“Đã tung tin chưa?” Bề ngoài Chỉ Lan không có chút khổ sở nào, ngược lại còn có vẻ nắm chắc tình huống.
“Hồi chủ tử, Quách Lạc La trắc phúc tấn và Nữu Hỗ Lộc trắc phúc tấn hẳn là đều biết rồi.” Uyên Ương đáp, cô ấy thật sự không ngờ chân tướng lại là như vậy.
“Biết là tốt rồi, ngươi nói xem Nữu Hỗ Lộc trắc phúc tấn sẽ giúp ta thế nào?” Chỉ Lan buồn cười nhìn sổ sách trong tay, thật cả tin. “Lưu Ly, ngươi qua đây nói xem.”
“Nô tỳ không dám.” Lưu Ly chính là người của Quách Lạc La thị cài vào bên cạnh Chỉ Lan.
“Sao ngươi có thể không dám? Không phải là ta còn cần dựa vào ngươi đi hãm hại Đổng cách cách sao?” Chỉ Lan vẫn cười nhưng Lưu Ly lại thấy vã mồ hôi lạnh, sáng sớm đã bị gọi vào, cô ta chỉ nghĩ là việc cô ta là gian tế bị phát hiện mà thôi, không ngờ phúc tấn biết cả chuyện này.
“Lưu Ly ơi Lưu Ly, ngươi nói xem tại sao ta giữ ngươi?” Chỉ Lan đứng dậy đi đến bên cửa sổ, “Hoa ngoài vườn nở rất đẹp? Tay nghề của hoa tượng thật tốt, ngươi nói phải không?”
“Nô tỳ, nô tỳ không biết.” Lưu Ly quỳ trên mặt đất run rẩy, cô ta vẫn nghĩ phúc tấn là người mặc kệ sự đời, hôm nay mới hay bản thân đã sai.
“Ngươi làm sao có thể không biết đây?” Chỉ Lan nhìn hoa bách hợp trong bình, “Đây là hoa do hoa tượng mới đưa đến hôm nay, ngươi thấy có đẹp không?”
Chỉ Lan rút một đóa bách hợp, khẽ ngửi, “Không biết sau này còn có thể nhìn thấy những đóa hoa đẹp thế này không.”
“Nô tỳ…” Lưu Ly nhắm mắt, lòng thầm nói tiếng xin lỗi, “…Nô tỳ có tội.”
“Tội của ngươi ta đều biết, ngươi cũng không cần nhận tội, ta chỉ cần ngươi chuộc lỗi, hiểu không?” Chỉ Lan vuốt ve đóa bách hợp, “Mang hoa đi đi, ta ngửi mùi không quen.”
“Ngươi là người thông minh, nếu không ta đã không giữ ngươi, ngươi nói xem, chủ tử của ngươi chuẩn bị cho ngươi giúp ta thế nào, lại còn dùng trò hạ dược?” Chỉ Lan cười, “Thược Dược thật là đáng thương, đi đi lại lại vì các ngươi, ngươi nói đúng không?”
Lưu Ly giật mình, thì ra phúc tấn biết cả Thược Dược, vậy sao phúc tấn không ngăn cản.
“Ngươi có vẻ nghi hoặc?” Chỉ Lan nhấp một ngụm trà, “Ngươi cứ làm theo yêu cầu của chủ tử ngươi đi, trước khi làm nói với ta một tiếng là được.”
Lưu Ly nhìn bình hoa trống không, gật gật đầu.
“Ta thích nói chuyện cùng người thông minh. Ta tìm ngươi lâu thế chắc chủ tử của ngươi nghi ngờ rồi, ngươi có biết nên nói thế nào không? Cần ta dạy ngươi không?”
“Nô tỳ biết nên làm thế nào, thỉnh phúc tấn yên tâm.” Lưu Ly đã khôi phục vẻ trấn định, nếu đã quyết định phản bội, không làm thì thôi, đã làm là phải làm tới cùng.
“Tốt lắm, ngươi lui xuống đi.” Lưu Ly lui rồi Chỉ Lan mới lộ vẻ mỏi mệt, nàng không thích tính kế tới lui, nhưng vì ổn định cuộc sống với Huyền Diệp, cần dùng chút thủ đoạn.
“Phúc tấn, tại sao ngài…?” Uyên Ương đánh bạo hỏi.
“Tại sao biết mà không ngăn cản?” Tay Chỉ Lan khẽ run dưới lần vải áo, đây là lần đầu tiên nàng tính kế người khác, không bất an là giả, trước đây nàng chưa từng nghĩ đến chuyện hãm hại ai, nhưng một khi bắt đầu bị hãm hại, nàng phải ăn miếng trả miếng tương đương.
“Ta ngăn cản lần này thì cũng còn lần sau, ta chỉ muốn biến lần này thành lần cuối cùng.”
Lúc Chỉ Lan mới nghe tin Đổng thị mang thai nàng rất khiếp sợ, nàng tin tưởng Huyền Diệp sẽ không dối nàng chung đụng với nữ nhân khác, vì thế cái thai đó khẳng định là một âm mưu, âm mưu nhằm vào nàng hoặc một ai khác, vì thế nàng cũng thuận nước đẩy thuyền nhốt mình trong phòng.
Suy nghĩ nửa ngày Chỉ Lan đại khái cũng đoán được đã xảy ra chuyện gì, chỉ không nghĩ Huyền Diệp thật sự giải thích với nàng, nàng không đuổi hắn đi thì chắc sẽ bật cười lộ tẩy trước, không biết biểu ca định dùng lý do gì giải thích, chắc không phải rượu say loạn tính chứ?
Đến tối nàng cũng được biết, Huyền Diệp nhận định Đổng thị vụng trộm, trời biết có kẻ nào dám vụng trộm trong Vương phủ, thái giám sao? Vì thế nàng chỉ có thể nín cười an ủi biểu ca đáng thương “bị cắm sừng”, thật sự rất đáng cười.
Kẻ tiểu nhân ở đáy lòng Chỉ Lan cười to, nàng không lợi dụng tốt cơ hội này chẳng phải phí hoài những kiến thức đã học. Không ngờ Nữu Hỗ Lộc thị tự đưa chuôi dao cho nàng nắm, dùng thủ đoạn ngu ngốc nhất. Liên quan đến con nối dõi đều là chuyện đại sự, hơn nữa với góc nhìn của Huyền Diệp còn là đụng chạm đến vấn đề tự tôn đàn ông, đến lúc sáng tỏ chân tướng nhất định Nữu Hỗ Lộc thị không chỉ là cấm túc đơn giản.
Cho nên đêm qua Chỉ Lan thì thào với Huyền Diệp mấy câu, cũng chỉ là nói để nàng làm chuyện này mà thôi, nàng muốn cho Huyền Diệp biết nàng đã không còn là tiểu cô nương chỉ biết trốn sau lưng hắn.
Nhưng Chỉ Lan vẫn có chút ý đùa, dù sao nếu nàng lập tức sửa cái ý nghĩ có kẻ vụng trộm của Huyền Diệp, nói không chừng hắn thẹn quá hóa giận giận chó đánh mèo lên nàng thì biết làm sao, vì thế nàng thủ đoạn một chút, phải để Huyền Diệp xem trọn vở này, hắn mới có thể nhận thức một cách chân chính nữ nhân hậu trạch lợi hại thế nào.
“Phúc tấn định ngày kia động thủ?” Quách Lạc La thị vuốt ve tờ giấy Lưu Ly trình lên, không biết suy nghĩ gì.
“Chủ tử ngài…?” Tào thị cảm thấy đây là một cơ hội tốt, nhất định phải nắm bắt.
“Chờ phúc tấn động thủ rồi nói, không phải Nữu Hỗ Lộc thị định nuôi con người khác sao? Để hai người đấy so chiêu trước đã.” Quách Lạc La thị chưa định ra mặt phen này.
“Nhưng …” Tào thị định khuyên tiếp, bất đắc dĩ Quách Lạc La thị đã quyết.
Ngày thứ năm từ ngày có tin Đổng thị mang thai.
“Bê hết đi, ta không ăn!” Đổng thị gạt hết bát đĩa trên bàn xuống, “Các ngươi đi gọi Gia lại đây, ta có chuyện muốn nói với Gia!”
“Chủ tử ngài nên ăn một ít đi, ít nhất cũng phải suy nghĩ cho đứa bé trong bụng.” Nha hoàn của Đổng thị dọn hết chén đĩa thức ăn trên sàn lại bê một mâm thức ăn khác đến.
“Đứa bé trong bụng?” Đổng thị ngẩn người nhìn bụng mình, “Đúng! Đây là cốt nhục của Gia, ta nhất định phải sinh ra.”
Sắc mặt Đổng thị tái nhợt, quầng mắt thâm đen, cô ta cầm đũa ăn mấy miếng, thầm ảo tưởng về hình dáng đứa con, “Nhất định nó rất giống Gia, có thể là mắt, có thể là mũi, đến lúc đó Gia sẽ tin tưởng ta.”
Nói xong Đổng thị nở nụ cười si ngốc, trong ánh nến leo lét, quỷ dị không nói nên lời.
Nửa đêm, trong phòng Đổng thị truyền ra tiếng la hét đau đớn, chỉ chốc lát, toàn bộ phủ Tam Aka đều thắp đèn.
“Đi thôi, cá cắn câu rồi.” Nữu Hỗ Lộc thị mặc quần áo, chuẩn bị đi thưởng thức sự rớt đài của phúc tấn.
“Chủ tử anh minh.” Đổng thị đi theo Nữu Hỗ Lộc thị, cảm thấy chủ tử nhà mình tiên đoán như thần, phúc tấn đáng chết kia còn không ngoan ngoãn xuống ngựa.
“Đừng lộ sơ hở.” Nữu Hỗ Lộc thị nhìn nhũ mẫu đang có vẻ hả hê liền bực mình, sao bên cạnh cô ta không có ai thông minh chút chứ.
Nữu Hỗ Lộc thị là người có mặt cuối cùng, cô ta vừa vào liền thấy Huyền Diệp và Chỉ Lan đã ngồi ghế chủ, dưới có Quách Lạc La thị và Nạp Lạt thị, cô ta ung dung thỉnh an rồi cũng ngồi.
Chỉ Lan đưa mắt nhìn Huyền Diệp, thấy hắn không có ý định nói gì mới lên tiếng.
“Đáng lẽ đã khuya thế này không nên gọi mọi người đến, nhưng đây cũng coi là đại sự trong phủ, vì thế ta nghĩ đều nên cho các vị muội muội được biết.”
Chỉ Lan nhìn bốn nữ nhân một lượt, ai nấy đều có vẻ ngạc nhiên tò mò rất chuẩn mực, Chỉ Lan gật gật đầu, nàng rất vừa lòng với biểu hiện của bọn, chỉ có như vậy đến khi Huyền Diệp biết chân tướng mới càng chấn động.
“Đêm hôm còn gọi mọi người đến là Đổng cách cách trúng độc sẩy thai, cô ấy cảm thấy là có kẻ hãm hại, xin Gia đòi lại công bằng, vì thế chỉ có thể bắt các vị muội muội tạm chịu thiệt thòi.”
“Đưa Tịch Mai vào đây.” Tịch Mai là đại nha hoàn bên cạnh Đổng thị, chuyện ăn uống của Đổng thị là do cô ta phụ trách.
“Nô tỳ bị oan, nô tỳ làm sao có thể hại chủ tử của chính mình cơ chứ.” Tịch Mai nước mắt giàn giụa, chỉ thiếu nước đập đầu vào cột để chứng minh sự trong sạch.
“Chuyện ăn uống của Đổng cách cách là do ngươi phụ trách, xảy ra vấn đề đương nhiên phải bắt đầu điều tra từ ngươi.” Chỉ Lan không hề bị ảnh hưởng bởi vẻ ngoài của Tịch Mai, nàng đâu phải công tử đa tình để mà thương hoa tiếc ngọc, kêu oan bằng dáng vẻ hoa lê sau mưa chẳng tác động gì đến nàng.
“Hôm nay nô tỳ đau bụng, vì thế không thể theo dõi quá trình nấu nướng từ đầu đến cuối.” Tịch Mai vừa dứt lời nước mắt lại tuôn rơi.
“Ồ, nếu ngươi vô tội, vậy người khác có tội, ngươi điểm tên chỉ mặt một kẻ cho ta.” Chỉ Lan ung dung nói, dường như đang chơi đùa chứ không phải thẩm vấn.
“Nô tỳ, nô tỳ không biết.” Tịch Mai hiển nhiên cũng thật không ngờ Chỉ Lan lại có phản ứng này, nhất thời ngơ ngác nói không ra lời.
“Ngươi không biết thì kẻ đó chính là ngươi, kéo xuống đánh năm mươi gậy, xem ra Đổng cách cách đúng là nuôi ong tay áo rồi.”
Tịch Mai cứ thế bị lôi ra ngoài, “Được rồi, xem ra việc này là nha hoàn làm bậy sau lưng chủ, mọi người về đi.”
Nữu Hỗ Lộc thị bối rối, tại sao phúc tấn không tra tiếp, chẳng lẽ phúc tấn đã biết nếu tra tiếp sẽ lộ ra kẻ đầu sỏ chính là phúc tấn?
“Tỳ thiếp có chuyện muốn nói.” Nữu Hỗ Lộc thị không kiềm chế được, nếu không tra chẳng phải cô ta tốn công vô ích, hơn nữa sao Gia có thể để phúc tấn làm chuyện hoang đường như thế.
“Nữu Hỗ Lộc muội muội có điều gì muốn nói, hay ngươi biết là ai làm?” Huyền Diệp cũng nhìn Nữu Hỗ Lộc chằm chằm, như thể nếu cô ta không nói sẽ không bỏ qua.
Nữu Hỗ Lộc thị thầm nghĩ không ổn rồi, phúc tấn chờ cô ta rơi vào bẫy đây mà, nhưng cô ta vẫn tin tưởng bản thân.”Tỳ thiếp cho rằng sau lưng Tịch Mai nhất định có người chủ mưu, nếu không một con nha hoàn nho nhỏ sao dám làm ra chuyện tày đình như thế.”
“Nhưng Tịch Mai không chịu nói, bản phúc tấn cũng không có cách nào.” Chỉ Lan buông tay, “Chẳng lẽ Nữu Hỗ Lộc muội muội có ý kiến gì sao?”
“Tỳ thiếp chỉ cảm thấy nếu Tịch Mai dám hạ dược thì khẳng định là có người mua chuộc, đến phòng cô ta tìm xem có thứ gì đáng ngờ không sẽ ra.” Nữu Hỗ Lộc thị nói ra một biện pháp rất ngu ngốc.
“Điều muội muội nói ta cũng biết, đáng tiếc phòng Tịch Mai không có thứ gì đáng ngờ.” Chỉ Lan ra vẻ buồn rầu, Huyền Diệp ngồi bên cạnh nín cười nhìn Chỉ Lan diễn kịch, hắn biết ai chủ mưu màn sẩy thai này, nhưng chưa tìm ra cha đứa trẻ.
Đương nhiên không tìm thấy gì rồi, sao có thể dùng biện pháp ngu xuẩn thế để hãm hại phúc tấn, mục đích của cô ta là kéo dài thời gian, kéo dài đến khi Tịch Mai nói ra, cũng chỉ có dùng nghiêm hình bức cung thì lời khai mới càng đáng tin.
“Phúc tấn, Tịch Mai nói cô ta khai.” Một thị vệ tiến vào bẩm.
“Chịu khai là tốt rồi, lôi vào đây.” Quả nhiên Tịch Mai đã rất thê thảm, quần đầy máu, ngay cả môi cũng bị cắn nát, ánh mắt tan rã, nhìn như sắp bất tỉnh.
“Nô tỳ khai, đừng đánh nữa.” Tịch Mai run run nói.
“Ồ? Vậy là ai làm?” Chỉ Lan ung dung chờ Tịch Mai khai.
“Là… là Quách Lạc La trắc phúc tấn sai nô tỳ làm.” Tịch Mai như hết hy vọng, áy náy nhìn Quách Lạc La thị một cái, “Nô tỳ xin lỗi trắc phúc tấn, dù sao nô tỳ cũng chết đến nơi rồi, như vậy cũng coi như không không uổng cho tiểu aka trong bụng Đổng cách cách.”
Nói xong Tịch Mai liền chuẩn bị cắn lưỡi tự sát, Chỉ Lan đã có chuẩn bị, sao để cô ta chết, thị vệ nhanh tay giữ cằm, Tịch Mai lại ngây dại.
Huyền Diệp cũng nghi hoặc, tuy hắn hiểu hục hặc trên triều, nhưng chưa hiểu biết nhiều về nữ nhân hậu trạch, những gì chứng kiến trong mộng cũng chỉ là bề nổi của tảng băng chìm. Trong ấn tượng của hắn, bất hòa giữa nữ nhân với nhau chỉ là những chuyện vặt vãnh cãi vã nho nhỏ, không ngờ nữ nhân đã nhẫn tâm thì không thua gì đám cáo già trong triều.
“Phúc tấn, tỳ thiếp bị oan, tỳ thiếp tuyệt đối không làm.” Quách Lạc La thị nhanh chóng phản ứng, lập tức quỳ xuống nghẹn ngào nhìn Chỉ Lan và Huyền Diệp, mắt rưng rưng lệ, giọng điệu chân thành, thật là một diễn viên giỏi.
“Người nào cũng kêu oan, ta không phải Thanh Thiên đại lão gia, không có bản lĩnh giải oan cho các ngươi.” Chỉ Lan nhìn Nữu Hỗ Lộc thị mặt không đổi sắc, “Ta cũng tin tưởng Quách Lạc La muội muội sẽ không làm chuyện này, nhưng ngươi phải đưa ra bằng chứng mới thuyết phục được mọi người.”
“Nô tỳ không làm, tuyệt đối không điều tra ra nô tỳ.”
“Vậy, chúng ta bắt đầu tra từ Tịch Mai, ta chắc đêm nay cũng không ai ngủ được.” Chỉ Lan quay đầu cười với Huyền Diệp, sáng mai chân tướng có thể rõ ràng.