ tay lên đỡ, máu phun tung tóe. Lúc này các thị vệ mới phản ứng lại được, đồng loạt tấn công thị vệ làm phản kia.
Đầu óc Chỉ Lan trống rỗng, ma xui quỷ khiến rút kiếm của Huyền Diệp đâm thẳng tới, dường như chưa đủ, nàng rút kiếm ra lại đâm tới một lần nữa. Thị vệ kia không ngờ lại bị một phụ nữ chân yếu tay mềm tấn công, vẫn trong cơn kinh ngạc đã bị rơi đầu.
"Lan nhi, đừng đâm nữa, hắn đã chết rồi, ngoan, biểu ca ở đây." Huyền Diệp để thị vệ băng bó cánh tay, vì mất máu mà mặt hơi xanh, nhưng vẫn chịu đựng trấn an Chỉ Lan.
"Biểu ca!" Dường như lúc này Chỉ Lan mới sực tỉnh lại, nàng được Huyền Diệp ôm chặt bằng cánh tay không bị thương, xe ngựa xóc nảy vì chạy nhanh, bốn đứa con đều ngồi bên kia, hai cậu bé sinh đôi vẫn đang run rẩy.
"Biểu ca anh không sao chứ?" Chỉ Lan cẩn thận cầm cánh tay Huyền Diệp, sau đó lấy từ túi tiền ra một viên thuốc, nhẹ nhàng gỡ vải gạc, bóp nát viên thuốc rắc lên miệng vết thương, rồi lại nhẹ nhàng băng bó lại.
"Đây là thuốc trị thương do thái y chuẩn bị, hẳn là rất hữu dụng." Miệng vết thương của Huyền Diệp hơi chuyển màu thâm, mất máu quá nhiều, Chỉ Lan không quan tâm nhiều nữa, nàng chỉ còn cách lấy thuốc đặc trị của hệ thống, rồi lại tìm trong túi một viên thuốc hồi phục thể lực cho Huyền Diệp.
"Biểu ca, anh có ổn không?" Chỉ Lan như dốc hết sức lực, chỉ muốn gục xuống.
"Không có việc gì, Lan nhi đừng lo lắng." Huyền Diệp miễn cưỡng nở nụ cười, không đành lòng nhìn Chỉ Lan lo lắng cho hắn, "Tôi chỉ hơi mệt một chút, gặp được đại quân là ổn ngay thôi, đừng sợ, tôi ở đây."
Đoàn người Huyền Diệp nghỉ trong phủ quan, ba trăm thị vệ tinh nhuệ đi theo bảo vệ, đại quân theo thông lệ không vào thành, như bình thường thì thế là an toàn rồi, chỉ không ngờ có kẻ trà trộn vào thị vệ, hơn nữa theo nhận định ban đầu là đã cài gian tế này từ lâu.
"Nô tài tham kiến Hoàng thượng, nô tài cứu giá chậm trễ, mong Hoàng thượng thứ tội." Vừa ra khỏi thành liền thấy đại quân đồng loạt quỳ xuống, cát bụi mù mịt.
"Đứng lên đi." Huyền Diệp nói vọng ra, "Đêm nay ở tạm ngoài thành, chờ sáng sớm mai lên đường."
Ở cùng đại quân tuyệt đối an toàn, ngoại ô là nơi đồng không mông quạnh, không có chỗ ẩn núp, Huyền Diệp quan sát một phen xác định an toàn rồimới yên lòng, vừa thả lỏng liền cảm nhận được cảm giác đau đớn ở cánh tay, hắn nhíu mày, nhưng không nói gì.
"Biểu ca nghỉ trước đi, được không." Sắc mặt Chỉ Lan trắng bệch, nhưng thần sắc lại rất cứng cỏi.
"Uh, mấy mẹ con nghỉ trước đi, cả nhà cùng ở trong xe ngựa này thôi, Phúc Bảo vào gian trong cùng ngạch nương, tôi và Chân nhi, Tự nhi ở ngoài này bảo vệ." Huyền Diệp điều chỉnh hô hấp, bắt đầu phân công.
"Tôi có việc phải bàn bạc với các đại thần, em đi ngủ trước đi, xong việc tôi sẽ về, được không?" Thấy Chỉ Lan định phản đối, Huyền Diệp trực tiếp cự tuyệt.
"Được rồi." Chỉ Lan gật đầu, nàng cũng biết Huyền Diệp ra ngoài trấn an lòng quân, nhân tiện sắp xếp lộ trình, theo tình hình đêm nay thì kẻ mưu sát đã nắm rõ lộ trình nam tuần.
"Anh uống thêm một viên thuốc đi." Chỉ Lan mang theo rất nhiều túi thuốc, nàng lấy ra một túi, túi này là túi quý nhất, chỉ một viên cũng có khả năng khiến người hấp hối tỉnh lại, may là bình thường nàng không phung phí điểm kinh nghiệm, sau khi Huyền Diệp và Dận Tự ngã bệnh, nàng dùng hết điểm kinh nghiệm tích lũy đổi lấy mười viên.
"Ha ha, được, em ngủ trước đi, các con cũng đừng sợ, lúc này an toàn rồi, Dận Nhưng là anh cả, phải chăm sóc ngạch nương và các em, biết không?" Huyền Diệp lơ đễnh nhận viên thuốc, hắn thầm nghĩ chắc thái y lại đưa thuốc bổ khí bổ huyết gì đó, tuy rằng không có công dụng nhiều, nhưng để Chỉ Lan an tâm, không do dự nuốt vào.
"Hoàng ama yên tâm!" Dận Nhưng lên tiếng, ánh mắt sáng ngời, Huyền Diệp thấy thế gật đầu hài lòng, vén màn xe ra ngoài.