Sau ngày thành hôn, hoàng tử và đích phúc tấn sẽ phải vào cung thỉnh an Hoàng thượng và Hoàng hậu, đương nhiên còn cả mẹ đẻ của Huyền Diệp là Đông Quý phi, vì Thái hậu đã quy tiên, số người cần thỉnh an giảm từ bốn còn ba.
“Lan nhi có thể đi sao?” Huyền Diệp hỏi có chút hoài nghi, tối qua hắn đã ép buộc rất lâu, giờ lại phải thỉnh an, hắn có chút hối hận vì hành động càn rỡ tối hôm qua.
“Biểu ca, không đúng, hẳn phải gọi anh là Gia, em, không đúng, hẳn là thiếp thân.” Chỉ Lan tự hỏi tự trả lời sửa cách xưng hô.
“Lúc không có người khác lại xưng hô như cũ đi, Gia và thiếp thân nghe rất không tự nhiên.” Huyền Diệp buồn cười nhìn Chỉ Lan.
“Vâng, em cũng thấy vậy.” Chỉ Lan thì thầm, trong nhất thời cảm thấy như có một bí mật nhỏ với riêng Huyền Diệp, nhịn không được cười trộm.
“Nha đầu ngốc thích cười ngây ngô.” Huyền Diệp nhìn nhóm nha hoàn thái giám đứng cách mấy bước chân, bất đắc dĩ nói.
“Hôm nay đi thỉnh an đừng căng thẳng, cứ từ tốn quy củ như ngày thường là được.” Huyền Diệp cảm thấy lễ nghi của Chỉ Lan tốt lắm, không cần lo lắng, nhưng vẫn dặn dò một câu.
“Vâng.” Mấy lão Đại trong cung Chỉ Lan đều gặp rất nhiều lần rồi, vì vậy không hề căng thẳng, rất thuận lợi hoàn thành việc thỉnh an Hoàng thượng Hoàng hậu, tiếp theo là đến Cảnh Nhân Cung.
“Em có cảm giác như về nhà mẹ đẻ.” Chỉ Lan cười hì hì.
“Ngạch nương nghe thấy nhất định sẽ rất vui.” Huyền Diệp cũng biết Đông Quý phi coi Chỉ Lan như con gái, giờ cháu gái thành con dâu, thân càng thêm thân.
“Không biết gần đây cô cô thế nào, có khỏe mạnh không.” Chỉ Lan đã nửa năm không gặp Đông Quý phi, cũng rất nhớ bà.
“Ngạch nương vẫn khỏe, cũng rất nhớ em, tôi sẽ để hai người tâm sự riêng, một lúc nữa tôi qua đón.” Huyền Diệp nghĩ thật chu đáo, quan hệ mẹ chồng nàng dâu xưa nay vốn không hòa hợp, nhưng không phải trong trường hợp Đông Quý phi và Chỉ Lan, vì thế Huyền Diệp rất cao hứng, ít nhất hắn không bị kẹt giữa hai bờ chiến tuyến.
“Vâng, cám ơn biểu ca.” Chỉ Lan vui vẻ nói lời cảm tạ.
Hành đại lễ với Đông Quý phi xong, Huyền Diệp rất thức thời rút lui, để lại Đông Quý phi và Chỉ Lan tâm sự riêng tư.
“Ta thấy khí sắc con rất tốt, nhưng lát nữa hồi phủ vẫn phải chú ý nghỉ ngơi.” Từ ngày hôm qua Đông Quý phi đã ngóng trông đôi vợ chồng son, bà biết con trai mình không ham mê nữ sắc, hy vọng Chỉ Lan có thể thay đổi tình thế này.
“Vâng, ngạch nương không cần lo lắng, Chỉ Lan không có việc gì.” Chỉ Lan sửa cách xưng hô khiến Đông Quý phi nghe rất khoan khoái.
Đông thị có thể nói là nhìn Chỉ Lan lớn lên, nuôi dưỡng Chỉ Lan từ năm sáu tuổi, so với Huyền Diệp còn chăm sóc gần gũi hơn, có thể nói là như con gái ruột, giờ nghe tiếng ngạch nương thật sự cao hứng.
“Uh, giờ con nên chịu khó tẩm bổ, nhanh chóng cho ngạch nương bế cháu.” Đông thị chờ mong cháu nội đã lâu, bất đắc dĩ là Chỉ Lan nhỏ tuổi, giờ Chỉ Lan đã thành hôn, bà cũng bắt đầu nghĩ đến chuyện bế cháu.
“Ngạch nương, không phải do mình con định đoạt.” Chỉ Lan đỏ mặt, ý tứ của nàng là con cái là lộc trời cho, nhưng Đông thị lại hiểu sang hướng khác.
“Con không cần sợ đám nữ nhân trong phủ, nếu bọn họ dám mê hoặc Huyền Diệp, con hãy dùng danh nghĩa đích phúc tấn đe nẹt, có gì ta làm chỗ dựa cho con.” Đông thị cũng biết trong phủ Huyền Diệp đều là mỹ nhân, Huyền Diệp lại đang lúc thiếu niên nhiều nhiệt huyết, lại đã giữ đạo hiếu ba năm, không biết có giữ được bản thân không.
“Biểu ca là ngạch nương dạy dỗ, sao có thể bị mê hoặc.” Chỉ Lan kéo tay Đông thị làm nũng, thuận tiện nịnh nọt. Giờ nàng và Đông thị là mẹ chồng nàng dâu, nói không chừng sau này sẽ có ngày nảy sinh mâu thuẫn, ngọn nguồn cũng chỉ có thể là Huyền Diệp, nàng không thể để Đông thị cảm thấy Huyền Diệp giờ có vợ quên mẹ.
“Đồ lẻo mép, muốn ngạch nương quản biểu ca thay con sao? Tiểu nha đầu chỉ thích nhàn thân mình.” Đông thị tuy nói thế nhưng cười rất vui vẻ, không có người mẹ nào tình nguyện nhìn một nữ nhân khác thay thế vị trí của mình trong lòng con trai, cho dù có là con dâu mình nuôi dưỡng từ bé như con gái ruột cũng không phải ngoại lệ.
“Bởi vì ngạch nương là người đối tốt với Chỉ Lan nhất.” Chỉ Lan lại làm đẹp lòng Đông thị, “Sau này Chỉ Lan có chỗ nào không biết còn phải tìm ngạch nương chỉ bảo, ngạch nương đừng ghét bỏ con.”
“Được rồi, ta còn có thể ngăn cản không cho con tới Cảnh Nhân Cung sao?” Đông thị cũng biết Chỉ Lan dễ mềm lòng, có khả năng không đối phó được với những nữ nhân tàn nhẫn trong phủ Huyền Diệp, vì vậy cũng tình nguyện hỗ trợ, bà cũng không muốn một ngày nào đó lại phải nghe tin con mình sủng thiếp diệt thê.
“Con biết ngạch nương thương con nhất.” Chỉ Lan rúc vào bên người Đông thị, vô cùng hưởng thụ sự ấm áp của tình mẹ con.
“Vì thế nhiệm vụ lúc này của con là phải tẩm bổ cho tốt, không được bận tâm những chuyện khác.” Đông thị dặn dò, bà biết rất nhiều nữ nhân vừa về nhà chồng liền vội vàng thâu tóm quyền lực, tuy bà không phản đối, nhưng vẫn cho rằng có thế nào cũng không quan trọng bằng việc sinh con nối dõi.
Hơn nữa nếu quá vội vã thâu tóm quyền lực, khẳng định sẽ không có kết cục tốt, ít nhất sẽ khiến Huyền Diệp bị ấn tượng là một nữ nhân tham vọng, sau này muốn đảo ngược hình tượng rất khó khăn. Muốn thâu tóm quyền lực phải hiểu đạo lý mưa dầm thấm lâu, dục tất bất đạt.
“Vâng.” Chỉ Lan gật đầu, nàng là Đông thị đích thân nuôi lớn, suy nghĩ cách nhìn nhận vấn đề không khác nhiều so với Đông thị, quyền lực thật ra đều nằm trong tay người chồng, nếu trong lòng người chồng đã không có chỗ cho bạn hay đã ghét bỏ bạn, có tranh quyền đoạt lợi thế nào cũng là vô dụng.
Vì vậy việc cần làm lúc này của Chỉ Lan là phải nhanh chóng có được trái tim Huyền Diệp, mặc dù hệ thống đã cam đoan, nhưng nàng vẫn hy vọng có thể dùng khả năng của bản thân chiếm được tình cảm của Huyền Diệp. Về phần quyền lực trong phủ, chỉ cần Huyền Diệp dành tình cảm cho nàng, khẳng định sẽ không bạc đãi nàng.
Chỉ cần Huyền Diệp nói một câu, cho dù là người đã tranh đoạt suốt ba năm như Nữu Hỗ Lộc thị cũng sẽ trở thành hai bàn tay trắng ngay lập tức. Ai bảo thời đại này phụ nữ phải phụ thuộc vào đàn ông, huống hồ người đàn ông này lại là người sẽ quân lâm thiên hạ.
“Con hiểu được thế là tốt rồi, không uổng công ngạch nương dạy dỗ con nhiều năm như thế.” Đông thị rất hài lòng vì Chỉ Lan hiểu chuyện, với phụ nữ, quan trọng nhất là có con, sinh được con trai tức là có chỗ đứng vững chắc. Quyền lực sủng ái chỉ là mây trắng ngang trời, chỉ có đứa con do mình sinh ra mới là vững chắc nhất.
Chỉ Lan tâm sự với Đông thị thêm một lúc lâu mới thấy Huyền Diệp tới đón nàng về.
“Em nói chuyện gì với ngạch nương?” Huyền Diệp ngồi trong xe ngựa, nhìn Chỉ Lan cười tủm tỉm, tò mò hỏi.
“Nói chuyện làm thế nào để ngạch nương có thể nhanh chóng bế cháu.” Chỉ Lan chớp chớp mắt, nghịch ngợm thầm thì vào tai Huyền Diệp.
“Nha đầu hư, đêm nay tôi nhất định phải trừng phạt em.” Huyền Diệp bị nàng làm cho lòng như bốc hỏa, thầm nghĩ nhanh chóng về phòng cho tiểu biểu muội biết sự lợi hại của hắn.
“Em không sợ, bởi vì biểu ca thương em nhất, đúng không?” Chỉ Lan rất thành thạo việc làm nũng thế nào để Huyền Diệp đầu hàng, quả nhiên Huyền Diệp nghe thế liền biết buổi tối không thể quá đáng, nếu không sáng hôm sau Chỉ Lan sẽ nói hắn không thương nàng, không xót nàng.
Chỉ Lan thấy trò mèo của mình thành công thì rất cao hứng, cười như mèo ăn vụng. “Biểu ca thời gian nghỉ kết hôn chỉ có ba ngày sao?”
“Lan nhi không nỡ xa tôi?” Huyền Diệp cũng muốn được nghỉ thêm, nhưng triều đình nhiều chuyện công vụ, không thể cùng Chỉ Lan lâu hơn, có phần áy náy.
“Đâu phải là biểu ca không về nhà, chẳng lẽ biểu ca dự định về nhà mà không qua với em?” Chỉ Lan làm bộ như ghen tuông, muốn xem xem Huyền Diệp sẽ có phản ứng gì
“Lan nhi lại nói lung tung, em còn không hiểu biểu ca sao?” Huyền Diệp ôm Chỉ Lan vào lòng hôn lên trán nàng. Thời gian yêu thương Chỉ Lan hắn còn không đủ, sao có thời gian đi tình tứ với nữ nhân khác.
“Em đùa thôi.” Chỉ Lan bĩu môi, dựa đầu vào lồng ngực Huyền Diệp, ngửi mùi long tiên hương quen thuộc.
“Đã đói bụng chưa? Buổi sáng cũng chưa ăn nhiều, về phủ ăn chút gì trước rồi hãy để mọi người thỉnh an.” Huyền Diệp không ngại bắt các nữ nhân trong phủ chờ đợi, coi như dằn mặt ban đầu, cho bọn họ rõ thái độ của hắn.
“Vâng, em muốn ăn bánh táo. Biểu ca cũng phải ăn nhiều một chút, bận việc quan gầy cả người.”
“Sao Lan nhi lại biết biểu ca gầy?” Huyền Diệp trêu chọc.
“Nhờ tối hôm qua nên biết, biểu ca đừng nghĩ trêu em, em không thẹn thùng đâu.” Từ tối hôm qua tới giờ, Chỉ Lan bị trêu đã thành quen, không còn sợ Huyền Diệp nữa.
“Hừm, Lan nhi thật to gan.” Huyền Diệp nói xong không biết gì mà lại cúi đầu cười. Chỉ Lan nghe mà dựng tóc gáy, cảm giác như mắc bẫy.
Về phủ, Chỉ Lan và Huyền Diệp thay xiêm y mới chậm rãi đi ăn.
“Đầu bếp trong phủ làm bánh táo ngon thật, còn ngon hơn trong cung.” Chỉ Lan rất thích mùi vị ngọt ngào của thứ bánh này.
“Chẳng phải là đặc biệt đi tìm đầu bếp phục vụ em đấy thôi.”
“Cám ơn biểu ca!” Chỉ Lan cảm thấy đời này câu nàng hay nói nhất chính là cám ơn Huyền Diệp.
“Cảm ơn cái gì, ăn hợp khẩu vị là tốt rồi.” Huyền Diệp đưa tách trà cho Chỉ Lan, “Ăn từ từ, đừng nghẹn.”
“Vâng.” Chỉ Lan ăn hai cái bánh táo, cảm thấy đã lửng dạ mới sai Uyên Ương đưa khăn, lau miệng, cùng Huyền Diệp rửa tay, rồi mới cho người truyền nhóm Nữu Hỗ Lộc thị đang chờ tiến vào.
Nữu Hỗ Lộc thị vừa vào liền thấy Chỉ Lan, chỉ cảm thấy tiểu Đông thị so với mấy năm trước còn đẹp hơn, lòng thầm kinh ngạc, cô ta hạ thứ thuốc độc tương đối mạnh, đáng lẽ tiểu Đông thị không thể hồng hào mạnh khỏe thế này được.
Quách Lạc La thị lần đầu tiên nhìn thấy Chỉ Lan trong khoảng cách gần, khi tuyển tú hai người chỉ là thấy nhau từ xa. Tuy luôn nghe nói đích phúc tấn rất đẹp, nhưng cô ta vốn không tin hoàn toàn, tướng mạo cô ta có thể coi là lộng lẫy rạng ngời, từ nhỏ đến lớn chưa từng gặp ai đẹp hơn bản thân. Cho đến khi gả vào phủ Tam Aka mới biết trong phủ người người đều là mỹ nhân, tuy chưa đến mức chim sa cá lặn hoa nhường nguyệt thẹn, nhưng đều là mỗi người một vẻ.
Quách Lạc La thị vốn tự cảm thấy bản thân may mắn, Tam Aka giữ đạo hiếu ba năm, trước lúc đích phúc tấn vào phủ sẽ chỉ có cô ta là người mới duy nhất, theo lý thuyết, cô ta nhất định sẽ được sủng ái. Chẳng ngờ Tam Aka không chút ham mê nữ sắc, một tháng có quá nửa thời gian nghỉ ở thư phòng, những ngày còn lại tuân thủ chặt chẽ quy luật trắc phúc tấn bốn ngày cách cách hai ngày.
Quách Lạc La thị nhìn đích phúc tấn ngồi trên, không biết đích phúc tấn duyên dáng tao nhã này có thể khiến Tam Aka thôi lạnh nhạt với nữ sắc hay không.