Biểu Ca Đừng Chạy

Chương 13: Chương 13: Tình địch Thư pháp




Cùng với tiếng cười như chuông bạc là một mùi thơm cách vài thước cũng ngửi thấy, Chỉ Lan hắt xì một cái rất thiếu tao nhã, tha thứ cho nàng đi, mùi thơm đấy thật sự hắc quá.

Chỉ Lan nhìn Huyền Diệp đối diện, phát hiện đối phương cao cường hơn nàng nhiều, đối mặt với khí thế mạnh mẽ thế mà vẫn mặt không đổi sắc.

“Nô tỳ tham kiến Tam aka, thỉnh an Tam aka.”

Chỉ Lan thấy đi đến tổng cộng có ba người, vẻ mặt của tiểu cô nương cầm đầu thật là tài tình, khi thỉnh an không ngừng trợn mắt với Huyền Diệp. Chỉ Lan không ngờ trong cung lại có người còn kiêu ngạo hơn cả nàng, dám công khai trợn mắt với aka, quả thật là lợi hại hơn trừng mắt thần công của nàng nhiều.

Vốn dĩ nàng đang có chút ủ rũ vì phạm thượng với Huyền Diệp, giờ gặp cô nương này hết cả hoang mang. Một tiểu cô nương bất kỳ cũng có thể táo bạo như thế, nàng làm biểu muội không cần sợ hãi quá mức, thế nên nàng tỉnh ngộ, quyết định không giả vờ nữa.

Cô em này, người ta là “liếc mắt đưa tình” chứ không phải trợn mắt, mắt của cô em không thích hợp làm thế đâu. Đương nhiên, không hợp với ánh mắt đấy còn có mỗ biểu ca.

“Đứng lên đi.” Huyền Diệp chỉ nói đúng ba chữ không hơn. Hắn đã gặp ba thiếu nữ Mông Cổ này ở chỗ Thái hậu rất nhiều lần, bởi vì lần nào hắn đi thỉnh an cũng thấy bọn họ đang ở đấy, đi dạo cũng thường xuyên chạm mặt nhau, thế nên hắn vô cùng bình tĩnh.

Cô nương đi đầu không chút ngại ngùng, sau khi đứng lên liền ngồi xuống bên cạnh Huyền Diệp một cách rất tự nhiên, thuận tiện bố thí cho Chỉ Lan một chút sự chú ý, nếu ánh mắt đó có thể hiện thực hóa, nhất định nó là một con dao, hơn nữa còn là một con dao vô cùng sắc bén.

“Không biết vị cô nương này là cách cách nhà ai? Tại sao chưa từng gặp trong cung.”

“Em tên Đông Chỉ Lan, ama là nhất đẳng thị vệ Đông Quốc Duy, hôm nay được Hoàng quý phi tuyên triệu vào cung, bình thường ít tiến cung, tất nhiên là tỷ tỷ chưa từng gặp.” Chỉ Lan tự động bỏ qua cái thái độ ta là nữ chủ nhân của cô gái kia, lễ phép trả lời.

“Thì ra là Đại cách cách nhà họ Đông, quả nhiên là khả ái như lời đồn.”

“Đa tạ tỷ tỷ khen ngợi, không biết tỷ tỷ là ai?” Chỉ Lan không có biện pháp với kiểu người tiếu lý tàng đao thế này, đặc biệt lại là một cái tên mới cập nhật trong “Danh sách thù địch”, vì thế chỉ hỏi một câu xã giao.

“Ta tên Bác Nhĩ Tế Cát Đặc • Na Nhân, ama là Tam Đẳng Công Cát A Úc Tích của tộc Khoa Nhĩ Tẩm, tiến cung theo hầu Thái hậu nương nương.”

Chỉ Lan nhìn cô nương đối diện, kỳ phục đỏ thẫm, trang sức vàng chóe, lấp lánh muốn lòa con mắt. Tuy phong cách kiêu ngạo không phải sở thích của Chỉ Lan, nhưng không thể phủ nhận cũng là một tiểu mỹ nữ.

Mắt to mày rậm, da màu mật ong, khí chất mạnh mẽ, trưởng thành nhất định thành ngự tỷ (kiểu đàn chị xã hội đen). Lại nghe đến chuyện theo hầu Thái hậu, đầu óc Chỉ Lan như được khai sáng liền nhận ra đây có thể là chị dâu, nhưng không biết Huyền Diệp thích kiểu ngự tỷ hay là loli, nàng nhất định phải giúp Huyền Diệp một tay, hàng phục bà chị ngự tỷ này.

Huyền Diệp nhận ra ánh mắt nghiên cứu của tiểu biểu muội, tuy rằng hắn hiểu một trong số ba người này có thể là tiểu thiếp tương lai, nhưng tiểu biểu muội nhìn bằng ánh mắt hiểu hết như thế khiến hắn thật ngượng ngùng.

Đến lúc này hắn vẫn chưa biết nhiều về chuyện nam nữ, không tỏ tường những điều sâu xa, đối với nhóm thiếu nữ Mông Cổ thường xuyên xuất hiện trước mặt tạm thời không có cảm giác. Nhưng lúc này bọn họ làm hắn mất mặt trước tiểu biểu muội, thế nên hắn không thể thân tình hơn chút nào được.

“Các cô không có việc gì thì lui xuống đi, Gia còn muốn đi dạo với Đông cách cách.”

Chỉ Lan cảm nhận một cách rất rõ ràng rằng, chưa cần hiện thực hóa thì nàng đã bị thương bởi những ánh mắt kia. Thật đáng sợ, nàng muốn tìm ngạch nương để được dỗ dành được ôm ấp, oa oa.

“Vâng, nô tỳ xin lui.” Na Nhân nhìn Chỉ Lan bằng con mắt oán hận, ngẩng đầu ưỡn ngực phóng khoáng bước đi. Vì thế Chỉ Lan phát hiện bà chị quý tộc này còn rất kiêu ngạo.

“Biểu ca, đi dạo nữa sao, em mệt quá, chúng ta ngồi nghỉ thêm một lát đi.” Thấy ba cô Mông Cổ đi xa, Chỉ Lan bắt đầu sử dụng đặc quyền của biểu muội, đó là làm nũng.

“Được rồi, vậy ngồi thêm một lúc đi.” Huyền Diệp vốn có thiện cảm với biểu muội vẫn luôn được ngạch nương khen ngợi, hơn nữa vẻ khả ái của nàng đánh trúng vào sở thích của hắn, thế nên Huyền Diệp chưa từng trải nhanh chóng chịu thua.

“Biểu ca thật tốt.” Sau khi khen ngợi Hoàng đế tương lai, Chỉ Lan lại cầm một miếng tát kỳ mã, “Biểu ca cũng ăn một miếng đi.”

Đối với hành vi nịnh nọt đấy, Huyền Diệp tỏ vẻ phi thường hưởng thụ, ăn xong còn mở miệng vàng lời ngọc khen đầu bếp của Ngự thiện phòng.

“Biểu ca, điểm tâm cũng ăn hết rồi, chúng ta tìm chuyện gì để làm đi.” Sau khi phát hiện shota đối diện không hề đáng sợ, Chỉ Lan bắt đầu khôi phục bản chất. Na Nhân kia trợn mắt với hắn còn không bị trách tội, khẳng định càng không trách tội nàng. Quả nhiên đầu thai là quan trọng nhất, nếu không phải là biểu muội của Huyền Diệp, nàng cũng không dám làm càn như vậy.

“Vậy em muốn chơi cái gì, bảo em đi dạo em không đi.” Huyền Diệp hoàn toàn bỏ qua thái độ thân thiết đến tùy tiện của Chỉ Lan, hắn không nhận ra mình càng lúc càng dung túng cô biểu muội này.

“Em không quen thuộc Hoàng cung, biểu ca thông minh như vậy, nhất định sẽ nghĩ được!” Chỉ Lan sợ hắn lại lôi đi dạo Ngự hoa viên, vội vàng tâng bốc.

“Uh, được rồi, Gia đưa em đi chỗ này.” Huyền Diệp cẩn thận tính toán, còn hơn một thời thần nữa mới đến lúc ngạch nương bảo về, hẳn là không thành vấn đề.

“Chúng ta đi đâu vậy?” Chỉ Lan đi theo Huyền Diệp, hỏi đầy hưng phấn.

“Cứ đi đi, đến nơi em sẽ biết.” Huyền Diệp tưởng tượng vẻ mặt của tiểu biểu muội lúc đến nơi, không nhịn được cười.

Có thể nào Chỉ Lan cũng không thể nghĩ được chuyện Huyền Diệp dẫn nàng đến Aka Sở.

“Nghe nói em vẫn chưa học vỡ lòng, hôm nay Gia sẽ dạy em.”

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc muốn dạy vỡ lòng của anh họ mười tuổi, Chỉ Lan cảm thấy thật đau lòng. Nàng đâu phải thất học, ít nhất nàng cũng đọc được một ít chữ phồn thể, đừng xem nàng như đứa ngốc chứ. Sau này nàng thành tài nữ rồi, nhất định sẽ báo thù.

“Cám ơn biểu ca, biểu ca thật tốt!” Hai câu này đã thành câu được nói thường xuyên nhất trong ngày hôm này. Dù Chỉ Lan đang rất muốn nội thương, nhưng ngoài mặt vẫn biểu hiện rất cao hứng.

“Uh, hôm nay sẽ dạy em viết mấy chữ đơn giản, về nhà rồi phải nhớ luyện tập mỗi ngày, không được lười biếng.” Nói đến học hành, mặt của shota Khang Hi càng nghiêm túc.

“Dạ.” Đối diện với gương mặt ông cụ non kia, Chỉ Lan thật sự không dám ăn nói tùy tiện.

“Bình thường Gia luyện tập theo Đổng Thư, không biết tiểu biểu muội thích kiểu thư pháp nào.” Huyền Diệp cầm bút, thẳng lưng chuẩn bị viết, kết quả thấy Chỉ Lan ngơ ngác, biết là đàn gảy tai trâu rồi.

“Thôi, lát nữa Gia sẽ viết cho em mấy bảng chữ mẫu, nhớ luyện tập mỗi ngày.” Huyền Diệp viết tên Chỉ Lan lên giấy sau đó xoay lại cho Chỉ Lan xem, “Đây là tên của em, hôm nay chúng ta tập viết tên trước đi.”

Đây là lần đầu tiên Chỉ Lan nhìn thấy chữ của Huyền Diệp, quả thực nét chữ rất được, nhưng nàng không am hiểu lĩnh vực này, chỉ biết là chữ đẹp, không phân tích được là đẹp ở chỗ nào, thế nên chỉ có thể khen một câu đơn giản.

Huyền Diệp không để ý chuyện đấy, dù sao Chỉ Lan cũng chỉ là một cô bé, trong hậu cung này, đa phần phi tần còn không biết chữ. Nhưng bọn họ không liên quan với hắn, còn tiểu biểu muội này là đệ tử đầu tiên của hắn. Xưa nay hắn vốn cầu toàn, không chỉ đối với bản thân, đối với người khác cũng vô cùng nghiêm khắc. Nhưng nhìn tiểu biểu muội nhỏ tuổi ngơ ngác, hắn nghĩ vẫn nên khoan dung hơn một chút.

Chỉ Lan thấp hơn bàn nhiều, Huyền Diệp liền bế nàng đặt lên ghế, chuẩn bị giảng giải một chút rồi hướng dẫn luyện chữ. Chỉ Lan vốn sợ ngã, trong lúc hoảng hốt liền ôm lấy cổ Huyền Diệp. Huyền Diệp chỉ cảm thấy hơi thở của tiểu biểu muội lướt qua tai khiến tai hắn vừa nóng lại vừa ngứa, hơn nữa nàng còn thơm mùi sữa, thân hình mềm mại, ôm rồi không muốn buông.

Nghĩ đến đấy liền cảm thấy kỳ quái, ngày thường hắn rất có kỷ luật, hôm nay lại vì biểu muội phá lệ nhiều lần, đây không phải chuyện tốt, nhưng không thể làm nửa chừng, dạy Chỉ Lan viết mấy chữ mới có thể hoàn thành nhiệm vụ.

“Được rồi, quay người lại đi, còn tập viết.”

“Nhưng biểu ca không được thả em ngã!” Chỉ Lan dè dặt nói.

Sự thật thì hiện tại nàng còn rất nhỏ, đại khái là khoảng một mét mốt. Huyền Diệp cao hơn nàng nhiều, theo nàng ước lượng phải khoảng một mét rưỡi, ở hiện đại thì thế cũng là cao ráo hơn người, thế nên nàng thật ghen tị.

“Yên tâm, bình thường em lười ăn đúng không? Tại sao lại nhẹ thế.” Huyền Diệp hỏi, mặt tiểu biểu muội phúng phính đầy đặn, nhưng người rất nhẹ.

“Đó là vì biểu ca có sức khỏe, em ăn rất tốt.”

Huyền Diệp dễ dàng tiếp nhận câu trả lời đầy nịnh bợ này, tiếp tục công cuộc làm thầy đầy vĩ đại và quang vinh.

Huyền Diệp nói một hồi lâu, càng giảng càng hưng phấn, hận không thể đem tất cả hiểu biết về thư pháp của mình nhét vào đầu Chỉ Lan.

Chỉ Lan nghe như nghe kinh thánh, chỉ cảm thấy càng lúc càng buồn ngủ, sức khỏe trẻ con cũng có hạn, hôm nay giằng co đã lâu, thế nên nàng ngủ thiếp đi, còn gục đầu vào vai Huyền Diệp.

Huyền Diệp đột nhiên cảm thấy nặng vai, quay đầu đã thấy Chỉ Lan ngủ say, hắn nổi cơn tức giận, thầm nghĩ phải đánh thức cô biểu muội không biết phân biệt này dậy sau đó giáo huấn một phen mới nguôi giận. Hắn vốn không phải người để bản thân chịu thiệt, nhưng nhìn gương mặt ngây thơ không biết thế sự của biểu muội, lại nghĩ đến chuyện nàng mới sáu tuổi, sợ là mệt mỏi mà không dám nói, rốt cục ngủ thiếp đi.

Nghĩ đến đó, lòng lại thấy thương tiếc, thôi cứ để nàng ngủ, lúc nào phải về thì đánh thức.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.