"Các ngươi tập trung ở đây làm gì?" Dận Nhưng chắp tay sau lưng, mặc thường phục hoàng tử màu trắng ngà, dáng người cao thon, phong thái ung dung, từ xa đã thấy là một công tử phong độ khôi ngô.
"Hồi Đại aka, Hoàng thượng và hoàng hậu nương nương đều đang ở chỗ Vệ quý nhân." Một thị vệ ôm quyền đáp, "Hoàng thượng nói không cho bất cứ ai vào, mong Đại aka thứ lỗi."
"Ồ? Hoàng ngạch nương cũng ở trong sao?" Dận Nhưng trầm ngâm một hồi, "Ngươi vào thông truyền hộ Gia một tiếng."
"Chuyện này...." Thị vệ có chút do dự, nhìn Dận Nhưng khí định thần nhàn rồi gật đầu, Đại aka vốn được sủng ái, sau này có khả năng sẽ kế thừa đại thống, một thị vệ nho nhỏ như hắn không thể đắc tội, "Nô tài tuân mệnh."
Thiên điện cung Diên Hi được vây kín bởi tâm phúc của Hoàng thượng, ngay cả Quách Lạc La thị cũng không biết bên trong đang xảy ra chuyện gì, cô ta không dám đi hỏi thăm, chỉ có thể nóng lòng ngồi trong phòng mình thầm suy đoán.
Quách Lạc La thị cũng không biết Vệ thị đang chịu tội cách chỗ cô ta ngồi không xa, Vệ thị bị nhét khăn vào miệng, chỉ có thể ưm không thành tiếng. Cô ta đã chẳng còn dáng vẻ tuyệt sắc mỹ nhân, mặt giàn dụa nước mắt nước mũi, môi bị cắn nát, bị đánh đến bật máu, nhưng thái giám hành hình không hề lưu tình, tiếp tục đánh.
Huyền Diệp ngồi trong phòng, nhắm mắt không biết đang suy nghĩ gì, thi thoảng có cơn gió thổi qua cửa sổ để mở, mang theo tiếng roi đánh bôm bốp trong viện, tiếng nữ nhân khóc thút thít xa xa, nhưng Huyền Diệp không hề nhúc nhích, như không gì có thể tác động đến hắn.
"Hoàng thượng, Đại aka cầu kiến."
"Nó tới làm gì?" Huyền Diệp mở to mắt, đôi mắt bình tĩnh như vực sâu không đáy, đây mới là đế vương chân chính, làm cho người ta không thể nhìn thấu cảm xúc và suy nghĩ của hắn.
"Hồi Hoàng thượng, Đại aka nghe nói hoàng hậu nương nương đến cung Diên Hi, vì thế..." Tiểu Lý Tử do dự, hắn biết Đại aka cũng là đứa con vận mệnh của Hoàng hậu, vì thế mới đánh bạo bẩm báo với Hoàng thượng.
"Thôi, truyền." Giọng nói Huyền Diệp trầm thấp như tiếng vĩ cầm, tay hắn gõ lên mặt bàn theo tiết tấu, tiếng động nhỏ mà lại khiến lòng người sợ hãi không thôi.
"Nhi thần thỉnh an Hoàng ama, Hoàng ama cát tường." Dận Nhưng vừa vào liền thấy Vệ thị đang bị phạt đánh, hắn nheo mắt, nhất thời thấy giật mình, lại làm như chưa từng nhìn thấy.
"Con thấy rồi sao?" Huyền Diệp nhìn thẳng vào Dận Nhưng, dưới cái nhìn chăm chú của Huyền Diệp, bàn tay giấu trong ống tay áo của Dận Nhưng khẽ run, hắn ổn định tâm trạng, cung kính trả lời.
"Nhi thần thấy Vệ Quý nhân dĩ hạ phạm thượng, bị Hoàng ama xử phạt." Dận Nhưng suy nghĩ rồi trả lời theo cách ổn thỏa nhất.
"Uhm, con có biết cô ta phạm lỗi gì?" Huyền Diệp không tự giác nhìn vào phòng trong, ánh mắt lại hiện vẻ dịu dàng.
"Nhi thần không biết." Dận Nhưng cúi đầu, không nhìn Huyền Diệp.
"Ngạch nương của con vì cô ta mà ngất xỉu, con nói cô ta có đáng bị phạt không?" Huyền Diệp nhấp một ngụm trà, đặt mạnh cái chén xuống bàn.
Dận Nhưng bị tiếng động đấy làm hoảng sợ, hắn vừa nghe thấy gì chứ, phải chăng là nghe lầm?
"Vào thăm ngạch nương con đi." Huyền Diệp thở dài.
"Vâng." Dận Nhưng chần chừ, người nằm bên trong là ngạch nương thật sao?
"Ngạch nương!" Dận Nhưng chưa từng thấy Chỉ Lan trong tình trạng này, sắc mặt trắng bệch, môi tái nhợt, hai hàng lông mày nhíu chặt, vừa như ngủ say, vừa như không muốn tỉnh.
Dận Nhưng đau xót trong lòng, lập tức thấy lòng trào dâng sự nhức nhối và lửa giận. Hắn cẩn thận vươn tay, chậm rãi vuốt ve mặt Chỉ Lan, ngạch nương không còn trẻ, nhưng dung mạo vẫn chỉ như thiếu nữ đôi mươi, có lúc chín chắn không ngờ, có lúc lại ngây thơ phát khờ.
Hoàng ama của hắn thật quá may mắn, gặp được người như Hoàng ngạch nương một lòng một dạ yêu thương, vậy mà hoàng ama còn trêu ghẹo nữ nhân khác! Dận Nhưng không ngu ngốc, hắn đã đoán được đại khái chuyện đã xảy ra, Dận Nhưng không chỉ giận Vệ thị, còn là bất mãn với Huyền Diệp.
"Ngạch nương, người ngủ trước đi, con sẽ báo thù cho người và Dận Tự." Đương nhiên Dận Nhưng có thể đoán ra lý do Chỉ Lan đến cung Diên Hi, vì thế nhiều khả năng Vệ thị là kẻ chủ mưu hạ độc Dận Tự.
Nghĩ đến Dận Tự hắn lại thấy đau lòng, bình thường Dận Tự rất hoạt bát, hiếu động, thiên tư thông minh, nói gì cũng khiến người khác vui vẻ, giờ chỉ có thể nằm trên giường chịu đựng đau đớn, nuốt từng bát thuốc đắng.
Càng lúc vẻ mặt Dận Nhưng càng dữ tợn, dần khiến ngũ quan tuấn tú của hắn hơi méo mó, đệ đệ của hắn còn chịu khổ trên giường, ngạch nương của hắn cũng đã ngã xuống, dù là làm con hay làm đại ca hắn đều có nghĩa vụ báo thù cho họ.
"Ha ha." Dận Nhưng nở nụ cười tự giễu, hắn vẫn quá ngây thơ, tự cho là đúng, ngay cả những người thân yêu nhất cũng không bảo vệ được, hắn có đáng làm đàn ông không chứ!
"Nhi thần khẩn cầu Hoàng ama giao nhi thần điều tra chuyện Tam đệ." Dận Nhưng như người đứng dậy sau cơn đả kích, ánh mắt lóe sáng, bước đi vững vàng, thần sắc kiên định, dần biểu hiện được khí thế bản thân, chứ không còn là bóng dáng của Thuận Trị hay Huyền Diệp.
"Được!" Huyền Diệp hài lòng nhìn con trai lớn nay đã trưởng thành, chỉ tiếc cái giá không nhỏ, "Trẫm cho con thời gian ba ngày, hy vọng con đừng khiến trẫm phải thất vọng."
"Nhi thần tuân chỉ!" Dận Nhưng thầm tính toán xem phải làm thế nào, "Có thể giao Vệ Quý nhân cho nhi thần xử trí không?" Dận Nhưng biết bản lĩnh của ngạch nương nhà mình không thua kém ai, nếu ngạch nương đã cho rằng Vệ thị hạ độc, vậy tám chín phần mười là Vệ thị chủ mưu.
"Uh, giao cho con, nếu thẩm vấn không ra thì xử tử." Huyền Diệp nói bâng quơ, không thể nhìn ra là đang nói đến chuyện mạng người.
"Hoàng ama, nhi thần có việc này không hiểu!" Dận Nhưng quan sát vẻ mặt Huyền Diệp, cố lấy dũng khí lên tiếng hỏi.
"Chuyện gì?"
"Nhi thần không hiểu nếu Hoàng ama cũng không coi trọng Vệ Quý nhân, vậy tại sao lại vì Vệ Quý nhân mà lạnh nhạt với Hoàng ngạch nương."
Dận Nhưng có thể nói là không nói không được, hắn biết người đối diện là quyền khuynh thiên hạ, hoàng đế nắm quyền sinh sát, nhưng người đang chịu đau khổ là ngạch nương của hắn, ngạch nương nhịn được còn hắn thì không, kể cả người kia có là Hoàng ama.
"Con nói gì?!" Huyền Diệp như con mèo bị giẫm phải đuôi, hắn đứng bật dậy, chậm rãi đi từng bước, "Trẫm không làm chuyện có lỗi với Hoàng ngạch nương của con!"
"Hoàng ama, những ngày vừa rồi Hoàng ngạch nương vượt qua rất khó khăn, dù con không ở bên ngạch nương mỗi ngày, nhưng con thường xuyên thấy người bất giấc thất thần, thường xuyên hỏi con Hoàng ama gần đây thế nào, có khỏe không, chính sự có bận không, ngày nào cũng lo lắng cho Hoàng ama, nhưng Hoàng ama..."
Lời Dận Nhưng nói tất nhiên nửa thật nửa giả, Chỉ Lan nhớ Huyền Diệp không cần phải nói, nhưng chưa sâu sắc đến mức đấy, bởi vì còn ba đứa con mới sinh cần chăm sóc, vì thế Chỉ Lan ít nhiều phân tán tâm trí.
"Lời con nói là thật sao?" Huyền Diệp thấy vui bất ngờ, nhưng lại nhanh chóng sa sầm nét mặt, hắn ngồi xuống ghế, cầm chén trà che dấu sự thất thố vừa rồi.
"Trẫm đã biết, chuyện giữa trẫm và ngạch nương con con không cần xen vào." Xem Dận Nhưng còn đang muốn nói, Huyền Diệp đã ra hiệu ngừng, "Trẫm chỉ nói một lần, trẫm không làm chuyện có lỗi với Hoàng ngạch nương của con."
"Con tin tưởng Hoàng ama, nhi tử cáo lui." Dận Nhưng cũng biết mình đã quá kích động, nhưng hắn có nguyên tắc làm việc riêng, ngạch nương là người quan trọng nhất trong lòng hắn, sau đó là các em trai em gái, hắn là con trưởng, phải có trách nhiệm với mọi người.
"Uh, con muốn thẩm vấn Vệ thị thì thẩm vấn ở đây luôn đi, trẫm đưa ngạch nương con về cung Càn Thanh." Huyền Diệp thấy đã có người chủ động nhận vụ án này, vậy thì hắn có thể lo cho Chỉ Lan, nhưng hắn sẽ không buông tha, nếu Chỉ Lan nhận định là Vệ thị làm, vậy điều tra từ cô ta.
"Con tuân mệnh."
Khi Vệ thị tỉnh lại cảm thấy toàn thân tan nát, cô ta không ngờ mình còn có thể tỉnh lại, cô ta biết tính Khang Hi, cô ta phải chết là chuyện không cần nghi ngờ, chỉ còn là vấn đề thời gian.
Vệ thị quay đầu, nhờ ánh nến mờ nhạt thấy một người ngồi cạnh bàn, hắn đưa lưng về phía cô ta, ánh trăng trong trẻo lạnh lùng chiếu lên người hắn tạo cảm giác mơ hồ.
"Ngươi là ai?" Vệ thị đã chẳng còn sợ gì, mưu kế thất bại, cô ta nhận thua, cô ta cũng không hối hận, cơ hội lướt qua tầm tay, dám đánh cược mới có cơ thắng. Trước không hối, nay không sợ.
"Là ngươi hạ dược Tam đệ đúng không?" Dận Nhưng nghe thấy Vệ thị lên tiếng, mới chậm rãi xoay người lại, thần sắc lãnh đạm, giọng nói như tuyết rơi mùa hè.
Lúc này Vệ thị mới nhận ra có thị vệ đứng trong góc tối, bảo sao đã khuya Đại aka còn ở trong phòng cô ta, chắc là Hoàng thượng đồng ý.
"Đúng hay không thì cũng có ý nghĩa gì?" Vệ thị cười mỉa mai, tóc cô ta bù rối, dáng vẻ chật vật, nhưng cô ta không để ý.
"Giao thuốc giải ra đây." Dận Nhưng dừng một chút, rồi lại nhìn ra bóng đêm mịt mờ bên ngoài cửa sổ, "Ngươi không muốn khiến anh trai ngươi phải chết chứ."
"Ngươi!" Vệ thị ngẩn người, "Ngươi bắt ca ca ta?"
"Ý ngươi là Dát Đạt Hồn sao? Nếu là hắn, thì hắn đã ở trong tay Gia, còn có đứa cháu mới chào đời của ngươi." Dận Nhưng cũng không phải người nhân từ, thành viên hoàng tộc chỉ tình cảm với người thân, tính mạng kẻ khác không phải thứ đáng để bọn họ đắn đo.
"Sao ngươi dám ra tay với một đứa trẻ!" Vệ thị hung hăng nhìn Dận Nhưng chằm chằm, quả nhiên là con của Khang Hi, Khang Hi dám hại chết cả con ruột, con hắn cũng không thua kém.
"Vậy sao ngươi dám xuống tay với Tam đệ!" Dận Nhưng đứng lên, "Ngươi thương cháu của ngươi, chẳng lẽ Gia không đau lòng đệ đệ của Gia sao?!"
"Gia biết ngươi không sợ chết, ngươi suy nghĩ đi, cho dù ngươi không giao thuốc giải ra Tam đệ cũng được chữa khỏi, chỉ là vấn đề thời gian thôi, nhưng cả nhà ngươi sẽ phải xuống mồ vì hành vi ngu xuẩn của ngươi!" Dận Nhưng đứng dưới ánh trăng, thiếu niên tuấn tú phong độ khôi ngô, nhưng mỗi lời nói ra lại tàn nhẫn lạnh người.
"Ha ha ha!" Vệ thị cười phá lên, "Một nhà các ngươi quả là tàn nhẫn, chỉ có Dận Tự của ta, Dận Tự của ta..."
"Ngươi nói gì?" Những lời sau đó của Vệ thị thì thào không thành tiếng, Dận Nhưng không nghe được.
"Ta có thể đưa thuốc giải cho ngươi, nhưng ngươi không được động đến anh trai và cháu ta." Vệ thị nhìn Dận Nhưng chăm chú, cẩn thận quan sát vẻ mặt của hắn, cô ta không dám chắc nên chỉ có thể đánh cược, đánh cược là Đại aka trẻ tuổi này nói chuyện giữ lời.
"Được!" Dận Nhưng vỗ tay, nhếch môi cười, "Gia không có chút hứng thú nào với anh trai và cháu của ngươi, bọn chúng sống chết thế nào không liên quan đến Gia, mà là liên lụy bởi ngươi!"
"Đừng nói nữa, ta đưa thuốc giải cho ngươi thì ngươi đi đi." Vệ thị quay đầu, rã rời chán nản.
"Đưa thuốc giải cho Gia trước, nếu không Gia cũng không cam đoan thuộc hạ của Gia không nhất thời lỡ tay."
Vệ thị run rẩy, sờ soạng trên giường một hồi, rốt cuộc giường mở ra một ngăn bí mật, trong ngăn có một túi gấm nhỏ, Vệ thị lấy túi gấm quăng ra.
"Thuốc giải của ngươi đây, ta muốn nghỉ ngơi, thỉnh Đại aka ra ngoài."
"Vệ Quý nhân không cần sốt ruột, ngày mai Gia còn nhiều chuyện muốn hỏi ngươi, ví dụ như ngươi đã hạ độc Tam đệ thế nào, nhất định là rất thú vị, Vệ quý nhân có nghĩ thế không?" Dận Nhưng cười mà như không cười suy tư nhìn túi gấm trong tay.
"Đại aka, ta cũng có lời muốn nói với ngươi." Vệ thị nhìn bóng Dận Nhưng hắt lên tường đầy vẻ gian trá.
"Lời vàng ý ngọc của Vệ Quý nhân, Dận Nhưng sẽ chăm chú lắng nghe." Dận Nhưng cất túi gấm vào trong người, chắp tay nói.
"Chắc ngài không biết, tình trạng này của ta là tương lai của Hoàng hậu, mà ngài, chẳng qua cũng chỉ là phế thái tử thôi, ha ha ha!" Vệ thị cười ứa nước mắt, đúng vậy, Dận Nhưng Dận Nhưng, ngay cả tên cũng giống nhau, chẳng phải phế thái tử sao.
"Vệ Quý nhân chắc trúng gió rồi, lời đấy cũng dám nói, tuy Gia không trách ngươi, nhưng Hoàng ama thì chưa chắc." Dận Nhưng sao có thể vì mấy câu nói mà dao động, hắn lắc đầu, xoay người ra khỏi phòng.
Gió thổi tắt ngọn nến trong phòng, chỉ chớp mắt cả phòng tối đen, vầng trăng đã lẩn sau mây, có tiếng nữ nhân trong phòng hát nhỏ, là khúc hát cô ta từng hát cho Khang Hi nghe, những lời cuối cứ lặp đi lặp lại, "Non cao có rừng, cây kia có nhánh, yêu chàng sao chàng chẳng hay?"