Tên nàng là Đông Thanh Uyển, là con gái dòng trưởng nhà họ Đông. Có một ama hay nổi nóng, một ngạch nương rộng lượng nhanh nhẹn, một đại ca không sợ trời không sợ đất, còn có một tiểu đệ bề ngoài chững chạc kỳ thật vẫn còn rất trẻ con.
Khi bé nàng thích nhất bám đuôi đại ca, bởi vì đại ca rất tài giỏi, đại ca có thể lên cây bắt ve sầu, cũng có thể khiến đứa nào vừa bắt nạt nàng biết thế nào là lễ độ.
Sau khi tiến cung nàng thường xuyên nghĩ lại khoảng thời gian đó, nơi có bầu trời xanh biếc không một áng mây, có cây đại thụ tán lá xum xuê xanh mướt, dường như nàng vẫn nghe thấy tiếng ve sầu đâu đây, tiếng lũ trẻ cười giòn giã dù mình mẩy lấm lem.
Khi ấy nàng bị nhốt cả ngày ở cung Cảnh Nhân, nói nhốt cũng không thỏa đáng, ngày ngày nàng vẫn đi thỉnh an Thái hậu và Hoàng hậu, thi thoảng chạm mặt người đàn ông kia ở đâu đó. Nhưng phần lớn thời gian vẫn là ngồi trong cung Cảnh Nhân, nhìn cây đại thụ bên ngoài, nhớ lại lúc ấu thơ.
Mỗi buổi tối nàng lên giường đi ngủ luôn có cảm giác hoang đường kiểu bơ vơ giữa đất trời. Giường rất lớn, như một cõi riêng biệt, nàng biết có cung nữ đứng canh không xa, chỉ cần nàng lên tiếng sẽ được trả lời ngay. Nhưng vẫn không thể ngăn cản cảm xúc tịch liêu đấy. Cảm xúc đấy đã theo nàng trong đại đa số thời gian ở trong cung.
Đến bây giờ nàng vẫn nhớ như in ngữ điệu khi người đàn ông kia đọc tên nàng lần đầu tiên.
“Thanh Uyển, Thanh Uyển. Đẹp thay bỗng có một người. Mắt trong mày đẹp, xinh tươi dịu dàng (*).” Giọng nói của hắn rõ ràng sáng trong, nhưng đôi mắt lại rực lửa, khi đó nàng không hiểu, sau mới biết, đó là khao khát phá tan hết trói buộc.
Người nhà của nàng không dạy nàng tứ thư ngũ kinh, nàng cũng không hiểu thi từ ca phú, thời thơ ấu của nàng chỉ có chơi đùa. Nàng chỉ biết một điều là giọng nói của hắn rất êm tai, câu từ của hắn rất đẹp đẽ.
Đêm hôm đó nàng rất đau, nàng muốn biết hắn muốn làm gì, kết quả chỉ nhìn thấy sự lạnh lùng trong mắt hắn, cùng với động tác như một cái máy. Nàng nhắm mắt lại, quay đầu, để hắn không thấy nàng rơi lệ.
Ngày tháng sau đó không khác nhiều lắm, người đàn ông kia cũng từng sủng ái nàng một thời gian, nhưng sau đó lại buông tha nàng. Có lẽ vì điều đó, khiến nàng cảm kích hắn.
Sau khi nàng có thai, hắn rất ít khi đến thăm nàng, nếu có đến cũng chỉ ngồi nơi đó, nhìn bụng nàng chăm chú, không nói tiếng nào. Sau đó nàng sinh con, đặt tên Huyền Diệp, nàng lặp đi lặp lại cái tên này không biết bao nhiêu lần, trong những đêm không có Huyền Diệp.
Sau khi Huyền Diệp ra đời, để tránh đậu mùa, Huyền Diệp bị đưa ra khỏi cung. Từ đó nàng rất ít khi nhìn thấy người đàn ông kia, đương nhiên cũng không gặp được Huyền Diệp. Nàng chỉ có thể tự tưởng tượng hình dạng Huyền Diệp trong đầu, tự tưởng tượng cuộc sống của Huyền Diệp trong đầu.
Người đàn ông kia nói với nàng là hắn sẽ bảo vệ Huyền Diệp, ánh mắt của hắn rất chân thành, nàng tin tưởng hắn, có thể nói là nàng chỉ có thể tin tưởng hắn, bởi vì nàng không có khả năng phản kháng. Đây là lần đầu tiên nàng hận bản thân.
Sau đó nàng nghe nói hắn đoạt phúc tấn của Bác Quả Nhĩ, nghe nói hắn nâng niu nữ nhân kia như trân bảo, rất nhiều rất nhiều lời nghe nói, nàng luôn suy nghĩ, lúc này ánh mắt hắn như thế nào? Đối với Đổng Ngạc Phi được sủng ái nhất hậu cung, liệu ánh mắt của hắn có còn sự lạnh lùng.
Sau đó nàng tình cờ gặp bọn họ một lần, hắn dịu dàng khoác áo choàng cho Đổng Ngạc thị, nhưng ánh mắt trống rỗng. Khi đó nàng liền khẳng định, hắn cần nữ nhân kia chỉ để làm cái cớ. Ngọn lửa trong mắt hắn càng lúc càng mãnh liệt, nàng nghĩ có lẽ nữ nhân kia cũng cảm giác được, nhưng cô ấy còn hưởng thụ sự vinh quang và sự chú ý của mọi người, có lẽ là cả sự dịu dàng giả dối của hắn nữa.
Ngày bé ama từng nói với nàng, nàng có đôi mắt thấy rõ lòng người. Thế nên ama không hy vọng nàng học hành nhiều, bởi vì đấy là sự khởi đầu của tai họa, cũng có thể là khởi đầu cho vinh quang, nhưng ama nàng không muốn đánh cược, cũng không tình nguyện cho nàng đánh cược.
Tuy rằng không tránh được vận mệnh tiến cung, nhưng tệ nhất thì cũng chỉ đến thế này, nàng không cần vinh quang sủng ái, người chưa từng biết đến đỉnh cao danh vọng sẽ không phải nếm trải cảm giác ngã khỏi mười tám tầng mây. Nàng chưa từng biết, nên lúc này cũng không biết, nàng thỏa mãn với cuộc sống này. Chỉ trừ một chuyện là nàng không thể chăm sóc Huyền Diệp.
Trong hậu cung, phẩm cấp của nàng chỉ thấp hơn phi tử tộc Mãn Đổng Ngạc thị, nàng không phải chịu ngược đãi, đương nhiên lý do chủ yếu nhất là vì nàng không được sủng, mà lại sinh ra một aka chỉ được nuôi dưỡng ngoài cung, thế nên tạm thời Thái hậu sẽ không đối phó với nàng, ngược lại còn đối xử tốt với nàng, chỉ có như vậy mới có thể ăn nói với các Vương gia của Đại Thanh. Xem đi, trong cung vẫn có phi tần tộc Mãn được đối xử tốt, không phải chỉ có phi tần Mông Cổ.
Nhưng trời không chiều lòng người, Huyền Diệp mắc bệnh đậu mùa khi mới lên hai.
Khi biết tin đấy nàng cảm thấy đất trời sụp đổ, nàng không có cách nào đi cứu Huyền Diệp, thậm chí còn không có tư cách gặp con. Ở thời đại đấy, nếu mắc bệnh đậu mùa, trừ phi nỗ lực phi thường, bằng không chỉ có đường chết.
Huyền Diệp còn nhỏ như vậy, nàng còn chưa được gặp con, nàng chưa được trò chuyện cùng con, sao có thể để Huyền Diệp ra đi im hơi lặng tiếng như thế. Có lẽ thêm vài năm nữa, ngoài nàng ra sẽ chẳng có ai nhớ rằng, ngoài cung từng có một tiểu aka hai tuổi, tên gọi Huyền Diệp.
Nàng rất hận rất hận, tất cả chỉ là vì nàng không có khả năng, nàng ở trong cung không được sủng, gia tộc của nàng không đủ hiển hách, địa vị của nàng không đủ cao, quyền lực của nàng không đủ nhiều. Nàng đột nhiên nảy sinh dục vọng, như muốn tổn thương bản thân, nhưng lại không có cách nào khác.
May mắn là, Huyền Diệp qua khỏi. Lần đầu tiên nhìn thấy con mà nàng không tin vào mắt mình, chỉ sợ đây là giấc mộng đã mơ vô số lần, tỉnh giấc mới biết không phải sự thật.
Nàng cẩn thận ôm lấy đứa con gầy yếu, run run sờ mặt con, cố gắng ghi nhớ từng chi tiết trên mặt đứa con thơ. Đây là con trai của nàng! Mang nặng đẻ đau. Khi chưa lấy lại tinh thần, nàng đã lệ rơi đầy mặt.
Người đàn ông kia đứng ngay cạnh nàng, lẳng lặng nhìn hai mẹ con, ánh mắt của hắn ôn hòa và hâm mộ, giờ phút này nàng rất cảm kích hắn, chỉ vì một lý do, Huyền Diệp có thể bình an vô sự nằm trong vòng tay nàng.
Sau đó, nàng không nghĩ tới chuyện tranh sủng nữa, nàng cố gắng khuất phục thứ dục vọng có thể hại nàng và cả Huyền Diệp. Bởi vì nàng biết, nếu nàng tranh đấu, có lẽ Thái hậu sẽ thay đổi thái độ đối với Huyền Diệp, nàng không thể mang tương lai của Huyền Diệp ra đánh cược.
Sự thật chứng minh, nàng thắng, phút hấp hối, nàng nghĩ chắc đấy là số phận của nàng, nàng muốn Huyền Diệp sống, sống thật tốt cuộc đời của một Hoàng đế, nàng thì phải chết, Thái hoàng thái hậu không chấp nhận sự tồn tại của một Thái hậu có ảnh hưởng tới Huyền Diệp.
Nàng suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng lại nghĩ đến gương mặt của người đàn ông kia, nàng nghĩ, nếu có kiếp sau, có lẽ… có lẽ nàng sẽ thế nào chứ. Nàng nhắm hai mắt lại, cuối cùng nàng vẫn không đưa ra được một đáp án.