“Tiến cung gặp mã ma (bà nội) phải hành lễ biết không?” Chỉ Lan dặn dò Đại Bảo và Tiểu Bối vừa thỉnh an xong, “Ở trong cung không được chạy loạn, đi theo ngạch nương là được, biết không?”
“Biết ạ!” Đại Bảo vỗ vỗ ngực, sau đó lại nhìn Tiểu Bối bên cạnh, Tiểu Bối bị ánh mắt tha thiết của Đại Bảo làm nổi da gà, chỉ có thể bất đắc dĩ nhận lời Chỉ Lan.
“Đại Bảo Tiểu Bối nhà ta là ngoan nhất.” Khen ngợi trẻ con khi làm đúng, đây là nguyên tắc của Chỉ Lan.
Đại Bảo rất thích nguyên tắc này, bởi vì cậu bé đã chạy đến bên cạnh Chỉ Lan cầm vạt áo Chỉ Lan xin phần thưởng, “Hôn con một cái!”
“Đại Bảo thật đáng yêu!” Chỉ Lan bế Đại Bảo lên, hôn lên hai má cậu bé, Đại Bảo thấy thế mới gật đầu thỏa mãn, chỉ xuống sàn, ý bảo bé muốn tự đi, không để người khác bế.
Tiểu Bối vừa thấy Chỉ Lan bắt đầu hôn Đại Bảo liền che mắt, cô bé ghét nhất trò bôi nước miếng, cô bé lớn rồi, sao có thể ngây thơ như Đại Bảo.
“Ngạch nương, đi thôi!” Tiểu Bối nhàm chán, cô bé biết hôm nay phải tiến cung, tiến cung là đến chỗ một dì rất đẹp, tên của dì rất kỳ quái, gọi là mã ma, nhưng dù sao vẫn tốt hơn ngạch nương thích bôi nước miếng.
“Uh, đi thôi.” Hai bé con bước đi xiêu vẹo, đã thế còn học đòi kiểu bắt tay sau lưng của Huyền Diệp, nhất là Đại Bảo, còn ngẩng cao đầu, hai mắt lấp lánh, vừa nhìn là biết đang chờ Chỉ Lan khen ngợi.
“Oa, Đại Bảo thật đẹp trai!” Đại Bảo rất thích nghe từ này, bởi vì bé cảm thấy từ đấy dành riêng cho mình, bạn hỏi tại sao á, ngốc quá đi, từ này nghe rất sướng tai, rất có khí thế, ngay cả ama cũng không được dùng, ngạch nương chỉ dùng từ này để khen Đại Bảo thôi.
“Khờ.” Tiểu Bối nhìn vẻ đắc ý của Đại Bảo sau xong cảm thấy vô cùng mất mặt, sao lại có một ca ca trẻ con thế không biết, chẳng lẽ không có bạn đồng lứa nào cùng tư tưởng với cô bé để chia sẻ sao, haizzz, nhân sinh đúng là tịch mịch như tuyết, nhưng tịch mịch như tuyết là ý gì.
Tiểu Bối không khinh thường Đại Bảo nữa, cô bé có vấn đề phải suy tư, bạn nói là trẻ con hai tuổi thì có vấn đề gì để suy tư á, Tiểu Bối nghe thấy sẽ giận đấy.
Đến Tử Cấm Thành ba mẹ con phải xuống xe ngựa, đi bộ đến cung Cảnh Nhân đối với Chỉ Lan mà nói tất nhiên không có vấn đề gì, nhưng đối với Đại Bảo Tiểu Bối mà nói thì đúng là một quãng đường không ngắn.
“Để nhũ mẫu bế đi, được không?” Tiểu Bối gật đầu, cô bé vốn không thích chạy nhảy, nhưng Đại Bảo không tán thành, lớn rồi sao có thể để người khác bế, làm thế không phải mất hết thể diện sao?
“Không.” Đại Bảo lắc đầu lia lịa.
Chỉ Lan biết trẻ con đã không muốn thì rất khó thuyết phục, nàng cũng không ngại, bé đi mệt thì sẽ để người khác bế.
Nhưng Đại Bảo không chỉ muốn tự đi, còn muốn khiến muội muội cũng tự đi, vì thế cậu bé ngẩng đầu, làm động tác coi thường Tiểu Bối, bạn hỏi động tác coi thường là thế nào á? Chính là che mắt đấy, vậy mà cũng không biết.
Tiểu Bối nhìn Đại Bảo che mắt với mình thì nổi giận, che mắt là tuyệt kỹ của cô bé mà, sao có thế bị người khác dùng với mình chứ, vì thế cô bé cũng che mắt.
“Được rồi, bỏ tay ra đi.” Chỉ Lan không đành lòng nhìn hai huynh muội này phân cao thấp nữa, bởi vì phương pháp phân cao thấp của hai anh em nhà này rất nghèo nàn, quanh đi quẩn lại chỉ có che mắt và trừng mắt.
“Ngạch nương!” Đại Bảo tức giận, cuộc chiến với Tiểu Bối vẫn chưa kết thúc, vẫn chưa chiến thắng, sao có thể cam tâm để ngạch nương cắt ngang.
“Ngoan.” Chỉ Lan ngồi xổm xuống hôn Đại Bảo hai cái, Đại Bảo đỏ mặt xoay đầu, thật đáng ghét, lần nào ngạch nương cũng đều dùng chiêu này. Chân phải Đại Bảo di tròn trên đất, tay trái cầm tay phải, nhìn Tiểu Bối hừ một tiếng, nắm tay Chỉ Lan đi, vội vàng hào hứng như một con sư tử con đắc ý
Tiểu Bối phớt lờ Đại Bảo, nhắm mắt lại chuẩn bị tiếp tục suy tư, nhưng vừa rồi suy tư đến chỗ nào rồi nhỉ, Tiểu Bối học Huyền Diệp xoa xoa mi tâm, ngày nào cũng có chuyện phiền lòng, thật mệt mỏi.
Đại Bảo đi thêm một quãng liền mệt mỏi, có điều tính bướng bỉnh, không muốn nhận thua, vì thế dùng cánh tay mập mạp lau mồ hôi, chuẩn bị đi tiếp, ít nhất cũng phải khiến Tiểu Bối xấu hổ vì sự lười biếng của mình.
Tiểu Bối xấu hổ hay không Chỉ Lan không biết, nhưng Chỉ Lan biết nếu để Đại Bảo đi tiếp đến chỗ Đông Quý phi sẽ phải truyền thái y. Đông quý phi thương Đại Bảo Tiểu Bối như tâm can, ngay cả Huyền Diệp cũng đứng sau.
“Ngạch nương mệt quá, Đại Bảo đưa ngạch nương qua bên kia nghỉ một chút được không?” Chỉ Lan đã phái người đi thông báo với Đông quý phi, chuyện này cũng đã từng phát sinh, Đông thị cũng hiểu tính tình cháu trai, nếu kiên quyết bế mà không cho đi, cậu bé sẽ gào khóc, sau đó rầu rĩ không vui thật lâu.
Đại Bảo chần chừ nhìn Chỉ Lan lau mồ hôi, thấy ngạch nương đáng thương như vậy, cậu bé chỉ có thể đưa ngạch nương đi nghỉ ngơi, haizzz, người lớn thật phiền toái. “Vâng.”
Chỉ Lan thấy Đại Bảo gật đầu liền cho người đến lương đình gần đấy chuẩn bị một chút, rồi mới cùng Đại Bảo Tiểu Bối qua đó ngồi.
“Đại Bảo và Tiểu Bối uống nước đi.” Thái giám dẫn đường là người thông minh, biết hai tiểu chủ tử này là cháu yêu của Quý phi, vì thế đã chuẩn bị kỹ càng đồ ăn thức uống, chuyện nghỉ ngơi giữa đường đã xảy ra rất nhiều lần, nếu Hoàng thượng và quý phi nương nương đều không nói gì thêm, làm nô tài tất nhiên phải hầu hạ thật tốt.
“Vâng, cám ơn ngạch nương.” Đại Bảo và Tiểu Bối là đứa trẻ rất lễ phép, uống nước xong Đại Bảo liền đánh giá cảnh sắc xung quanh, tuy rằng không biết phải tả thế nào, nhưng bé rất thích.
“Ngạch nương, đẹp quá!” Đại Bảo thích tất cả những thứ đẹp mắt, đây là Chỉ Lan phát hiện ra, chỉ cần thấy thứ đẹp mắt, dù là vật hay người, bé sẽ hai mắt sáng ngời sau đó khen ngợi, tuy rằng ngôn ngữ chỉ đơn giản hai chữ “đẹp lắm”.
Chỉ Lan nhìn theo ngón tay Đại Bảo, thấy một cung nữ đang cúi đầu bước đi, xiêm y màu lục nhạt, chỉ có cổ tay áo thêu chút hình hoa văn, không nhìn rõ mặt mũi, nhưng lại tạo cảm giác dịu dàng như nước.
Cung nữ kia tất nhiên không biết Đại aka nói mình, đi tới sát lương đình thỉnh an Chỉ Lan và long phượng thai.
Đại Bảo cảm thấy rất hứng thú với cung nữ này, cậu bé bắt chước Huyền Diệp ngồi ngay ngắn, đến khi cảm thấy giống ama rồi, mới lên tiếng hỏi, “Ngươi là ai?”
Chỉ Lan không ngăn Đại Bảo, chỉ ngồi một bên xem biểu diễn, đam mê biểu diễn của Đại Bảo rất lớn, ngày nào cũng bắt chước điệu bộ Huyền Diệp, gặp ai xinh đẹp sẽ hỏi. Chỉ Lan cũng biết Đại Bảo không có ý gì, trẻ con hai tuổi làm sao biết chòng ghẹo, chỉ là vì cảm thấy thú vị thôi.
“Hồi chủ tử, nô tỳ là cung nữ phụng trà cung Càn Thanh.”
Chỉ Lan gật đầu, cung nữ này còn trẻ, chắc là vừa vào cung kỳ tiểu tuyển năm ngoái hoặc năm kia, nhanh vậy đã được làm cung nữ phụng trà ở cung Càn Thanh, khẳng định là người không đơn giản.
“Ngươi lui ra đi.” Đại Bảo chỉ biết hỏi người khác là ai, hỏi xong sẽ không nói gì nữa, vì thế lần nào cũng là Chỉ Lan thu dọn hộ.
“Nô tỳ cáo lui.” Cung nữ kia không hiểu lắm, nhanh chóng quên chuyện này.
Khi Chỉ Lan và Đại Bảo đến cung Cảnh Nhân Đông Quý phi đang nghe nhóm mama báo cáo công tác cung đình.
“Thỉnh an ngạch nương (mã ma), ngạch nương (mã ma) cát tường.” Thỉnh an xong, Đại Bảo nhìn Đông quý phi với ánh mắt chờ mong, hy vọng mã ma xinh đẹp có thể cho mình ngồi bên cạnh, hoặc hy sinh bản thân ngồi lên lòng người cũng được, quan trọng là bé muốn ăn thứ trên bàn, đỏ đỏ vàng vàng, nhìn rất ngon mắt.
Đông quý phi thường xuyên triệu Đại Bảo Tiểu Bối tiến cung, vừa nhìn Đại Bảo liền biết cậu bé nghĩ gì. “Bế Đại Bảo Tiểu Bối lại đây, hôm nay đặc biệt sai phòng bếp làm món bánh hai đứa thích.”
Chỉ Lan gật đầu, cười tạ ơn Đông thị, hàn huyên một hồi mới nói đến mục đích chính của lần tiến cung này, là về việc thêm nữ nhân cho Huyền Diệp.
“Lần đại tuyển này chắc sẽ thêm cho Huyền Diệp một trắc phúc tấn và vài cách cách, còn đừng lo lắng quá, đứa con trong bụng mới là quan trọng nhất.” Thật ra Đông quý phi cũng hơi mâu thuẫn, làm mẫu thân tất nhiên hy vọng con trai sinh càng nhiều con càng tốt, nhưng trên lập trường gia tộc và tình cảm với Chỉ Lan mà nói, lại hy vọng con của Huyền Diệp đều do Chỉ Lan sinh.
“Con dâu đã biết, ngạch nương yên tâm.” Chỉ Lan chỉ lo lắng sẽ có nữ nhân không biết trời cao đất rộng thừa dịp nàng mang thai gây sự, giờ nàng không có nhiều tinh lực, hơn nữa nếu thành công sẽ là một xác nhiều mạng, đánh đổi có lời vậy nữ nhân hậu trạch nào bỏ qua.
“Chuyện chọn người ta sẽ thương lượng cùng Hoàng thượng, con an tâm dưỡng thai, đến lúc tuyển tú cũng còn hai tháng.” Đông quý phi cũng không mong Chỉ Lan vì ghen tuông mà mang bệnh vào người.
Nói chính sự xong, Đông quý phi lại cùng Chỉ Lan tán gẫu về những chuyện thú vị quanh Đại Bảo Tiểu Bối, cung Cảnh Nhân càng nói càng vui vẻ.
“Hôm nay ngạch nương triệu em tiến cung nói gì?” Huyền Diệp cởi áo khoác, nằm trên ghế dài hỏi.
“Nói chuyện tuyển tú.” Chỉ Lan gỡ trâm, mái tóc suôn mượt chảy dài, khiến tay Huyền Diệp bắt đầu ngứa ngáy.
“Lại đến lúc đại tuyển rồi sao?” Huyền Diệp không quan tâm, giờ hắn không cần gia tộc của nữ nhân nào duy trì, điều hắn cần là càng khiêm tốn càng tốt, an tâm công tác, rời xa tất cả những thứ có chút khả năng dính dáng tới chuyện kết bè kết đảng. Vì thế, tuy rất nhiều người muốn mượn chuyện tuyển tú liên kết với hắn, nhưng cũng phải nhìn xem hắn có muốn không.
“Vâng, không phải là hai tháng nữa sao, sao cả việc này biểu ca cũng quên?” Chỉ Lan mặc quần áo ngủ bằng lụa màu hồng nhạt, vì mang thai mà càng thêm đầy đặn, khiến Huyền Diệp không yên.
“Lan nhi tôi nhớ em.” Chỉ Lan vừa ngồi xuống Huyền Diệp đã ôm chặt từ đằng sau, hơi thở nóng bỏng phả qua tai, Chỉ Lan ngượng ngùng cúi đầu.
“Đã mấy năm Lan nhi vẫn thẹn thùng sao.” Tay Huyền Diệp bắt đầu lần mò vào trong áo, hắn đã hỏi thái y, chỉ cần động tác nhẹ nhàng sẽ không sao, quan trọng là Chỉ Lan rất khỏe mạnh.
“Biểu ca anh nhẹ chút, cẩn thận con.” Chỉ Lan không vui, nếu làm bị thương đứa con trong bụng thì biết làm sao.
“Tôi đã hỏi thái y, tôi sẽ nhẹ nhàng, em yên tâm.” Huyền Diệp đang lúc trẻ tuổi sức lực dồi dào, hắn lại không muốn chung đụng với nữ nhân khác, hơn nữa xác định không có vấn đề rồi mới dám hành động.
Sau lần ân ái, Huyền Diệp mãn nguyện ôm Chỉ Lan, cảm giác thân thể ấm áp của nàng mới thấy yên lòng. Nghĩ đến cung nữ gặp ở ngoài cung Càn Thanh hôm nay, hắn lại thấy lòng bất an, cả con người đấy cũng xuất hiện, có phải nói lên rằng người đàn ông thần bí kia cũng sẽ xuất hiện. Hắn hôn lên trán Chỉ Lan, dù có thế nào, Chỉ Lan sẽ chỉ là của hắn, đừng ai nghĩ đến chuyện cướp nàng.